Dẫn Dắt Từng Bước

Chương 32

Biên tập: Mèo
“Cô ấy nói chỉ cần tôi ngoắc ngón tay gọi thì anh sẽ ngoan ngoãn chạy đến.”


Trong phòng khách rộng, đèn chùm pha lê trên trần nhà phát ra ánh sáng chói lọi. Ánh sáng rơi xuống tóc mái trên trán Giang Tuân vỡ ra thành từng quầng sáng. Người đàn ông nheo mắt cười, ánh mắt nhìn vào màn hình di động, nụ cười nhẹ thấp thoáng trên môi.


“Này, anh.” Khổng Oánh ngồi bên kia, vừa chơi game vừa hỏi: “Anh vẫn chưa trả lời em đấy?”
Ngón tay Giang Tuân gõ trên màn hình điện thoại: “Chuyện gì?”
Khổng Oánh cạn lời, vừa nói đó mà đã quên rồi: “Cho em xem ảnh đi mà.”


“Không có.” Giang Tuân nghiêng đầu khẽ liếc nhìn về hướng nhà ăn, rồi ngoảnh đầu lại hỏi: “Em có về luôn không?”
Khổng Oánh đáp: “Về chứ, chờ em, em chơi xong ván này đã.”
Giang Tuân hỏi: “Đêm nay em về đâu vậy?”


“Về Niên Hoa ạ.” Khổng Oánh trả lời: “Giờ này ba mẹ em không về đâu, em muốn về trước đi ngủ.”
Giang Tuân cầm lấy áo khoác đang vắt trên xô pha rồi đứng dậy, lạnh giọng đốc thúc: “Vậy thì nhanh lên.”


“Được được được, chơi game không vội được đâu.” Khổng Oánh bớt chút thì giờ liếc qua anh: “Anh vô trong chào ông ngoại bà ngoại trước đi.”
Mười phút sau, hai người họ ngồi trên xe.


Trước lúc Giang Tuân khởi động xe, Khổng Oánh đưa điện thoại tới trước mặt anh: “Anh chỉ cho em xem đi, người chị Tiểu Ảnh thích là ai vậy.”


Trên màn hình điện thoại là bức ảnh vào hôm họp lớp anh đăng trên trang cá nhân, Giang Tuân thản nhiên nhìn lướt qua, giọng biếng nhác: “Chẳng phải cô ấy nói là rất đẹp trai sao? Em tự tìm đi.”
Xe chạy trên đường.


Khổng Oánh nghiêm túc ngắm nghía khuôn mặt của từng người đàn ông trong bức ảnh, đắn đo hỏi: “Anh ấy không đi họp lớp hay sao vậy? Nhìn ảnh này đâu có thấy ai quá đẹp trai đâu.”
Mi mắt Giang Tuân giật liên hồi, “……”


“Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng vẫn phải khen trong ảnh này chỉ có mỗi mình anh là đẹp trai thôi.” Khổng Oánh tiếp tục nói thầm: “Chẳng lẽ chị Tiểu Ảnh nói hoa mĩ quá về anh ta? Sự thật là không đẹp trai chút nào?”
Giang Tuân: “……”


“Thôi bỏ đi, em chả còn hào hứng gì nữa.” Khổng Oánh cất điện thoại vào túi xách: “Anh đừng nhắc chuyện này với chị Tiểu Ảnh nhé, cứ làm như không biết gì cả, em sợ chị ấy xấu hổ, với cả anh đừng có nói lại với anh bạn học của anh đấy.”


Tầm mắt Giang Tuân nhìn thẳng về trước, thuận miệng hỏi: “Sao không được nói?”
“Thì để không gây áp lực cho anh ấy.” Khổng Oánh nói: “Em cũng không biết tình hình quan hệ hiện giờ của họ thế nào.”
“Nói không chừng anh ấy sẽ rất vui.” Giọng Giang Tuân rất khẽ, như đang lẩm bẩm.


“Hả? Vui hả?” Khổng Oánh chớp chớp mắt: “Ý vậy là anh biết được chút ít nội tình rồi hở.”
Giang Tuân không trả lời.


Khổng Oánh nhìn phản ứng đấy của anh, trông như thể anh vừa bất cẩn nói ra một chuyện bí mật gì đó, im lặng đúng lúc tránh lỡ lời thêm. Thế nên lát sau vừa về đến nhà, cô nàng nhanh chóng báo ngay tin tốt lành này cho Cố Ảnh: “Chị Tiểu Ảnh này, em hỏi thăm giúp chị rồi, anh bạn chị thích cũng thích chị.”


