Đàn Hương Hình

Chương 26

Theo lão phân tích, đao phủ trình làng thứ gì xẻo từ trên người phạm, là dực trên cơ sở pháp luật và tâm lý: Một, biểu thị sự vô tư của luật

pháp và sự cẩn trọng của đao phủ. Hai, tạo sự chấn động về tâm lý trong

dân chúng đến xem hành hình, do đó mà loại bớt những ý nghĩ độc ác, bớt

phạm tội. Đây là lý do vì sao các triều đại đều cho dân chúng đến xem.

Ba, thỏa mãn nhu cầu tâm lý. Không một vở diễn, một tích hát, một kịch

nghệ nào hay bằng. Đây cũng là lý do cơ bản khiến các đao phủ cao cấp

của Bộ Hình coi thường các kép hát được sủng ái trong cung. Khi giơ

miếng thịt thứ hai cho mọi người xem, Triệu Giáp nhớ lại những ngày lão

theo thầy học nghệ. Để rèn luyện tuyệt kỹ trong hình phạt lăng trì, các

đao phủ ở Ngục Aùp Tư thiết lập quan hệ mật thiết với lò mổ lợn ở Sùng

Văn Môn Ngoại. Những lúc thưa iệc, sư phụ dẫn họ đến làm không công ở

đây. Họ đã thái không biết bao nhiêu con lợn béo để làm nhân bánh bao,

cuối cùng, trình độ cao siêu tới mức chính xác như cân, bảo cắt một cân

là đúng một cân, không thừa không thiếu. Thời kỳ Già Dư giữ ấn Ngục Aùp

Tư, đã từng cho mở lò mổ liên hoàn ở Tây Tứ, bên ngoài bán thịt, phía

sau là lò mổ, buôn bán cực kỳ phát đạt. Về sau, không biết ai để lộ,

người ta không đến mua thịt đã đành, lại còn mắt trước mắt sau mỗi khi

đi qua, chỉ sợ bị bắt làm thịt. Thế là sập tiệm.

Lão nhớ

trong chiếc tráp ở đầu giường sư phụ có một quyển sách giấy đã ố vàng,

rất ròn, vẽ rất nhiều đồ họa có chú giải bên cạnh. Tên quyển sách đó là

“Sách không phổ biến của thu quan”, nghe nói của một “Già” đời Minh

truyền lại. Trong sách ghi lại rất nhiều loại hình phạt, cách thức thi

hành án và những điều cần chú ý. Quả là trứ tác kinh điển về nghề đao

phủ. Sư phụ cho xem đồ họa và phần chữ, giải thích cặn kẽ cho anh em lão về hình phạt lăng trì. Sách nói rằng, lăng trì có ba cấp độ. Cấp một,

xẻo ba nghìn ba trăm năm mươi bảy miếng; cấp hai, hai nghìn tám trăm

chín mươi sáu miếng; cấp ba, một nghìn năm trăm tám mươi lăm miếng. Lão

nhớ sư phụ còn nói, bất kể xẻo bao nhiêu miếng, nhưng miếng cuối cùng

phải là vừa xẻo xong, phạm chết liền. Do vậy, phải bắt đầu xẻo từ chỗ

nào, miếng trước miếng sau cách nhau bao lâu, đều phải thiết kế chính

xác căn cứ vào giới tính và thể trạng của phạm. Nếu chưa xẻo đủ số miếng mà phạm đã chết hoặc xẻo đủ số miếng rồi mà phạm vẫn chưa chết, thì

phải coi đó là lỗi của đao phủ. Sư phụ nói, tiêu chuẩn tối thiểu của

lăng trì là các miếng phải sàn sàn như nhau, đưa lên bàn cân không được

hơn kém nhiều quá. Điều này đòi hỏi khi thi hành án, đao phủ phải bình

tâm tĩnh khí, tâm phải chi li như sợi tóc, phải quyết đoán khi ra tay;

