Edit: Việt Quất
Beta: Thiên Điểu
Trong căn phòng yên tĩnh lại, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng máy điều hòa không khí hoạt động.
Hô hấp Cố Ảnh trật nửa nhịp.
Người trước mặt ôm cô rất chặt, lời nói kề bên tai có chút đau lòng không dễ phát hiện.
Yên lặng mấy giây, Cố Ảnh chậm rãi đưa tay lên ôm lại anh: "Em là Nhóc Trùm mà, nào có dễ bắt nạt thế."
Giang Tuân không lên tiếng mà chỉ ôm cô chặt hơn nữa.
Hôm đó anh nhìn thấy tin nhắn xong còn nghĩ, thôi bỏ đi, đã nhiều năm vậy rồi, mấy chuyện cũ này có gì mà phải so đo.
Anh biết hoàn cảnh của Cố Ảnh, chỉ đơn thuần cho là cô chỉ cần thời gian trưởng thành, cần phải nắm bắt một cơ hội, cho nên, trong lòng anh lựa chọn tha thứ cho cô.
Nhưng sau khi biết chân tướng, sự tha thứ này trở nên hết sức nực cười.
Lại thêm một khoảng lặng thật dài, Cố Ảnh lại lên tiếng: "Anh... có phải anh biết rồi không?"
"Biết cái gì?" Giang Tuân không đáp mà hỏi ngược lại.
Cố Ảnh muốn nói lại thôi nhiều lần vẫn không nói ra khỏi miệng được.
Ngay lúc Giang Tuân ôm lấy cô nói câu không đầu không đuôi kia, trong đầu cô thoáng chốc đã có một suy đoán.
Suy đoán này không xuất hiện vô căn cứ, trước đó cô đã cảm thấy tối nay Giang Tuân hơi khác thường nhưng cảm giác này nhanh chóng bị ép xuống bởi vì sự vui sướng sinh ra khi thấy anh đến.
Cho đến ban nãy tắm xong, cảm giác này lại lần nữa xuất hiện, sau đó lúc Giang Tuân nói ra câu "Lần trước anh mở điện thoại của em ra" này, cô tưởng là mình đã tìm được nguyên nhân.
Thế là cô bắt đầu tự nhiên giải thích và nói xin lỗi.
Nhưng cô xem nhẹ một điều, suốt quá trình từ đầu tới cuối nói chuyện này, Giang Tuân không hề có thái độ tức giận.
Cố Ảnh nghiêm túc ngẫm nghĩ, nếu như anh thật sự so đo chuyện tin nhắn thì lúc ở thành phố Vân có rất nhiều thời gian để anh tìm cô tính sổ, chứ không phải mấy ngày hôm sau đột nhiên chạy tới nơi khác tìm cô ngả bài.
Cho nên, chuyện này chắc chắn không phải nguyên nhân thật sự cho sự thất thường của anh hôm nay.
Cố Ảnh chuốt lại một lượt đoạn đối thoại ban nãy của hai người, phát hiện ra điểm chính của Giang Tuân và điểm cô chú ý đang không cùng một tần số.
Nhất là câu hỏi cuối cùng có thâm ý kia của anh: "Còn chuyện gì gạt anh nữa không?"
Nếu như nói còn chuyện gì gạt anh thì có lẽ cũng chỉ có một chuyện, một chuyện mà cô đã buông xuống nhưng không muốn để anh biết.
"Sao không nói chuyện?" Giang Tuân buông cô ra, mắt nhìn thẳng vào cô ở khoảng cách gần: "Biết cái gì?"
"Anh ngồi xuống trước đã." Cố Ảnh vỗ một cái vào vị trí bên người, đợi Giang Tuân ngồi xuống xong, cô nói: "Anh muốn hỏi em cái gì thì cứ hỏi đi."
"Lúc bọn họ tìm tới, em có sợ không?" Giang Tuân kéo tay cô qua để lên lòng bàn tay mình ngắm nhìn, mi mắt rũ thấp, giọng bình tĩnh.
Anh biết Cố Ảnh suy nghĩ nhạy cảm, quá nửa là đã đoán được rồi.
Những lời này của anh hoàn toàn chứng thực phỏng đoán của Cố Ảnh, phản ứng đầu tiên của cô là: "Anh không tức giận với mẹ anh đó chứ?"
