Dẫn Dắt Từng Bước

Chương 19

Biên tập: Mèo
“Cô vẫn luôn như vậy, quấy rầy giấc mộng đẹp của người ta rồi cho người ta leo cây.”


Nghe xong Cố Ảnh sửng sốt mất hồi lâu, ngón tay lướt ngược lên trên xem lại đoạn đối thoại vừa rồi của hai người lần nữa, trong đầu bật ra một ý nghĩ: Có phải ngay từ đầu mục đích của Giang Tuân là muốn bảo cô thay thuốc giúp không?


Từng câu của anh giống như đang tung bóng, chỉ chờ cô đón bắt. Thấy cô ở phía đối diện đến cả động tác vờ như đón bóng cũng chẳng có, cuối cùng hết cách nên anh đành phải cầm bóng ấn thẳng vào tay cô.


Cố Ảnh vừa bất ngờ đồng thời lại cảm thấy buồn cười. Bất ngờ không biết anh làm thế vì mục đích gì, buồn cười anh mà cũng có lúc mất tự nhiên như vậy.


Dựa vào việc anh bị thương vì mình, mời anh ăn cơm là hết sức bình thường, Cố Ảnh cũng không muốn nợ anh bất kì phần nhân tình nào nữa. Cho nên cô đồng ý đến thay thuốc và hẹn với Giang Tuân trưa ngày kia cùng đi ăn cơm.


Thế nhưng kế hoạch thay đổi không lường trước được, sáng thứ sáu, Cố Ảnh nhận được điện thoại của Cố Từ nói sáng hôm nay Viên Viên sẽ rời khỏi cô nhi viện.
Lần từ biệt này, biết đâu là mãi mãi.


Từng lời của Cố Từ xen lẫn bùi ngùi và luyến tiếc, cũng hiếm khi gọi điện thoại đến nói nhớ cô như hôm nay.
Cố Ảnh nghĩ sẽ đi thăm mẹ viện trưởng, tiện thể đến tiễn Viên Viên.


Đoạn đường đi từ nơi cô sống đến cô nhi viện mất khá nhiều thời gian. Thêm nữa là rất ít khi tinh thần mẹ viện trưởng được minh mẫn, Cố Ảnh muốn dành thời gian cả ngày hôm nay trò chuyện cùng bà. Thế nên cô quyết định đổi giờ hẹn với Giang Tuân từ buổi trưa chuyển sang buổi tối.


Cố Ảnh bắt xe buýt đi đến cô nhi viện, trên đường đi cô gọi điện thoại cho Giang Tuân. Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nhận, nhưng đối phương mãi vẫn không lên tiếng. Cố Ảnh đưa di động ra trước mặt xem thử, sau khi xác nhận cuộc gọi vẫn được kết nối mới áp lại vào bên tai, vừa định mở lời đã nghe thấy bên kia truyền đến giọng nói đang cực kì bực bội: “Nói đi.”


“……” Giọng điệu lạnh lùng cùng với âm mũi trầm khàn lúc vừa ngủ dậy.
Cả sự tức giận vì giấc ngủ bị quấy phá!


Cố Ảnh cố trấn tĩnh tinh thần, nói năng thật dè dặt: “Là tôi, Cố Ảnh đây, xin lỗi đã quấy rầy giấc ngủ của anh. Tôi gọi tới là vì muốn hỏi ý anh, sáng nay tôi có chút việc bận, bữa cơm tôi mời anh có thể chuyển sang buổi tối được không?”


Hồi lâu sau vẫn không thấy động tĩnh gì từ đầu dây điện thoại bên kia, ngay lúc Cố Ảnh đang nghi ngờ rằng liệu có phải anh ngủ quên mất rồi không, chợt nghe Giang Tuân cười thành tiếng, “Được thôi.”


