Lý Nguyệt Quý nghiêng người ngay cửa nhìn vào, sắc mặt khó coi, tinh tế nghe một chút mới xoay người gật đầu:” Bên trong….Thật sự có tiếng hát tuồng.”
Nguyên Ngọc nhíu mày tiến lên cầm lấy tay của Lý Nguyệt Quý:”Nguyệt Quý, không bằng ngươi đừng vào…..”
Chưa dứt lời, cửa phía sau lưng Lý Nguyệt Quý bỗng phát ra tiếng “chi dát” rất nhỏ, sau đó chậm rãi mở ra….
Cơn gió nhè nhẹ từ bên trong thổi ra như mang theo khí lạnh, thổi làm lòng người lo lắng.
Lâm Mạc tiến lên nhìn nói:”Nơi đó, có đèn sáng lên.”
Y chỉ vào một địa phương, như ẩn như hiện, trong đêm gần như là ngọn đèn duy nhất sáng lên.
“Đó là đại đường của gánh hát.”
Đáp đài xuống gánh hát, đều là từ nơi đó diễn xuất, đó cũng chính là nơi lần trước tổ chức tiệc tẩy trần cho Quý Thế Lăng.
“Ta…..Chúng ta đi vào đó sao?” Vương Khai Thiên dựa gần vào người Lâm Cù hỏi.
Lâm Cù lo lắng nhìn nàng một chút:”Nếu không, ngươi đừng đi vào.”
“Thật ra, lưu lại bên ngoài ta càng lo lắng sợ hãi.” Vương Khai Thiên nhăn mặt, nàng nếu là không đi vào nhất định sẽ vô cùng lo lắng bọn họ có thể hay không gặp chuyện, tâm càng không yên.
“Các ngươi nhìn nơi kia.” Đúng lúc này, Quý Thế Lăng duỗi tay chỉ về phía cửa sổ bên đại đường, bởi vì đại đường gánh hát được xây dựng như một tòa tiểu lâu, cho nên cửa sổ của đại đường là một loại gỗ cổ có hoa văn trang trí, được khảm vào pha lê nửa trong suốt.
Lúc này, ngọn đèn dầu ở đại đường chiếu rọi xuống, nhóm người Lâm Mạc vậy mà trông thấy được một bóng dáng đang đi đi lại lại……
Nhìn vào, vậy mà không chỉ có một thân ảnh.
Đại khái do nhóm người của Lâm Mạc nhìn quá chăm chú, bóng người nơi đó tựa hồ cũng phát hiện ra có người đang ở bên ngoài nhìn bọn họ, vì thế, một bóng người chậm rãi đi đến cạnh cửa sổ.
Lúc nhóm người Lâm Mạc đang chuyên chú, bỗng nhiên trông thấy trên mặt cửa sổ gỗ có một bàn tay đặt lên, sờ soạng tựa hồ như là đang tìm then chốt để mở cửa.
Sau, bàn tay đó nắm lấy khung cửa sổ, lúc bọn họ cho rằng cửa sổ sẽ mở ra, thì có một cái mặt người bỗng in lên khối pha lê lớn trên cửa sổ.
“Hù!” Người nọ mặt dán lên trên cửa sổ, ngũ quan mơ hồ, nhìn không rõ bộ dạng, chỉ thấy rõ mũi cùng miệng đang kề sát vào pha lê, hẳn là biết bọn họ bị dọa rồi bóng người kia thế mà nở nụ cười, cho dù không phát ra thanh âm, nhưng nhìn cái miệng đang dán trên cửa sổ chính là bộ dạng đang cười.
Lý Nguyệt Quý cùng Vương Khai Thiên há hốc mồm kinh ngạc, bất giác lui về sau vài bước được Nguyên Ngọc và Lâm Cù đỡ lấy, hiển nhiên sắc mặt của hai người cũng không được “đẹp” cho lắm.
Quý Thế Lăng nhìn thoáng qua Lâm Mạc, phát hiện sắc mặt của y vẫn bình thường còn rất hứng thú quan sát bên kia, tức khắc rũ mi xuống có chút thất vọng.
