Tạ Tri Vi suýt chút nữa cắn nát khớp hàm.
…… Làm sao không nhớ cho được, nhất thời chủ quan rồi.
Trên Huyền Vân Sơn ngẫu nhiên giết một con, máu tanh kia xối đầy người hai sư đồ nhà hắn. Lúc ấy không biết đó là vật gì, chỉ cảm thấy bị nam chính nhìn thấy bộ dáng mình tắm rửa thật quá mất mặt, về sau tìm hiểu biết được máu sói đen này còn có công hiệu như vậy, lại may mắn mình không bị dính da thịt chưa từng trúng chiêu.
Đợi đã, năm đó nam chính tu vi thấp tránh không khỏi máu sói, chẳng lẽ…
Sắc mặt Tạ Tri Vi cũng nổi lên biến hóa vi diệu.
Gương mặt Mục Hạc cũng đột nhiên đỏ lên, nhìn Tạ Tri Vi mà thì thầm: “Đệ tử lần đầu sinh ra ý niệm đối với sư tôn, chính là trong cái đêm chém giết sói đen kia, bộ dáng sư tôn bay ra khỏi mặt nước, đệ tử cho đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ ràng.”
“Đừng nói nữa.” Tạ Tri Vi trợn mắt há hốc mồm đánh gãy hắn, hơn nửa ngày mới tuôn ra được một câu: “Việc này không đúng……”
Ngươi nên nổi lên phản ứng với các em gái mới là đúng!!!
“Quả thật không đúng, lúc ấy Nhϊế͙p͙ tiền bối đã chỉ ra.” Ánh mắt Mục Hạc trở nên thâm thúy, “Đệ tử cũng biết đây là sai, nhưng hết lần này đến lần khác kiềm chế không được, ngược lại ở trong lòng sinh trưởng ngày càng tốt hơn…… Trải qua thời gian bốn năm cùng với việc sư tôn chết mà sống lại, sư tôn cảm thấy còn có thể nhổ bỏ sao?”
Tạ Tri Vi bị dáng vẻ cố chấp của hắn ta làm cho khϊế͙p͙ sợ, ngay cả lúc Mục Hạc tìm cha con Bạch gia báo thù, hắn ta cũng chưa bao giờ nói ra những lời thâm sâu mà lại rõ ràng như thế.
Hắn cố gắng thuyết phục: “Nhưng, nhưng ngươi nên biết…… Loại tâm tư này của ngươi nếu bị phụ thân ngươi biết, bị người trong thiên hạ biết, sẽ mang đến cho ngươi phiền phức như thế nào, người khác lại sẽ nhìn ngươi như thế nào, ngươi tốt nhất là nên từ bỏ đi.”
Chuyện cho tới bây giờ, xuất phát từ góc độ Tạ Tri Vi hắn đã vô dụng, cần phải lấy lợi ích của nam chính ra làm trung tâm. Nam chính luôn luôn ích kỷ, coi như không thích em gái, cũng nên vì tiền đồ tốt đẹp của mình mà thu hồi lại.
Thế nhưng Mục Hạc không chút do dự nắm lấy tay hắn: “Sư tôn, đệ tử sớm đã trưởng thành, người nói những việc này đệ tử làm sao mà chưa từng nghĩ đến. Nhưng cho dù thế này là sai lầm mười phần, cho dù sẽ mất đi rất nhiều, đệ tử cũng vẫn thích sư tôn. Biết rõ không thể mà vẫn làm, chẳng phải nói rõ tâm ý này của đệ tử vô cùng đáng quý sao?”
Tạ Tri Vi cứng họng.
Hắn ta nói rất có đạo lý, khiến cho không có lời gì để phản bác.
Đậu xanh, từ góc độ nào cũng không thể thuyết phục được hắn ta, ngược lại bị hắn ta nói đến á khẩu không trả lời được.
Quả nhiên, nên động thủ thì không nên nói nhiều.
Mục Hạc nhìn hắn thắm thiết: “Ngày ấy ở ngoài Tạo Cực Thành lúc sư tôn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt đệ tử, đệ tử đã không còn màng đến bất cứ thứ gì.”
Tạ Tri Vi chỉ muốn gỡ tay hắn ra: “Nhưng ta nói rồi, ta sẽ không thích ngươi, vi sư một lòng tu đạo, đối với tình yêu không hề có hứng thú.”
