Để tránh cho người nghe phải khủng hoảng chuyện này vẫn là càng ít người biết càng tốt,đến nỗi thi thể của Hồng Nhụy,chỉ có thể nói rằng bọn họ thời điểm đến xem đã thấy hóa thành tro bụi. Rốt cuộc người chết đã quỷ dị,sau khi chết biến thành cái gì cũng không phải là không có khả năng.
Cảm tình giữa Hồng Nhụy với mẫu thân kỳ thật cũng phi thường đạm bạc,cái chết của Hồng Nhụy, mẫu thân của nàng cũng không quá thương tâm,ngược lại càng muốn nhanh chóng đem thi thể nàng đi hỏa táng sau đó cùng tình nhân rời khỏi.......
Trong viện Lâm gia....
Lâm Mạc chớp chớp mắt,cùng với Quý Thế Lăng ngồi đối diện không nói lời nào.
Nửa đêm rời khỏi sở cảnh sát,về đến nhà Lâm Mạc liền lập tức vào phòng ngủ một giấc,chờ đến khi tỉnh dậy lại đi vào viện múc nước ở dưới giếng lạnh lẽo lên rửa mặt,tát nước lên mặt Lâm Mạc lúc này mới thần thanh khí sảng ngẩng đầu.......
Kết quả nhìn thấy Quý đại lão bản ngồi ngay ngắn trên ghế,toàn bộ quá trình đều quan sát y như thế nào mở đôi mắt mơ màng,nửa ngủ nửa tỉnh,bước chân loạn choạng đi đến cạnh giếng,lại đánh cái ngáp,ỉu xìu uể oải đổ nước,bẹp bẹp dùng nước rửa mặt.......
"Ha......sớm a." Lâm Mạt gương mặt tươi cười ngượng bứt,trong lòng chửi thầm,đại lão bản này như nào mới sáng sớm đã đến nhà chúng ta a?
Quý Thế Lăng tay đặt trên bàn dừng một chút,nâng mắt nhìn lên không trung một chút lại nhìn về phía Lâm Mạc gật đầu:"Sớm."
"Còn sớm a?! Đã là giữa trưa,Mạc bảo." Lâm Cù ở bên kia đánh cái ngáp nói.
"Giữa trưa?" Lâm Mạc ngẩng đầu nhìn mặt trời,phát hiện quả thật đã là giữa trưa,bất quá thời tiết hôm nay âm u,cho nên Lâm Mạc không có phản ứng đến.
"Đệ cũng thật là như vậy còn ngủ được y như là heo con." Lâm Cù lại ngáp một cái,ngày hôm qua tận mắt trông thấy Hồng Nhụy như vậy,trở về nhà Lâm Cù đều không thể ngủ ngon,chờ đến sáng hôm sau nhìn đến Lâm Phác muốn đi làm mới phát hiện đại ca hắn mắt cũng là xuất hiện quầng thâm rõ ràng.
Nhưng còn Lâm Mạc, thật ra buổi sáng Quý Thế Lăng đến hắn cũng đã đi gọi y dậy,kết quả nhân gia ngủ như là một con heo vậy,kêu như thế nào cũng không chịu dậy,còn lăn một vòng sau đó chui vào trong chăn.Vì tránh để cho Mạc bảo bị nghẹn chết,Lâm Cù cũng chỉ đành lui ra ngoài phòng.
"Vừa lúc đuổi kịp bữa trưa,giữa trưa chúng ta liền ăn ở cái bàn trong sân đi,hôm nay cửa hàng có chút bận,phụ thân và đại ca sẽ không trở về."
Nói xong,Lâm Cù liền đi vào phòng bếp nhìn xem thức ăn đã nấu xong chưa,thật sự là quá đói,trước liền ăn vụn một chút.
Vì thế,chỉ để lại Lâm Mạc ngồi ở trên ghế đối mặt với Quý Thế Lăng. Quý Thế Lăng không nói lời nào, chỉ trầm mặt mân mê cái ly bên cạnh.
Lâm Mạc nhìn nhìn,phát hiện tay đối phương thật đẹp,khớp xương rõ ràng,ngón tay thon dài,cúi đầu nhìn tay chính mình,trong lòng Lâm Mạc thở dài: Nhiều thịt a.......