Tiếng cười trầm thấp đấy như là giễu cợt lại giống như đang tỏ rõ thái độ bất mãn, còn cả sự chán nản khó thể nào diễn tả, anh nói tiếp: “Cô vẫn luôn như vậy, quấy rầy giấc mộng đẹp của người ta rồi cho người ta leo cây.”


Cố Ảnh véo mạnh vành tai nóng bừng, nghĩ chắc anh nghe chưa rõ ý của mình, vội vàng giải thích: “Không phải tôi cho anh leo cây, tôi chỉ đổi thời gian, đổi từ trưa nay thành buổi tối mà thôi. Còn chuyện tôi lỡ đánh thức anh, tôi vừa nói xin lỗi anh rồi mà, với lại anh cũng giận dữ rồi đấy thôi.”


Câu nói cuối cùng Cố Ảnh nói bằng giọng oán trách mà ngay cả chính cô cũng không nhận ra.
Giang Tuân ừ trả lời, “Lát nữa nhắn tin địa điểm tối nay cho tôi. Còn nữa,”


Anh nói chậm rãi: “Tôi chỉ nói chuyện hơi lớn tiếng một chút mà đã ấm ức vậy rồi, nếu tôi mà giận lên thật có phải cô sẽ khóc luôn không?”
“…… Tôi không có ấm ức, tôi chỉ đang nói sự thật thôi, thôi giờ không nói nữa.” Cố Ảnh nói: “Anh ngủ tiếp đi, tối gặp.”


Cúp điện thoại, Cố Ảnh hít vào một hơi thật sâu xoa dịu bớt trống ngực đang đập dồn dập. Vừa mới rồi cúp máy quá nhanh, Cố Ảnh cứ có cảm giác hình như mình vừa bỏ qua cái gì đó. Ngẫm nghĩ lại một lần nữa cuộc nói chuyện của hai người, mới nhớ ra câu đầu tiên anh có nói “Cô vẫn luôn như vậy”.


Từ “luôn” đó ở đâu ra vậy?
Ban nãy cô lo gấp rút giải thích chuyện leo cây nên quên luôn việc hỏi anh tại sao lại nói như vậy. Lúc này đây, Cố Ảnh còn đang mãi nghi hoặc về câu nói đấy của anh mà không ngờ được rằng ngay tối hôm đó nó đã ứng nghiệm vào cô.


Cô cho Giang Tuân leo cây thật.


Nửa giờ sau, Cố Ảnh đến cô nhi viện, đúng lúc gặp được gia đình nhận nuôi Viên Viên. Cậu con trai 7 tuổi nhà họ cũng có mặt ở đó, cả gia đình quấn quýt bên Viên Viên, trong ánh mắt đong đầy tình yêu thương. Cô nhóc ôm con búp bê vào lòng, nét mặt đầy vẻ hân hoan cùng họ lên xe taxi đi thẳng đến sân bay. Lòng Cố Ảnh vui hơn gấp bội, cô hi vọng rằng từ nay về sau cuộc đời cô bé sẽ mở ra một trang mới ngập tràn hạnh phúc.


Tiễn Viên Viên đi rồi, Cố Ảnh rảo bước vào sân sau.
Mẹ Cố đang xem TV trong phòng, thấy cô đến bà vui vẻ chào đón bảo cô nhanh vào ngồi, còn lấy ra một nắm kẹo mừng không biết mang về từ đám cưới của ai, dúi hết cả vào tay cô.
Cố Ảnh bật cười, “Mẹ cứ xem con như trẻ con ấy?”


“Trong mắt mẹ con luôn là trẻ con.” Cố Từ kéo cô ngồi xuống, “Trưa nay con ở đây ăn cơm chứ?”
“Tất nhiên rồi ạ.” Cố Ảnh hỏi, “Chẳng phải mẹ nói sẽ làm thịt xào ớt cho con ăn sao?”


“Ừ, mẹ làm cho con.” Xem ra tâm trạng Cố Từ rất tốt. Cố Ảnh kể cho bà nghe vài câu chuyện thú vị mình gặp được trong lúc làm việc, pha trò vào chọc bà cười ha ha không ngừng được.