“Vậy sư tôn nói cho đệ tử biết, rốt cuộc tình yêu không thú vị đến cỡ nào.” Mục Hạc chẳng những không buông tay, ngược lại dùng một cái tay khác nâng cằm hắn lên, cưỡng ép hắn đối mặt với chính mình, “Năm đó sư tôn yêu mến có thừa với đệ tử, bây giờ lại đi thương hại nữ nhân áo trắng kia, ra tay cứu giúp người qua đường, lại phấn đấu quên mình cứu Tiểu sư thúc, những việc này lại là tình cảm gì? Vì sao những việc này thì đáng quý, mà tình yêu lại không chạm vào được?”
Bị hắn ta chất vấn từng câu từng câu một, Tạ Tri Vi cảm thấy một lần lại một lần lâm vào đường cùng.
Sinh mệnh quả thật đáng quý, giá trị tình yêu càng cao hơn, đây là quy luật phát triển của nhân loại, không gì có thể thay đổi. Nhưng những lời tán dương kia đều là từ ngữ ca tụng tình yêu nam nữ, Tạ Tri Vi hắn một khi nhắc tới nam nữ, Mục Hạc sẽ bắt đầu hắc hóa, vậy chẳng phải là chỉa mũi nhọn vào nữ nhân trong thiên hạ sao?
Mục Hạc thấy Tạ Tri Vi lâm vào trầm mặc, liền cười khổ nói: “Sư tôn đã không thể nói rõ, tại sao lại muốn ngăn cản đệ tử? Huống chi giờ phút này người đã……”
Hắn nói xong ngón tay khẽ vuốt ve bờ môi Tạ Tri Vi, mà Tạ Tri Vi xuất phát từ trong miệng khát khô, mới vừa không tự giác ɭϊếʍƈ qua, vẫn còn chút ướt át.
Mục Hạc cũng không nhịn thêm nữa, trực tiếp hôn lên.
“A…… Ngươi đi……Ưm……”
Tạ Tri Vi phản ứng kịch liệt, đùn đẩy không thôi. Toàn thân hắn giờ phút này đều nóng bừng bừng, giác quan đặc biệt nhạy cảm. Lúc Mục Hạc hôn hắn, còn nhân cơ hội nhéo vành tai một cái, toàn bộ thần kinh của hắn đều trở nên căng thẳng.
Tạ Tri Vi một bên giãy giụa một bên nói: “Ngươi cần gì…… Ta vốn không thuộc về thế giới này…… Ngươi sẽ thất vọng……”
“Đệ tử biết, sư tôn nằm trong quan tài suốt bốn năm, đã phi thăng thành tiên.” Cánh tay Mục Hạc bỗng nhiên thả lỏng, nhưng không có buông hắn ra, “Nếu phi thăng cũng không thoát khỏi trần thế, cần gì phải rời đi? Đệ tử sau này nhất định sẽ lấy sư tôn làm trọng, hơn cả thành tiên gấp trăm lần, sư tôn cần gì phải theo đuổi đồ vật không có kết quả?”
Nghe ý tứ này, bản thân nam chính cũng không hề chấp nhất với chuyện thành tiên?
Tạ Tri Vi khóc không ra nước mắt, sớm biết như vậy, lúc trước không trang bức tung ra lời nói dối này.
Tác dụng của rượu xuất hiện nhanh chóng, đầu óc hắn có chút hỗn loạn, vội vàng lấy Thanh Bình Kiếm ra, để nó nằm ngang chắn giữa hắn và Mục Hạc: “Ngươi đừng tới đây……”
Quang hoa trên thân kiếm chuyển động nhấp nháy, Mục Hạc nhìn thấy quyết tâm trong mắt Tạ Tri Vi, không khỏi nhớ tới lần bức bách trước kia, một câu “Vi sư quả thật nên chết đi mới phải” khiến hắn không biết phải làm sao.
Cảnh tượng trước mắt Mục Hạc thoáng chốc trở nên mơ hồ.
Ảo giác lại bắt đầu phản phệ, linh lực lúc trước Tạ Tri Vi độ cho hắn đã bắt đầu hao tổn.
Nhưng kỳ hạn ba ngày vừa mới bắt đầu, hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Hắn nhắm mắt lại, miệng khe khẽ nói: “Đệ tử không bước tới, sư tôn buông kiếm có được không.”