Yết hầu trên cổ họng Giang Tuân trượt lên xuống, giọng máy móc: "Em trả lời đàng hoàng câu hỏi của anh trước đã."
"Thật ra là không có." Cố Ảnh bình tĩnh nói: "Chỉ là em hơi bối rối, không phải em đã nói rồi sao, với em đây là một cơ hội rất tốt."
Giang Tuân ngửa đầu dựa vào ghế sofa, anh phát hiện mình đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc, hơn nữa vốn trong lòng anh vẫn còn vài vấn đề tương tự muốn hỏi.
Hỏi xong mới ý thức được không tạo ra được bất cứ hiệu quả gì.
Cô chỉ trả lời nhẹ nhàng cho qua, bởi vì trong lòng cô đã sớm tha thứ cho hành động của bố mẹ anh rồi.
Thấy anh không nói lời nào, Cố Ảnh đưa tay khẽ vuốt phần ấn đường của anh, định vuốt phẳng một đường nếp nhăn trên đó: "Anh đừng có không tin, lời em nói là thật."
Giang Tuân kéo tay cô xuống: "Sao lại lạnh như vậy?"
Bàn tay kia được anh nắm ấm áp dễ chịu, còn tay này lại lạnh buốt như nước.
Cố Ảnh chớp mắt, mỉm cười: "Hơi lạnh."
So với lò sưởi phương Bắc, máy điều hòa không khí ở phương Nam duy trì hiệu quả làm ấm không được tốt bằng.
Cố Ảnh chỉ mặc một bộ quần áo ngủ cotton mỏng manh, ban nãy tắm xong đi ra còn chưa cảm thấy, thời gian lâu hơn, người càng lúc càng lạnh.
"Thế nằm lên giường đi." Giang Tuân kéo cô đi về phòng.
Đến mép giường, Cố Ảnh ngoan ngoãn leo lên chui vào nằm.
Giang Tuân ngồi bên mép giường, hai chân vắt lên nhau, tư thế nhàn nhã.
Cố Ảnh nhìn anh mặc đồ ngủ giống vậy, hỏi: "Anh không lạnh sao?"
"Không lạnh." Nói xong anh lại nói thêm một câu: "Nằm cùng với em không có cách nào nói chuyện đàng hoàng được."
"..." Xem ra đề tài này vẫn chưa xong.
"Em biết từ lúc nào?" Giang Tuân không biết mình muốn hỏi gì, chỉ là có chút cảm xúc đè nén nơi lồng ngực, không thoát ra được.
"Ban đầu chỉ là suy đoán." Cố Ảnh nói.
Giang Tuân tiếp lời cô: "Vậy tức là từ đầu em đã biết rồi?"
"..." Không phải đã nói là suy đoán rồi sao?
Cố Ảnh hơi dịch về phía anh, cuối cùng dừng lại bên cạnh anh, định đưa tay ra vòng qua eo anh nhưng khi thấy ánh mắt anh nhẹ bẫng bèn rụt lại.
Giang Tuân cúi đầu đối mặt với cô: "Không muốn nói chuyện đàng hoàng à?"
"... Nói chuyện." Cố Ảnh thờ dài: "Giang Tuân."
"Ừm?" Giang Tuân đưa tay ra nhẹ nhàng gảy tóc mái cô.
Rõ ràng người muốn nói chuyện là anh, người không đếm xỉa cũng là anh.
"Em thật lòng cảm ơn bọn họ đã tài trợ cho em." Cố Ảnh nhìn anh chằm chằm không hề chớp mắt: "Anh nói xem xuất thân của em như vậy, nếu không phải là bọn họ, sao em có thể có cơ hội ra nước ngoài du học chứ?"
"Không nhất thiết cứ phải ra nước ngoài." Giang Tuân thấp giọng nói.
"Em và anh không giống nhau, anh rất ưu tú." Cố Ảnh nói: "Anh đã có kế hoạch của mình, ở đâu cũng có thể tỏa sáng nhưng em thì không giống vậy. Nếu như khi đó em không ra nước ngoài, nói không chừng còn khó tìm được một công việc chính thức."
Viền môi Giang Tuân mím chặt, không lên tiếng.