Viện trưởng Lý nói dạo gần đây khoảng thời gian bà minh mẫn thế này càng ngày càng ít, phần lớn thời gian bà đều trong trạng thái mất đi kí ức. Xét trên phương diện nào đó, thật ra bà như thế cũng tốt, ít ra sẽ bớt đi phần nào những phiền não không đáng có.


Cách đây không lâu Cố Ảnh mới biết được chuyện bà vẫn luôn tự trách vì việc năm đó bà không kiểm tra kĩ càng những người đến nhận nuôi cô và Lý Tư Di.
Thực sự Cố Ảnh và Lý Tư Di chưa bao giờ có ý nghĩ trách bà về chuyện đó.


Hai người vừa xem TV vừa hàn huyên, bầu không khí rất hoà hợp.
Nhưng bầu không khí đấy vụt kết thúc bằng câu hỏi bất thình lình của Cố Từ, “À phải rồi Tiểu Ảnh này.”
“Dạ?”
“Con còn thích Giang Tuân chứ?”
Mặt Cố Ảnh ngẩn ra, hỏi ngược lại bà, “Sao mẹ hỏi vậy?”


“Mẹ cũng không biết nữa.” Cố Từ lúng túng cười cười, bà tự vỗ vỗ đầu mình, “Hình như là có ai đó hỏi mẹ như vậy, cũng có thể là mẹ nhớ nhầm. Già rồi cứ lẩm ca lẩm cẩm, thôi con đừng để ý mẹ, ngồi đây với mẹ cả buổi sáng chắc chán rồi, để mẹ đi xào đồ ăn cho con, con ra ngoài kia chơi một lát đi.”


“Mà mẹ.” Cố Ảnh gọi bà lại, hỏi về vấn đề mình luôn thắc mắc bấy lâu nay, “Sao mẹ biết Giang Tuân vậy ạ?”


“Con không nhớ sao?” Cố Từ ngồi xuống lần nữa, giọng rủ rỉ: “Buổi tối trước hôm con xuất ngoại không biết con lấy đâu ra chai rượu trắng. Lúc mẹ nhìn thấy thì chai rượu đã cạn sạch rồi, con say mèm nằm vật vờ trên cầu trượt nên mẹ phải đỡ con về phòng, trên đường đi mẹ cứ nghe con lẩm bẩm nhắc đến một cái tên, mẹ nghe mãi mới nghe rõ hai chữ Giang Tuân, con còn nói với mẹ......”


Cố Từ nhoẻn cười, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu hơn, “Đó là chàng trai mà con rất thích.”
“Con…… Thực tình con không nhớ gì cả.” Vẻ mặt Cố Ảnh thoáng bối rối, cô biết đêm đó mình uống rượu, nhưng hồi ức lại những gì xảy ra sau khi uống rượu thì đầu óc hoàn toàn trống rỗng.


Chuyện duy nhất nhớ rõ là ngày hôm sau thức dậy thấy điện thoại mình có một nhật kí cuộc gọi cho Giang Tuân, thời gian cuộc gọi dài 27 phút. Cô chẳng có chút ấn tượng nào về cuộc trò chuyện dài gần nửa giờ đồng hồ đấy, đến tận bây giờ vẫn không biết được ngày hôm đó mình đã nói gì.


Hình như từ lúc gặp lại đến giờ Giang Tuân không có nhắc đến chuyện này, Cố Ảnh đang nghĩ bụng có nên tranh thủ dịp tối nay đi ăn cơm chung hỏi bóng gió anh thử không, thì đúng lúc này, tiếng hét chói tai từ phòng bếp vọng đến cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.


Cố Ảnh chạy vội xuống phòng bếp, lúc thấy mẹ viện trưởng nằm bất tỉnh dưới sàn, cô gần như ngừng thở, “Mọi người đừng động vào bà ấy.”


