Edit: Việt Quất
Beta: Thiên Điểu
Tay Giang Tuân vẫn đang quấn quanh sợi tóc cô, nghe được vậy thì bỗng ngừng lại trong phút chốc.
"Em nói gì?"
Ánh mắt anh nặng nề, những lời này giống như sự chất vấn không thể tưởng tượng nổi, lại vừa giống như sự uy hϊế͙p͙ về cơn mưa gió sắp tới.
Đầu óc Cố Ảnh bị dục vọng chi phối bắt đầu phục hồi lại lý trí, cô sửa lại tóc mình, định bưng nước trên bàn uống trà lên.
Ai ngờ cô vừa duỗi tay ra thì cổ tay đã bị người ta nắm lại, kéo về đằng sau, người cô lại ngồi về trên đùi Giang Tuân, lần này là đưa lưng về phía anh.
"Nói rõ chút nào." Giang Tuân gạt mái tóc cô sang một bên vai, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh trắng như tuyết, anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên đó.
Xúc cảm ấm nóng từ đằng sau cổ truyền tới, Cố Ảnh khẽ rung hàng mi, cô há miệng, cố gắng hết mức để giọng của mình được vững vàng: "Không phải ý anh nghĩ đó sao?"
"Đó là ý gì?" Môi hôn của Giang Tuân dịch tới sườn mặt cô, đồng thời dần dần tăng sức lực tựa như muốn in con dấu của mình lên trên: "Hửm?"
Giọng người đàn ông trầm khàn, âm cuối có chút ngả ngớn, khiêu khích trái tim Cố Ảnh, tùy tiện cắn nuốt lý trí của cô.
"Em muốn hỏi là, vì sao uống rượu lại không được?" Cố Ảnh giải thích.
Giang Tuân dừng động tác lại, cười khẽ một tiếng: "Không giống à?"
"..." Tiếng cười anh ngay bên tai, hơi thở nóng bỏng làm một mảng da đỏ lên.
Cố Ảnh đưa tay níu lấy gấu quần anh, nghiêng đầu đối diện với anh trong im lặng.
Giang Tuân thu hết sự xấu hổ và luống cuống của cô vào trong mắt, lại nhìn lướt thấy tay cô đang níu quần mình thì hài lòng cắn môi cô một cái.
Đây mới là phản ứng bình thường của cô.
Anh xoay người Cố Ảnh lại, để cô ngồi nghiêng vào trong ngực mình, sau đó đưa tay nhéo mặt cô một cái: "Nói với anh hôm nay có chuyện gì trước, sau đó chúng ta lại thảo luận vấn đề có được hay không."
"..." Quả đúng là anh không tin vào chuyện mà cô bịa ra.
Cố Ảnh hơi hối hận, lẽ ra cô nên kiềm chế cảm xúc một chút, ban nãy có vẻ hơi to gan và nhiệt tình quá.
Ánh mắt Giang Tuân khóa chặt cô, ngay cả tránh cô cũng không có cách nào tránh.
Cố Ảnh chớp mắt: "Em có thể uống miếng nước trước được không?"
Giang Tuân không mềm lòng: "Nói xong rồi uống."
"..." Cố Ảnh nhanh chóng suy nghĩ câu trả lời trong đầu: "Hôm nay lúc tan làm em nghe được đồng nghiệp nói một câu."
Giang Tuân "ừm" một tiếng, ra hiệu cô tiếp tục.
"Cô ấy nói thích là không cần kiêng nể gì cả, yêu là kiềm chế." Cố Ảnh nói.
"Sau đó sao nữa?" Giang Tuân ôm cô ngồi dựa vào ghế sofa, ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt cô.
"Sau đó em phát hiện, dù trước hay sau khi em và anh ở bên nhau, đều rất hay kiềm chế tình cảm của bản thân." Cố Ảnh ɭϊếʍƈ môi, đón lấy ánh mắt anh: "Giang Tuân."