Thời điểm Lâm Mạc đặt tay lên bàn,Quý Thế Lăng cũng trộm liếc mắt ngắm một chút,ngón tay giật giật,thật muốn nắm nắm tay của đối phương.
"Không biết Quý lão bản có chuyện gì mà đến nhà ta?" Một lúc sau,Lâm Mạc mới nhớ đến hỏi.
Quý Thế Lăng nghe vậy ngẩng đầu nói:"Lâm thúc thúc bảo ta đến đây lấy một vật,một vật.....vật của ta."
Lâm Mạc gật đầu không tiếp tục xoáy sâu,cũng vừa lúc này,hạ nhân Lâm gia lại đây đặt món ăn lên bàn.
Trên bàn,Lâm Mạc yên lặng gắp một khối trứng bắc thảo bỏ vào miệng,nhìn nhị ca đang cười hi hi ha ha vỗ bả vai Quý Thế Lăng,rất nhanh đã xưng huynh gọi đệ rồi.
Trong lòng cảm thán,Quý Thế Lăng còn có một bộ dạng này,không chỉ nói chuyện xuôi tai hơn nữa điều nói đến những chuyện liên quan đến đối phương. Lúc trước nhị ca nhà y còn nói Quý Thế Lăng quá mức lạnh nhạt, khẳng định không dễ sống chung,kết quả bây giờ đã trực tiếp lôi kéo cánh tay của người ta nói chuyện lải nhải.
Đại khái nói đến cao hứng,Lâm Cù liền tọc mạch,đem chuyện đêm qua bọn họ đến sở cảnh sát nói ra.
"Ha ha,huynh không biết,ta cùng đại ca mỗi người một chân túm Mạc Bảo kéo lui ra,bộ mặt của y lúc ấy ngây ngốc,nhưng chơi rất vui." Lâm Cù tưởng tượng đến Lâm Mạc tứ chi rộng mở giống như con rùa đen liền muốn cười.
"Bất quá,mấy năm nay Mạc bảo cũng không phải ngồi ngốc trong đạo quán,một động đã đem Hồng Nhụy chế phục."
Lâm Mạc trong lòng hừ một tiếng,xem như ngươi còn có lương tâm biết khen ta.
Quý Thế Lăng liếc mắt nhìn Lâm Mạc đang cầm đôi đũa chạm lên giữa môi, phát hiện y tuy rằng nhìn thức ăn trên bàn kỳ thật lại đang chú ý nghe bọn họ nói,nghe thấy lời khen của Lâm Cù,đôi mắt còn vui vẻ híp lại,má lúm đồng tiền cũng xuất hiện tựa hồ chính mình nghẹn cười răng cửa còn cắn lên đầu đũa.
"Lâm Mạc rất lợi hại." Quý Thế Lăng thật lòng nói,sự tình cương thi lần trước hắn đã phát hiện được.
Nghe thấy lời của Quý Thế Lăng nói,Lâm Cù đương nhiên thật vui vẻ.
Quý Thế Lăng sớm đã rời nhà đến kinh thành lăng bạt hơn nữa trong vòng mấy năm liền có tên tuổi,nếu như bản thân không có bản lĩnh,không có thủ đoạn căn bản sẽ không có vị trí như ngày hôm nay. Hiện tại kinh thành không ai không biết đến Quý đại lão bản,chỉ cần nhắc đến Quý đại lão bản cũng chỉ nghĩ đến một người Quý Thế Lăng.
Nghe nói sinh ý của hắn trải rộng khắp nam bắc,sản nghiệp thủ hạ trải rộng, tuy rằng tài phú rất nhiều,quyền lực vô số nhưng thủ đoạn lại mạnh mẽ cũng không giảng nhân tình làm người vô cùng lạnh nhạt.
Trước Lâm Cù cũng cho rằng hắn làm người lãnh khốc như vậy nhưng lại không nghĩ đến sau khi nói chuyện lại là chân thành có lễ,quả thật không thể nhìn hình mà bắt hình dong a.
Không chờ cơm nước xong,hạ nhân đã đến báo nói là nhóm người của Lý tứ gia đến đây,Lâm Cù cho người tiến vào,mới phát hiện Vương Khai Thiên,Lý Nguyệt Quý đều đã đến ngoài ra Lý Nguyệt Quý còn dẫn theo Nguyên Ngọc lại.