“Ngươi đứng xa một chút.” Tạ Tri Vi thấy Mục Hạc nghe lời lùi lại phía sau, trong lòng buông lỏng, thân thể lảo đảo, Thanh Bình Kiếm trượt xuống, mũi nhọn suýt chút nữa đâm vào bản thân hắn.
Ngay sau đó, hắn nhẹ buông tay, Thanh Bình Kiếm liền rơi trên mặt đất.
Khí tức Hắc Liên như ngàn sợi tơ vạn sợi tóc, cuốn lấy quấn chặt hai cánh tay hắn, sau đó kéo qua đỉnh đầu, trực tiếp cột hắn vào đầu giường.
Đây là tư thế buộc chặt quen dùng trong một số phim điện ảnh, vô cùng hoàn mỹ.
Tạ Tri Vi ngẩng đầu, vừa sợ lại vừa giận: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi thả ta ra!”
Nội tâm hắn lúc này cực kỳ bất an. Dưới cơn vùng vẫy, tuy là Hắc Liên dùng lực rất nhẹ, vẫn siết ra vết đỏ trên cổ tay hắn.
Trong mắt Mục Hạc tràn đầy thương tiếc, hắn vừa định giải thích mình làm như vậy là sợ Tạ Tri Vi bị Thanh Bình Kiếm làm bị thương. Lại nghe Tạ Tri Vi bất chấp tất cả hét lên: “Ta không phải là Tạ Tri Vi!”
Tâm trí Mục Hạc trống rỗng, trước mắt càng thêm mơ hồ, sau một hồi yên tĩnh, hắn cười nói: “Sư tôn nói cái gì vậy, người không phải là sư tôn của ta, thì là ai?”
Tạ Tri Vi tựa như bắt được cọng rơm rạ cứu mạng, lớn tiếng nói: “Ta quả thật không phải Tạ Tri Vi, Tạ Tri Vi đã chết! Hắn không còn trên đời này, ngươi thả ta ra!”
Toàn bộ huyễn cảnh một mảnh yên tĩnh.
Tạ Tri Vi lấy lại bình tĩnh, nhìn sang, phát hiện vẻ mặt Mục Hạc đang hốt hoảng.
“Này, ngươi……”
Tạ Tri Vi còn chưa nói xong, đột nhiên giật mình một cái.
Tiếng cảnh báo ở trong đầu giống như tàu lượn siêu tốc gào thét vụt qua, sau đó hệ thống phát ra tiếng nhắc nhở sắc nhọn trước nay chưa từng có: “Cảnh cáo năng lượng cao! Ngài không thừa nhận hành vi của ký chủ, đã chạm đến điểm mấu chốt OOC thiết lập tính cách. Thật xin lỗi, hệ thống sẽ xóa chỉ số tồn tại cảm của ngài về số không…… Xóa về không…… Xóa về không…… Về không…… Không……”
Trái tim Tạ Tri Vi down đến đáy vực sông băng, hai chữ về không giống như ma âm không ngừng quanh quẩn trong lỗ tai hắn.
Thân thể hắn vẫn đang nóng hôi hổi, máu vẫn đang cuồn cuộn sóng nhiệt, lại cảm thấy trong lòng một mảnh trời đông rét buốt.
Mẹ nó rất muốn mắng người a a a! Đây là cái quỷ gì a a a! Chỉ vì lỡ nói một câu mà tất cả vất vả mấy năm nay đều uổng phí hết!!!
Trong cơn ngơ ngơ ngác ngác, tiếng hệ thống hữu nghị nhắc nhở vẫn còn tiếp tục: “Xin ngài chớ nên nhụt chí, tiếp tục bồi dưỡng chức nghiệp diễn viên, tin tưởng ngài nhất định có thể sớm ngày thu hồi chỉ số tồn tại cảm.”
Diễn viên…… Thật mẹ nó khó làm mà.
Ảnh đế Tạ Tri Vi năm xưa trong nháy mắt giống như thế sự xoay vần, già đi năm mươi tuổi.
Hắn nhớ tới lúc vừa mới đến thế giới này, nhìn thấy Mục Hạc chạy băng băng dưới ánh hoàng hôn, đó là thanh xuân mà hai người bọn hắn đều không thể quay trở lại……
Ngăn không được chính là, bánh xe cốt truyện vẫn còn đang quay.