“Hắn……Hắn hắn hắn hắn có phải là đang hù dọa chúng ta hay không?” Lý Nguyệt Quý nắm chặt lấy tay áo của Nguyên Ngọc lắp bắp nói.
“Ân, đúng vậy, quỷ dọa người là lẽ thường.” Lâm Mạc gật đầu.
Lại nhìn sắc mặt đã có chút trắng bệch của Lý Nguyệt Quý với Vương Khai Thiên, lần nữa bảo họ ở bên ngoài chờ.
“Mạc bảo, đừng nói nữa…..Những thứ này cũng quá làm càn, thế nhưng dám đem gánh hát của huynh biến thành cái dạng này, lòng huynh cũng đã nghẹn một hơi, lại nói so với đệ huynh sống lâu thêm vài năm, làm sao lại có thể để đệ đi vào một mình.” Lý Nguyệt Quý nói hết một hơi.
“Không sai, ở đây mọi người đều so với đệ lớn hơn, làm ca ca tỷ tỷ sao có thể để đệ một mình đi vào mạo hiểm, vạn nhất đệ sợ đến khóc, chúng ta còn có thể an ủi.” Vương Khai Thiên lấy hết can đảm, quay đầu không nhìn bóng người chỗ cửa sổ.
Lâm Mạc: Tuy rằng ta rất là cảm động các ngươi không rời không bỏ ta……Nhưng mà, sợ đến khóc hẳn không phải là ta…….
“Đệ sẽ bảo vệ mọi người.” Lâm Mạc không thể để thứ này kiêu ngạo như vậy, cư nhiên dám hù dọa bạn bè anh em của y, vì thế, y từ trên mặt đất nhặt một cục đá hướng về cửa sổ ném đi một cái “vèo”.
Vô cùng chính xác ném trúng cái mặt người nọ.
Chỉ nghe tiếng đá “lộp bộp” một tiếng đụng lên cửa sổ, nháy mắt khuôn mặt kia cũng biến mất.
“Chúng ta đi thôi.” Lâm Mạc vỗ vỗ đôi tay, nói với bọn họ.
“Theo sát một chút, đừng để bị bỏ lại phía sau, vô luận nghe thấy thứ gì cũng không được quay đầu lại.”
“Cái này huynh biết, có phải nếu như có người vỗ lấy bả vai của mình cũng không được quay đầu lại, vì rất có thể là……” Lâm Cù nhỏ giọng nói.
“Ân, đúng vậy, nhưng đệ nghĩ chỉ cần không đi vào đại đường, thứ kia hẳn là sẽ không tới hù dọa.” Lâm Mạc một bên nói một bên cào cào cổ tay áo.
Quý Thế Lăng hỏi:” Nói vậy, là chỉ có đại đường mới có nguy hiểm?”
Lâm Mạc gật đầu, dừng bước, đem tay vói vào một bên cổ tay khác.
“Này không phải là lão tổ tông sao?” Lâm Cù kinh ngạc.
Lâm Mạc vươn tay thình lình cầm lấy một con rùa, trên mai có chút cũ nát.
Rùa nhỏ bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ, cái đầu nhỏ gật gà gật gù, nghe thấy thanh âm của Lâm Cù, mới chậm rì rì quay đầu.
“Mọi người ai ôm?” Lâm Mạc duỗi tay đưa lão tổ tông đến trước mặt đồng bọn.
Mọi người:?????
“Làm gì?” Lý Nguyệt Quý khó hiểu, vì sao còn muốn ôm một con rùa.
“Để bình an.” Lâm Mạc nói một câu đơn giản.
Lúc này, Lâm Cù cũng không dám xem thường “Tiểu rách nát” do Lâm Mạc bắt được.
Duỗi tay ôm lấy lão tổ tông, Lâm Cù nói với những người khác:” Thật là được bình an, nhớ kỹ, cách ta gần một chút.”
Nhìn thấy bộ dạng của Lâm Cù, nhóm người Lý Nguyệt Quý gật đầu.
