Đàn Hương Hình

Chương 10

Nghe nói câu trên của nhà vua là dành cho các thái giám và cung nữ, nhưng

các quan viên sáu Bộ, các vương công đại thần như bị đánh gãy chân, nhất loạt khuỵu xuống, dập đầu lạy tạ như tế sao, người cảm tạ ơn vua, kẻ hô vạn tuế, loạn cả lên! Ta và Già Dư được dịp nhìn thấu bản chất của các

quan!

Hoàng thượng đứng dậy, viên thái giám hô to:

- Khởi giá hồi cung!

Các nương nương về cùng Hoàng thượng.

Các thái giám cũng về nốt.

Còn lại là các đại thần rũ rượi như cục nước mũi và tên Mọt như một con hổ.

Bố tụi bay hai chân mỏi dừ, mắt nảy đom đóm, nếu như không có Già Dư dìu

đi, chắc chắn bố tụi bay sẽ ngã xuống bên cạnh thi thể thằng Mọt, trước

khi Hoàng thượng lên kiệu về cung.

Tụi bay còn trợn mắt nhìn ta nữa thôi?

Ta nói cả nửa buổi để các ngươi hiểu rằng, vì sao bố tụi bay dám nổi dóa

với bọn công sai. Một thằng Huyện Lệnh nhãi nhép, một chức quan to bằng

hạt vừng, sai hai thằng chó săn đến truyền lệnh gọi ta! Kiêu kỳ bắc bậc

quá đấy! Bố tụi bay lúc chưa đầy hai mươi tuổi đã đảm đương công việc

động trời trước mặt đức Kim thượng Hàm Phong và Từ Hi Hoàng Thái Hậu.

Sau đó, từ trong cung vọt ra lời vàng ngọc của Hoàng thượng:

- Bọn đao phủ của Bộ Hình hành sự tinh thông! Trình tự, lớp lang, đầu cuối, căng dịu… đâu ra đấy! Trẫm được xem một vở diễn hay!

Vương đại nhân được gia phong Thái tử Thiếu Bảo. Thăng quan tấn tước, vui vẻ

trong lòng, Ngài thưởng cho Già Dư và ta bốn tấm lụa điều. Con đi hỏi

cái tên họ Tiền, hỏi xem hắn đã nhìn thấy long nhan của vua Hàm Phong

chưa? Chưa. Ngay cả long nhan đương kim Hoàng thượng Quang Tự cũng chưa! Hắn đã nhìn thấy phượng nhan của đương kim Hoàng Thái Hậu cũng chưa. Do vậy bố tụi bay dám khoe mẽ trước mặt hắn.

Ta đoán

rằng, chỉ lát nữa, tri huyện Cao Mật Tiền Đinh sẽ đích thân đến mời ta.

không phải cá nhân hắn mời ta, mà Viên đại nhân trên tỉnh sai hắn đến

mời ta. Viên đại nhân thì ta đã mấy lần gặp mặt, ta đã giúp ngài làm một việc, làm rất gọn, rất đẹp mắt! Viên đại nhân vui lòng, thưởng cho ta

một hộp lớn bánh cuốn thừng của Thiên Tân. Ta về quê đã nửa năm không đi đâu cả, tụi bay đừng nghĩ rằng ta là cây gỗ mục! Kỳ thực, ta biết tuốt

mà làm ra vẻ hồ đồ. Lòng ta là một tấm gương, soi rõ từng chân tơ kẽ tóc cái thế giới này. Cô con dâu hiền của ta, những trò trộm gà bắt chó của con không che được mắt ta được đâu. Con trai bất lực, không thể trách

con dâu ăn mảnh, đàn bà mà lại, tuổi trẻ mà lại! Trẻ ngứa nghề, không

coi là tật. Cha đẻ của con làm phản bị tống giam đại lao, chuyện động

trời này, ta biết. Ông là trọng phạm mà người Đức chỉ đích danh, nòi gì

Cao Mật, ngay cả Sơn Đông cũng không ai dám thả ông ra. Vì vậy, ông chết là cái chắc! Đại nhân Viên Thế Khải là một sói chúa, giết một mạng

người đối với ông ta chẳng khác dẫm chết một con giòi! Ông ta đang được

người ngoại quốc tin dùng, đương kim Hoàng Thái Hậu cũng phải dựa vào

ông ta để ổn định thời cuộc. Ta đoan chắc rằng, ông ấy sẽ mượn tính mạng cha con để diễn một tấn trò, vừa cho người Đức xem, vừa cho dân chúng

