Sự việc này tại Hâm Thành nháo rất lớn, người trong sở cảnh sát phải phân một phần nhân lực ra để bình ổn dân chúng trong Hâm Thành.
Còn lại một phần nhân viên thì đi cảnh giới xung quanh bệnh viện.
"Thế nào?" Vương Phú Nguyên nhìn về phía Lâm Cù vừa mới đi tra xét tin tức trở về.
Lâm Cù: "phía sau bệnh viện canh giữ lơi lỏng, có thể đi vào từ phía sau, nhưng số người tốt nhất không nên quá nhiều, sau khi vào rồi thì đem người cầm đầu khống chế tốt là được, quá nhiều người có thể sẽ bị phát hiện."
Hiện tại sắc trời đã tối, đêm đen chính là hậu thuẫn lớn nhất cho nhóm người Lâm Cù, sau đó dưới sự giám sát của người trong bệnh viện bọn họ liền vòng ra sau.
"Là một chủ ý tốt." Vương Phú Nguyên gật đầu.
Trong lúc sở cảnh sát đang bàn kế hoạch về việc làm thế nào để vào bệnh viện, thì những người đang ở trong bệnh viện cũng chẳng nhàn rỗi, Triệu Hành mang theo Hồng Vũ đến nhà vệ sinh tầng ba, sau đó một mình quay về nơi đang giam giữ Vương Khai Thiên.
Hồng Vũ cùng đàn em lưu lại canh giữ nhà vệ sinh tầng ba, trong đó có một tiểu đệ hỏi:"Lão đại, cái tên Triệu Hành kia nói thật sao?"
Hồng Vũ nheo mắt, đáp: "Chuyện cũng đã nháo thành như vậy, nếu như không phải là thật, lão tử liền muốn lấy mạng hắn để bồi, không nói nữa, ngươi, còn có ngươi, hiện tại bắt đầu đào tường đi."
Hồng Vũ bắt đầu chỉ huy đàn em ở bên ngoài nhà vệ sinh đào tường, còn bản thân thì đứng ở một bên.
Bên kia, Thiệu Hành đã trở lại, híp mắt, ngồi dựa trên giường bệnh, hai mắt đảo qua nhóm người đang bị trói.
Thủ hạ của Triệu Hành không nhìn thấy Hồng Vũ trở về, liền thò đầu qua hỏi: "Lão đại, tên Hồng Vũ kia....."
Triệu Hành nhìn hắn một cái, người kia liền cúi đầu không nói tiếp.
"Trời tối......" Lát sao Triệu Hành nhìn ra bên ngoài nói.
Vương Khai Thiên cũng nhìn ra bên ngoài, thời gian trôi qua quả thật rất nhanh, chưa gì đã tối....
Chính là đang cảm thán, đột nhiên từ bên ngoài vang lên tiếng thét thê lương chói tai, Vương Khai Thiên sợ đến cả người đều run rẩy.
"Sao lại như vậy?" Vương Khai Thiên nhìn về phía bên ngoài, đại hán cường tráng kế bên nàng cũng ngẩng đầu nhìn theo.
Bên ngoài không ngừng có tiếng kêu rên phát ra, rất nhanh liền biến thành tiếng la hét thảm thiết, nghe đến lòng người phát run.
"Uy, các ngươi không đi xem sao?" Vương Khai Thiên nhịn không được nhìn về phía Triệu Hành lên tiếng.
Thủ hạ của Triệu Hành không một ai nhúc nhích, cũng có người sắc mặt đã trắng bệch nhưng vẫn như cũ đứng im tại chỗ, chỉ trừ thuộc hạ của Hồng Vũ trong phòng bệnh vọt ra, mở cửa nhìn ra bên ngoài.
Phòng bệnh của họ tuy cùng là lầu ba, nhưng khoảng cách tới nơi Hồng Vũ ở lại là xa nhất.
Cách quá xa, hơn nữa bóng đèn lại mờ nhạt không quá sáng, vài người đứng ở bên trong cửa cũng chẳng thể trông thấy được thứ gì, chỉ là nhìn ra mấy bóng ảnh lờ mờ đang nhúc nhích không biết là đang làm gì.
