Lam Ngọc Đường vẫn đứng trước linh đường Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngẩn xuất thần. Dường như gã vô cùng hối hận trong lòng nên câu chuyện giữa Thẩm Mộc Phong và thiếu niên áo xanh nói gì gã chẳng biết chi hết.
Lúc này những người quan chiến càng đông hơn. Họ thấy bọn đối phương tự tàn sát lẫn nhau trong lòng không khỏi kinh hãi, nhưng cũng có nhiều người lấy làm thích thú.
Vũ Văn Hàn Đào lùi lại ba bước để rộng đường cho thiếu niên áo xanh đi tới.
Lam Ngọc Đường vẫn đứng ngơ ngẩn trước linh vị Tiêu Lĩnh Vu không biết tử thần đang tới.
Vũ Văn Hàn Đào lớn tiếng hô:
- Lam Ngọc Đường! Coi chừng đó! Thiếu niên áo xanh cười lạt nói:
- Các hạ cứ yên lòng. Tại hạ không ám toán hắn đâu.
Quả nhiên gã tới trước Lam Ngọc Đường còn cách ba thước thì dừng lại cất tiếng hỏi:
- Lam huynh đứng ngây người trước linh vị Tiêu Lĩnh Vu phải chăng là có ý hối hận là đã dẫn dụ y vào đường mai phục?
Lam Ngọc Đường được Vũ Văn Hàn Đào cảnh giới, đã phòng bị rồi, nhưng vẫn đứng im không nhúc nhích. Bây giờ gã nghe thiếu niên áo xanh cất tiếng hỏi mới từ từ quay đầu lại đáp:
- Đúng thế. Tại hạ dẫn dụ Tiêu Lĩnh Vu vào cạm bẫy, bây giờ vừa hổ thẹn, vừa hối hận.
Thiếu niên áo xanh cười khanh khách hỏi:
- Nhưng y là tình địch của huynh đài. Y mà không chết thì vĩnh viễn Khâu Tiểu San lọt vào tay huynh đài thế nào được?
Lam Ngọc Đường đáp:
- Đúng thế thực. Nhưng ông bạn cũng chẳng đạt được tâm nguyện đâu. Khâu Tiểu San là tiên nữ chốn thiên cung. Nếu nàng có kết bạn trần gian e rằng chỉ có một mình Tiêu Lĩnh Vu may mắn. Ông bạn cũng như tại hạ đều không ăn thua.
Thiếu niên áo xanh cười lạt hỏi:
- Nhưng nay Tiêu Lĩnh Vu chết rồi thì phải có một người dành được nàng chứ?
Lam Ngọc Đường đáp:
- Nhưng người đó cũng không phải các hạ.
Thiếu niên áo xanh hỏi:
- Chẳng lẽ là huynh đài chăng?
Lam Ngọc Đường lắc đầu nói:
- Cũng chẳng phải tại hạ.
Thiếu niên hỏi:
- Chẳng phải một người trong hai chúng ta thì còn ai vào đây?
Lam Ngọc Đường đáp:
- Người nào ư? Hiện người đó không có trên thế gian này...
Thiếu niên áo xanh đột nhiên giơ tay lên hô:
- Coi chừng! Một điểm hàn qung vọt đến trước ngực Lam Ngọc Đường.
Thực ra gã chưa lên tiếng điểm hàn quang đã tới nơi rồi.
Lam Ngọc Đường giơ tay mặt lên rút trường kiếm ứng phó mau lẹ tuyệt luân, ánh hàn quang lấp loáng rồi nghe đánh “keng” một tiếng. Thanh trường kiếm đã đánh trúng điểm hàn quang của thiếu niên áo xanh rớt xuống.
Lam Ngọc Đường gạt ám khí rồi hạ thấp tay mặt tấn công thiếu niên áo xanh luôn hai chiêu.
ánh hàn quang lấp loáng biến thành hai bông kiếm hoa chia ra đâm vào hai đại huyệt trên người thiếu niên áo xanh.