Lúc đấy Cố Ảnh đang ngồi ngoài phòng khách xem TV, vừa nghe xong câu này, cô sững người giây lát, lờ mờ đoán ra được gì đó, tay cô véo véo vành tai nóng bừng, hỏi: “Em hỏi thăm thế nào?”


Khổng Oánh cười hề hề tỏ vẻ chột dạ: “Em xin lỗi chị trước nha, em sơ ý nên lỡ nói với anh em chuyện chị đang thích một người.”
Suy cho cùng, lúc đó làm vậy là vì muốn đính chính tin đồn của cô và Giang Tuân.
“Sau đó thì sao?” Tim Cố Ảnh hẫng đi một nhịp: “Anh ấy nói thế nào?”


Khổng Oánh kể sơ lại cuộc trò chuyện tối nay của cô nàng với Giang Tuân cho cô nghe: “Anh em nói vậy có phải ý anh ấy là biết anh bạn kia cũng thích chị không nhỉ?”
Cố Ảnh ɭϊếʍƈ môi, dằn xuống niềm vui rạo rực trong lòng, hỏi: “Có thật là anh em nói anh ấy sẽ rất vui không.”


“Thật mà.” Khổng Oánh nói: “Anh em nói vậy đó.”
Cố Ảnh ừm một tiếng, không kìm được khoé môi nhích dần lên: “Chị biết rồi, cảm ơn em.”


“Đừng khách sáo, khi nào mà hai người bên nhau rồi nhớ mời em đi ăn đấy.” Khổng Oánh vỗ vai cô, cười nói: “Cố lên chị, tranh thủ dịp mồng một tháng năm cưa đổ anh ấy luôn.”
Cố Ảnh: “Chị sẽ cố gắng.”
“Em mệt chết mất, đi tắm đây.” Khổng Oánh nói xong rồi đi về phòng.


Cô nàng vừa xoay người đi thì Cố Ảnh đã cầm điện thoại lên mở WeChat ra, trên màn hình hiển thị nội dung cuộc trò chuyện của cô và Giang Tuân nửa giờ trước.
J:【 Nghe nói tôi là chàng trai đẹp trai nhất mà cô từng gặp? 】
Cố Ảnh:【…… Chuyện đó đâu cần phải nghe ai nói? 】


J:【 Chẳng lẽ không phải? 】
Cố Ảnh:【 Tôi nhớ năm lớp 11 hình như tôi đã nói với anh câu đó không dưới một lần. 】
J:【…… Cô không nói cô quên, tôi thấy hơi không quen đấy. 】


Tin nhắn cuối cùng của anh rõ ràng là đang chọc ghẹo mình, Cố Ảnh không biết trả lời thế nào nên quyết tâm không nhắn lại.


Trên TV vẫn đang phát chương trình tạp kĩ nọ, tiếng nói cười rộn rã vang lên liên tục bên trong đó. Nhưng tâm trí Cố Ảnh chẳng đặt vào đó nữa, cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đắn đo có nên trả lời lại gì đó hay không.


Vừa nhấn vào khung soạn tin, chưa kịp gõ xong con chữ, thông báo có cuộc gọi đến hiện trên màn hình. Nhìn dãy số điện thoại mình đã thuộc nằm lòng từ lâu, bất chợt Cố Ảnh ngây người ra. Mãi đến khi thấy trong khung đối thoại đang mở xuất hiện thêm một tin nhắn “Bắt máy đi”, cô mới ấn nhận cuộc gọi.


Cố Ảnh cảm nhận được bàn tay mình hơi run rẩy.
“Sao vậy,” Giọng nói uể oải của Giang Tuân truyền đến từ đầu dây điện thoại bên kia, “Không dám bắt máy hả?”


“Anh……” Cố Ảnh lên tiếng mới hay giọng mình đã khàn đi, cô đằng hắng để lấy giọng, nói tiếp: “Chẳng phải anh đổi số điện thoại rồi sao?”
“Đâu có đổi, tôi vẫn luôn dùng số này mà.” Giang Tuân im lặng một lát, hỏi: “Sao cô lại nói tôi đổi số?”


“Chẳng phải trước đó tôi liên lạc với anh bằng một số điện thoại khác sao?” Cố Ảnh nghe anh nói vẫn luôn dùng dãy số đó, đầu bắt đầu đau nhức lâm râm.
“Chẳng phải cô lưu số đó từ danh thϊế͙p͙ của tôi sao?” Giang Tuân nhắc nhở: “Đấy là số điện thoại công việc.”


“Sao anh dùng gì mà tận hai số điện thoại thế hả?” Thấy Khổng Oánh vừa từ phòng tắm bước ra, Cố Ảnh cầm điện thoại chạy vội vào phòng mình: “Thế sao trước đó anh không nói với tôi là anh chưa đổi số điện thoại?”