Có người nóng vội, bước nhanh đi qua.
Cũng có người tay cầm con dao chỉ vào Triệu Hành, lớn tiếng kêu to, có phải Triệu Hành hắn sớm đã có âm mưu, thừa dịp lão đại ở bên ngoài, cho người làm hại y.
Triệu Hành đáp, hiện tại trong bệnh viện ngoại trừ những con tin bị trói, cũng chỉ còn lại người của hắn cùng Hồng Vũ, mà bây giờ ở bên ngoài đều là người của Hồng Vũ, người của hắn thì toàn bộ ở tại phòng bệnh, làm sao có thể hãm hại y.
"Nếu như không yên tâm, các ngươi có thể ra ngoài nhìn xem." Triệu Hành nâng cằm chỉ về phía cửa: "Không đi ra thì đem cửa đóng lại."
Vì thế những người đứng ở bên cửa, do dự một chút, bèn đi ra ngoài.
Triệu Hành hướng về phía cửa nâng cằm, liền có người đi qua duỗi tay đóng cửa lại, thuận thế khóa lại.
Lúc này, tiếng hét thảm thiết dần dần trở nên mong manh, nghe vào tai không còn quá rõ ràng.
Người trong phòng bệnh chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài càng lúc càng xa......
Không biết vì sao, trong lòng của Vương Khai Thiên có một dự cảm bất an, tự nhiên nhớ lại sự việc nước nhỏ giọt ở nhà vệ sinh tầng ba.
Lại nhìn về phía người tên Triệu Hành, hắn vẫn luôn thưởng thức con dao nhỏ trong tay, thần sắc nhàn nhạt nhìn ra bên ngoài, không biết là đang nghĩ cái gì.
Mà ngoài cửa, người cuối cùng cũng đã đi ra bên ngoài, một trước một sau đi theo, khoảng cách ở giữa hai người vô cùng nhỏ, ban đầu hắn còn muốn tăng nhanh bước chân để chạy qua, thế nhưng chậm rãi ở trên hành lang hắn lộ ra biểu tình nghi hoặc, bắt đầu không tự giác mà thả chậm bước chân lại.
"Tí tách, tí tách......"
Không biết từ lúc nào, hắn vậy mà nghe thấy thanh âm của giọt nước đang rơi xuống, chính là nhìn xung quanh, rõ ràng sạch sẽ, một vệt nước cũng không có, vậy thanh âm này là từ đâu tới?
Ánh đèn mờ nhạt không tính là sáng, địa phương xung quanh không được đèn chiếu đến toàn là một mảnh đen nhánh, nhìn phòng bệnh hai bên đen như mực, trong lòng dần dần bồn chồn, cảm xúc sợ hãi cũng dần trào dâng.......
Lúc nghĩ nên bước nhanh chân hơn để đuổi kịp người phía trước, cũng là lúc hắn phát hiện người phía trước đang bất tri bất giác đi chậm lại.
Thẳng đến khi có một tiếng "tát", âm thanh chân bước trúng mặt nước, người nọ giống như là bừng tỉnh, cả người run lên, nhanh chóng xoay người lại, mặt đối mặt, mang theo thần sắc sợ hãi.......
Một chân của hắn còn đạp trên mặt đất, người nọ trông thấy rõ ràng, liền nghĩ nhấc chân lui về, thì cảm thấy dường như có thứ gì đó đang giữ chặt chân hắn lại, động cũng chẳng thể động.
Trong lòng người nọ ghi hoặc, đi vài bước, đổi góc, nhìn về phía dưới chân, vừa thấy, trong lòng liền run lên......
Trên chân, thế nhưng có một bàn tay trắng xanh từ dưới nước vươn ra đang gắt gao túm chặt, vừa bắt đầu, hắn còn nghĩ chính mình hoa mắt, nhưng không đợi hắn nhìn kỹ, lại trông thấy vài bàn tay trắng xanh sưng phồng từ trong nước vươn đến, chậm rãi kéo dài, leo lên đùi người nọ.
"A!" Người bị bắt lấy rốt cuộc không thể khống chế hét lên, hướng về phía người còn chưa đi đến kêu to cứu mạng.