"Hửm?" Tiếng gọi khẽ này tựa như đụng vào ngực Giang Tuân, nơi đó dần dần mềm nhũn ra.
"Chỉ là em muốn nói với anh là," Mặc dù đã chuẩn bị xong tâm lý nhưng khi đối mặt với ánh mắt không hề chút né tránh của Giang Tuân, có vài lời cô vẫn khó mà nói ra khỏi miệng.
Cô đột nhiên ôm lấy eo anh, áp mặt lên bả vai anh, nhẹ giọng nói: "Em yêu anh."
"Ai nói với em mấy thứ vớ vẩn này?" Giang Tuân ôm siết lấy cô, trong giọng này có chút kích động không muốn để ai nghe rõ.
"Đúng rồi, em cũng cảm thấy không đúng." Mi mắt Cố Ảnh cong cong: "Cho nên bây giờ em quyết định không kiềm chế nữa."
"Vậy đây chính là hôm nay em đột nhiên… Như vậy." Giang Tuân dừng lại, dường như anh đang suy nghĩ một từ thích hợp.
Cố Ảnh khẽ cười, tiếp lời anh: "Nhiệt tình ư?"
Giang Tuân cười: "Tự em cũng biết à?"
Cố Ảnh ngẩng đầu khỏi vai anh, khảng khái thừa nhận: "Biết."
Cô đưa tay xoa nhẹ gương mặt Giang Tuân, đầu ngón tay di chuyển từ khóe mắt tới chân mày anh, giọng nghiêm túc: "Sau này có lẽ em sẽ tiếp tục nhiệt tình như vậy, anh đừng có bị dọa nha."
"Sợ ư?" Giang Tuân túm được cánh tay làm loạn của cô, khẽ nhướng mày: "Vậy em tiếp tục dọa anh đi."
"..." Cố Ảnh giật giật tay, định rụt tay lại nhưng không thành.
Giang Tuân túm cổ tay cô dịch xuống, đầu ngón tay chạm tới đâu cũng giống như có dòng điện lướt qua, khơi dậy từng trận run rẩy.
Anh chầm chậm tách năm ngón tay cô ra, đan chặt vào nhau: "Cho nên, không phải bây giờ nên thảo luận…"
Lời nói của Giang Tuân bị một tiếng chuông cuộc gọi đến cắt ngang.
Cố Ảnh liếc một giây, phát hiện ra là chuông điện thoại của mình, cô dè dặt nói: "Em nghe điện thoại trước nhé?"
Giang Tuân thản nhiên nhìn cô, không nói lời nào, cũng không buông tay ra.
Tiếng chuông vang lên không ngừng, Cố Ảnh nghiêng người mổ lên môi anh một cái: "Sợ bệnh viện có việc gấp tìm em."
Biểu cảm trên mặt Giang Tuân dịu đi mấy phần, cuối cùng anh buông tay cô ra.
Cố Ảnh tách khỏi người anh, cầm điện thoại di động xem thử, hiển thị trên màn hình là tên Khổng Oánh.
Cô nghe máy, nhưng người ở đầu dây bên kia không lên tiếng.
"Khổng Oánh?" Cố Ảnh thầm nghĩ không phải ấn nhầm rồi chứ?
Khổng Oánh "ừm" một tiếng: "Chị Tiểu Ảnh, tối nay chị có về nhà không?"
"Có." Cố Ảnh cảm thấy giọng của cô ấy có gì đó rất khác thường, hình như đang kiềm chế tiếng khóc nức nở: "Em sao thế?"
"Không sao." Khổng Oánh hít mũi: "Em chỉ hỏi lúc nào chị về."
"Giờ em đang ở Niên Hoa Lý à?" Cố Ảnh chắc chắn cô ấy đang khóc.
"Vâng, em vừa về." Khổng Oánh nói.
"Được, chị về ngay."
Cố Ảnh kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại xong quay đầu lại, bỗng chạm vào con ngươi sâu thẳm không có độ ấm, Giang Tuân hờ hững dựa vào ghế sofa, rũ mắt, nhìn có vẻ khó chịu.