vừa như thiếu nữ thêu hoa, vừa như đồ tể giết lừa. Bất cứ sư nhu nhược

chần chừ nào, bất cứ sự lơi lỏng nóng vội nào, đều ảnh hưởng đến tay

dao, làm cho động tác bị biến dạng. Làm được như trên thật không phải

dễ. Vì rằng cơ bắp con người, sự liên kết chặt chẽ giữa các bộ phận và

đường gân thớ thịt không giống nhau, hướng dao và dùng sức nhiều hay ít

đều dựa vào linh cảm. Sư phụ nói, những đao phủ thiên tài như Cao Đào,

như cụ Trương Thang, đều dùng tâm, dùng mắt xẻo thịt, mà không dùng dao, dùng tay. Do vậy từ xưa tới nay, có hàng ngàn vạn án lăng trì, nhưng

thi hành đạt tới mức hoàn mỹ gần như không có. Đại để chỉ là xẻo cho đến chết mà thôi. vì thế, càng về cận đại, số nhát dao càng ít đi, cho đến

bản triều, năm trăm nhát là nặng nhất. Nhưng thực hiện được năm trăm

nhát thì cũng hiếm như lông phượng sừng lân rồi. Đao phủ ở Bộ Hình hành

sự cẩn trọng theo đúng ui củ của người xưa để lại, là xuất phát từ lòng

tôn kính một chức nghiệp thiêng liêng lâu đời. Còn ở các tình, phủ,

châu, huyện, rồng tôm lẫn lộn, hành nghề đao phủ đa phần là bọn lưu

manh, thổ phỉ. Bọn chúng bớt xén, phạt xẻo năm trăm miếng, xẻo được hai

trăm ba trăm là đã giỏi, phần lớn chặt người ta làm tám, hoặc đâm nhiều

nhát cho đến chết.

Triệu Giáp vẩy miếng thịt thứ hai vừa xẻo trên người Hùng Phi xuống đất theo cách gọi của nghề, miếng thứ hai tạ đất.

Lão dùng chiếc khăn lau làm bằng da bụng con dê, dấp nước muối, lau ngực

Hùng Phi, để nhát cắt giống vết mới chém trên vỏ cây. Lão xẻo miếng thịt thứ ba trên ngực Hùng Phi, miếng này cũng to bằng đồng tiền, có hình

vẩy cá, mép vết cắt mới liền kề vết cũ mà vẫn phân minh, vết nào ra vết

ấy. Sư phụ nói, hình phạt lăng trì còn gọi là “xẻo vẩy cá”, gọi như vậy

rất hình tượng và xác đáng. Triệu Giáp cảm thấy trong lòng thư thái,

công việc hôm nay, xem ra đã cầm chắc thành công một nửa.

Lão quăng miếng thứ ba lên trời, miếng này là tạ quỉ thần. Đồ đệ đứng bên đếm:

- Miếng thứ ba!

Ném đi miếng thứ ba, lão xẻo miếng thứ tư.

Khi Triệu Giáp xẻo miếng thứ năm mươi thì cơ bắp trên ngực Hùng Phi đã hết. Đến đây, công việc của lão đã hoàn thành được một phần mười. Đồ đệ đổi

cho lão lưỡi dao mới. Lão thở mạnh hai hơi, điều chỉnh lại hô hấp. Có

một điều khiến lão cảm thấy chưa trọn vẹn, đó là cho đến phút này, chàng thanh niên vẫn không kêu một tiếng, khiến cho cuộc biểu diễn vốn đầy

màu sắc, thành vở kịch vụng về, thiếu hấp dẫn. Lão nghĩ thầm, ta đã trở

thành tên đồ tể bán thịt trong con mắt của những người kia. Lão vô cùng

khâm phục chàng trai họ Tiền này. Ngoài tiếng rên khe khẽ như có như

không ở hai nhát dao đầu, sau đó, im như thóc. Lão ngẩng nhìn người

thanh niên vũ dũng, chỉ thấy tóc dựng đứng, mắt tròn xoe, lòng đen biến

thành màu đỏ, lỗ mũi nở rộng, hàm răng nghiến chặt, cơ má nổi lên như

hai con chuột. Khuôn mặt dữ dằn đó khiến lão hơi hoảng, tay cầm dao nhũn ra. Sư phụ nói, kinh nghiệm lâu năm chi biết, nam giới không sợ róc da