“Tôi tưởng cô biết rồi.” Giang Tuân nói nhấn giọng: “Chẳng lẽ cô không biết?”
“Sao mà tôi biết được.” Cố Ảnh quay về phòng, đứng dựa lưng vào cửa, hai mắt nhắm chặt, nỗ lực thôi miên bản thân rằng: Cô không biết, cô không biết gì hết.
Với lại, thực tình cô không biết thật mà.


“Thôi, không biết thì nói không biết.” Lúc này nghe chừng Giang Tuân khá dễ tính, giọng điệu bao dung, không gây áp lực cho cô nữa: “Vậy bây giờ tôi nói cho cô biết nhé, sau này muốn tìm tôi thì gọi số này.”
Nói xong, anh lại bồi thêm một câu: “Gửi ảnh cũng được.”


“……” Căn cứ tình hình hiện giờ, chuyện ai là người gửi những tin nhắn kia, trong lòng hai người đều rõ cả rồi. Chẳng phải Cố Ảnh không muốn thừa nhận, chỉ là cô thấy hơi ngượng, nhưng hơn thế nữa, cô muốn biết tại sao năm đó anh không trả lời tin nhắn của mình. Có điều cô sợ rằng hỏi ra rồi sẽ huỷ hoại mối quan hệ hiện tại giữa hai người, giờ đây gần như họ đã hiểu rõ ràng tình cảm của đối phương, còn cách nhau vách ngăn giấy mỏng manh, chỉ chờ thời gian thích hợp chọc thủng nó mà thôi. Ngộ nhỡ hỏi đến chuyện đó, lại gây thêm chuyện phiền phức không đáng thì sao?


Làm xong công tác tư tưởng cho mình, Cố Ảnh tiếp tục giả vờ như chẳng hay biết gì: “Ừm, tôi biết rồi.”
Mặc dù không hỏi đến chuyện đấy, nhưng mà sau đó hai ngày, dường như Cố Ảnh đã biết được câu trả lời.


Hôm nay có ca trực ban ngày tại phòng khám bệnh, lâu rồi cô mới gặp lại Trương Nghi Đình.
“Bác sĩ Cố ơi?” Vừa qua mười hai giờ trưa, cô ấy đã đứng ngoài cửa ló nửa người vào: “Em hết bận chưa?”


“Sao chị lại tới đây?” Cố Ảnh chuyển tầm mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn ra phía cửa: “Vào đây ngồi nhanh đi ạ.”


“Này.” Trương Nghi Đình cầm theo một ly trà sữa đưa cho cô: “Bé Táo Nhỏ bị cảm, vừa lấy thuốc ở lầu dưới xong, chị bảo Thẩm Dập bế bé vào xe chờ trước rồi, chị đến đây thăm em.”


“Em cảm ơn chị.” Cố Ảnh quan sát cô ấy một lượt từ đầu đến chân: “Vóc dáng phục hồi khá tốt đấy nha.”
“Tất nhiên rồi.” Trương Nghi Đình cười tươi: “Sao rồi, nghe nói em đã từ chối anh chàng Khâu đẹp trai nhà chúng ta rồi hả?”


“Anh ấy nói với chị à?” Nét cười trên mặt Cố Ảnh tan bớt.
Trương Nghi Đình ừm một tiếng: “Do chị hỏi cậu ta, sao lần trước đã đăng ảnh lên trang cá nhân rồi lại xoá đi mất?”


“Lần đó em đi hội thảo trùng hợp gặp anh ấy, nên cùng nhau đi ăn cơm.” Cố Ảnh cắm ống hút vào ly trà sữa, hút một ngụm, giọng rất thản nhiên. Hai người hàn huyên linh tinh đôi ba câu, Trương Nghi Đình sợ để bé Táo Nhỏ đợi lâu nên đứng lên định rời đi.


“À phải rồi.” Bất chợt Cố Ảnh nhớ đến một chuyện, trông vẻ cô hơi thiếu tự nhiên hỏi tiếp: “Lần mà chồng chị ra nước ngoài tìm chị tái hợp là vào lúc nào vậy ạ?”


Trương Nghi Đình mỉm cười ngầm hiểu: “Thì em đang học đại học năm hai, lần đó em bệnh sốt cao quá phải nhập viện. Bởi vì Thẩm Dập đến mà chị phải nhờ Khâu An Nam tới giúp chị chăm sóc em một hôm, em không nhớ sao?”
Cố Ảnh cảm thấy khó thở, vì quá sốc mà hồi lâu sau vẫn không trả lời lại.