Tiến vào sân,Vương Khai Thiên liền nhanh chân chạy vội đến bàn:"Oa,các ngươi quả thật là nhàn nhã,ta thiếu chút nữa đã bị lão cha nhốt trong nhà không thể ra ngoài."
Xách một cái tay nải nhỏ,Vương Khai Thiên đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lâm Cù,lúc này mới phát hiện người lúc nãy đưa lưng về phía nàng chính là Quý Thế Lăng.
"Quý......Quý lão bản." Vương Khai Thiên tay cứng đờ lấy chiếc đũa.
Quý Thế Lăng quyền lợi tiền tài điều rất nhiều,thế nên mỗi ngày về nhà,Vương Phú Nguyên đều sẽ đề lệnh nói với nàng nhớ phải rời xa Quý Thế Lăng một chút, sợ khuê nữ nhà ông không biết trời cao đất dày này chọc đến vị đại bồ tát.
Quý Thế Lăng hướng về phía Vương Khai Thiên gật đầu,tiếp tục bình tĩnh gắp thức ăn.
Lúc này,Lâm Mạc đã tiếp đón Lý Nguyệt Quý còn có Nguyên Ngọc ngồi xuống, cùng nhau giới thiệu một phen.
Lý Nguyệt Quý dẫn theo Nguyên Ngọc đến, chính là muốn cùng Lâm Mạc thương lượng sự tình của gánh hát nhưng hiện tại lại thấy Quý Thế Lăng ở đây thật là mở miệng có chút khó khăn. Lâm Mạc có thể nhìn ra được, giải thích một chút nói Quý Thế Lăng đến đây là muốn lấy đồ hơn nữa vừa rồi y cũng đã nghe thấy chuyện tình của tối qua.
"Ra là vậy." Lý Nguyệt Quý gật đầu,sau đó bảo Nguyên Ngọc đưa ra tư liệu vừa rồi bọn họ mới tìm được.
Nguyên Ngọc híp mắt,như suy tư thu hồi tầm mắt đang nhìn Quý Thế Lăng từ trong lòng ngực lấy ra một tờ giấy mỏng.
Quý Thế Lăng hẳn không nhận ra mình đi, rốt cuộc.......
"Nghĩ cái gì vậy,còn không buông tay!" Cầm nửa ngày,mới phát hiện Nguyên Ngọc vẫn luôn cầm lấy một đầu của tờ giấy không buông,sợ hắn nắm hỏng trang giấy Lý Nguyệt Quý liền tức giận đánh hắn một chút.
Nguyên Ngọc hồi thần,thu hồi tay ủy khuất nói:"Nguyệt Quý,đau quá."
Lý Nguyệt Quý trông thấy bộ dạng này của hắn khóe miệng khẽ co rút, nghĩ muốn hướng mặt của hắn cắn xuống một ngụm người này vậy mà lại diễn đến nghiện:" Đánh rắm,ta còn chưa dùng sức!"
Lý Nguyệt Quý không để ý Nguyên Ngọc,đem tờ giấy giao cho Lâm Mạc:"Nơi mà ta mua làm gánh hát, trước cũng đã từng là một gánh hát, nhưng bởi vì bị cháy mà bị thiêu hủy, cũng bởi vì vậy cho nên giá đất tiện nghi, lúc sau ta liền mua. Mạc bảo, đệ nói, chuyện này có khi nào có quan hệ với chuyện kia không?"
Liên tưởng đến bộ dáng Hồng Nhụy bị thiêu chết, Lý Nguyệt Quý liền phỏng đoán.
"Cái này ta là nhờ người tìm được."
Vương Khai Thiên thò qua nói:"Bởi vì chuyện này đã xảy ra nhiều năm trước, hình như là do thời tiết khô hạn mà cháy, chết vài người tin này đưa được vài ngày thì xuống, tư liệu cũng không còn nhiều."
"Người chết là ai?" Lâm Mạc lật lật hỏi,phía trên cũng không có ghi người đã chết lên.