rút gân, mà sợ cắt mất bảo bối trong đũng quần. Vì rằng không chỉ đau

kinh khủng khi bị cắt cái đó, mà còn nỗi khiếp hãi về mặt tâm linh, sự

nhục nhã về mặt nhân cách. Tuyệt đại đa số đàn ông thà chịu chặt đầu,

quyết không chịu thiến đi con giống. Sư phụ nói, người đàn ông dù hung

hăng đến mấy, chỉ cần cắt bỏ cái trong đũng quần là mất sạch oai phong,

gà trống bị nhổ sạch lông vũ. Triệu Giáp không nhìn lên bộ mặt bi tráng

khiến lão thấp thỏm không yên. Lão cúi nhìn bộ tam sự của Hùng Phi. Lão

nghĩ thầm: thật không phải với chú em! Lão dùng tay trái lôi cái ấy ra

khỏi ổ, tay phải nhanh như chớp, “soạt”, đã cắt đứt. Đồ đệ lão cao giọng đếm:

- Miếng thứ năm mốt!

Lúc này, Hùng Phi từ đầu đến

giờ vẫn nghiến răng không nói câu gì, bỗng gào lên một tiếng đầy tuyệt

vọng. Triệu Giáp tuy đã có sự chuẩn bị về tư tưởng, vậy mà vẫn giật

mình. Lão không hay mắt lão chớp lia lịa, lão chỉ cảm thấy hai tay nóng

ran, tê dại như có hàng ngàn vạn cây kim nung đỏ châm vào đầu ngón tay,

không thể chịu đựng, cũng không thể hình dung nổi sự khó chịu. Tiếng kêu của Hùng Phi không giống lừa, không giống ngựa, cực kỳ thê thảm, khiến

đám sĩ quan thuộc Hữu quân vũ vệ bị kích thích và chấn động sâu sắc. Cứ

lý mà xét, Viên Thế Khải cũng không thể ngoại lệ. Triệu Giáp không còn

thì giờ ngoảnh lại xem thái độ Viên đại nhân và các sĩ quan của ông ta,

chỉ nghe thấy tiếng khịt mũi hoảng sợ của lũ ngựa, tiếng lách cách của

hàm thiết và tiếng loong coong của lục lạc đao dưới cổ ngựa. Lão thấy

hai chân bị trói chặt của Hùng Phi đang run rẩy không yên. Hùng Phi gào

liên tục, người vặn vẹo. Lão ngẩng nhìn đồ đệ. Thằng nhỏ mặt sạm như

đất, miệng trễ xuống như cái dĩa, mong nó giúp lão hoàn thành nhiệm vụ

là không ổn. Lão cắn răng làm tiếp, xẻo một nhát, miếng thứ năm hai, lão khẽ nhắc chú học trò lúc này đã mụ đi. Đồ đệ giọng như khóc, đếm:

- Miếng… thứ… năm hai!

Lão buồn nôn, một trạng thái tâm lý mà bao năm nay lão không bị.

- Đồ chó đẻ!… - Đùng một cái, Hùng Phi cất tiếng chửi – Viên Thế Khải,

têng ian tặc kia, ta sống không giết được ngươi, chết sẽ thành quỷ lấy

mạng ngươi!