"Anh nghe được rồi à?" Cố Ảnh tỏ ý chỉ ngón tay lên trên: "Khổng Oánh đang khóc trên lầu, em phải về xem một lát."
Giang Tuân khẽ nâng mí mắt: "Cái tính tình ghẹo xong rồi chạy của em không bỏ được có phải không?"
"..." Cố Ảnh nhỏ giọng nói: "Chuyện xảy ra có nguyên nhân mà."
"..."
Thấy anh không lên tiếng, Cố Ảnh mặc áo khoác vào đứng lên chuẩn bị đi: "Vậy em đi nhé?"
"..."
Cố Ảnh đi tới cửa, đi được hai bước thì xoay người lại, vẻ ửng đỏ trên mặt cô còn chưa tan đi hết, dường như vào lúc này lại đậm hơn chút: "Vấn đề kia không cần thảo luận nữa, ban nãy em đã cảm nhận được rồi."
Cô nói rồi cũng không nhìn Giang Tuân một cái, rời khỏi nhà anh giống như bỏ trốn.
Giang Tuân ở đằng sau nhìn bóng lưng cô chạy mất dạng, mặt hơi ngẩn ra, chỉ một giây sau, anh thấp giọng cười thành tiếng.
Về đến tầng trên, Cố Ảnh đứng ở huyền quan vỗ vỗ mặt mình một cái, thở ra một hơi dài mới thay giày vào nhà.
Phòng khách yên tĩnh, tivi không bật.
Khổng Oánh ngồi xếp bằng trên ghế sofa, ngực ôm một chiếc gối, mắt cụp xuống thấp.
Cố Ảnh đến gần mới phát hiện cô ấy đang rơi nước mắt, trên gối ôm có một mảng dấu vết màu đậm.
"Sao thế?" Cố Ảnh rút mấy tờ giấy trên bàn uống trà nhỏ đưa qua: "Có muốn nói với chị một chút hay không?"
Khổng Oánh nhận lấy giấy lau mắt, vừa nói chuyện, nước mắt đồng thời bắt đầu như vỡ đê: "Anh ấy không thích em."
Cố Ảnh ngồi xuống bên cạnh cô ấy, tự dưng nghĩ đến Tiểu Kiệt: "Ý em nói là chàng trai em thích không thích em à?"
"Vâng, hôm nay em đi tìm anh ấy, anh ấy cũng không ra gặp em." Khổng Oánh thút thít nói: "Em tặng anh ấy cái găng tay, anh ấy cũng không cần, đó là tự tay em đan."
"Thế nên hôm nay em không gặp cậu ấy à?" Cố Ảnh khẽ vuốt lưng cô ấy, thầm nghĩ chuyện này không giống với tính của Tiểu Kiệt, dù là không thích, cậu ấy cũng sẽ không thể bất lịch sự như vậy, ngay cả người cũng không ra gặp.
"Gặp rồi ạ." Khổng Oánh mở tay ra, nhìn mấy vết màu đỏ trên bàn tay trắng nõn của cô ấy mà giật mình: "Bởi vì em ngã nên gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy đã xuống rồi."
Cố Ảnh kéo tay cô ấy nhìn thử, phát hiện trên đó đã thoa thuốc: "Còn chỗ nào bị thương nữa không?"
"Còn đầu gối." Khổng Oánh nhỏ giọng nói: "Không sao, không đau."
"Không phải cậu ấy gặp em rồi sao?" Cố Ảnh chần chừ hỏi: "Sao em khẳng định cậu ấy không thích em thế?"
"Bởi vì anh ấy bảo em đừng tìm anh ấy nữa." Khổng Oánh nói: "Em còn chưa tỏ tình, thái độ anh ấy lại cứ lạnh nhạt như vậy, ngay cả làm bạn với em cũng không muốn."
Hốc mắt cô gái ửng đỏ, dáng vẻ tủi thân cực kỳ đáng thương.