Thiếu niên áo xanh chuyển động thân hình, chân vẫn đặt nguyên tại chỗ mà thân pháp linh diệu tránh khỏi hai chiêu kiếm của Lam Ngọc Đường.
Lam Ngọc Đường hú lên một tiếng vung kiếm tấn công. Bóng kiếm rợp trời từ bốn mặt tám phương đánh vào thiếu niên áo xanh.
Chỉ trong chớp mắt thiếu niên áo xanh đã bị làn kiếm ảnh bao vây.
Lam Ngọc Đường ra chiêu mỗi lúc một nhanh, sau chỉ thấy vùng kiếm quang rộng mãi ra, còn bóng người không nhìn rõ nữa.
Giữa lúc kịch đấu bỗng nghe tiếng rú thê thảm vang lên, rồi kiếm quang thu lại, bóng người hiện rõ.
Quần hùng chú ý nhìn thấy Lam Ngọc Đường lảo đảo người đi, buông kiếm té xuống.
Thiếu niên áo xanh ngó lại Lam Ngọc Đường một cái rồi từ từ đưa mắt nhìn Thẩm Mộc Phong, cười nói:
- May mà tại hạ không đến nỗi nhục mạng.
Thẩm Mộc Phong chau mày đáp:
- Vụ này không phải chủ tâm của Thẩm mỗ.
Thiếu niên áo xanh nói:
- ít nhất Thẩm đại trang chúa cũng không phản đối về việc hắn bội phản Bách Hoa sơn trang.
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Đúng thế. Những kẻ phản bội Thẩm mỗ khó lòng trốn thoát.
Những người xung quanh quan chiến đều chưa nhìn rõ Lam Ngọc Đường bị thương trong trường hợp nào. Cả lúc thiếu niên áo xanh xoay mình bỏ đi vẫn chưa rõ Lam Ngọc Đường bị thương ở đâu.
Lại nghe Thẩm Mộc Phong hắng dặng một tiếng rồi nói:
- Nếu tại hạ bắt sống được Khâu Tiểu San, dĩ nhiên sẽ để Vu huynh lấy y làm vợ.
Thiếu niên áo xanh đáp:
- Tại hạ xin cảm tạ Thẩm đại trang chúa trước.
Gã chắp tay thi lễ rồi từ từ đưa tay mặt lên.
Thẩm Mộc Phong do dự một chút rồi hỏi:
- Thế này là nghĩa làm sao?
Thiếu niên áo xanh cười mát đáp:
- Tại hạ muốn cùng đại trang chúa đập tay thề nguyện, mong rằng lời hứa hẹn của đại trang chúa bữa nay không bao giời biến cải.
Thẩm Mộc Phong cũng chìa tay ra nói:
- Suốt đời tại hạ chưa từng kích chưởng lập thệ. Bữa nay mới là lần đầu.
Thiếu niên áo xanh cười nói:
- Như vậy tỏ rõ đại trang chúa coi tại hạ khá trịnh trọng.
Rồi gã đập lẹ tay xuống bàn tay Thẩm Mộc Phong.
Thẩm Mộc Phong đột nhiên biến sắc. Cặp mắt lấp loáng hàn quang nhìn chằm chặp vào thiếu niên áo xanh. Trên mi mắt ẩn hiện một làn sát khí.
Thiếu niên áo xanh lùi nhanh lại hai bước, cười hỏi:
- Phải chăng hôm kia đại trang chúa đã động thủ động cước vào mình tại hạ?
Thẩm Mộc Phong hỏi lại:
- Động thủ cước gì đâu?
Vẻ mặt thiếu niên áo xanh đột nhiên đại biến. Vẻ tươi cười mất biến. Gã lạnh lùng đáp:
- Đại trang chúa điểm vào một huyệt đạo trong kỳ kinh bát mạch tại hạ.
Thẩm Mộc Phong ngửa mặt lên trời cười ha hả nói:
- Tại hạ rất kính phục con người trí tuệ cao minh. Bữa nay trước mắt bao người mà các hạ hạ độc vào người Thẩm mỗ được. Trước nay Thẩm mỗ vẫn tự phụ là con người cẩn thận, không ngờ lúc này lại mắc bẫy các hạ. Thẩm mỗ lại càng bội phục.