Triệu Giáp không dám ngoảnh lại. lão không rõ sắc

mặt Viên Thế Khải ngồi phía sau lão như thế nào? lão chỉ muốn tranh thủ

thời gian làm cho xong công việc của lão. Lão cúi xuống xẻo đứt bên còn

lại. trong khi lão dợm đứng dậy, Hùng Phi há miệng ngoạm vào đầu lão,

may mà lão đội mũ mới không bị cắn vỡ đầu. Nhưng dù có mũ che, Hùng Phi

vẫn cắn rách da đầu lão. Chuyện xảy ra khiến lão không rét mà run. Giả

dụ khi nãy Hùng Phi cắn vào gáy lão, chắc chắn lão sẽ bị ngốn như tằm ăn dâu; nếu cắn vào tai, chắc chắn không còn. Lão thấy buốt tận óc, trong

lúc nguy cấp lão đứng bật dậy, đầu lão tông ngay vào giữa cằm Hùng Phi

đánh “cốp” một tiếng. Máu tươi vọt ra, lưỡi dập, nhưng Hùng Phi vẫn luôn miệng chửi Viên Thế Khải. Miếng thứ năm mươi ba. Lão cảm thấy đầu váng

mắt hoa, chất dịch tởm lợm cứ trào trên cổ. Lão cắn răng tự nhủ, nôn lúc này là đào sâu chôn chặt tiếng tăm lừng lẫy của đao phủ Bộ Hình.

- Cắt lưỡi nó đi!

Lão nghe thấy tiếng nói giận dữ và oai vệ của Viên Thế Khải phía sau, quay

lại, thấy Viên đại nhân mặt tím tái, đập tay vào gối, nhắc lại mệnh

lệnh:

- Cắt lưỡi nó đi!

Triệu Giáp định nói, cắt lưỡi là không hợp với qui định tổ tông, nhưng thấy Viên Thế Khải lửa giận bừng

bừng, lão đành ngậm miệng. Nói mà làm gì! Ngay đương kim Hoàng Thái Hậu

cũng phải nhượng bộ ba phần, lời Viên là khuôn phép! La4p quay lại để

đối phó với cái lưỡi của Hùng Phi.

Mặt Hùng Phi đã sưng

mọng, máu miệng sủi bọt, phun phì phì, không còn chỗ nào để lách dao.

Cắt lưỡi một tử tù đang nổi cơn điên là nhổ răng trong miệng cọp. Nhưng

lão không có gan chống lệnh Viên Thế Khải. Lão rà thật nhanh lời dạy và

kinh nghiệm của sư phụ trong những trường hợp này, nhưng không có. Hùng

Phi vẫn chửi, Viên Thế Khải nhắc lần thứ ba:

- Cắt lưỡi nó đi!

Trong giờ phút nghiêm trọng này, bằng linh cảm, lão cảm thấy thần linh tổ sư

phù hộ lão. Tiết mục nửa chừng thêm vào này khiến quân lính ồn ào như vỡ chợ.

Triệu Giáp cầm cái đầu lưỡi trên tay để mọi người nhìn

thấy. Lão cảm thấy cái lưỡi bất khuất vẫn đang run rẩy. Con nhái lúc nãy giẫy chết cũng như thế. Miếng thứ năm mươi tư, Triệu Giáp nói không ra

tiếng:

- Miếng thứ năm tư! – Đồ đệ lão đếm.

Mặt Hùng Phi chuyển sang màu vàng kim. Máu trào ra từ miệng, hòa với nước. Không còn lưỡi, nhưng Hùng Phi vẫn chửi, dù phát âm cực kỳ khó khăn. Tuy biết anh ta đang chửi, nhưng chửi như thế nào không rõ.

Hai bàn tay

Triệu Giáp nóng như chèm lửa, lão cảm thấy chúng sẽ cháy như ngọn đuốc

rồi biến thành tro. Lão không trụ nổi, nhưng lòng tôn vinh nghề nghiệp

mạnh mã tới mức lão không cho phép mình bỏ dở qui trình của hình phạt.

Vì rằng Viên Thế Khải ra lệnh cắt lưỡi, làm rối trình tự gia hình. Lẽ ra lão có thể cho phạm chết rất nhanh một cách tùy tiện, nhưng tinh thần

trách nhiệm và đạo đức nghề nghiệp không cho phép lão xử sự như thế. Lão thấy, nếu không xẻo đủ số đã định, chẳng những vi phạm pháp luật triều

Thanh, mà còn có lỗi với chàng hảo hán trước mặt. Bất kể ra sao, phải

xẻo đủ năm trăm nhát Hùng Phi mới chết. Nếu chưa đủ số đã chết, thì đao

phủ Bộ Hình chỉ là tên đồ tể hạng bét của thang xã hội!