Mắt cô dời xuống, lần nữa dừng lại phần thuốc đã được thoa đàng hoàng trên tay cô ấy, giờ phút này Cố Ảnh chợt hiểu ra chút gì đó.
Từ trước đến giờ Dương Kiệt thận trọng, đối xử tốt với người khác, có thể nói ra câu bảo người khác đừng đi tìm cậu nữa, chắc hẳn là đã trải qua một phen nghĩ ngợi cặn kẽ rồi.
Nhưng cô lại vừa khéo hiểu được suy nghĩ của cậu ấy.
"Có lẽ, không phải cậu ấy không thích em." Cố Ảnh thử nói: "Có lẽ cậu ấy có gì đó kiêng dè chăng?"
"Còn có thể có cái gì kiêng dè chứ?" Khổng Oánh nói: "Thích là thích, không thích là không thích, chuyện này thì có gì mà phải kiêng dè?"
Cố Ảnh lặng lẽ thở dài, cô ấy vẫn quá đơn thuần, không hiểu thói đời.
Thế nhưng Cố Ảnh quyết định sẽ giúp bọn họ một tay.
Thứ Sáu là đêm Giáng sinh, Cố Ảnh hẹn Dương Kiệt và Lý Tư Di cùng tới Niên Hoa Lý ăn lẩu.
Nghe nói Dương Kiệt đến, ban đầu Khổng Oánh rất hưng phấn, không bao lâu sau lại trở nên thoáng do dự, nói có thể buổi tối bản thân không rảnh.
"Đừng mà, đây là nhà em đó." Trong phòng làm việc khu nội trú, Cố Ảnh kéo ống tay áo cô ấy: "Đi cùng đi, hôm nay anh trai em phải tăng ca, lát nữa về chị mua thức ăn đi một mình không xách nổi."
Khổng Oánh mím môi, lúng túng nói: "Vậy cũng được."
Hôm nay Giang Tuân làm muộn thật, cho nên sau khi tan làm, Cố Ảnh và Khổng Oánh hai người bắt xe tới siêu thị gần Niên Hoa Lý, mua đầy hai túi nguyên liệu nấu ăn.
Từ siêu thị đi ra, sắc trời đã sẩm tối.
Lúc hai cô tới cửa tiểu khu vừa đúng lúc đụng phải Lý Tư Di từ trên taxi xuống.
Chào nhau xong, Lý Tư Di hỏi: "Tiểu Kiệt đâu?"
"Em ấy tới muộn chút." Cố Ảnh nói: "Giang Tuân sẽ đưa em ấy tới."
Chẳng qua là các cô về nhà còn chưa tới nửa tiếng, Dương Kiệt và Giang Tuân đã tới rồi.
Dương Kiệt mặc áo gió màu đen, vừa tới đã định vào phòng bếp phụ rửa rau.
Lúc đó phòng bếp đã có ba người đứng, Khổng Oánh thấy cậu thì mấp máy môi định chào hỏi, cuối cùng vẫn quay lưng lại nghiêm túc rửa rau.
"Không cần em phụ." Cố Ảnh đuổi cậu ra ngoài: "Khổng Oánh, em cũng đi ra ngoài chơi đi, chỗ này có chị với Tư Di là được rồi."
"Ò." Khổng Oánh để việc trong tay xuống, đi ra ngoài, Dương Kiệt cũng theo sát đằng sau đi tới phòng khách.
Trên ghế sofa trong phòng khách, Giang Tuân đang ngồi một mình nhàm chán nghịch điện thoại.
Khổng Oánh và Dương Kiệt đi tới chia nhau ra ngồi hai bên trái phải anh.
Không bao lâu, Cố Ảnh từ phòng bếp đi ra nhìn thấy hình ảnh thế này: Ba người, mỗi người cúi đầu xem điện thoại, suốt thời gian đó không có bất cứ trao đổi gì.
"..." Cô đi tới gọi một tiếng: "Giang Tuân."
Giang Tuân ngẩng đầu lên: "Ơi?"