"Sau đó em nghĩ, dù khi đó không ra nước ngoài, em và anh hẹn hò thì có lẽ khả năng kết quả cũng không tốt lắm." Cố Ảnh cười khổ: "Nhìn anh càng ngày càng ưu tú, em sẽ chỉ càng lúc càng tự ti hơn thôi."
Giang Tuân há miệng muốn nói chuyện lại bị Cố Ảnh kéo tay anh lại ngăn cản: "Không liên quan đến anh, là vấn đề của em, em cũng biết anh để ý điều gì." Cô nói: "Đúng vậy, ban đầu đây là một sự đả kích với em, nhưng em trưởng thành cũng là vì nó."
"Anh biết không, từ nhỏ đến lớn em không có gì khiến người khác hâm mộ cả, nhưng bây giờ em có rồi." Cố Ảnh khẽ mỉm cười: "Một cái là anh, một cái là lý lịch du học của em."
Giọng cô chậm rãi lại nghiêm túc: "Mà sự khác biệt này đều là do người nhà anh cho."
Ánh mắt cô gái sạch sẽ, sáng ngời, sạch sẽ tới mức Giang Tuân không dám mắt đối mắt với cô.
"Có lẽ mục đích ban đầu của người nhà anh không đơn thuần." Cố Ảnh nói: "Nhưng anh có nghĩ đến không, bọn họ có rất nhiều phương pháp có thể lựa chọn để khiến em rời khỏi anh."
Cô mím môi, đến khi mở miệng, giọng nói bắt đầu hơi khàn: "Chỉ vẻn vẹn một câu "Cô như vậy hoàn toàn không xứng với con trai chúng tôi" là đã có thể ném em vào địa ngục rồi."
Vậy thì có lẽ cả đời này cô cũng không dám qua lại với Giang Tuân nữa.
Nhưng bọn họ không làm vậy, thậm chí không nhắc đến Giang Tuân, nếu như đổi thành một người hời hợt nào khác, hoàn toàn không thể liên tưởng tới chuyện này.
Giang Tuân cúi đầu hôn lên khóe mắt cô: "Sau này xem ít phim thần tượng thôi."
"... Bọn họ rất tốt bụng." Cố Ảnh ôm cổ anh: "Mà em cũng rất may mắn."
Giang Tuân chống một tay bên tai cô, duy trì tư thế cúi người, nhẹ nhàng nói: "Cố Ảnh."
"Ừm?"
"Thay mặt bọn họ, anh nói lời xin lỗi với em." Giang Tuân khẽ hé miệng: "Dù thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng đã từng làm tổn thương em."
"Thế được." Mi mắt Cố Ảnh cong cong: "Em tha thứ cho anh."
Giống như bị cô lây, nụ cười cũng thấp thoáng trong mắt Giang Tuân: "Cảm ơn em."
Hai người đối mặt ở khoảng cách gần như vậy, chưa tới mấy giây, từ trường xung quanh đã biến mất, sự mập mờ nhanh chóng lan ra không khí, gần như bao vây lấy hai người.
Tầm mắt Giang Tuân dần dần đi xuống, dừng lại trên làn da trắng như tuyết dưới cổ áo cô, dưới ánh đèn, màu da càng trở nên trong suốt lấp lánh, phảng phất như một loại cám dỗ không tiếng động.
Một tay khác anh dịch qua đỉnh đầu cô, ung dung cởi búi tóc của cô ra khiến mái tóc đen mềm mượt tung ra khắp nơi.
Ánh mắt anh chuyển qua môi cô, dường như không nhịn nổi nữa, Giang Tuân bưng đầu cô cúi người hôn lên.
Động tác anh rất dịu dàng, nhẹ nhàng, giống như đối xử với một vật báu hiếm có trên trần đời, khiến tim người ta đập thình thịch.
Cả người Cố Ảnh mềm nhũn, cô chậm rãi nhắm mắt lại bắt đầu trúc trắc đáp lại anh.
Không biết qua bao lâu, Giang Tuân khẽ cắn cô một cái, cùng với đó là lời nói mập mờ không rõ vang lên: "Bỏ anh ra trước đã."
Cố Ảnh mơ mơ màng màng mở mắt ra: "Hả?"