Triệu

Giáp dùng khăn tẩm nước muối, lau sạch máu và những chất dơ bẩn trên

người Hùng Phi. Khi giặt khăn, lão ngâm tay một lúc vào thùng nước rồi

lau khô. Cái miệng không còn lưỡi của Hùng Phi vẫn khép mở liên tục,

nhưng âm thanh phát ra thì yếu dần. Triệu Giáp hiểu, phải gia hình thật

nhanh, phải điều chỉnh phương án ban đầu căn cứ vào tình hình thực tế

trước mắt. Đừng trách đao phủ Bộ Hình bất tài, chỉ trách Viên Thế Khải

ra lệng bừa, phá qui tắc. Lão làm một động tác mà ít ai để ý: chích một

nhát vào bắp chân lão để cái đau thót tim đẩy lùi sự mệt mỏi và tính lỳ

của cơ thể, đồng thời để phân tán sự chú ý của lão vào hai bàn tay nóng

như chèm lửa của lão. Lão làm ra vẻ phấn chấn, không thèm để ý Viên Thế

Khải và đám sĩ quan phía sau, càng không thèm để ý năm nghình lính phía

trước, lão múa dao như gió, đếm như đếm những cục mưa đá, những miếng

thịt xẻo ra từ trên người Hùng Phi bay như những con bọ cánh cứng. Triệu Giáp, đứng thẳng lên, khoan khoái thở một hơi. Người lão ướt đẫm, dính

nhơm nhớp giữa hai chân, không rõ máu hay mồ hôi. Lão đã trả giá bằng

máu của lão cho tiếng thơm một đời của Tiền Hùng Phi, cho vinh dự của

đao phủ Bộ Hình.

Chỉ còn sáu nhát dao cuối cùng. Lúc này bộ dạng của Tiền Hùng Phi trông thật đáng sợ. Triệu Giáp chuẩn bị xẻo nhát thứ

bốn trăm chín mươi bảy. Theo qui định, vào thời điểm này có hai cách lựa chọn, một là khoét đôi mắt, hai là xẻo đôi môi. Nhưng đôi môi Hùng Phi

đã nát bét, quả thực không nỡ xẻo, xẻo là nhẫn tâm. Triệu Giáp quyết

định khoét hai mắt. Lão biết Hùng Phi chết mà mở mắt, nhưng chết mà mở

mắt phỏng có ích gì? Người anh em, ta không thể trưng cầu ý kiến ở người anh em được nữa! Khoét đi hai con mắt, để người anh em trở thành con ma biết an phận, mắt không nhìn thấy thì tâm không loạn, xuống âm tào địa

phủ khỏi phá quấy. Dương gian không cho phép quậy, âm gian cũng không

cho phép quậy. Bất luận ở đâu, quậy là không cho phép.

Triệu

Giáp chích mũi dao nhọn vào mắt Hùng Phi, đột nhiên Hùng Phi nhắm mắt

lại, ngoài dự kiến. Lão vô cùng cảm kích Hùng Phi về sự phối hợp này, vì rằng ngay cả đao phủ giết người như ngóe, khoét đi đôi mắt mở thao láo

không phải là chuyện vui vẻ gì. Lão chộp lấy thời cơ có một, khoang mũi

dao một vòng quanh hốc mắt… Miếng thứ bốn trăm chín mươi bảy, lão thều

thào như hụt hơi.

- Miếng thứ bốn trăm chín mươi bảy!… Đồ đệ còn hụt hơi hơn lão.