Lý Nguyệt Quý gõ gõ bàn:"Nghe nói lửa cháy rất lớn, chờ đến khi đào được thi thể đã không thể nhận ra ai với ai nữa, hơn nữa khi ấy gánh hát chính đã rời đi, sau nhạc sư cũng đi, gánh hát mỗi ngày càng xuống dốc, tổng cộng người lưu lại đó cũng không có bao nhiêu."
"Lúc cháy cũng chính là ngày gánh hát giải tán, người đi cũng không sai biệt lắm, ở lại...... Cơ hồ điều đã chết trong trận lửa lớn này, hình như chỉ có một người chạy thoát."
"Đã chết bốn người." Vương Khai Thiên tiếp lời:" Chỉ có một người thân phận được xác định, những người không ai lãnh, sở cảnh sát chuyển đến nghĩa trang chôn qua loa."
"Cho nên chúng ta hiện tại có phải muốn điều tra thân phận của bốn người này?" Lâm Cù hỏi.
Lâm Mạc gật đầu:"Còn có người đã chạy thoát kia,hắn vẫn còn ở Hâm Thành không?"
Vài người liếc mắt nhìn nhau, điều này không rõ.
"Aiz, lão cha biết chúng ta hôm qua đến sở cảnh sát, phát hiện ta còn điều tra việc này, ông thiếu chút nữa đã nhốt ta ở trong nhà, nói cái gì cũng không cho ta nhúng tay vào, nếu ông không biết ta còn có thể lén lút nhờ tiểu đệ ta điều tra một chút nhưng hiện tại khẳng định ông sẽ nhìn chằm chằm vào."
Vương Khai Thiên thở dài,những tiểu đệ đó của nàng điều đã bị lão cha ghi tạc vào trên cuốn sổ nhỏ vì phòng ngừa chính nàng đi hồ nháo.
"Tê,còn nói đấu trí đấu dũng,lão cha của ngươi còn chưa phát uy ngươi đã héo." Lâm Cù cười nhạo nàng.
Vương Khai Thiên trợn mắt khinh thường,dùng chân giẫm hắn một chút.
"Ta có thể giúp đỡ." Lúc này,Quý Thế Lăng lên tiếng hắn tuy rằng mới quay về Hâm Thành nhưng đừng quên nơi này còn có Quý gia,mấy năm trước hắn đã sớm âm thầm bố trí người ở Hâm Thành cũng vì một ngày hắn quay về......
"Không cần phiền Quý lão bản,thật ra nhà chúng ta......." Lâm Mạc nghĩ muốn nói là nhà bọn họ cũng có thể tìm người tra ra chính là khó qua ải của Lâm lão gia một chút.
Lâm lão gia vẫn là không muốn Lâm Mạc tiếp xúc với những chuyện quỷ quái này. Sự tình mười tuổi năm ấy, Lâm Phác cùng Lâm Cù cũng không rõ ràng rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, chỉ có mỗi Lâm lão gia biết được.
"Không phiền." Quý Thế Lăng nhàn nhạt nói.
Lâm Cù cười tiếp lời:" Haha, vậy liền phiền Quý huynh."
Quý huynh?
Nhóm người Vương Khai Thiên kinh ngạc nhìn nhau, khi nào thì tên Lâm Cù này đã cùng Quý Thế Lăng xưng huynh gọi đệ?
Nhìn thấy nhị ca đã đáp ứng, Lâm Mạc cũng không có ý kiến, bất quá y nhìn Quý Thế Lăng nói:"Cổ áo ngươi nơi này có một chiếc lá."
Hẳn là vừa mới bị gió thổi đến.
Quý Thế Lăng mặc trên người là một chiếc áo sơ mi màu trắng,khoác áo vest đen, dáng người xinh đẹp đều được thể hiện ra ngoài, đường cong cơ bắp trơn bóng hữu lực, tràn ngập mị lực nam nhân, cổ áo mở vài cái nút đem âu phục ưu nhã mặc đến cực kỳ gợi cảm mê người.
Thật là một nam nhân khiến nhiều người mê muội a, Lâm Mạc cảm thán trong lòng, tự nhiên nghiêng thân thể, nửa đứng dậy giúp hắn cầm lấy chiếc lá, bởi vì Quý Thế Lăng ngồi kế bên cạnh Lâm Mạc nên khi y nửa đứng dậy liền phi thường thích hợp thấy được cổ áo cơ bắp bên trong của Quý Thế Lăng......