“Có chuyện gì sao?” Trương Nghi Đình hỏi.
“Dạ không có gì đâu.” Cố Ảnh cố nặn ra nụ cười: “Em hỏi vu vơ vậy thôi mà.”


Sau khi Trương Nghi Đình rời khỏi phòng làm việc, một mình cô ngồi đó thật lâu. Nếu như cô đoán không nhầm, lần đó Giang Tuân đến, ngoài việc đi chung với Thẩm Dập ra, liệu có phải vì nguyên nhân khác nữa là anh nhận được bức ảnh mình gửi không?


Vậy nên, không phải anh không trả lời, mà anh trả lời bằng hành động. Nhưng tại sao lúc đó cô không gặp được anh?
Cố Ảnh cố hết sức nhớ lại những chuyện xảy ra mấy hôm đó.
Khâu An Nam đến thăm thì cô biết, lúc đó từng bị y tá hiểu lầm là bạn trai cô.


Cô nhớ có lần mình tỉnh dậy lúc trời chạng vạng tối, y tá đang thay bình truyền dịch cho cô, thấy cô tỉnh, cô ấy cười bảo: “Bạn trai của cô vừa đến đấy.”
Khi đó Cố Ảnh đang trong cơn mơ màng, hỏi lại là ai. Vẻ mặt cô y tá vô cùng khoa trương: “Một anh chàng rất rất là đẹp trai.”


Lúc đó cô trả lời rằng mình chưa có bạn trai, cô y tá ra vẻ tiếc nuối không nói nữa. Mãi đến nửa giờ sau Khâu An Nam cầm theo hộp cơm bước vào phòng bệnh, cô mới biết được người y tá nói đến là ai. Lúc đấy vốn dĩ đầu óc Cố Ảnh đang mơ màng, căn bản không nghĩ đến khả năng “anh chàng rất rất đẹp trai” mà y tá nói đấy với Khâu An Nam là hai người khác nhau. Bây giờ đây ý nghĩ đấy điên cuồng chiếm trọn tâm trí cô, thật sự Giang Tuân có đến thăm cô đúng không?


Vậy thì tại sao lúc đó anh không chờ cô tỉnh lại?


Vẫn giữ nguyên thắc mắc đấy, tối đó Cố Ảnh đến nhà Giang Tuân. Hôm nay trên đường về nhà sau giờ tan tầm, Cố Ảnh nhận được tin nhắn của anh, nhắn nhờ cô đến phiên dịch giúp một tập tài liệu. Vào đến phòng khách nhà anh, Cố Ảnh hỏi: “Tài liệu đó đâu?”


“Trong phòng sách.” Giang Tuân dẫn cô đến phòng đọc sách, bảo cô ngồi trước máy tính: “Tài liệu đó đây.”


Anh khom người xuống nhấp mở một tập tài liệu trong máy tính, tư thế đứng từ phía sau trông như đang ôm trọn Cố Ảnh vào lòng. Hai bên mặt của họ gần sát nhau, gần đến nỗi dù ai trong hai người nghiêng đầu nhẹ một cái là có thể chạm vào nhau.


Cố Ảnh cứng người không dám cử động, hơi thở nhẹ đi rất nhiều.
“Sao mà căng thẳng vậy?” Giang Tuân đưa mắt nhìn thoáng qua cô, cười nhẹ: “Với kinh nghiệm nhiều năm sống ở nước ngoài của cô, chắc việc này không khó khăn gì đâu.”


“Tôi đâu có căng thẳng.” Hơi thở nhẹ nhàng trong lúc anh nói chuyện vẫn quẩn quanh vành tai cô, xúc cảm ấm nóng ấy chừng như muốn thêu đốt Cố Ảnh.
“Cô chắc chứ?” Không biết vô tình hay là cố ý, đầu Giang Tuân khẽ chếch qua bên cô.


Cố Ảnh ngừng thở, đầu hơi ngửa ra đằng sau, mi mắt run run: “Anh đứng gần quá đó.”
Trông vẻ Giang Tuân thoáng nghiền ngẫm gì đấy: “Hoá ra là thẹn thùng?”


“Anh gần tôi như vậy, tôi thẹn thùng là bình thường thôi mà?” Cố Ảnh cụp mắt, cứng rắn nói: “Anh qua bên kia ngồi đi, đừng có quấy rầy tôi.”
“Được.” Đôi mắt Giang Tuân lấp ló nét cười, ngoan ngoãn đứng thẳng lên đi qua ngồi xuống ghế phía đối diện.