Cao Mật và tỉnh Sơn Đông xem, cảnh báo họ yên phận làm ăn, không được

giết người, không được làm giặc. Người Đức làm đường sắt thì triều đình

đã chấp thuận, liên quan gì đến cha con? Vậy là “Mình làm mình chịu!”

Đừng nói con không cứu nổi, mà Tri huyện Tiền Đinh cũng không cứu nổi

cha con. Con trai của ta, giờ đây là lúc cha con ta xuất đầu lộ diện. Bố con vốn định rửa tay gác kiếm, ẩn tính mai danh, chết già ở nơi thôn dã này, nhưng ông trời không chịu. Sáng nay, đôi tay này đột nhiên nóng

ran, ta hiểu rằng, công việc của ta vẫn chưa xong. Đây là ý trời, không

cách nào tránh né. Con dâu này, con khóc cũng không ích gì, hận cũng

không ích gì, ta chịu ơn trời biển của đương kim Hoàng Thái Hậu, không

nhúng tay vào thì có lỗi với triều đình! Ta không giết cha con thì người khác giết! Để cái bọn bất thành nhân dạng giết ông ấy, chẳng thà để ta

giết còn hơn! Người ta có câu: “Thân này ví xẻ làm ba”, ta sẽ trổ tài,

để ông ấy chết một cái chết oanh liệt, sử sách lưu danh. Con trai của

ta, cha cũng muốn giúp con có nghề chính đáng, để hàng xóm láng giềng mở mắt ra! Họ chẳng rất khinh thường con đấy sao? Vậy được, ta phải cho họ hiểu rằng, đao phủ cũng là một nghề. Nghề này, người đứng đắn không

làm, kẻ lười nhác không làm nổi! Nghề này đại biểu cho tinh khí thần của triều đình. Nghề này mà phát triển, thì triều đình hưng thịnh; nghề này tiêu điều thì khí số của triều đình cũng hết! Con trai, nhân lúc kiệu

của quan lớn Tiền chưa đến, cha nói đôi điều về việc nhà mình, hôm nay

không nói, chỉ sợ sau này không còn dịp nào để nói nữa.

Năm bố con mười tuổi, ông nội con bị dịch tả. Sáng mắc, trưa chết. Năm đó ở Cao Mật sáng nào cũng có người chết, nhà nào cũng có tiếng khóc. Hàng

xóm không đỡ đần được nhau, nhà nào có người chết, nhà ấy chôn cất lấy.

Ta và bà nội con, nói vầy hơi khó nghe, lôi ông ra bãi tha ma như lôi

một con chó chết, đắp điếm qua quít cho xong. Ta và bà nội vừa quay

lưng, một đàn chó hoang đã xông tới, chỉ bới vài cái đã lôi được xác ông lên. Ta nhặt gạch vỡ xông tới định liều mạng, chúng giương những cặp

mắt đỏ ngầu, nhe hàm răng trắng nhởn, chĩa vào ta mà sủa. Chúng ăn thịt

người chết, béo mẫm, cơ bắp cuồn cuộn, con nào cũng khỏe và dữ như hổ.

Bà nội ngăn ta, bảo:

- Con ơi, đâu chỉ riêng cha con, đành để chúng ăn thôi!

Ta biết, một người đánh không lại cả đàn chó dại, đành đứng đấy mà nhìn lũ chó, miếng thứ nhất xé tan quần áo ông nội con, miếng thứ hai xơi gọn

da thịt, miếng thứ ba chén sạch ruột gan tim phổi, miếng thứ tư nhai

xương rau ráu.