Thân thể hắn lảo đảo, lộ ra tình cảnh sau lưng.
..........Phía sau nước chảy lênh láng, trên mặt nước còn có vô số bàn tay đang duỗi ra, ở trên không trung vùng vẫy, phảng phất như đang chờ đợi bắt lấy thứ gì đó, mà không chỉ là bàn tay, đôi mắt sắc bén của người nọ còn trông thấy một thân ảnh trắng xanh rũ đầu đang nằm sấp.
Tựa hồ cảm nhận được tầm mắt của người này, thân ảnh nằm sấp kia chậm rãi ngẩng đầu, không còn mái tóc che đậy, lộ ra một khuôn mặt trắng xanh, ướt sũng.
Hai mắt sưng to, chỉ còn tròng trắng, một khuôn mặt trắng xanh hơn nữa còn phình lên, tựa hồ ở dưới da còn có nước, khuôn mặt ngẩng lên, rõ ràng đôi mắt chỉ còn lại một đường chỉ, thế mà giống như chuẩn xác nhìn đến người nọ, hoạt động hai tay hai chân, chậm rãi bò đến.
Người còn chưa đi đến nơi kia nháy mắt la lên, xoay người chạy về phía phòng bệnh.
Nhóm người Vương Khai Thiên ở tại trong phòng nghe thấy thanh âm thét chói tai, còn Triệu Hành tựa hồ không nghe thấy gì, không một chút nhúch nhích.
Lúc Vương Khai Thiên nhịn không được muốn mở miệng dò hỏi, thì đột nhiên cửa phòng bị đập kịch liệt, tiếp theo là tiếng nói tràn đầy hoảng sợ truyền vào: "Mở cửa, mau mở cửa, cho ta đi vào, cho ta vào."
Cuối cùng người nọ bổ nhào lên trên cửa kính, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, bàn tay không ngừng đập cánh cửa đã bị khóa.
Triệu Hành nhìn hắn một cái, đôi mắt thờ ơ lướt qua, thủ hạ của hắn cũng giống nhau, dường như không nghe thấy gì.
"Mau mở cửa, cầu xin các ngươi mau mở cửa......" Người nọ ở ngoài không ngừng đập cửa.
Vương Khai Thiên cùng đại hán kế bên nghi hoặc liếc nhau, bên ngoài rốt cuộc là có chuyện gì?
Ở bên ngoài, người nọ đang run rẩy, thần sắc sợ hãi dán trên cửa sổ, hôi mắt lập lòe, chậm rãi hạ xuống, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, cả người đột nhiên biến mất ở ngoài cửa, giống như bị thứ gì đó kéo xuống........
Vương Khai Thiên:.........
Đột nhiên có chút hiểu ra, QAQ, lúc này, nàng rất nhớ Mạc bảo......
Tựa hồ giống như suy nghĩ của Vương Khai Thiên, cửa phòng bệnh bị va đập kịch liệt vài cái, cuối cùng yên tĩnh trở lại……...
Nhưng mà, người đang bị trói phía sau Vương Khai Thiên đột nhiên kinh hô: " Trên.....Trên, trên mặt đất......."
Mọi người nhìn qua........
Trên mặt đất, dần dần có máu từ ngoài cửa tràn vào.......
"Lão......Lão đại." Lần này thủ hạ của Triệu Hành không thể bình tĩnh được nữa, nuốt nước miếng, vẻ mặt trắng bệch nhìn về phía Triệu Hành.
Vương Khai Thiên quay qua, đôi mắt nghi hoặc nhìn Triệu Hành, luôn cảm thấy hắn biết được gì đó.
Đúng lúc này, bên người nàng vang lên tiếng thét kinh hoàng, thiếu chút nữa làm tai của Vương Khai Thiên nổ tung, liền lúc nàng đang muốn mắng, cũng là lúc ánh mắt vừa chuyển, ngay sau đó, nàng cũng hét lên.
"A–––––Cái quỷ gì vậy!" Trong lòng tuy đã có suy đoán, nhưng mà lúc chính mắt trông thấy, Vương Khai Thiên vẫn rất là muốn mắng người.