Thiếu niên áo xanh đáp:
- Thẩm đại trang chúa dạy quá lời. Thủ đoạn của đại trang chúa cũng khiến tại hạ phục sát đất.
Hai người đối thoại chợt bạn chợt thù khiến mọi người đương trường trợn mắt há miệng. Cả Vô Vi đạo trưởng lẫn Tôn Bất Tà đều chấn động tâm thần. Chỉ có Vũ Văn Hàn Đào là thản nhiên như không, tựa hồ những vụ kỳ dị như thế này lão đã trải qua rồi, chẳng có chi là lạ nữa.
Thẩm Mộc Phong khôi phục lại vẻ bình tĩnh rất mau lẹ, cười mát nói:
- Tại hạ muốn thỉnh giáo Vu huynh một điều.
Thiếu niên áo xanh đáp:
- Đại trang chúa có điều chi dạy bảo xin cứ nói ra.
Thẩm Mộc Phong hỏi:
- Vừa rồi Vu huynh hạ độc vào người tại hạ, không hiểu là chất độc gì?
Thiếu niên áo xanh đáp:
- Giản dị lắm. Tại hạ chỉ ngầm giấu một mũi độc châm, mượn cơ hộ kích chưởng lập thệ để đâm trúng đại trang chúa mà thôi.
Thẩm Mộc Phong nói:
- Cái đó tại hạ biết rồi. Thẩm mỗ chỉ muốn hỏi Vu huynh chất độc ở mũi châm là gì và bao giờ sẽ phát tác?
Thiếu niên áo xanh đáp:
- Cái đó kêu bằng Thất độc châm. Nếu không đâm vào chỗ yếu hại thì sau bảy ngày chất độc mới công tâm mà chết. Nhưng trong bảy ngày mà được giải cứu thì yên ổn không sao cả.
Thẩm Mộc Phong hỏi:
- Vu huynh có thuốc giải không?
Thiếu niên áo xanh đáp:
- Có thì có đấy, nhưng tại hạ không đem theo bên mình.
Thẩm Mộc Phong hỏi:
- Vu huynh để ở đâu?
Thiếu niên áo xanh đáp:
- Giấu ở trong mình một con độc xà.
Thẩm Mộc Phong sửng sốt hỏi:
- Thật thế ư?
Thiếu niên áo xanh lạnh lùng đáp:
- Trước nay tại hạ chưa từng lừa dối ai.
Thẩm Mộc Phong hỏi:
- Nếu con rắn độc đó bị người ta giết chết thì sao?
Thiếu niên áo xanh đáp:
- Tại hạ có dược phương, dĩ nhiên có thể chế thuốc giải khác được.
Thẩm Mộc Phong hỏi:
- Phải mất bao lâu mới điều chế xong?
Thiếu niên áo xanh đáp:
- Trong vòng ba ngày.
Thẩm Mộc Phong nói:
- Nếu vậy thì Thẩm mỗ còn đủ thời gian để chờ Vu huynh chế thuốc giải.
Thiếu niên áo xanh nói:
- Chỉ cần tại hạ làm sao sống được và Thẩm đại trang chúa giữ lời hứa là tư.
nhiên vô sự.
Gã dừng lại một chút rồi hỏi:
- Thẩm đại trang chúa đã dùng thủ pháp gì để động thủ vào mình tại hạ?
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Đúng như lời Vu huynh vừa nói:
Tại hạ chỉ điểm vào một kỳ huyệt trong người Vu huynh.
Thiếu niên áo xanh nói:
- Thủ pháp của đại trang chúa rất đặc dị. Tại hạ thử vận khí giải khai mất hai canh giờ mà không thành công.
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Đó là thủ pháp độc môn của Thẩm mỗ, dĩ nhiên Vu huynh không thể tự vận khí giải khai được.