Lúc lão giơ dao, thì con mắt phải của Hùng Phi lại mở trừng trừng, đồng

thời Hùng Phi gào lên một tiếng cuối cùng, tiếng gào khiến Triệu Giáp

lạnh xương sống trong hàng quân, mấy chục binh sĩ nặng nề đổ rạp xuống

như tường đổ. Triệu Giáp cực chẳng đã, phải động dao đối với con mắt rực lửa còn lại, rực lửa chứ không phải ánh lửa, như một quả cầu cháy đỏ.

Bàn tay Triệu Giáp đã cháy khô, hầu như không cầm nổi cán dao trơn tuột

nữa. Lão thấp giọng, khẽ van: Người anh em, nhắm lại đi… Nhưng Hùng Phi

không nhắm. Triệu Giáp biết không còn thời gian, đành cắn răng hạ thủ.

Nhát thứ bốn trăm chín mươi tám, lão nói.

Đồ đệ của lão đã ngất lịm.

Mấy chục binh sĩ nữa ngã gục.

Hai con ngươi của Hùng Phi sáng trên mặt đất. Dù lấm lemb ùn đất, nhưng con mắt vẫn phát tia lạnh của chết chóc như đang nhìn ai đó. Triệu Giáp

biết, nó đang nhìn Viên Thế Khải. Viên đại nhân có thường xuyên nhớ tới

đôi mắt phát sáng này không nhỉ? – Triệu Giáp nghĩ thầm

Thao tác đến đoạn này, Triệu Giáp đã mệt đứt hơi. Cách đây không lâu xử trảm

“Lục quân tử”, đó là vụ án chấn động toàn quốc, thậm chí toàn thế giới.

Để báo đáp cái ơn tri ngộ của Lưu Quan Đệ đại nhân, lão cùng các đồ đệ

đem cho thanh đao “Đại tướng” sứt mẻ răng cưa, lởm chởm như hàm răng

sói, mài sắc như nước. Thổi đứt lông tơ. Năm vị quân tử kia nhờ lộc Lưu

đại nhân mà được hưởng dụng thanh đao chém ngọt đến mức không biết đau.

Lão dùng thanh “Đại Tướng” chém đầu họ nhanh như chớp, tin rằng họ chỉ

cảm thấy làn gió lạnh sau gáy là đầu lìa khỏi cổ. Do tốc độ quá nhanh,

cái thân không đầu bò lổm nhổm hoặc nhảy dựng lên. Nét mặt thì lại càng

như lúc còn sống. Lão tin rằng, sau khi lìa khỏi cổ, trong một thời gian nhất định, cái đầu vẫn suy nghĩ, vẫn nhạy cảm. Sau khi hành hình sáu vị quân tử, khắp kinh thành truyền tụng kỳ tích của đao phủ Bộ Hình. Hành

trạng các vị quân tử khi thụ hình, qua lời đồn trở thành huyền thoại, tỉ như Đàm Tự Đồng khi chỉ còn là cái xác không đầu, đã chạy đến trước mặt giám hình quan Cương Nghị đại nhân, gián cho ông ta một bạt tai. Còn

cái đầu của đại nhân Quang Đệ thôn Lưu Bùi đã ngâm một bài thơ trong khi lăn lông lốc, giọng ngâm sang sảng, hàng nghìn người đều nghe thấy.

Một vụ kinh thiên động địa như vừa kể, không quật nổi Triệu Giáp. Vậy mà

thi hành án lăng trì một Đội trưởng Đội cảnh vệ chưa có phẩm trật gì,

lại khiến một đao phủ uy danh lừng lẫy mệt bở hơi tai, chân đứng không

vững, lại mắc thêm chứng bệnh quái gở: Tay như chèm lửa.

Nhát thứ bốn trăm chín mươi chín xẻo mất mũi Hùng Phi.

Cuối cùng, Triệu Giáp một nhát dao đâm trúng tim Hùng Phi, một dòng máu đen, đen như nước hàng thắng từ đường mía, chảy theo lưỡi dao. Mùi máu xộc

vào mũi, khiến Triệu Giáp lại cảm thấy buồn nôn. Đầu cúi gằm, lão nhìn

xuống chân lão, nói:

- Mảnh thứ năm trăm, mời đại nhân xem xét!