"Đi vào phòng với em một lát." Cố Ảnh nói: "Cho anh xem đồ này."
"Được." Giang Tuân nghe lời đứng lên cùng cô đi tới phòng ngủ: "Xem cái gì?"
Cố Ảnh đi tới trước bàn trang điểm mở ngăn kéo giữa ra, từ bên trong lấy ra một cuốn album ảnh, cô hơi ngượng ngùng quơ quơ: "Album ảnh thời đại học của em, muốn xem không?"
Giang Tuân thể hiện sự hứng thú không chút do dự: "Xem chứ."
"Vậy anh ngồi đây đi." Cố Ảnh để anh ngồi trước bàn trang điểm, cô chỉ vào cái ngăn kéo mở ra kia: "Trong này có mấy thứ nho nhỏ, anh có thể xem cả."
"Ừm." Giang Tuân nghe lời ngồi xuống, bắt đầu lật album ảnh.
"Anh xem đi nhé, đợi xong lẩu thì em tới gọi anh." Cố Ảnh sắp xếp cho anh xong xuôi rồi xoay người ra khỏi phòng.
Cô vốn chưa từng nghĩ sẽ đưa cho anh xem những thứ này, hoàn toàn là vì muốn tạo một cơ hội ở riêng cho Tiểu Kiệt và Khổng Oánh.
Đợi đến khi cô quay về phòng đã là hai mươi phút sau, Giang Tuân đã thả cuốn album ảnh xuống, tay đang nghịch một chiếc điện thoại nắp gập.
Nghe được tiếng mở cửa, anh dừng động tác lại, hờ hững quay đầu: "Xong lẩu rồi à?"
Cố Ảnh nhìn thấy chiếc điện thoại cũ kia, trong lòng thắt lại, cô lơ đãng "ừm" một tiếng.
"Thế ra thôi." Giang Tuân đặt chiếc điện thoại xuống, giúp cô cất album ảnh vào trong ngăn kéo.
Thấy Cố Ảnh đứng một bên muốn nói lại thôi, anh cười một tiếng: "Sao thế?"
"Chiếc điện thoại di động kia..." Cố Ảnh nhìn lướt qua chiếc điện thoại, nói chuyện ấp a ấp úng: "Sao anh lại lấy ra?"
"Anh nhìn rất quen mắt." Đầu ngón tay Giang Tuân phủ lên chiếc điện thoại giống như muốn mở nắp gập ra: "Hình như đây là điện thoại thời cấp ba của em à?"
"Đúng vậy." Cố Ảnh cầm lấy điện thoại một giây trước khi anh mở nắp gập, giấu đầu hở đuôi nói: "Trong này không có gì."
Giang Tuân thong dong chậm rãi thu tay về: "Vậy em cuống cái gì?"
"Không cuống mà." Cố Ảnh thả điện thoại lại về trong ngăn kéo, đóng chặt ngăn kéo: "Điện thoại cũ thì có gì để xem đâu."
"Có lẽ có khả năng nhìn thấy ký ức?" Giang Tuân nói.
"Bộ nhớ trong không đủ, những tin nhắn trước kia đều xóa hết rồi." Cố Ảnh kéo tay anh: "Nhanh lên chút, bọn họ còn đang chờ chúng ta."
Giang Tuân không ý kiến "Ồ" một tiếng.
"..."
Ba người còn lại đã chờ trước bàn ăn, đợi hai người qua ngồi, bọn họ mới bắt đầu ăn.
Đây là bữa lẩu yên lặng nhất mà Cố Ảnh từng ăn, suốt bữa ăn chỉ có cô và Lý Tư Di thi thoảng bật ra một câu nói.
Vì ngày mai Lý Tư Di phải về nhà mẹ nuôi, cũng không quá hứng thú, cho nên nửa sau của bữa ăn, phòng ăn yên tĩnh lại hoàn toàn, chỉ có tiếng bát đũa va chạm.