Mục Hạc đột nhiên phát ra một trận cười chua xót: “Lại gạt ta…… Tất cả đều nói sư tôn đã chết, sư tôn không có chết, người còn sống……”
Hắn giống như một con rối lảo đảo đi tới, mắt không có tiêu cự: “Sư tôn không có chết, sư tôn sẽ không chết…… Tất cả những thứ này đều không có thay đổi!”
Tạ Tri Vi kinh ngạc hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Không ổn, hắn ta bị kích thích xuất hiện ảo giác rồi.
Đậu xanh…… Ngay cả nói sự thật cũng sẽ kích thích hắn ta.
Huyễn cảnh xuất hiện biến hóa, huân hương lượn lờ trước mắt biến thành đàn hương tinh tế bay lên, phòng khách xa hoa biến thành phòng xá thô mộc. Tiếng suối chảy róc rách xa xa truyền vào trong phòng, lại có một hai chiếc lá trúc xanh biếc bay vào từ bên ngoài cửa sổ.
Đây là ngày xuân ở Tuế Hàn Cư.
Ánh mắt Mục Hạc giống như có ánh sáng, rồi lại vô cùng ảm đạm, hắn chậm rãi nhìn về phía Tạ Tri Vi: “Là giọng của sư tôn, đã nói…… Sư tôn không có chết…… Sư tôn sẽ không rời bỏ ta!
Sắc mặt hắn tái nhợt, hai má đỏ ửng phát ra màu bệnh hoạn. “Sư tôn, đệ tử thật sự rất thích người……” Hắn một bên nói một bên lên giường, toàn bộ thân thể áp về hướng Tạ Tri Vi.
Lần này thì Tạ Tri Vi thành thật rồi, hắn khách khí nói: “Mời ngươi đứng lên.”
Ai biết lời nói này quá nhẹ, Mục Hạc chỉ cong lên khóe môi, trực tiếp nắm lấy chỗ giữa hai chân Tạ Tri Vi.
“A……” Tạ Tri Vi không thể nhịn được phát ra một tiếng kêu đau.
Mục Hạc chớp chớp mắt: “Đau sao? Đệ tử sẽ nhẹ một chút.” Sau đó hắn cực kỳ dịu dàng vỗ về qua lại chơi đùa mấy lần, quả nhiên Tạ Tri Vi chỉ thở dốc, không còn phát ra âm thanh nữa.
Mục Hạc vui mừng cười rộ lên: “Sư tôn là loại phản ứng này sao, đệ tử…… cũng vậy, quả nhiên sư tôn sẽ thích.”
Nhìn dáng vẻ, tiểu tử này sau lưng không ít lần quay tay……
Tạ Tri Vi vừa định tiếp tục ngăn cản, Mục Hạc đã đưa bàn tay tiến vào trong quần áo hắn, thịt dán thịt cầm lấy nơi đó.
Toàn bộ lông tơ trên lưng Tạ Tri Vi đều dựng thẳng đứng.
Hắn một câu cũng nói không nên lời, bởi vì hắn cũng nghẹn rất lâu rồi, Mục Hạc ngày xưa có không ít lần tự mình phát tiết, động tác vỗ về chơi đùa đặc biệt thành thạo. Từng chút từng chút một, tất cả những nơi mẫn cảm nhất thoải mái nhất đều được chiếu cố.
Tiếng thở dốc của Tạ Tri Vi dần dần dồn dập, lần trước bị Hắc Liên làm như vậy hắn đã chống đỡ không được, lần này lại tăng thêm máu sói đen.
Nơi đó của hắn vừa nóng lại vừa cứng, đã sắp nhịn không được tiết ra ngoài.
“Buông tay…… Ưm……” Tạ Tri Vi nhịn không được lại phát ra âm thanh, có điều lần này không còn thống khổ như lần trước.
Mục Hạc ngừng tay lại, hắn giống như một đứa trẻ làm chuyện xấu, cười nói: “Lần trước sư tôn đã hưởng qua hương vị của Hắc Liên, lần này sẽ không nhanh như vậy, sư tôn…… chúng ta thử cùng nhau……”
Tạ Tri Vi không đạt được giải thoát, ngưỡng mặt nằm ở trên giường, há miệng thở hổn hển, cảm thấy mình sắp nóng chết rồi.
Mà Mục Hạc duỗi tay cởi bỏ y phục của hắn, nửa người phía trên mang theo mồ hôi nhanh chóng lộ ra bên ngoài.