Thiếu niên áo xanh hỏi:
- Thẩm đại trang chúa điểm thương kỳ kinh tại hạ, trong vòng bao lâu mới phát tác?
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Đại khái trong vòng nửa tháng. Nếu tại hạ không giải trừ, thương thế phát tác, ứ huyết mà chết.
Thiếu niên áo xanh hỏi:
- Thế thì không sao. Thẩm đại trang chúa độc thương phát tác trước tại hạ vài bữa. Tại hạ tự tin mình không thể chết được.
Thẩm Mộc Phong gật đầu cười đáp:
- Bắt đầu từ lúc này tại hạ sẽ chú ý bảo vệ cho Vu huynh.
Vũ Văn Hàn Đào đột nhiên hỏi xen vào:
- Hai vị đã bàn luận xong chưa?
Thẩm Mộc Phong cười mát hỏi lại:
- Vũ Văn huynh có điều chi chỉ giáo?
Vũ Văn Hàn Đào hỏi:
- Lam Ngọc Đường sắt tắt hơi chết rồi. Chẳng lẽ các vị thấy người sắp chết mà không giải cứu?
Thẩm Mộc Phong nhìn thiếu niên áo xanh một cái rồi đáp:
- Thủ pháp của Vu huynh đây người thường e rằng khó lòng giải cứu được.
Vũ Văn Hàn Đào cười lạt nói:
- Lam Ngọc Đường dù đối nghịch với bọn tại hạ, nhưng bọn tại hạ chẳng muốn nhìn thấy người sắp chết mà bỏ mặc.
Thẩm Mộc Phong cười khẩy hỏi:
- Vũ Văn huynh biến thành con người từ thiện từ bao giờ?
Hắn nói tiếp:
- Nghe giọng lưỡi của các hạ thì dường như muốn giải cứu gã?
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
- Đúng thế.
Thẩm Mộc Phong hỏi:
- Liệu các hạ có khả năng cứu hắn được không?
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
- Hãy cứ làm cho hết sức mà không được là đành trông vào thiên mạng.
Thẩm Mộc Phong cười lạt nói:
- Vũ Văn huynh thu thi hài cho người cũng là một công đức lớn rồi.
Vũ Văn Hàn Đào không lý gì đến lời nói móc của Thẩm Mộc Phong, lão lớn tiếng hô:
- Hãy khiêng vị này xuống và toàn lực giải cứu cho y.
Hai đại hán áo đen từ sau linh đường bước ra khiêng Lam Ngọc Đường xuống.
Thiếu niên áo xanh nhìn Vũ Văn Hàn Đào hỏi:
- Tại hạ nghe nói ngày trước các hạ cũng chịu sự điều khiển của Bách Hoa sơn trang, có đúng thế không?
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
- Đúng thế. Tình trạng lão phu cũng giống các hạ, nghĩa là bị Thẩm Mộc Phong dùng xảo ngôn lừa bịp.
Thiếu niên áo xanh hỏi:
- Tại hạ còn nghe nói các hạ đọc cả vạn cuốn kỳ thư, biết hết mọi việc trong thiên hạ, tinh thông thuật toán, y lý, ngũ hành kỳ thuật, chẳng hiểu là chân hay giả?
Vũ Văn Hàn Đào thấy mục quang hắn lấp loáng không nhất định nên miệng lão đối đáp mà vẫn lưu tâm đề phòng. Lão chậm rãi đáp:
- Các hạ quá khen thôi.
Thiếu niên áo xanh lạnh lùng nói:
- Không phải tại hạ ca tụng mà muốn đo lường bụng dạ các hạ thế nào.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi:
- Các hạ muốn hỏi điều chi?
Thiếu niên áo xanh hỏi:
- Các hạ có nhìn thấy tại hạ đả thương Lam Ngọc Đường bằng thủ pháp gì không?
Vũ Văn Hàn Đào lắc đầu đáp:
- Tại hạ không hìn thấy nhưng cũng có thể đoán ra được.
Lão nói câu này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Cả Tôn Bất Tà cũng chau mày tự hỏi:
- Chẳng lẽ mục lực của lão lại sắc bén hơn cả lão khiếu hóa ư?