Sau khi ăn xong, Dương Kiệt và Khổng Oánh phụ trách dọn dẹp, Lý Tư Di muốn bắt kịp tàu cao tốc nên đã đi về nhà trước.
Cố Ảnh rót cốc nước cho Giang Tuân ngồi trên ghế sofa: "Anh xem, mình anh không làm gì."
"Bây giờ anh mà vào phòng bếp, em lại không chê anh quấy rầy bọn họ ư?" Giang Tuân buồn cười nói.
"Sao anh biết?" Cố Ảnh kinh ngạc hỏi.
"Mục đích của em quá rõ ràng." Giang Tuân kéo tay cô qua: "Từ khi nào đổi thành làm Nguyệt lão rồi?"
"..." Cố Ảnh liếc về phía phòng bếp, nhỏ giọng nói: "Lần trước Khổng Oánh khóc cũng là vì Dương Kiệt, em muốn giúp cô ấy."
"Chuyện kiểu này phải dựa vào mình." Giang Tuân thong dong nói: "Người khác không giúp được gì."
"Em với anh ở bên nhau có công của Khổng Oánh đó." Mi mắt cô cong cong: "Nếu không phải cô ấy cho em thuê nhà, nói không chừng bây giờ chúng ta đã không đồng thời xuất hiện rồi."
"Ai nói?" Giang Tuân cười khẽ: "Đã hỏi qua anh chưa?"
"Hỏi anh cái gì?" Cố Ảnh không hiểu.
"Kiểu cùng xuất hiện này, anh không muốn ngăn cũng sẽ không ngăn." Giang Tuân nói: "Anh có thể đợi em nhưng không phải mặc cho em tới lui tự nhiên. Đặc biệt là…"
Cố Ảnh nhìn anh.
Giang Tuân tiếp tục: "Sau khi anh biết em vẫn còn tình cảm giống như năm ấy."
Còn một nguyên nhân khác là không bỏ xuống được.
Trước đây, vì vấn đề thái độ của Cố Ảnh, anh cũng từng nghĩ đến việc từ bỏ.
Vừa có suy nghĩ này đã cảm giác khó chịu dữ dội, trong đầu nghĩ nếu không bỏ xuống được thì đành chậm rãi liều mạng vậy.
Cho tới giờ, anh không phải là một người cưỡng cầu, nhưng trong chuyện này lại cực kỳ cố chấp.
Trước kia Cố Ảnh cứ cảm thấy giữa hai người có một sợi dây gắn bó vô hình, nào ngờ, sợi dây này chính là do Giang Tuân đưa tới tay cô.
Gò má cô bắt đầu nóng lên: "Anh biết từ lúc nào?"
Giang Tuân nghiêng đầu: "Em đoán xem?"
Cố Ảnh nghiêm túc nhớ lại: "Lần em uống rượu say đó à?"
"Lần đó?" Giang Tuân hỏi xong mới kịp phản ứng: "Không phải, còn sớm hơn lần đó."
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả?" Giang Tuân nhéo tay cô một cái: "Đừng đoán nữa, hôm họp lớp."
Cuộc nói chuyện của hai người kết thúc khi Khổng Oánh và Dương Kiệt cùng xuất hiện, Cố Ảnh rút tay lại, bảo bọn họ ngồi xuống.
Dương Kiệt ngồi chưa được mấy phút thì đứng dậy rời đi, Khổng Oánh cũng nói phải về nhà bố mẹ rồi cùng cậu đi ra cửa.
Nghĩ đến hôm sau Cố Ảnh phải làm ca ngày, Giang Tuân ngồi xem tivi với cô một lúc rồi cũng đi xuống lầu.
Sau khi anh đi, Cố Ảnh nhắn WeChat cho Lý Tư Di, dặn cô ấy ngày mai về nhà phải chú ý an toàn, có chuyện thì lập tức gọi điện thoại cho cô, dù sao lần nào mẹ nuôi kêu cô ấy về nhà cũng chẳng có chuyện gì tốt lành.