Sau đó năm năm, vùng Cao Mật lại phát sinh bệnh thương hàn, bà nội con sáng bị, trưa tắt thở. Lần này, ta đặt xác bà nội giữa đống rơm, châm lửa đốt. Từ đó, bố con cơ khổ lênh đênh

không nơi nương tựa, ban ngày chiếc gậy cùng cái muỗng, xin ăn từng nhà. Tối đến rúc vào đống cỏ, chui vào bầu lò, tiện đâu ngủ đấy. Khi đó, ăn

mày trẻ con như ta có hàng đàn, xin được miếng ăn đâu có dễ! Có hôm gõ

cửa hơn trăm nhà mà không kiếm nổi mẩu dưa héo. Chết đói đến nơi, bố con chợ nhớ bà nội con lúc sinh thời có lần nói rằng, bà có người anh em họ làm công sai ở một phủ lớn ngoài kinh thành, cuộc sống không đến nỗi,

thường gửi tiền cho bà. Vậy là bố con quyết định lên kinh đô tìm ông ta.

Dọc đường xin ăn, đôi khi phụ giúp thiên hạ làm vài việc vặt, cứ như vậy

khi đi khi nghỉ, bữa đói bữa no, rồi cũng đến được kinh đô. Bố con theo

bọn buôn rượu, vào Bắc Kinh bằng cổng Sùng Văn. Nhớ mang máng bà nội nói ông ta là lính ở đại đường Bộ Hình, bèn hỏi thăm đường đến Lục Bộ Khẩu, rồi tìm đến Bộ Hình. Hai ông kính vai hùm lưng gấu đứng gác ngoài cổng. Bố con lân la lại gần, liền bị một ông dùng sống dao gạt bắn đến hơn

một trượng. Trăm núi nghìn sông mới đến được đây, tất nhiên không thể bỏ cuộc, bèn suốt ngày lượn lờ ngoài cổng Bộ Hình. Phố Bộ Hình hai bên có

mấy nhà hàng, nào là “Tụ Tiêu Lâu”, nào là “Hiền Nhân Cư”, đều rất đàng

hoàng, khách khứa nhộn nhịp, giờ cao điểm, ngựa xe xếp hàng chật cứng

hai bên đường, mùi thức ăn tỏa dài theo phố, thơm điếc mũi! Cũng có mấy

quán nhỏ bán điểm tâm: Bánh bao, thịt nướng, bánh xèo, óc đậu… Không

nghĩ rằng trong thành Bắc Kinh lại có nhiều món ăn ngon đến thế, chẳng

trách ai cũng muốn về Bắc Kinh. Bố con chịu khổ từ tấm bé, biết tìm việc mà làm, thường giúp những người làm công trong nhà hàng một số việc

vặt, đổi lấy bát cơm ăn. Bắc Kinh đất rộng người đông, xin ăn dễ hơn ở

Cao Mật. Những ông chủ giàu có thường gọi rất nhiều món, nhưng chỉ đụng

đũa đôi chút rồi bỏ, không ăn. Cơm thừa canh cặn cũng đủ bố con no bụng. No rồi, tìm nơi chân tường khuất gió đánh một giấc. Dưới nắng ấm, bố

cảm nhận được gân cốt mình đang lớn lên, năm sau bố con đã cao hơn năm

trước một cái đầu, chẳng khác cây lúa gặp mưa xuân!

Giữa lúc bố con đang thỏa mãn với cuộc sống vô tư của một anh chàng hành

khất thì đột nhiên tình thế thay đổi hẳn: Một lũ ăn mày đánh bố gần

chết. Cầm đầu bọn chúng là tên Chột, hắn hỏng một mắt, con mắt còn lại

sáng lạ lùng, vết sẹo chém bằng dao chạy dài trên mặt, trông phát khiếp! Hắn nói:

- Thằng súc sinh, mày chui ra từ xó xỉnh

nào mà dám khua khoắng trên địa bàn của ông? Còn trông thấy mày lảng

vảng ở phố này, ông sẽ đánh què cái chân chó của mày, sẽ móc đuôi hai

con mắt chó của mày!