Tạ Tri Vi cực kỳ hoảng sợ, không được không thể như vậy!
Tiếp tục như thế, thật sự…… Người xuyên việt mất đi tiết tháo, áng văn này còn ổn nữa không!
Thảo Mãng Anh Hùng còn không khóc ngất trong nhà vệ sinh!
Đúng đúng, Thảo Mãng Anh Hùng!
Tạ Tri Vi vội vàng click mở hệ thống, không đợi cho hắn mở miệng, Thảo Mãng Anh Hùng trước tiên đã tuôn ra một tràng rít gào: “Đậu xanh chuyện gì xảy ra vậy thần tượng, anh anh anh…… Chỉ số tồn tại cảm của anh sao lại trở về số không rồi, anh đã làm gì vậy hả!”
Tạ Tri Vi cũng rít gào: “Đậu xanh nam chính hắn muốn làm tôi!”
“Hắn là nam chính, muốn làm thì…… Cái gì?!” Thảo Mãng Anh Hùng sửng sốt, tiếp đó thấp giọng lẩm bẩm: “Móa…… Rốt cuộc đã đến bước này rồi sao……”
“Cậu nói cái gì?”
Thảo Mãng Anh Hùng vội nói: “A, tôi muốn hỏi, làm sao mà hai người đi được đến bước này?”
Tạ Tri Vi cái gì cũng không lo được: “Cho cho cho, trao quyền cho cậu mau mau xem đi, xem xong lập tức giải quyết vấn đề cho tôi a a a a ——”
“Được rồi! Nhất định!”
Năm phút trôi qua.
Mười phút trôi qua.
Thời điểm đến phút thứ mười lăm, Tạ Tri Vi nhịn không được: “Xem xong rồi chưa!”
“Xong rồi xong rồi.” Giọng Thảo Mãng Anh Hùng vô cùng run rẩy, “Thì ra là thế này…… Nói như vậy, hiện tại nam chính đã thật sự cong đến không còn thuốc chữa, có điều……”
Tạ Tri Vi vui mừng trong lòng: “Có điều cái gì?”
“Có điều tôi là tác giả, cũng không nghĩ ra được biện pháp gì, anh nói có đáng giận hay không chứ.”
Tạ Tri Vi: “……”
Thảo Mãng Anh Hùng thử nói: “Thần tượng, nếu không anh trước…… nhịn một chút? Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên……”
“Ừm?”
“A, dù sao đây là lần đầu tiên nha, nhịn một chút sẽ qua thôi.”
“Nhịn em gái cậu, cậu giỏi thì cậu lên đây, lại nhịn nữa mẹ nó đã nhịn đến đường núi cong mười tám ngã rẽ rồi. Cậu là đồ tác giả hố hàng, tôi lúc đầu nhịn là vì đoạt diễn, là vì bảo vệ mạng sống, là xuất phát từ tự tôn diễn viên của nhân dân, hiện tại thì sao?”
Thảo Mãng Anh Hùng thành khẩn nói: “Cũng có thể là…… Vì tự tôn diễn viên của nhân dân, hí hí.”
“Cút! Đừng hòng lừa gạt tôi, lúc này cậu nhất định phải giải quyết chuyện này, nếu không tôi thà rằng đi chết, cũng quyết không làm!”
Thảo Mãng Anh Hùng gãi gãi đầu: “Nhưng…… Nhưng tôi không thể thay đổi cốt truyện được mà thần tượng, việc này phải đi tìm chủ hệ thống để thương lượng.”
“Vậy cậu đi đi, bây giờ lập tức đi ngay.”
“Khó mà làm được, nhiều Tác Giả Anh Linh như vậy, chủ hệ thống kia sắp xếp số thứ tự cũng phải sắp đến mấy giờ, coi như đi tìm, anh có thể chờ được sao?”
“Chờ, tôi sẽ chờ ở đây!”
“Ây, chỉ sợ là không được.”
Tạ Tri Vi sửng sốt: “Tại sao?”
Sau đó hắn liền nghe thấy Thảo Mãng Anh Hùng đếm ngược ở phía bên kia: “Ba, hai, một, hết thời gian.”
Theo ba chữ cuối cùng rơi xuống đất, hai mươi phút đã đến, Tạ Tri Vi bỗng nhiên bị hệ thống đá ra ngoài.