Anh lấy điện thoại ra định chơi game, nhưng vô thức ánh mắt lại bị người ngồi đối diện hấp dẫn.
“Xong rồi.” Đến lúc Cố Ảnh xong việc ngẩng đầu lên, thì thấy Giang Tuân chẳng biết ngồi đó nhìn cô đã được bao lâu: “Anh...... anh có muốn kiểm tra lại không?”


“Không cần đâu, tôi tin cô.” So với người bị nhìn là Cố Ảnh, cái người thẳng thừng nhìn cô chằm chằm là Giang Tuân kia lại có vẻ thản nhiên hơn rất nhiều: “Cảm ơn.”


“Khách sáo rồi.” Cố Ảnh học theo ngữ điệu của anh, nhớ đến mục đích chính của mình, cô e dè cẩn trọng hỏi lại: “Tôi giúp anh rồi, vậy anh có thể trả lời một câu hỏi của tôi hay không?”
“Câu hỏi gì?” Giang Tuân đứng lên, ngầm bảo cô đi theo ra ngoài phòng khách.


“Thì là, có phải anh từng đến trường của tôi không?” Cố Ảnh đi kế bên anh, đưa mắt nhìn trộm thăm dò sắc mặt anh: “Ý tôi là trường đại học.”
“Từng đến.” Giang Tuân thừa nhận mà chẳng mảy may do dự.
“Anh đến đó để làm gì?” Cố Ảnh ngồi xuống xô pha trước.


“Đi chung với Thẩm Dập đến đó một lần.” Giang Tuân vào phòng ăn rót cho cô ly nước.
Cố Ảnh nhận ly nước: “Sao phải đi với anh ấy?”
Giang Tuân ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn vào mắt cô bằng thái độ mập mờ: “Cô nói xem tại sao?”


“Tôi có biết gì đâu mà nói.” Cố Ảnh trả lời lại theo bản năng.
“Cô không biết gì hết vậy rốt cuộc cô muốn hỏi chuyện gì?” Ngữ khí Giang Tuân nghe chẳng dễ chịu chút nào.
“......”


Sau vài giây lặng thinh ngắn ngủi qua đi, cuối cùng Cố Ảnh gắng lấy hết dũng khí, hạ thấp giọng nói: “Thì tôi nghĩ là anh đến đấy để tìm tôi.”
Giang Tuân nhìn đăm đăm vào mắt cô, hỏi: “Sao lại nghĩ vậy?”


“Bởi vì tôi đã gửi cho anh một bức ảnh.” Cố Ảnh đón lấy ánh nhìn từ anh: “Đúng chứ?”
Giang Tuân tựa lưng vào xô pha, cười khẽ: “Cuối cùng cô cũng chịu thừa nhận rồi sao?”
“Vậy sao anh không đến gặp tôi?” Cố Ảnh làm lơ câu nói trêu chọc của anh, hỏi ra nghi hoặc của chính mình.


“Câu hỏi này, đợi đến khi nào cô nhớ lại buổi tối trước hôm cô xuất ngoại từng nói gì với tôi rồi chúng ta sẽ bàn tiếp.” Giang Tuân nhẹ nhàng liếc xéo cô một cái: “Cố gắng nhớ lại đi.”
“......” Làm sao mà nhớ được cơ chứ?


Giang Tuân bật TV lên, trên màn hình đang phát sóng chương trình thời sự, đề cập đến kì nghỉ lễ mồng một tháng năm sắp tới, ước tính có hàng triệu lượt khách du lịch trong cả nước.
Sắp đến ngày mồng một tháng năm, đồng nghĩa với việc sắp đến sinh nhật Giang Tuân.


Trước đó cô đi dạo phố cùng Lý Tư Di luôn thể mua quà sinh nhật lấy lòng anh.
Cố Ảnh kiểm tra lịch trực của mình, ngày 4 tháng 5 cô phải trực ca ngày ở bệnh viện, đến tận tám giờ tối mới được tan làm.


Cô vẫn nhớ hồi cấp ba, hôm sinh nhật Giang Tuân thường ra ngoài tổ chức tiệc cùng bạn bè, rất có thể anh sẽ chơi đến tận khuya mới về.
“Giang Tuân.” Cố Ảnh gọi anh.
“Hử?”
“Sinh nhật anh có dự tính gì chưa?”


“Bọn Đường Khoa định tối đó cùng nhau đi ăn tiệc, ăn tiệc xong thì đi bar chơi.” Giang Tuân giảm âm lượng TV xuống: “Hôm đó cô có đi làm không?”
“Phải đi làm.” Cố Ảnh nói: “ giờ tối tôi mới được tan làm.”
“Tối đó đi ăn cơm chung luôn nhé?” Giang Tuân hỏi.