Cô ngăn một nhân viên của cô nhi viện đang định dùng biện pháp sơ cứu tạm thời giúp bà, ngồi xổm xuống kiểm tra sơ qua tình hình, ngay tức khắc gọi xe cứu thương đến.
Trên xe cứu bác sĩ kiểm tra bước đầu chuẩn đoán bà bị xuất huyết não, cần phải phẫu thuật ngay lập tức.


Đến bệnh viện, Cố Ảnh lo chạy trước chạy sau hoàn tất các loại thủ tục rườm rà khác, sau khi làm xong hết thì lại lo lắng chờ trước cửa phòng mổ.
Cô còn phải cứng cỏi giả vờ bình tĩnh để trấn an viện trưởng Lý và bọn Lý Tư Di ở đầu dây bên kia điện thoại.


Thần kinh quá căng thẳng vì lo lắng, cho đến lúc đang đi vào nhà vệ sinh cô mới sực nhớ ra chuyện mình có hẹn với Giang Tuân.
Bởi vì chột dạ và áy náy nên Cố Ảnh không dám gọi cho anh, cô chỉ dám gửi tin nhắn qua WeChat:【 Xin lỗi anh, giờ tôi có việc gấp, hôm khác tôi sẽ mời anh ăn cơm được không? 】


Đợi hai phút bên kia không trả lời lại, cô không chờ tiếp nữa, bỏ điện thoại vào túi quay trở lại chờ trước cửa phòng mổ.
Kết thúc ca phẫu thuật kéo dài 6 giờ đồng hồ, bác sĩ thông báo cho bọn Cố Ảnh biết rằng mẹ viện trưởng hiện đã qua cơn nguy kịch.


“May mà đưa đến bệnh viện kịp thời, bằng không thì hậu quả khó thể nào tưởng tượng được.”
Bác sĩ mổ chính đưa tay vỗ vai Cố Ảnh, như là an ủi. Bác sĩ còn nói thêm là phải hai ngày sau bệnh nhân mới tỉnh lại, bảo bọn cô đừng lo lắng quá.


Sau khi mẹ viện trưởng được chuyển đến phòng bệnh, Cố Ảnh nói những người khác hãy đi ăn cơm trước, mình thì ở lại đây trông bà.
Đợi mọi người đi khỏi, cô lấy di động ra kiểm tra tin nhắn WeChat.


Trong khung tin nhắn với Giang Tuân, tin nhắn cuối cùng là tin cô gửi đi mấy giờ trước, đối phương vẫn không trả lời cô. Cô nhìn chăm chú màn hình di động mất mấy giây, Cố Ảnh thoát ứng dụng WeChat mở danh bạ ra, đầu ngón tay lưỡng lự dừng ở cái tên Giang Tuân, cuối cùng nhấn gọi cho anh.


Tim Cố Ảnh bắt đầu đập nhanh hơn khi tiếng chuông vang lên, theo thời gian trôi qua dần bình thường trở lại. Khoảnh khắc giọng nói máy móc kia phát lên, phút chốc cảm giác mất mát bao vây lấy cô.
Anh không nghe máy.
Kết quả này không nằm ngoài dự đoán, Cố Ảnh dám tin chắc rằng anh đọc tin nhắn WeChat rồi.


Giờ là 7 rưỡi tối, đã qua giờ ăn cơm tối. Do hẹn từ trước nên nếu không thấy tin tức gì, anh phải liên lạc lại với mình trước.
Rõ ràng rằng, anh không muốn trả lời tin nhắn của cô.


Người quen của Giang Tuân chắc chắn sẽ không nói là tính tình anh dễ chịu, nhưng từng nhìn thấy anh nổi nóng xác thực chẳng được mấy người.
Hình như anh rất ít khi nổi nóng.


Nhưng mà anh chỉ im lặng thôi là đủ khiến người ta thấy căng thẳng, hoảng hốt rồi. Giống như lời nhân viên công ty anh từng nói, anh không nói lời nào mới là đáng sợ nhất.