Nửa đêm, bố con gắng gượng mãi

mới bò được ra khỏi rãnh nước bẩn, thu mình trong một xó tối, người đau

như giần, bụng lép kẹp sôi ùng ục. Ta cảm thấy cái chết đã gần kề. Đúng

lúc ấy, ta mơ màng nhìn thấy bà nội đứng trước mặt, bảo:

- Con đừng buồn, vận may của con sắp đến rồi!

Ta vội mở mắt. Không thấy gì hết! Chỉ nghe gió thu hiu hắt rì rào trên

những ngọn cây và tiếng ri rỉ của mấy con dế sắp chết cóng. Còn nữa, cả

một bầu trời đầy sao hấp háy nhìn ta. nhưng hễ nhắm mắt là ta lại thấy

bà nội đứng trước mặt, bảo rằng vận may sắp đến với ta, còn mở mắt thì

lại không thấy gì cả. Sáng sớm hôm sau, mặt trời đỏ rực, nhuốm hồng

những giọt sương long lanh trên cỏ, trông thật đẹp mắt! Đàn quạ kêu ầm

ĩ, bay về phía nam kinh thành. Về sau, tự nhiên ta hiểu, sáng sớm đàn

quạ bay về hướng đó để làm gì? Ta đói không chịu nổi, muốn xin chút gì

dằn bụng nhưng lại sợ tên Chột. Chợt trông thấy cái đống than bên đường

có cái thân của cây cải bẹ, liền ra nhặt về chỗ chân tường, ngồi nhai

rau ráu. Đang ăn ngon lành, ta thấy có đến mười mấy con ngựa xuất phát

từ sân Bộ Hình, trên lưng là những lính dõng quần áo nẹp đỏ, phi nước

kiệu trên con đường mới đắp vằng đất da ban màu vàng xỉn. Các lính dõng

của mình cài yêu dao, tay cầm roi ngựa, gặp người vụt người, gặp chó

đánh chó, cái phố lớn như vậy mà toắt cái trở nên vắng tanh.

Lát sau, một chiếc xe tù bằng gỗ, từ sân Bộ Hình chạy ra. Con la kéo xe tù

rất gầy, sống lưng nhọn như sống dao, chân gầy như que củi. Xe tù chở

một phạm tóc xõa, khuôn mặt mờ nhạt, mắt mũi không rõ. Xe lắc lư trên

đường, trục khô dầu, rít kin kít. Dẫn đường cho xe tù là mấy lính kỵ mã

khi nãy, sau đám kỵ mã là hơn chục lính thổi tù và. Tiềng tù và thì

không thể hình dung nổi, tì… tì… như đàn trâu khóc. Phía sau xe tù, là

một nhúm quan viên mặc triều phục, người to béo đi giữa để ria chữ bát,

trông như ria dởm dán bằng keo. Phía sau các quan viên, lại là mười mấy

kỵ mã. Đi kèm hai bên xe tù là hai người mặc quần áo màu đen, thắt lưng

to bản, đầu đội mũ đỏ, tay cầm đại đao. Hai người sắc mặt đỏ gắt – khi

ấy ta chưa biết họ bôi máu gà lên mặt – bước chân nhẹ nhàng không một

tiếng động. Bố tụi bay nhìn họ không chớp, phong độ của họ làm ta mê

mẩn! Khi ấy ta nghĩ, bao giờ mình có được cái dáng đi ấy nhỉ? Chợt ta

nghe có tiếng bà nội nói sau lưng:

- Con ơi, cậu con đấy!

Ta lập tức quay lại, sau lưng là bức tường màu xám, không có ai cả. Nhưng

ta biết bà nội đã hiển linh. Thế là ta gào lên: “Cậu ơi!” Cùng lúc ấy

như có ai đẩy mạnh ta một cái, ta mất đà, lao về phía xe tù.