Không đợi anh nhắc nhở lần nữa, cô đã kịp phản ứng thu lại cánh tay đang khoác lên cổ anh.
Giang Tuân chống người lên, mặt dừng lại trên người cô, trong lúc nói chuyện, hơi thở còn chưa ổn định lắm: "Cố Ảnh."
"Dạ?"
"Anh hơi lạnh."
Cố Ảnh vén một góc chăn lên theo bản năng: "Vậy anh mau vào đi."
Mắt Giang Tuân dừng lại trên đôi môi hiện ra ánh nước của cô, con ngươi thẫm lại, giây kế tiếp, anh lại cúi người xuống ngậm lấy: "Tay còn đau không?"
"Không đau." Cố Ảnh không hiểu giữa việc anh lạnh và tay cô đau thì có liên quan gì.
Giang Tuân "ừm" một tiếng: "Đau thì nói."
Vừa dứt lời, anh đồng thời nằm lên.
Trước khi Cố Ảnh có bất cứ phản ứng nào, Giang Tuân đã nâng cằm cô, lần nữa hôn lên.
Nụ hôn lần này không nhẹ nhàng như ban nãy, anh ɭϊếʍƈ, gặm cắn hết lần này tới lần khác, thậm chí tiến sâu vào quấy nhiễu từng tấc hơi thở của cô.
Xung quanh ngập tràn mùi hương dễ chịu của trên người anh, là sự trộn lẫn giữa hương sữa tắm và mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Suy nghĩ của Cố Ảnh dần mất đi, chỉ có thể bị động nhận lấy sự đòi hỏi từ anh.
Tay người đàn ông nắm gáy cô, sau đó dịch xuống, nơi được tay anh chạm tới tựa như có dòng điện chạy qua, kích thích tầng tầng lớp lớp run rẩy.
Lông mi Cố Ảnh khẽ rung, người cô vô thức cứng đờ.
Phát hiện ra phản ứng của cô, Giang Tuân rút tay về, nụ hôn cũng dời từ môi sang gò má cô, hôn từng nụ vụn vặt như mang theo sự vỗ về: "Cố Ảnh."
"Hửm?" Âm cuối của Cố Ảnh hơi cao.
"Không phải em muốn xem cơ bụng của anh à?" Nụ hôn của Giang Tuân dời tới hàng mi của cô, anh dừng động tác lại, rũ mắt nhìn cô: "Cho em xem có được không?"
Cố Ảnh nghe hiểu được ý ám chỉ trong lời này của anh, có lẽ cô sẽ có phần hồi hộp và bối rối khó tả nhưng không hề có nửa phần kháng cự.
"Được." Cô khẽ khàng đồng ý.
Nhận được sự đồng ý của cô, Giang Tuân tiếp tục cúi đầu hôn cô, từng nụ hôn từ gò má di chuyển tới bên tai, anh há miệng nhẹ nhàng cắn lên thùy tai cô, đồng thời kéo tay cô dịch về phía người mình: "Có muốn sờ thử một cái trước không?"
Khoảnh khắc chạm vào nơi ấm nóng kia, cả người Cố Ảnh co rúm lại, nhưng cái tay giữ tay cô không cho phép cô lùi bước, mà dẫn dắt cô cảm nhận nhiệt độ nóng hơn.
Nhiệt độ dưới tay rất cao, giống như mặt cô vậy.
Bầu không khí ướt át đang lan truyền ra xung quanh, căn phòng dần dần nóng lên.
Cuối cùng Giang Tuân thả tay cô ra, cô còn chưa kịp lấy hơi lại bị một trận trời đất quay cuồng, cô được ôm lật người.
Giang Tuân nằm bên dưới đưa tay vén vài sợi tóc bên má lên giúp cô, giọng nói vừa hờ hững lại khàn khàn: "Có muốn dọa anh một chút không?"
Cố Ảnh: "?"
Giang Tuân khẽ nhướng mày: "Dùng sự nhiệt tình của em."
Mặt Cố Ảnh lập tức đỏ như muốn nổ tung.
Cô chôn mặt vào đầu vai Giang Tuân, tính làm đà điểu.
Giang Tuân khẽ cười một tiếng: "Không phải em nói nhiệt tình à?"