Từ trên cửa sổ, không biết từ lúc nào đã có một gương mặt sưng to trắng xanh, một đôi mắt sưng vù, khe hở đôi mắt chỉ còn tròng trắng giống như đường chỉ từ cửa sổ đang nhìn vào.
"Ta % ¥ & * # ¥" đại hán cường tráng bên người mắng một tiếng, thân thể xê dịch, vừa thấy là biết bị thứ thình lình xuất hiện kia dọa rồi.
Mà thủ hạ của Triệu Hành càng vô dụng, bị dọa đến xụi lơ trên mặt đất, trong miệng thì gọi lão đại, làm sao bây giờ.
Lại nhìn Triệu Hành, thần sắc bình tĩnh nhìn về cửa sổ bên kia, trong miệng nói:" Đừng ra ngoài."
Người phía sau Vương Khai Thiên cũng chỉ biết thét chói tai, rút thành một đoàn, không dám lại nhìn về cửa, Vương Khai Thiên ở đằng trước, tưởng dịch ra phía sau đều không dễ dàng, chỉ có thể nhắm mắt, dịch về đại hán cường tráng bên cạnh.
Một lát sau, liền nghe thấy tiếng đại hán bên người nói:" Vật kia đi rồi."
Đi rồi?
Vương Khai thiên cẩn thận mở to mắt, liếc nhìn về hướng cửa sổ, quả nhiên, thứ kia đã đi rồi, phảng phất lúc nãy chỉ là ảo giác của chính mình, nhưng là ở dưới cánh cửa có vệt máu liền nhắc nhở mọi người, đó không phải là ảo giác.
Mặc kệ những người trong bệnh viện trải qua việc gì, người bên ngoài cũng đã thương lượng xong đối sách, Lâm Cù sẽ mang theo người vào trong.
"Nhị ca, chú ý an toàn." Lâm Mạc đi theo bên người Lâm Cù nói.
"Yên tâm đi, với thân thủ của huynh, đệ còn không yên tâm sao."
Đánh nhau, hắn chính là hạng nhất!
Tuy rằng, nhị ca đánh nhau rất lợi hại, nhưng đám người kia đều là người không muốn sống, hơn nữa trong tay còn có con tin, Lâm Mạc nhíu mày, vẫn là nói muốn đi theo vào.
Nhưng mà vào lúc y nắm chặt tay của Lâm Cù, thì bên kia liền nghe Quý Thế Lăng thấp giọng gọi: "Các ngươi xem, cửa sổ tầng ba nơi đó......."
"Đó là người của bọn họ sao?" Trong đó có người nhẹ giọng hỏi.
Lâm Mạc nhìn qua, chỉ thấy cửa sổ một gian phòng bệnh tại nơi đó, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thân ảnh màu trắng, bởi vì khoảng cách khá xa, nên hình ảnh có chút mơ hồ.
Mọi người ở đây còn cho rằng những người đó thay đổi gian phòng để giám sát bọn họ, nhưng, ngay sau đó, hành vi của thân ảnh kia, làm cho bọn họ lạnh run cả người.
Cửa sổ phòng đang mở, khởi điểm thân ảnh kia chỉ là đứng ở phía sau cửa sổ, lúc sau, mới trong chốc lát, bọn họ liền trông thấy thân ảnh kia vươn tay ra, đáp lên bệ cửa, nửa người hướng ra bên ngoài......
Lâm Cù: "Người này là muốn làm cái gì? Hắn.......Ngọa tào!"
Lời còn chưa dứt, Lâm Cù kêu lên một tiếng, chỉ trông thấy thân ảnh kia vươn ra nửa thân trên, tiếp theo là cả người, tựa hồ như muốn nhảy lầu.
Nhưng Lâm Cù ngoại tào là vì, người nọ không hề rơi xuống, mà là sau khi cả người đều vươn ra ngoài, tứ chi lại bắt đầu bò, giống như một con nhện trắng, hoạt động tay chân, trong chớp mắt đã bò xuống tầng hai.......
Nhóm người Lâm Cù:".............."
Lâm Mạc giật mình a một tiếng nói: "Thao tác này........"
"Nhị ca, xem ra đệ phải đi theo huynh vào rồi........."
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Cù: Mạc bảo, đệ làm ơn theo ta đi vào........