Đậu xanh a a a hệ thống rác rưởi tác giả vô lương, thời gian có hạn em gái ngươi!!!
Tạ Tri Vi còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách, đạo bào xanh đen kia đã nát tả tơi. Tuy rằng vẫn còn ăn mặc, nhưng so với không ăn mặc cũng không hơn bao nhiêu. Ngược lại che che lấp lấp thế này, còn lộ ra cảm giác bất lực vì bị lăng nhục.
Mục Hạc vùi đầu vào xương quai xanh của hắn nhẹ nhàng cắn, thở dài nói: “Mùi hương trúc diệp trên người sư tôn, thật là dễ chịu.”
Mới vừa bị Thảo Mãng Anh Hùng và hệ thống chọc tức, Tạ Tri Vi nhìn thấy cảnh tượng này, làm sao mà chịu được, trực tiếp giận dỗi: “Cút ngay!”
Sau đó hắn lập tức nếm vị đau khổ của hành vi tìm đường chết này.
Hệ thống ở trong đầu hắn lại phát ra một tiếng cuồng oanh loạn tạc: “Cảnh cáo cuối cùng, xét thấy chỉ số tồn tại cảm của ngài bằng không, lại mắng chửi OOC thiết lập tính cách. Vì phòng ngừa tồn tại cảm rớt xuống số âm, hệ thống mở ra chương trình tự bảo vệ bản thân. Giúp đỡ cấm ngôn, cũng điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.”
Lại tới……
Lần này mắng cũng không thể mắng…… Về sau cũng không thể mắng, lại quay về trạng thái lúc ban đầu.
Trước mắt Tạ Tri Vi một mảnh tối đen, nhưng khiến hắn càng tuyệt vọng chính là, Mục Hạc bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Mắng chửi người? Sư tôn sao có thể mắng chửi người, biết ngay mà, đây chỉ là ảo giác.”
Mục Hạc kéo Tạ Tri Vi ngồi dậy từ trên giường, dùng sức ôm vào trong ngực. Trói buộc của Hắc Liên vẫn còn đó, Tạ Tri Vi không thể động đậy, lại không thể mở miệng nói chuyện, giống như tử thi mặc cho hắn ta muốn làm gì thì làm. Cách đó không xa có một mặt gương đồng, hắn vô ý thức nhìn thoáng qua, muốn nhìn thử xem hệ thống nói điều chỉnh trạng thái tốt nhất là cái gì.
Sau đó liền sửng sốt.
Trong gương, một người áo trắng dung nhan tuấn mỹ ôm lên một người mặc đạo bào, tuy tóc mai người mặc đạo bào có chút loạn nhưng thần thái lại ôn hòa, bên miệng còn treo lên một nụ cười. Hai chân hắn tách ra, bị cưỡng ép ngồi trong lòng người áo trắng, vẫn tiên phong đạo cốt y như cũ, tựa như cưỡi hạc dạo trong mây.
Đây là…… trạng thái tốt nhất?
Nhưng sự si mê trong mắt Mục Hạc chỉ tồn tại trong phút chốc, ngay sau đó hắn nhàn nhạt nói: “Hôm nay ảo giác phục chế ra dáng vẻ sư tôn đạt đến tốt nhất, vậy thì thế nào, đây cũng không phải là sư tôn thật sự.”
Tạ Tri Vi: “……” Ngươi vui vẻ là được rồi.
Mục Hạc hôn lên môi hắn, dùng sức đặc biệt mạnh, so với thái độ ôn nhu ngượng ngùng lúc trước như hai người khác nhau, nhưng lông mày Tạ Tri Vi chỉ hơi giật giật, không hề lên tiếng. Mục Hạc lại dùng sức gặm cắn, tựa như ôm hận khi phải ăn đồ vật gì đó, rất nhanh đôi môi Tạ Tri Vi đã bị cắn đến sưng đỏ.
Tạ Tri Vi vẫn không rên một tiếng.
Mục Hạc lại cười lạnh lùng: “Quả nhiên chỉ là ảo giác, nếu là sư tôn thật sự, chắc chắn sẽ đánh ta.”