“Tôi chỉ nói chuyện hơi lớn tiếng một chút mà đã ấm ức vậy rồi, nếu tôi mà giận lên thật có phải cô sẽ khóc luôn không?”
Những lời Giang Tuân nói trong điện thoại như đang vang bên tai, lúc đấy cô chỉ cảm thấy những lời này hơi ám muội chứ không có suy nghĩ sâu xa gì.


Cô cố nhớ lại, quả thật hình như Giang Tuân chưa từng nổi nóng với cô, thậm chí ngay cả lần anh chất vấn cô về chuyện có hay không nhận được tin nhắn của anh cũng chưa từng nổi nóng.


Lúc đó chỉ nhìn mỗi bóng lưng lạnh lùng xa cách đấy của anh đã đủ khiến mũi cay xót không chịu nổi, nếu anh thật sự nổi nóng với cô, chưa biết chừng Cố Ảnh sẽ khóc ngay tại trận.
Bây giờ không đến mức sống mũi cay rơi nước mắt, nhưng đủ để cô hoảng hốt.


Trong khoảng thời gian này vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà hai người họ liên tục chạm mặt nhau, chừng như có sợi dây vô hình nào đó kết nối họ với nhau, chỉ cần đầu dây bên này kéo căng thì đối phương bên kia sẽ đáp lại.
Nhưng bây giờ thì, sợi dây này dường như vừa bị cô cắt đứt.


Suy nghĩ ấy thoáng làm lòng dạ Cố Ảnh rối bời.
————
Bên trong quán bar có tên là “Không gian lúc 0 giờ”.
Giang Tuân đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy Đường Khoa và Thẩm Dập đang nhàn nhã ngồi một góc uống rượu, anh đi đến ngồi đối diện hai người, “Sao tụi mày không vào phòng bao?”


“Trong phòng bao làm gì vui bằng ngoài này được.” Đường Khoa thả hai chân đang gác trên mặt bàn xuống, rót cho Giang Tuân ly rượu, “Tao mới vừa gọi điện thoại cho mày sao mày không nghe máy? Đang lo mày không tìm được chỗ này đấy.”
“Tao không mang điện thoại theo.” Giang Tuân trả lời.


“Mày bị gì vậy?” Đường Khoa nâng ly rượu lên đưa tới trước mặt anh, “Chẳng phải nói không rảnh sao? Thấy cái lẵng hoa tao đặt giúp mày để ngay cửa không? Hoành tráng chưa?”


Ông chủ quán bar này là bạn đại học với bọn anh, hôm nay quán bar vừa khai trương, đều là bạn học cũ với nhau nên bọn họ có lòng đến đây để ủng hộ.
Giang Tuân nhìn quanh bốn phía, trên sân khấu là anh chàng rapper cực nổi tiếng dạo gần đây, làm bầu không khí nơi này nóng lên hừng hực.


Anh thờ ơ thu mắt, trả lời câu hỏi cuối cùng của Đường Khoa: “Ừ.”
“Tay mày bị làm sao vậy?” So với Đường Khoa mà nói, Thẩm Dập chu đáo hơn nhiều, ví như lúc này anh ta đã phát hiện thấy thấp thoáng băng gạc bên dưới cổ tay áo Giang Tuân.


“Không sao.” Rõ ràng không muốn nói nhiều nên anh chỉ hời hợt trả lời hai chữ.


Giang Tuân vươn tay định cầm lấy ly rượu, bất giác trong đầu hiện lên hình ảnh Cố Ảnh mím chặt đôi môi đỏ ửng, đang bôi thuốc cho anh. Bàn tay anh dừng giữa khoảng không rồi lập tức rụt vội trở lại, anh gọi nhân viên phục vụ mang lên cho mình một ly nước ấm.