Nhưng rồi lão lại nghĩ rằng có thể Vũ Văn Hàn Đào đã chú ý từ trước, nhìn thấy Lam Ngọc Đường lúc bị thương rồi cố ý khoa trương như vậy khiến mọi người phải kinh ngạc.
Thiếu niên áo xanh cười lạt hỏi:
- Tại hạ thật khó mà tin được. Xin thỉnh giáo các hạ gã bị thương vì vật gì?
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
- Chẳng phải gã bị thương vì võ công mà bị thương vì ám khí.
Thiếu niên áo xanh nói:
- Hai bên động thủ chẳng chết cũng trọng thương. Dù dùng ám khí hại người cũng chẳng có chi đáng kể.
Vũ Văn Hàn Đào nói:
- Nhưng các hạ dùng ám khí khác với người thường.
Thiếu niên áo xanh biến sắc hỏi:
- Khác ở chỗ nào?
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
- Cũng là loại ám khí bé nhỏ như độc châm nhưng ám khí của các hạ là vật sống.
Thiếu niên áo xanh hỏi:
- Các hạ có biết là vật gì không?
Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười đáp:
- Tại hạ chỉ biết không phải độc xà mà là một thứ độc vật bé nhỏ. Tại hạ không thể gọi tên nó ra được.
Thiếu niên áo xanh thủng thẳng nói:
- Các hạ nói thế là chỉ biết được phân nửa...
Đột nhiên gã giơ tay lên. Một làn hắc quang từ tay hắn xẹt ra.
Vũ Văn Hàn Đào đã phòng bị từ trước, lão lạng người đi một cái, đồng thời tay mặt phóng chưởng đánh ra.
Nhưng hai người đứng gần nhau quá, Vũ Văn Hàn Đào đã đề phòng trước mà vẫn không né tránh kịp. Lão cảm thấy một vật dính vào tay áo.
Giữa lúc ấy có một thanh âm trong trẻo quát lên:
- Vũ Văn tiên sinh đừng nhúc nhích! ánh ngân quang lấp loáng vọt tới tay áo Vũ Văn Hàn Đào. Vật kia run lên một cái rồi rớt xuống đất.
Lão chú ý nhìn thì ra là một con rết trăm chân. Nó đã bị một mũi ngân châm xuyên quạ Trăm cái chân của nó giẫy giụa mấy cái rồi chết ngay.
Thiếu niên áo xanh nhìn con rết một cái rồi nói:
- Thật là một mũi ngân châm kỳ độc.
Vũ Văn Hàn Đào không ngó cũng biết đó là thứ Băng phách ngân châm ở Bắc Hải cung. Dĩ nhiên là Bách Lý Băng đã phát châm cứu lão. Lão la thầm:
- Thật là hổ thẹn. Con Ngô công này dứt khoát là một vật kỳ độc vô song. Nó đã bám vào tay áo thì muốn hất đi không phải là chuyện dễ. Bữa nay nếu không có người viện trợ thì e rằng ta đã bị con rết độc này cắn phải rồi.
Bỗng nghe thiếu niên áo xanh lạnh lùng hỏi:
- Vị cô nương kia là ai? Nếu không được cô cứu thì đáng lẽ lão đã chết rồi.
Gã cất cao giọng hỏi:
- Ai đã phóng độc châm đánh chết con rết của tả Sao không hiện thân để cùng tương kiến?
Bách Lý Băng phóng Băng phách ngân châm cứu Vũ Văn Hàn Đào rồi, trong lòng rất đỗi băn khoăn, nghĩ thầm:
- “Nếu mũi ngân châm của ta bị Thẩm Mộc Phong phát giác là ta phóng thì nhất định hắn sẽ biết ta và đại ca chưa chết. Ta thì không sao, nhưng đại ca mà biết thì tất y nổi nóng thì thật là hỏng bét.” Nàng mặc kệ thiếu niên áo xanh kia hô hoán cũng không xuất hiện.