Tiếng cười trầm thấp từ cổ họng tràn ra, cách một tầng vải mỏng manh, Cố Ảnh có thể cảm nhận được sự rung rung rõ rệt ở ngực anh.
Mùi hương nhàn nhạt tựa như biến thành vật thể có thật chòng ghẹo trái tim cô, Cố Ảnh nghiêng đầu, mắt dừng lại trên tai anh, cô phát hiện Giang Tuân đặc biệt thích hôn dái tai cô, theo tiếng gọi của sự tò mò trong lòng, Cố Ảnh đã hôn lên.
Ban đầu Giang Tuân thoắt cái cứng đờ giống như cô, nhưng anh nhanh chóng đưa tay nâng đầu Cố Ảnh, nhẹ vuốt tóc cô như thể đang khích lệ cô tiếp tục.
Cố Ảnh từ từ bỏ xuống sự xấu hổ, hôn rồi lại hôn lên dái tai anh, cằm rồi gò má, môi cô xuôi xuống yết hầu nơi cổ họng cùng với xương đòn của anh.
Trong khung cảnh cực kỳ yên tĩnh, Cố Ảnh có thể nghe được tiếng anh nuốt nước bọt cùng với tiếng hít thở càng ngày càng nặng nề.
Cô dừng động tác lại ngẩng đầu lên, trong tầm mắt, người đàn ông hơi ngửa đầu về sau, tròng mắt sâu thẳm, lửa tình trong mắt không chút giấu giếm lộ ra dưới ánh đèn.
Đối mặt vài giây, Giang Tuân đổi vị trí của hai người, lấy lại quyền chủ động.
Không biết qua bao lâu.
Cố Ảnh chỉ cảm thấy trên người mình chỉ toàn dính mùi hương của Giang Tuân, mà người đàn ông vẫn đang chưa biết thỏa mãn hôn cô.
Sự khó chịu không thể gọi tên khiến cô không nhịn được thấp giọng gọi anh một lần rồi lại một lần: "Giang Tuân."
"Ơi?"
"Giang Tuân."
"Ơi."
"Giang Tuân."
"Anh đây."
"Giang Tuân." Lần gọi cuối cùng này, cô ôm đầu Giang Tuân, giọng bắt đầu chuyển sang nức nở.
Giang Tuân thấy vậy bèn ngẩng đầu lên.
Dưới ánh đèn, đuôi mắt cô gái đỏ ửng, con ngươi mù mịt ánh nước lộ ra chút oán trách.
"Đây không phải sợ em đau đó sao?" Giang Tuân nhéo mặt cô một cái: "Đợi anh chút."
Cố Ảnh cũng không biết mình làm sao, chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa rầu rĩ.
Cô đưa tay che đi mắt mình.
Trong tình huống không nhìn thấy, thính giác nhạy bén khác thường, cô nghe được tiếng xé vỏ bao.
Ngay sau đó, Giang Tuân lần nữa phủ người lên.
Cảm xúc không thể gọi tên ban nãy thoáng chốc bị sự băn khoăn thay thế: "Giang Tuân."
"Ơi."
"Tắt đèn."
Giang Tuân không nghe theo ý cô: "Lát nữa rồi tắt."
Anh vừa nói chuyện đồng thời kéo tay Cố Ảnh vừa che lên mắt, sự oán trách trong đó đã biến mất, chỉ còn lại sự tin tưởng hoàn toàn với anh, ngoan ngoãn tới mức khiến người ta muốn bắt nạt.
Không nhịn được bắt nạt thật.
Cố Ảnh chỉ cảm thấy mình biến thành một chiếc thuyền độc mộc trên biển, theo sóng biển dập dềnh mà chìm rồi lại nổi.
Chút cảm xúc kìm nén trong lòng Giang Tuân đến giờ phút này cũng được giải phóng ra hết, hóa thành từng cơn gió táp mưa rào.
Đôi môi đỏ mọng của Cố Ảnh mấp máy.
Giang Tuân kề bên tai cô: "Em nói gì?"
Cố Ảnh nói lẩm bẩm hai chữ.
Giang Tuân cắn lên mặt cô: "Yếu ớt."
Dứt lời, gió táp mưa rào từ từ biến thành mưa thuận gió hòa, giống như bầu không khí cả căn phòng, ướt át quấn quýt như mộng.