“Mày…… Đậu má mày làm thật đấy hả?” Tầm mắt Đường Khoa dừng lại ở cổ tay áo anh, chần chừ hỏi.
Giang Tuân tựa lưng vào ghế xô pha, cụp mắt xuống, không nói gì.
Thẩm Dập và Đường Khoa đưa mắt liếc nhìn nhau, lòng ngầm hiểu không hỏi thêm gì nữa mà chuyển sang chủ đề khác.


——————
Hai ngày được nghỉ Cố Ảnh đều túc trực ở bệnh viện, mẹ viện trưởng đã tỉnh. Chiều nay Lý Tư Di xin nghỉ phép, nên bảo cô về nhà nghỉ ngơi.


Ra khỏi bệnh viện, Cố Ảnh về nhà tắm rửa rồi lên giường chuẩn bị ngủ bù, trong lúc đang mơ màng cô cầm điện thoại lên soạn tin nhắn rồi gửi đi.


Năm giờ chiều, cơn đói khiến Cố Ảnh đang ngủ say phải thức giấc. Sau khi thích nghi được với bóng tối trong phòng, việc đầu tiên cô làm là cầm lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn WeChat. Xem xong cô lại ủ rũ nằm phịch xuống giường, tin nhắn cô vừa gửi vẫn không được trả lời.


Một lúc lâu sau, cô ngồi dậy bước xuống giường, định ra ngoài ăn gì đó. Ngay lúc cô thay quần áo xong bước ra cửa phòng ngủ thì bỗng từ bên ngoài cửa ra vào vang lên tiếng gõ cửa.


Cố Ảnh nghi hoặc dừng bước, từng đến nhà cô chỉ có hai người là Lý Tư Di và Khổng Oánh, người trước hiện giờ đang ở bệnh viện không thể đến đây được, người sau không có chuyện gì cần thiết chắc chắn sẽ không đến.
Thế nên, cô nghĩ mãi vẫn không ra giờ phút này ai đang gõ cửa ngoài kia.


Cánh cửa gỗ lại bị gõ thêm ba cái nữa.
Chợt Cố Ảnh nhớ ra rằng ở tiểu khu này sử dụng khí ga sẽ có người đến nhà ghi lại số liệu, cô đoán có thể là nhân viên công ty khí đốt đến nên bước tới mở cửa.


Lúc nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa, đầu mày cô cau chặt lại, “Sao bà biết tôi ở đây?”


“Lần trước mẹ thấy con vừa vào toà nhà này không lâu thì đèn lầu ba sáng lên, đoán chắc là con ở đây.” Người đứng ngoài cửa chính là người phụ nữ cô gặp vào buổi tối mấy hôm trước ở gần trạm xe buýt, đồng thời bà ta cũng từng là mẹ nuôi của cô —— tên Lý Mỹ.


Đứng bên cạnh Lý Mỹ còn có một thằng nhóc khoảng bảy tám tuổi, vừa thấy Cố Ảnh, nó ngửa đầu lên quan sát cô một lượt từ đầu đến chân, “Chị ta là chị con sao? Chị ta sẽ mua điện thoại cho con chứ?”


Lý Mỹ nhanh tay bịt miệng thằng nhóc đấy lại, bà ta ngượng ngùng cười với Cố Ảnh, “Nó nói bừa thôi.”


“Ừ, bây giờ tôi phải đi rồi, hai người có chuyện gì không?” Cố Ảnh hoàn toàn không có ý định mời hai người họ vào nhà mình, cũng chẳng muốn nghe họ nói thêm gì nữa. Cô đi thẳng ra ngoài, trở tay đóng cửa lại.
Lúc này đây, cả ba người đều đứng ngoài cửa.


Lý Mỹ chẳng hề tức giận trước thái độ lạnh nhạt này của cô, trái lại bà ta đưa túi nhựa vẫn cầm trong tay sang cho Cố Ảnh, “Cái này là sủi cảo mẹ gói hôm qua, mới vừa lấy trong tủ lạnh ra, định mang đến cho con một ít để ăn thử.”