“Trễ lắm, các anh cứ đi ăn với nhau đi.” Cố Ảnh nói: “Tôi ăn tối ở bệnh viện được rồi, đợi khi nào anh về tôi sẽ đưa quà cho anh.”
“Có quà nữa à.” Giang Tuân từ tốn nói: “Coi như nể tình có quà tặng, để tối đó tôi đến đón cô.”
“…… Cũng được.”


————


Đến ngày 4 tháng 5, trước lúc ra khỏi nhà Cố Ảnh còn cất công ăn diện một phen. Mặc váy ngắn, trang điểm nhẹ nhàng đôi chút. Đồng nghiệp trong bệnh viện vừa thấy cô thì trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên. Khổng Oánh và Đặng Giai Giai do bận rộn lo việc tốt nghiệp nên dạo gần đây không đến bệnh viện. May mà hai cô nàng không ở đây, bằng không Cố Ảnh chẳng biết phải giải thích thế nào.


Vừa đúng 8 giờ tối, cô nhận được tin nhắn WeChat từ Giang Tuân:【 Xuống đi, tôi ở trước cổng. 】
Sợ để anh chờ lâu, Cố Ảnh khẩn trương thay quần áo rồi chạy xuống lầu. Ngồi vào xe, Cố Ảnh nhoẻn môi cười, do trước đó chạy vội quá nên giọng nói nghe hơi hào hển: “Sinh nhật vui vẻ nhé.”


“Cảm ơn.” Giang Tuân nhìn cô, ánh mắt ngây ra, song sau đó vẫn mỉm cười: “Chạy vội vậy làm gì? Đâu phải tôi không chờ cô.”
“……” Cố Ảnh cài dây an toàn: “Đi đâu vậy?”
“Cô muốn đi đâu?” Giang Tuân không vội vàng khởi động xe, mà nghiêng đầu hỏi cô.


“Không phải anh đi chơi với bạn sao?” Cố Ảnh hỏi: “Tan cuộc rồi à?”
“Không có, bọn nó còn ở quán bar, nếu cô không thích thì mình không đi.” Giang Tuân điềm nhiên nói.
“Thế đi thôi.” Cố Ảnh mỉm cười: “Tôi không sao đâu.”


Giang Tuân yên lặng nhìn cô giây lát, anh cười: “Được.”
Hai mươi phút sau, Cố Ảnh lại một lần nữa đi đến “Không gian lúc không giờ”.
Giang Tuân dẫn cô vào một phòng bao trên lầu hai, bên trong đang có bảy tám người ngồi sẵn, trong đó bao gồm Đường Khoa và Thẩm Dập.


Cố Ảnh chỉ quen biết hai người họ nên chỉ chào hỏi mỗi hai người. Ngồi bên phải Đường Khoa là một cô gái, Cố Ảnh nhìn lướt qua, chẳng hiểu sao lại thấy rất quen mặt.


Cái cảm giác quen mặt đó khiến cô phải ngoái nhìn cô ta thêm lần nữa, đến lúc này, cuối cùng cô cũng nhận ra đối phương là ai. Cô ta chính là cô gái đứng trước quầy bánh kếp nói cho cô biết điều kiện nhà Giang Tuân tốt đến chừng nào, hình như tên là Hạ Hâm, Cố Ảnh nhớ vậy. Sau khi bọn cô ngồi xuống, mấy người còn lại trong phòng không biết Cố Ảnh là ai, đồng loạt đề nghị Giang Tuân giới thiệu cô với họ. Người đấy lời ít mà ý nhiều: “Cố Ảnh.”


Cố Ảnh ngượng nghịu mỉm cười lại với bọn họ.
“Cô uống cái này đi.” Giang Tuân lấy ly nước trái cây đưa sang cho cô: “Với cả, không muốn cười thì đừng cười.”


“......” Cố Ảnh thu lại độ cong trên khoé môi, nhận lấy ly nước trái cây uống một ngụm. Trong phòng bao, Giang Tuân và mấy người bạn ngồi trò chuyện với nhau, thi thoảng Hạ Hâm chêm vào một câu gì đó. Mỗi mình Cố Ảnh ngồi bên cạnh Giang Tuân im lặng chơi điện thoại, cô cảm nhận được rất rõ ánh mắt đối phương thường xuyên ngó sang cô, giống như sợ cô thấy không thoải mái.


Ngay khi anh lại nhìn sang mình lần nữa, Cố Ảnh nghiêng điện thoại qua cho anh xem: “Anh cứ nhìn tôi vậy làm gì, tôi đang bận chơi game đấy.”
Giang Tuân nhướng mày: “Cô lại định hại thêm người đồng đội nào nữa vậy?”
“......” Cố Ảnh mím môi: “Bây giờ tôi tiến bộ rồi à nha.”