Đúng là không biết trời cao đất dày! Các quan viên và đám lính kỵ mã ngớ ra. Một con ngựa giật mình cất cao hai vó trước hí vang, tên lính kỵ văng

xuống đất. Ta nhào đến trước mặt hai người áo đen tay cầm đại đao, vừa

khóc vừa nói: “Cậu ơi, thế là cháu đã tìm thấy cậu!”… Nỗi niềm bấy lâu

nay chất chứa trong lòng khiến ta trào nước mắt. Hai người áo đen cầm

đại đao cũng ngẩn người ra. Ta thấy họ đưa mắt nhìn nhau, người nọ như

có ý hỏi người kia: “Ông là cậu thằng ăn mày này à?”

Hai người áo đen chưa kịp có phản ứng gì, đám lính kỵ đã hoàn hồn vung đao

vung kiếm hè nhau xông tới vây quanh ta, kiếm quang lấp lóa trên đầu ta. Một bàn tay vạm vỡ chộp lấy cổ ta nhấc bổng lên, ta có cảm giác như

xương cổ mình gãy vụn, ta giẫy giũa trên tay họ, miệng gào to: “Cậu ơi,

cậu!”… Rồi ta bị quẳng xuống đất, đè chết tươi một con nhái. Miệng ta

vập phải đống phân ngựa còn nóng hổi.

Phía sau xe

tù, một người to béo mặt đen, đội mũ triều thiên chóp bạc bằng pha lê

màu lam, áo bào thêu con báo trắng trước ngực, ngồi ngay ngắn trên lưng

con tuấn mã. Ta hiểu đây là ông quan to. Một lính dõng khuỵu một chân

thưa lên:

- Bẩm đại nhân, một thằng ăn mày ạ!

Hai lính dõng điệu ta đến trước mặt đại quan, một tên ghìm tóc bắt ta ngẩng lên để đại quan xem mặt. Ông quan béo nhìn ta một thoáng, xì một cái,

chửi:

- Thằng ăn mày ngu xuẩn! Xéo!

Tên lính dõng thưa lên một tiếng, rồi cầm tay ta lôi sang bên kia đường, dúi ta một cái, chửi: “Cút mẹ mày đi!”.

Người ta bay theo tiếng chửi, rơi tõm xuống rãnh bùn, nước thối hoắc.

Bố tụi bay loay hoay mãi mới mò được lên bờ, mắt không mở được, tối mò. Ta vơ nắm cỏ khô lau bùn đất trên mặt. Lúc mở được mắt ra, con đường đất

ba dan bụi tung mù mịt, đội hành quyết đã đi về hướng nam. Ta nhìn theo

mà cảm thấy trong lòng ngao ngán. Lúc này, lời bà nội lại văng vẳng bên

tai: “Con nên đi xem! Người ấy là cậu con đấy!”.

Ta

nhìn quanh, tìm bà nội. Chỉ thấy con đường đất màu vàng, bãi phân ngựa

đang bốc hơi và những con chim sẻ nghiêng đầu, mắt bé tí đen láy, đang

nổ thức ăn trong đống phân ngựa. Không thấy bà nội đâu cả! “Mẹ ơi!”… Ta

buồn quá, cất tiếng khóc, tiếng khóc dài lê thê như cái rãnh nước bẩn

chạy dọc theo bên đường. Ta nhớ bà nội, oán bà nội. Mẹ ơi, mẹ bảo con

đến nhận mặt cậu, nhưng ai là cậu của con? Người ta xách cô con lên như

xách mèo xách chó, rồi quẳng con xuống cái rãnh thối, suýt nữa cái mạng

của con không còn! Lẽ nào mẹ không nhìn thấy? Mẹ ơi, mẹ có linh thiêng

thì đưa đường chỉ lối, giúp con thoát khỏi bể khổ. Nếu mẹ không thiêng

thì đừng nói gì nữa, dù phải cạp đất mà ăn, con trai cũng không cần mẹ

lo toan! Nhưng bà nội tụi bay không nghe, cứ vo ve như con nhặng sau tai ta:

- Con đi mà xem, người ấy là cậu của con!