Vốn chỉ là lời dặn dò theo thường lệ, ai ngờ giữa trưa hôm sau Cố Ảnh nhận được cuộc gọi đến của cô ấy thật.
Trong điện thoại Lý Tư Di khóc không ngừng, nói mẹ nuôi của cô ấy lấy thẻ căn cước của cô ấy đi, không cho cô ấy về.
Vừa đúng lúc Chủ nhật, thứ Hai Cố Ảnh được nghỉ, thế nên sau khi cúp điện thoại, cô mua một tấm vé đi tàu cao tốc lúc chập tối tới chỗ Lý Tư Di.
Mua vé xong, cô gọi điện thoại cho Giang Tuân, báo cho anh là cô phải đi Túc Dương một chuyến.
Cô sợ Giang Tuân lo lắng nên không nói nguyên nhân cụ thể, chỉ nói là Lý Tư Di có việc nhờ cô hỗ trợ, thuận tiện tới chỗ đó chơi hai ngày.
Giang Tuân không chút nghi ngờ.
Cố Ảnh không ở đây, chiều Chủ nhật anh về nhà một chuyến hiếm có.
Diệp Mạn Văn thấy con trai về, trên mặt ngập tràn ý cười: "Ấy, con trai về rồi à? Hôm nay không hẹn hò ư?"
Giang Tuân đi tới ghế sofa ngồi xuống, không để ý tới lời trêu chọc của bà.
"Lúc nào dẫn con dâu mẹ về?" Diệp Mạn Văn đã trực tiếp đổi cách gọi Cố Ảnh từ "con dâu tương lai" thành "con dâu".
Khóe miệng Giang Tuân khẽ cong: "Xem Tết cô ấy có chịu tới không."
"Con cố gắng lên đó." Diệp Mạn Văn nói: "Mẹ đã chuẩn bị xong bao lì xì rồi."
"Được." Giang Tuân cảm thấy hơi khát bèn đứng dậy đi tới phòng ăn, vừa mở cửa tủ lạnh ra, từ bên trong lấy một chai nước, đang định đóng cửa, mắt anh lại bị một tờ giấy nhớ có vẻ quen thuộc hấp dẫn.
Tờ giấy nhớ màu hồng nhạt dính vào cửa cạnh bên trong tủ lạnh, trên đó có một hàng chữ đẹp đẽ: Chào chú, chú Ngụy, cháu gửi thùng dâu tây để chú nếm thử chút, hy vọng chú và người nhà chú sẽ thích.
Cuối cùng còn có một cái mặt cười.
Người Giang Tuân sững ra tại chỗ.
"Trời lạnh thế này, sao còn uống nước đá nữa." Tiếng Diệp Mạn Văn từ phòng khách truyền tới: "Uống ít thôi, đây có trà vừa hãm xong rồi này."
Giang Tuân kéo tờ giấy nhớ ra, đóng cửa tủ lạnh lại, lần nữa đi vào phòng khách.
Anh đưa tờ giấy nhớ tới trước mặt Diệp Mạn Văn, hờ hững hỏi: "Đây là cái gì?"
Diệp Mạn Văn giương mắt, đến khi nhìn rõ tờ giấy nhớ này, mắt bà hơi sáng lên: "Đây là ít trái cây người khác tặng cho chú Ngụy, chú ấy bảo bố con cầm về một ít cho chúng ta nếm thử."
"Là dâu tây sao?" Giọng Giang Tuân bình tĩnh khác thường, nhẹ bẫng lại khiến Diệp Mạn Văn hoảng hồn: "Con... biết à?"
"Biết cái gì?" Giang Tuân nhìn bà chằm chằm, dường như đang cố kiềm chế gì đó.
Xung quanh chìm vào yên lặng.
Diệp Mạn Văn khẽ nheo mắt, hai tay vuốt tách trà trong tay.
Một lúc lâu sau, Giang Tuân mở miệng lần nữa: "Có phải thứ Ba tuần trước mẹ đi tìm cô ấy hay không?"