Khoé môi Giang Tuân khẽ nhích lên, thấy cô đang chuyên tâm chơi game, anh xoay người lại tiếp tục trò chuyện với mọi người.
Cố Ảnh uống hết một ly nước trái cây, có cảm giác muốn đi WC.
Cô nói với Giang Tuân một tiếng, rồi ra khỏi cửa phòng bao.


Đi vệ sinh xong, trên đường quay trở lại phòng bao Cố Ảnh đụng mặt Hạ Hâm, dường như cô ta đang đứng đây chờ cô.
“Cố Ảnh, lâu rồi không gặp.” Hạ Hâm đứng tựa vào lan can: “Nói chuyện chút đi?”
“Được thôi.” Cố Ảnh bước tới đứng bên cạnh cô ta: “Nói chuyện gì?”


Cái người này khi nãy lúc ở trong phòng bao còn làm bộ như không quen biết cô. Mà cô chẳng biết bọn cô có chuyện gì để nói với nhau, chung quy cô và cô ta chỉ chạm mặt nhau mỗi lần đó thôi. Cố Ảnh biết tên của cô ta là vì Hà Ngữ Mộng từng chỉ vào Hạ Hâm rồi nói thầm bên tai cô: “Cô ta là tình địch của cậu đấy, tên Hạ Hâm.”


“Không ngờ rằng nhiều năm trôi qua vậy rồi, vẫn lại là cô.” Khoé miệng Hạ Hâm nhếch lên một nụ cười khinh khi: “Thật sự tôi không hiểu, cô ——”
Nói được nửa chừng thì cô ta liếc qua Cố Ảnh, ánh mắt loé lên: “Chỉ hơi xinh một xíu thôi mà?”
“Cảm ơn.” Cố Ảnh ngập ngừng trả lời.


“......” Hạ Hâm bó tay: “Sao cô cứ ngây ngô mãi vậy, tôi không có khen cô!”
“Chẳng phải hơi xinh một xíu ý là xinh đẹp sao?” Cố Ảnh nói: “Tôi nghe đó là lời khích lệ.”


“......” Hạ Hâm há miệng thở phì phò, đánh mắt đi không thèm nhìn cô nữa: “Giọng người lần trước nghe qua điện thoại là của cô đó hả?”
Cố Ảnh khẽ nhướng mày, hoá ra người lần đó Khổng Oánh nói đang theo đuổi Giang Tuân là cô ta.


“Không phải cô đã xuất ngoại rồi sao?” Hình như Hạ Hâm chẳng muốn nghe cô trả lời: “Còn quay về đây làm gì nữa?”
“Tôi chỉ xuất ngoại du học thôi.” Cố Ảnh nói.


“Thật chẳng biết Giang Tuân thích điểm nào ở cô nữa.” Hạ Hâm nói giễu: “Năm đó cô ra nước ngoài bỏ rơi anh ấy, bây giờ lại trở về đây tìm anh ấy.”
“Tôi ——”


“Rốt cuộc là cô có ma lực gì vậy?” Căn bản Hạ Hâm không cho cô cơ hội tiếp lời: “Bất kể là trước kia hay bây giờ, chỉ cần cô ngoắc ngón tay gọi thì Giang Tuân sẽ ngoan ngoãn chạy đến chỗ cô. Tôi theo đuổi anh ấy nhiều năm vậy rồi, anh ấy chưa từng nhìn tôi lấy một cái.”


“Cũng có thể cô đã dùng sai cách.” Cố Ảnh nhận xét một cách nghiêm túc.
“Cô —— đúng thật là đầu óc có vấn đề.” Hạ Hâm lại một lần nữa bị cô chọc tức.
Cố Ảnh: “……”


Cố Ảnh trơ mắt đứng nhìn theo bóng dáng cô ta nện giày cao gót bỏ đi, bất lực chỉ biết thở dài.
Cô không quay lại phòng bao ngay, mà đi về phía cuối dãy hành lang, nơi đó có một cái ban công kín gió.
Lời Hạ Hâm nói giống như làm cô thức tỉnh.


Cố Ảnh luôn nghĩ rằng khi cô ở bên Giang Tuân, cô là người yếu thế hơn. Nhưng theo như lời Hạ Hâm nói ban nãy, trong mối quan hệ giữa hai người dường như cô luôn là người nắm vai trò chủ đạo.
Người bị động là Giang Tuân.