Vậy là bố tụi bay chạy như điên, đuổi theo đội hành quyết. Chỉ khi chạy

thật nhanh, bà nội mới chịu ngậm miệng. Hễ chạy chậm là tiếng rủ rỉ bên

tai lại vang lên. phải chạy thật nhanh mới thoát cái tiếng ấy, dù rằng,

rất có thể lại bị quẳng xuống rãnh lần nữa. Ta đuổi theo đội hành quyết, ra khỏi cửa Tuyên Vũ, chạy miết trên con đường sống trâu đầy ổ gà, nước đọng thành vũng. Đây là lần đầu ta chạy trên con đường nổi tiếng trong

thiên hạ, giờ đây nó in những vết chân của ta. Cảnh quan ngoại thành

tiêu điều, không được như nội thành. Hai bên đường nhà cửa thấp lè tè,

xen kẽ những vạt rau xanh: cải thìa, cải bẹ, củ cải; riêng đậu ván thì

thân, lá đã khô héo trên giàn. Có mấy người đang lom khom trên những

ruộng rau, họ không quan tâm nhiều đến đội hành quyết, người ngó qua một thoáng, người cắm cúi làm, không ngẩng đầu lên.

Gần đến pháp trường, con đường sống trâu chui tụt vào bãi rộng mênh mông,

chính giữa là cái bệ cao, có rất nhiều người vô công rỗi nghề xúm quanh. Trong đám đông có một số là ăn mày, trong đó có tên Chột, thì ra đây

cũng là địa bàn của hắn. bọn lính thúc ngựa dàn thành đội hình. Hai đao

phủ rất phong độ nói trên mở xe, lôi phạm xuống. Phạm có lẽ gãy chân, đi cà nhắc khiến ta tưởng đến củ hành bị héo. Đao phủ dìu phạm lên bục,

nhưng vừa buông tay, anh ra lại rũ xuống, chẳng khác người không xương!

Những người đứng vây quanh xì xào, họ không bằng lòng thái độ hèn nhát

của người tử tù. Đồ giẻ rách! Quân hèn! Đứng thẳng lên xem nào! Hát bài

gì đi! Được mọi người cổ vũ, tên phạm khe khẽ cựa quậy, động đậy từng cơ bắp, từng cái xương cực kỳ khó khăn. Mọi người lên tiếng động viên anh

ta. Anh ta chống tay ngồi lên rồi vươn người đứng dậy nhưng lập tức hai

chân lại khuỵu xuống. Đám người xem kêu to: Anh kia, anh kia! Nói đôi

lời gì đó đi! Chẳng hạn câu “Chém rơi đầu hôm nay, hai mươi năm sau lại

là một hảo hán!”. Nhưng người tử tù, trái lại, nhếch miệng khóc òa, sau

đó gào lên: “Trời ơi, oan cho tôi quá!”.

Những người đến xem ắng họng, đứng im như phỗng, nhìn lên bục. Hai đao phủ thần

thái vẫn như cũ. Lúc này, âm hồn bà nội lại xì xào sau tai ta: “Gọi đi

con, mau lên! Người ấy là cậu con!”. Bà nội hối thúc ta, càng lúc càng

cao giọng, điệu bộ càng gay gắt, luồng khí lạnh phả thẳng vào gáy ta,

nếu ta không gọi, chắc chắn sẽ bị bà bóp cổ. Không còn cách nào khác, ta chấp nhận để bọn lính dõng hung hãn chém bể đầu, gọi thật to: “Cậu

ơi!”.

Chỉ trong một thoáng, các cặp mắt đều dồn về

phía ta. Ánh mắt quan giám trảm, ánh mắt bọn lính dõng, ánh mắt bọn vô

công rỗi nghề, tất tật ta quên hết, chỉ mỗi ánh mắt người tử tù là ta

suốt đời không thể nào quên! Người tử tù ngẩng đầu lên, giương cặp mắt

sưng húp vì bọng máu che khuất, nhìn ta, tia mắt như hai mũi tên màu đỏ, nhanh như chớp bắn rụng ta. Lúc này, viên quan giám sát thi hành án hô

lớn: “Đến giờ rồi!”.