“Nhớ rõ theo sát ta.” Lâm Mạc tiến đến bên người Quý Thế Lăng, đôi mắt ngắm cổ áo của hắn một chút, trong lòng nghĩ, trên người người này có ngọc bội, hẳn là không sao.
“Ân.” Quý Thế Lăng mím môi, muốn áp ý cười bên môi xuống, quan tâm hắn vậy sao? Còn cố ý đến nói một câu như vậy…….
Thứ bên trong tựa hồ cũng ngại nhóm người Lâm Mạc quá là ồn ào, thanh âm hát tuồng bỗng nhiên lớn hơn.
Lâm Mạc gật đầu, vươn tay chậm rãi mở đại môn.
Bên ngoài nhìn thấy bóng người tựa hồ chỉ là ảo giác, bởi vì trong phòng ngoại trừ sân khấu có động tĩnh thì phía dưới một người đều không có, chỉ có bàn ghế lẻ loi.
Nhưng nhóm người Lâm Mạc chú ý không phải là bên dưới mà là hai mắt mở to nhìn về phía sân khấu kịch.
Phía trên, thế nhưng lại là Hoắc Nguyên, hắn ngồi trên một cái ghế cao, nghiêng đầu, hiển nhiên đã chết rất lâu.
Hai mắt hắn trợn tròn, giống như là trước khi chết đã nhìn thấy một thứ vô cùng đáng sợ, hai hàng lệ máu, sắc mặt trắng xanh, thân thể cứng đờ, ngồi trên ghế.
Mà trước mặt của hắn, Tiêủ Cốc trang điểm ăn mặc diễn phục lay tay áo, đang xướng hát.
Tình cảnh này tựa hồ cùng nhóm người Lý Nguyệt Quý nghĩ có chút bất đồng, rõ ràng lúc ở bên ngoài bọn họ thấy được rất nhiều bóng người, ngay cả thanh âm hát tuồng cũng không chỉ có một, vì sao khi tiến vào lại……
“Tiểu Cốc có phải có chút không thích hợp không?” Vương Khai Thiên nhỏ giọng hỏi, đối mặt với một người đã chết vậy mà cũng có thể xướng đến chuyên chú như vậy.
“Đương nhiên là không thích hợp, Tiểu Cốc căn bản không hát tuồng!” Lý Nguyệt Quý ở bên cạnh tiếp lời.
Vương Khai Thiên:………
Kia…..Thứ kia là hát tuồng?
Liền lúc bọn họ kiên nghi bất định nhìn trên đài, “Tiểu Cốc” cũng vừa lúc xướng tới khúc hay nhất.
Nàng nâng lên ống tay áo che khuất đi một nửa khuôn mặt của chính mình, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía dưới đài, không phải nhìn đến vị trí nhóm người Lâm Mạc mà là nhìn nơi treo đệ nhất bài
Mấy người Vương Khai Thiên xem qua, đột nhiên nuốt nước miếng, chỉ trông thấy nơi đó, không biết từ khi nào có mấy thân ảnh đưa lưng về phía bọn họ, lúc “Tiểu Cốc” nhìn qua động động cánh tay tựa hồ là vỗ tay.
“Tiểu Cốc” cười, thân ảnh vừa chuyển, tay áo xoay đến trên mặt Hoắc Nguyên.
“Ta khao!” Lâm Cù cầm lão tổ tông, nhỏ giọng mắng.
Không trách hắn mắng người, ngay cả Lý Nguyệt Quý cũng muốn mắng một câu.
“Tiểu Cốc” phất tay áo xong, kia Hoắc Nguyên hiển nhiên đã chết thế nhưng lại giơ lên đôi tay cứng đờ, động tác máy móc vỗ tay, lại nhìn khuôn mặt trắng xanh cũng lộ ra nụ cười như có như không, hai hàng huyết lệ nhìn chăm chú dưới đài, giống như oán độc nhìn nhóm người Lâm Mạc.
Diễn vẫn còn tiếp tục, “Tiểu Cốc” hiển nhiên là nghĩ muốn xướng hết vở tuồng.