Nếu đúng thật là như vậy, quyền chủ động đấy cũng chính là Giang Tuân trao cho cô.
Hầu như anh vẫn luôn chiều chuộng và dung túng cho cô, bất luận là trước kia hay bây giờ.
“Đứng ở đây làm gì đấy?” Giọng nói trầm ấm của Giang Tuân vang lên từ đằng sau: “Không lạnh sao?”


Cố Ảnh ngoảnh đầu lại, nét cười hiện lên nơi đầu mày: “Không lạnh.”


Hôm nay cô mặc một chiếc váy tay lửng màu đen, cổ váy vuông để lộ xương quai xanh trắng xinh đẹp mắt, vài sợi tóc loà xoà trên đó. Kiểu dáng chiết eo làm tôn lên vòng eo mảnh mai chỉ một vòng tay là đủ ôm trọn, bên dưới là đôi chân thon thả thẳng tắp.


Cô của hôm nay, trông vẻ vừa ngây thơ lại có thêm một chút quyến rũ.
Đôi mắt Giang Tuân tối đi, đưa mắt rời khỏi người cô, hỏi tiếp: “Sao không vào trong?”
“Tôi vừa gặp Hạ Hâm.” Cố Ảnh nghe anh hỏi một đằng mình thì trả lời một nẻo.


“Cô quen cô ta sao?” Giang Tuân dựa lưng vào cửa kính phía sau, mày nhướng lên.
“Chẳng phải cô ấy học cùng trường với chúng ta sao?” Cố Ảnh đáp, “Từng gặp rồi.”
Giang Tuân gật đầu chậm rãi, có vẻ vừa nhớ ra Hạ Hâm học cùng trường với bọn họ.


“Cô ấy có phải là cô gái hôm bữa gọi điện cho anh không?” Cố Ảnh hỏi.
Giang Tuân đáp ừ, chẳng biết đang giải thích hay là oán trách, anh lãnh đạm nói: “Đường Khoa gọi cô ta đến.”


Cố Ảnh gật gù, đôi bàn tay cô vô thức siết chặt làn váy, vô cùng hồi hộp vì lời mình sắp sửa nói ra. Cô quay mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khẽ khàng nói: “Vừa nãy cô ấy có nói với tôi một câu.”
“Sao?” Giang Tuân chau mày: “Cô ta nói gì với cô?”


“Cô ấy nói,” Cố Ảnh thầm hít vào một hơi thật sâu: “Cô ấy nói chỉ cần tôi ngoắc ngón tay gọi thì anh sẽ ngoan ngoãn chạy đến.”


Dứt lời, không gian xung quanh chìm vào tĩnh lặng, tiếng ồn từ sàn nhảy ở lầu dưới như thể đều bị chắn hết. Cố Ảnh chỉ nghe được mỗi tiếng tim mình đập, “thình thịch” “thình thịch” vang dội.


“Vậy cô thử xem sao.” Mấy giây ngắn ngủi qua đi mà dài tựa như cả thế kỉ, cuối cùng Giang Tuân cũng chịu lên tiếng. Cố Ảnh quay phắt đầu sang: “Hở?”
Giang Tuân cụp mắt, ánh mắt ấm áp nhìn thẳng vào cô: “Thử ngoắc ngón tay xem.”


Với chất giọng trầm thấp, anh từ tốn nói: “Để xem thử xem tôi có chạy đến hay không.”
Cố Ảnh hiểu ý anh rồi.


Dưới ánh đèn mờ ảo, một người cúi đầu một người ngửa đầu, hai người lặng lẽ nhìn nhau. Trong phút chốc, dường như cô bị anh mê hoặc, Cố Ảnh chầm chậm đưa tay phải lên, giơ ngón trỏ ngoắc ngoắc anh. Cử chỉ của cô vừa cứng ngắc vừa vụng về, chẳng có chút quyến rũ nào, trái lại thì trông có phần đáng yêu hơn.


Ngay khi cô xấu hổ định rụt tay lại, thì người kia đưa tay nâng cằm cô lên, theo tầm mắt gương mặt Giang Tuân dần đến gần hơn. Cố Ảnh chưa kịp phản ứng lại thì khoé môi đã cảm nhận được xúc cảm mềm mại. Đầu óc Cố Ảnh trống rỗng, ngay khoảnh khắc này đây mọi thứ xung quanh cô tựa hồ hoàn toàn yên ắng.


Một nụ hôn nhẹ nhàng nơi khoé môi, xúc cảm ấm áp mềm mại vừa chạm vào đã vụt mất.
Nhưng lại cướp đi mất hơi thở của cô.
Giang Tuân giương mắt, ngón tay mơn trớn cằm cô: “Chẳng phải đã đến rồi hay sao?”
Hết chương 32