Tạ Tri Vi: “……”
Ngươi có bản lĩnh thì đừng trói ta, tin hay không ta có thể đánh ngươi thành…… Không được, hệ thống không cho OOC, trời ạ……
Một tay Mục Hạc đặt Tạ Tri Vi xuống giường trở lại, may mà thân thể Tạ Tri Vi là thân thể tập võ lâu năm, nếu không lần này eo già nhất định sẽ đau nhức. Mục Hạc cúi người mà lên, tiếp tục hôn thô bạo như lúc trước, hắn một bên gặm một bên hướng xuống dưới,
…………
Trong gương, hai bóng người vẫn còn đang làm, tóc đen rũ xuống mép giường rung chuyển càng lúc càng kịch liệt hơn.
Một lần, hai lần, ba lần thẳng đến khi không đếm được là lần thứ mấy.
Từ lúc máu sói đen mãnh liệt nhất, đến lúc yếu xuống, đến công hiệu qua đi, Mục Hạc vẫn làm liên tục không ngừng nghỉ.
Tạ Tri Vi cứ mỉm cười như vậy, không tiếng động mà bị Mục Hạc làm suốt ba ngày.
Lời tác giả:
Đã thông báo ở trong group là không có chương mới, nhưng nhìn thấy một vài khách quan phản hồi, tui cảm thấy vẫn là cần thiết nói một chút:
1. Liên quan đến thiết lập tính cách Tạ lão sư, không biết ở chỗ nào đã khiến cho mọi người hiểu lầm, thiết lập tính cách Tạ lão sư trước nay đều không phải là cao lãnh, chỉ vì Hộp Gỗ quá tự ti, đem khoảng cách với Tạ lão sư kéo xa mà thôi. Mọi người nhìn xem những nhân vật khác đi, Tri Thị Mộng Mộng Vân di vân vân, ở chung với Tạ lão sư đều tương đối tùy ý, bởi vì tính cách Tạ lão sư biểu hiện ra chính là tính cách hiền hoà.
2. Còn có cái mỉm cười này. Mọi người nói thời điểm nguyên chủ Tạ Tri Vi bị đè cũng không có khả năng mỉm cười, việc này tui đương nhiên biết. Nhưng hệ thống đã rung chuông báo động trước, Tạ lão sư còn tiếp tục mắng chửi, nó trả Tạ lão sư trở về với thiết lập tính cách chân chính của nguyên chủ, kỳ thật cũng giống y như cấm ngôn, là đang trừng phạt trá hình Tạ lão sư.
3. Liên quan tới phun tào món thịt này, tui biết mọi người không thấy đủ, tui tự mình cũng viết không đủ. Cho nên buổi tối ngày mai sẽ tiếp tục viết một đoạn bình thường, về phần vì sao lại bình thường, việc này sẽ do tui tự an bài.
4. Lo lắng sau khi Mục Hạc thanh tỉnh hai người ở chung như thế nào, đây cũng là nhiệm vụ của tui, không cần phải băn khoăn. Tất cả đại cương ở mặt sau tui đều soạn xong rồi, tình cảm của hai người còn có cốt truyện bên ngoài, đều sẽ tiến hành thuận lý thành chương. Tuy rằng tui chỉ là một tiểu trong suốt, nhưng cũng có thời gian viết văn dài như vậy, ít nhất trong lòng có nắm chắc, xin hãy tin tưởng tui ha
—
FM: Tác giả đã từng cảnh báo trước là truyện chỉ có thịt vụn. Thế nên, khụ, đoạn H văn phía trên quý vị nào tò mò có thể tìm đọc, mà không đọc cũng không sao.
Về sau truyện vẫn còn 2 đoạn “nội dung không thể miêu tả” nữa, tất cả H văn đều post trong group QQ của tác giả TT__TT Nếu quý vị nào may mắn tìm được xin hãy cho tui biết với, tui tìm tụi nó khổ lắm hu hu hu TT__TT
P/S: Tình cờ lượm được fanart trên Lofter của bạn 叶障求眦(Diệp Chướng Cầu Tí) vẽ về các truyện sư đồ luyến. Sư đồ nhà người ta nhìn moe moe cưng dễ sợ, còn sư đồ nhà này lại là cảnh …
Theo thứ tự từ trên xuống dưới, từ trái qua phải: Husky và sư tôn mèo trắng của hắn, Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện, Đệ nhất tiên sư, Nam nhị hắn mù, Sư tôn tại hạ, Đáng thương vi sư chết quá sớm.
Yep, CP nhà chúng ta đây ạ =))) đây chính là cảnh kinh điển thứ hai của truyện (sau cảnh sư tôn chết) ha ha ha =)))