“Cảm ơn.” Cố Ảnh nói: “Tôi không thích ăn sủi cảo, tôi có việc phải đi trước đây.”
Cố Ảnh bỏ lại những lời này xong thì lướt qua họ đi thẳng xuống lầu, vừa đi được mấy bước, cô chợt cảm giác được cổ mình đau nhói, một hòn đá nhỏ từ trên áo cô rơi xuống nền.


Cô không tin nổi xoay người, thấy thằng nhóc kia ngạo mạn nhìn lại cô, mà Lý Mỹ thì chỉ đưa tay nhẹ nhàng vỗ vào bả vai nó, “Thằng nhỏ này con làm gì vậy?”
Rồi bà ta lại nhìn sang Cố Ảnh, “Tiểu Ảnh không bị sao chứ, em trai con chưa hiểu chuyện, con đừng so đo với nó làm gì.”


Cố Ảnh cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm hòn đá dưới chân mình, phía bên phải cổ vẫn đau lâm râm, chắc là bị xước da.


Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Lý Mỹ: “Trước tiên hết, tôi không phải chị nó, còn nữa, không phải cứ chưa hiểu chuyện là được phép đánh người vô lí như vậy, nếu có lần sau nữa tôi sẽ đánh trả đấy.”


Nghe cô nói xong thằng nhóc đó cười lớn, giơ tay lên lần nữa, mắt Cố Ảnh dán chặt vào nó bước lên trước hai bậc thang, nghiêm giọng: “Mày thử ném một lần nữa xem?”


Thằng nhóc cứ trơ trơ ra đấy như không biết sợ là gì, nếu không phải tại Lý Mỹ ghìm chặt tay nó lại, phỏng chừng nó đã ném về phía Cố Ảnh từ lâu.
Hai người họ lại giằng co vì tranh nhau hòn đá, Cố Ảnh chỉ liếc qua rồi tiếp đó vẫn giữ vẻ dửng dưng xoay người đi xuống lầu.


Ngoài trời mưa lất phất, Cố Ảnh không mang dù theo nhưng cô chẳng muốn quay về lấy, đành phải một mình lầm lũi bước đi trong trời mờ tối cùng màn mưa bụi mịt mờ.
Đi được mấy bước, chuông báo có cuộc gọi đến điện thoại đang để trong túi vang lên.


Cố Ảnh lấy điện thoại di động ra, nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, nhất thời chóp mũi cay xót.
Cô cố xoa dịu cảm xúc của mình, ấn vào nút nghe, “Alô?”
“Tìm tôi có việc gì?” Giọng nói trầm thấp và lạnh nhạt của Giang Tấn từ đầu dây bên kia truyền đến.


Cảm xúc mà Cố Ảnh vừa gắng kìm nén lại trào dâng lên.


Đó là cảm giác mất mát tích tụ bởi vì anh không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn của mình suốt hai ngày qua, cộng với tâm trạng tồi tệ do bị hai mẹ con Lý Mỹ ảnh hưởng, lúc này đây nó giống như cơn lũ ào ạt tràn đến không cách nào ngăn được.


Cô thấy cổ họng mình nghèn nghẹn, cố gắng giữ tông giọng mình bình thường hết mức có thể, “Tôi chỉ muốn hỏi thử anh xem là, tay anh lành đến đâu rồi?”


Cố Ảnh nói xong thì vươn tay che loa điện thoại lại đưa nó ra xa mình, cô khụt khịt mũi rồi mới áp nó lại vào bên tai. Trong điện thoại là một quãng im lặng, cô nghĩ chắc mình vừa bỏ dở gì đó, thế nên hỏi lại: “Anh vừa nói gì sao? Tôi nghe không rõ.”
“Đang ở đâu?” Giang Tuân hỏi.
“Hả?”


“Không phải cô muốn biết tay tôi lành đến đâu sao?” Giang Tuân nói thật từ tốn: “Cô tự xem xem chẳng phải sẽ biết hay sao.”
Hết chương 19