Lúc này Lâm Mạc phát hiện,trên cổ hắn thế nhưng còn có một cái vòng cổ, Lâm Mạc tò mò liếc mắt nhìn vào.
"Di?"
Liếc đến chiếc vòng cổ,Lâm Mạc đột nhiên mở to hai mắt,đem chiếc lá ném xuống,một tay giữ chặt cổ áo của Quý Thế Lăng, đem nó mở rộng ra một chút, cái đầu của bản thân thò xuống thật gần........ Hướng cổ áo nhân gia xem.
Kích động.
Vì thế trong mắt của nhóm người Lâm Cù, chính là Lâm Mạc đứng dậy muốn giúp Quý Thế Lăng đem chiếc lá xuống bất ngờ thừa dịp có cơ hội giở trò chơi lưu manh.....
Nhìn xem! Nhìn xem! Đầu đều muốn vói vào trong áo của người ta kìa!
Quý Thế Lăng bị động tác đột ngột của Lâm Mạc làm cho thân thể ngưỡng về sau, một tay đỡ lại cạnh bàn,lỗ tai bạo hồng.......
"Mạc......Mạc bảo!" Lâm Cù khôi phục tinh thần,đứng dậy kêu to.
"A?" Lâm Mạc khó hiểu xoay đầu nhìn qua, kiên trì không buông.
Sau đó y không quản Lâm Cù, mà quay đầu nhìn về phía Quý Thế Lăng.
Quý Thế Lăng chưa bao giờ gặp được tình huống này,thân thể không tự chủ được nghiêng về phía sau,cổ áo còn bị Lâm Mạc kéo.
Lâm Mạc chỉ chỉ vào vòng cổ,đầu ngón tay chạm vào da thịt Quý Thế Lăng hỏi:"Cho hỏi,này.....Vòng cổ này ngươi từ đâu có?"
Kỳ thật Lâm Mạc muốn hỏi chính là ngọc bội có trên vòng cổ,rõ ràng đây chính là ngọc bội mà Lâm Mạc vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.
Quý Thế Lăng có chút sững sờ,trong miệng nói:".........Tặng."
"Nga." Lâm Mạc như là suy tư mà gật đầu,chẳng lẽ người mà y muốn tìm có quen biết với Quý Thế Lăng?
Đang muốn hỏi cho rõ ràng,Lâm Mạc ngẩng đầu sửng sốt một chút,bàn tay hướng đến lỗ tai của Quý Thế Lăng:"A, lỗ tai ngươi thật đỏ a,ngươi......."Dạng này đáng yêu lắm.
Nhưng lời còn chưa nói xong,Lâm Mạc đã bị Lâm Cù nắm lên.
Lâm Cù vô cùng đau đớn nói:"Mạc bảo, đệ khi nào lại lưu manh như vậy, hướng cổ áo nhân gia nhìn!"
Lâm Mạc: Ta không phải, ta không có!
"Đệ, đệ chính là thấy vòng cổ của y đẹp."
Lâm Mạc cuối cùng cũng phản ứng được tư thế lúc nảy thật có chút vấn đề,này không phải do y nhìn thấy ngọc bội mà kích động lên sao.
"Đẹp bao nhiêu a? Đệ kích động đến vậy?" Vương Khai Thiên nghi hoặc nhìn về cổ áo của Quý Thế Lăng.
Lúc này,cổ áo của Quý Thế Lăng bị Lâm Mạc kéo có chút lộn xộn, lộ ra một ít xương quai xanh cùng với một chút hình dáng của vòng cổ. Mọi người nhìn qua, Quý Thế Lăng biểu tình lạnh nhạt duỗi tay cài lại nút thắt, hoàn toàn không có ý tứ đem vòng cổ ra.
Xem thấy thái độ cự tuyệt của Quý Thế Lăng,mọi người cũng không muốn tiếp tục đào sâu vào, mà tìm một cái đề tài khác tiếp tục trò chuyện.
Lâm Mạc nghiêng đầu nhìn lỗ tai có chút hồng hồng của Quý Thế Lăng,lại nhìn bộ mặt lạnh nhạt của hắn, đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười.
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Thế Lăng: Có phải tai ta lại đỏ không?