Bách Lý Băng còn đang lo lắng bỗng nghe Thẩm Mộc Phong hô:
- Hàn độc ngân châm của Bắc Hải Cung...
Vũ Văn Hàn Đào ngắt lời:
- Đúng rồi! Đó chính là Băng phách ngân châm ở Bắc Hải Cung. Thẩm đại trang chúa thật là người biết nhiều hiểu rộng.
Thẩm Mộc Phong biến sắc hỏi:
- Bách Lý Băng còn sống ư?
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
- Nếu cô ta còn sống thì thật may mắn cho bọn tại hạ biết chừng nào. Còn cô chết rồi thì Bắc Thiên Tôn Giả chỉ có một mình cô là ái nữ, dĩ nhiên sẽ tìm đến đại trang chúa để đòi nợ.
Lão nói mấy câu này thật là tuyệt diệu, không rõ hẳn Bách Lý Băng còn sống hay đã chết. Người nghe thiên về bên nào thì nghĩ về bên ấy.
Thẩm Mộc Phong là người tinh minh thâm hiểm. Nghe lão nói vậy cũng đầy vẻ nghi ngờ vội hỏi:
- Các hạ nói thế thì ra Bắc Hải Cung đã có cao thủ tới đây rồi ư?
Vũ Văn Hàn Đào cười lạt đáp:
- Hai bên đang đối địch nhau, tại hạ tưởng cũng không nên cho Thẩm đại trang chúa biết.
Thẩm Mộc Phong lạnh lùng nói:
- Vừa rồi nghe rõ là thanh âm thiếu nữ. Nhất định người phát châm là Bách Lý Băng rồi.
Vũ Văn Hàn Đào cười mát, thản nhiên đáp:
- Bách Lý Băng cô nương còn sống ở nhân gian thì dĩ nhiên Tiêu đại hiệp không thể chết được.
Thẩm Mộc Phong đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả nói:
- Những người ở Bắc Hải Cung biết sưe dụng Băng phách ngân châm quyết chẳng phải chỉ có một mình Bách Lý Băng.
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
- Hàn độc băng phách châm là ám khí độc môn của Bắc Hải Băng Cung.
Người Bắc Hải cung biết sử môn này là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Hà tất phải giải thích với đại trang chúa?
Thẩm Mộc Phong nói:
- Thế là đằng sau linh đường đã có cao thủ của Bắc Hải Băng Cung chứ quyết chẳng phải Bách Lý Băng hoàn hồn sống lại.
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
- Tùy ý đại trang chúa muốn nghĩ thế nào cũng được. Đại trang chúa cho rằng Bách Lý Băng còn sống cũng hay mà đã bị đại trang chúa đốt chết trong biển lửa rồi cũng được. Thẩm đại trang chúa muốn do thám tin tức từ miệng tại hạ thì chỉ uổng một phen tâm cơ mà thôi chứ chẳng ích gì.
Thẩm Mộc Phong tức giận nói:
- Các hạ quả là gian giảo.
Vũ Văn Hàn Đào thản nhiên đáp:
- Mạt cưa mướp đắng đôi bên một đường mà thôi. Đại trang chúa bất tất phải quá khen.
Thẩm Mộc Phong đảo mắt nhìn Kim Hoa phu nhân khẽ hỏi:
- Phu nhân có tất cả mấy thứ độc vật?
Kim Hoa phu nhân đáp:
- Ba thứ.
Thẩm Mộc Phong nói:
- Hay lắm! Hễ có người ngăn cản bọn ta là nhất tề động thủ.
Lão nhìn thiếu niên áo xanh nói tiếp:
- Vu huynh cũng vậy. Khi nghe tại hạ hô hoán thì Vu huynh có bao nhiêu thứ độc vật cũng liệng hết ra.
Thiếu niên áo xanh ngửng đầu nhìn Kim Hoa phu nhân hỏi:
- Nghe nói phu nhân có thể sai khiến độc vật mà tại hạ chưa hiểu thủ pháp ra sao? Bữa nay tại hạ muốn được mở rộng tầm mắt được chăng?