Lâm Mạc xoay đầu nhìn xung quanh, đi vài bước.
“Ngươi tìm cái gì?” Quý Thế Lăng nhỏ giọng hỏi, những người khác cũng theo tiếng nhìn qua.
“Còn nhớ lúc ta ăn hạt dưa là bàn nào không?”
Nơi này bày năm cái bàn dọc, năm bàn ngang, nhóm người Lâm Mạc vừa lúc đứng ở đoạn đường giữa.
“Nơi đó.” Vẫn là Lý Nguyệt Quý nhớ tương đối rõ ràng, chỉ chỉ một cái bàn bên cạnh, chính là hạt dưa trên bàn một chút cũng không có.
“Kỳ quái, ta nhớ rõ chính là nơi này a.”
“Đệ cũng nhớ rõ là nơi này.” Lâm Mạc khẳng định.
“Nhị ca, huynh đem lão tổ tông đến cái bàn này.”
“Ân.” Lâm Cù nghe vậy đem rùa nhỏ ở trên tay thả xuống.
Rùa nhỏ nhô đầu xem xét, tứ chi duỗi ra bò lộng trên bàn, nhóm người đều đang nhìn tiểu quy trên bàn, Tiểu Cốc kia tuy còn xướng diễn nhưng ánh mắt lại bắt đầu oán độc nhìn chăm chú vào nơi này.
Rùa nhỏ đúng lúc bò đến chính giữa bàn, hoa văn hỗn loạn trên mai phảng phất lóe sáng lại như không phải, lúc sau cái đầu nhỏ duỗi ra, rõ ràng trước mặt không có đồ vật, nó lại giống như ngậm trúng thứ gì.
Chờ cái đầu lui về, trong miệng kia thế nhưng xuất hiện một hạt dưa.
Lại nhìn đến cái bàn, thế nhưng đã khôi phục lại thành một bộ bàn tán loạn, chính là do Lâm Mạc làm ra lúc ấy.
Lâm Mạc nhanh chóng bế lão tổ tông lên giao cho Lâm Cù, xoay người nhìn về phía đài.
Trong tay tiếp nhận lão tổ tông, Lâm Cù cũng không rảnh xem nó chậm rì rì cắn hạt dưa, hắn đưa mắt kinh hãi nhìn về phía đài…..
Trên đài, không biết Tiểu Cốc từ khi nào đã ngã xuống mặt đất lại thấy Hoắc Nguyên cũng không còn máy móc vỗ tay, rõ ràng chết không nhắm mắt cứng đờ ngồi trên ghế.
Trên đài rộng lớn, chỉ có một “người” xuyên một bộ diễn phục màu đỏ đứng trên đài.
Kia cũng không còn là người, nó có một mái tóc dài, hai tay rũ xuống, diễn phục rộng lớn che đậy thân thể của nó, lại che không được khuôn mặt.
Trên mặt của nó bị cháy đen đến khô khốc, thế nhưng cùng bộ dáng Hồng Nhụy đã chết giống nhau như đúc, không, có lẽ Hồng Nhụy càng nghiêm trọng hơn, trên mặt nó nhìn không rõ hình dạng, đôi mắt tối om oán độc nhìn chăm chăm vào mọi người, tựa hồ là đang cười.
Giống như cảm thấy ánh mắt của nhóm người Lâm Cù rất thú vị, nó chậm rãi nâng đầu, môi cũng chậm rãi nở ra nụ cười, khóe miệng cong đến nơi người thường không thể chạm đến, máu loãng đen hồng từ giữa chảy ra, ướt cả diễn phục.
Nhóm người Lâm Cù tức khắc hít một ngụm khí lạnh.
Mà thứ kia càng thêm ác ý cười lớn.
Lâm Mạc nhíu mày, nhẹ giọng nhìn nó:”Mâu Thanh Thiên.”
Thanh âm không lớn, lại một khắc Lâm Mạc vừa dứt lời, nó bỗng nhiên dừng động tác, đôi mắt tối đen bất ngờ nhìn qua……