Cùng với tiếng hô là tiếng tù

và bi tráng nổi lên, những lính dõng cũng chụm miệng huýt sáo lanh lảnh. Một đao phủ cầm đuôi sam của người tử tù kéo mạnh về đằng trước để cổ

người tử tù vươn dài ra. Người đao phủ kia dùng cánh tay nâng đao, hơi

vặn mình sang phải, rồi thoắt cái xoay người sang trái, “phập”, ánh đao

sáng trắng cùng với tiếng rú nửa chừng, đao phủ phía trước đã giơ cao

cái đầu của người tử tù. Đao phủ hạ thủ cùng đao phủ cộng sự, xếp hàng,

hô lớn:

- Mời đại nhân nghiệm hình!

Viên quan to béo mặt đen vẫn ngồi trên mình ngựa, phẩy tay một cái như vẫy

chào cái đầu, rồi giật cương quay ngựa rời pháp trường. Lúc này, những

người đến xem hành hình cất tiếng reo hò, bọn ăn mày tranh nhau chạy đến chỗ cái bục, đợi lột quần áo người tử tù. Nửa cổ còn lại của người tù

bỗng duỗi thẳng, máu vọt ra có vòi, còn thân hình thì ngã úp sấp, y hệt

cái vò rượu bị đổ.

Cuối cùng thì ta cũng hiểu, quan

giám trảm không phải cậu ta, đao phủ cũng không phải cậu ta, bọn lính

dõng cũng không phải cậu ta. Người tù bị chém đầu mới là cậu ta.

Đêm ấy, bố tụi bay chọn một cây liễu mọc nghiêng, cởi dây làm thòng lọng

buộc lên cây liễu rồi chui đầu vào. Cha chết rồi, mẹ chết rồi, người cậu có thể nhờ vả thì bị người ta chặt đầu rồi, bố tụi bay tứ cố vô thân,

không nơi nương tựa, chết quách cho rảnh! Sắp sờ được mũi Diêm vương thì một bàn tay vạm vỡ đỡ lấy đít bố.

Chính là người đã chém đầu cậu của bố!

Ông dẫn ta đến một quán cơm, gọi bát canh đậu phụ nấu với đầu cá, bảo ta

ăn. Ta ăn, ông không ăn, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn ta. Người chạy bàn đưa

đến một tách trà, ông cũng không uống. Ta ăn no, ợ hơi nhìn ông. Ông

bảo:

- Ta là bạn thân của cậu con. Nếu con bằng lòng, hãy làm đồ đệ của ta!

Tư thế lúc ban ngày của ông tái hiện trước mắt ta: trước tiên, người đứng

thẳng, sau đó nhanh chóng xoay sang phải, cánh tay phải như cầm nửa vầng trăng, “phập”, cái đầu của ông cậu giơ cao cùng với tiếng kêu oan nửa

chừng tắt lịm… Bà nội lại thì thầm bên tai: “Con ơi, mau quì xuống lạy

sư phụ đi!”.

Ta quì xuống lạy sư phụ, mắt ầng ậng

nước. Thực ra, ông cậu sống hay chết ta không quan tâm, ta chỉ quan tâm

bản thân ta. Nước mắt lưng tròng, ta không nghĩ rằng giấc mộng ban ngày

lại biến thành hiện thực nhanh đến thế. Ta cũng muốn trở thành một đao

phủ giết người không chớp mắt. Mặt họ lạnh như tiền mà cứ tỏa sáng trong giấc mơ của ta.

Con ơi, sư phụ chính là Già Dư,

người mà ta kể cho con nghe đã hàng trăm lần. Sau đó, Già bảo ta, Già

cùng ngục tốt – cậu ta, kết nghĩa anh em. Cậu ta phạm tội, chết dưới tay sư phụ, đúng là con tạo xoay vần! “Phập” một nhát, nhanh hơn gió. Già

Dư nói, khi rơi xuống, cái đầu cậu bảo ông:

- Anh ơi, cháu em đấy, chăm nom nó hộ em!