- Té ra là thế.
Bách Lý băng mỉm cười nói:
- Mau giải khai huyệt đạo cho tiểu muội rồi chúng ta đi thôi.
Tiêu Lĩnh Vu giải khia huyệt đạo cho Bách Lý băng rồi hỏi:
- Thẩm Mộc Phong có bức bách Băng nhi uống độc dược không?
Bách Lý Băng đáp:
- Không có đâu.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Sao lại kỳ thế?
Bách Lý Băng hỏi lại:
- Điều chi kỳ quái?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Vì Thẩm Mộc Phong sao lại tử tế với Băng nhi như vậy?
Bách Lý Băng đáp:
- Hoặc giả trong lòng hắn có ý khiếp sợ đại ca mà không dám đối xử tàn ác với tiểu muội.
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu nói:
- Bọn chúng không gia hại Băng nhi chẳng qua là muốn dẫn dụ ta vào đây… Bách Lý Băng nghiêm nghị hỏi:
- Đại ca đã biết hắn dùng tiểu muội làm mồi nhử, sao còn tới đây?
Tiêu Lĩnh Vu nhăn nhó cười đáp:
- Tuy ta biết vậy mà chẳng thể không tới được. Thẩm Mộc Phong hiểu rõ điều đó nên hắn cướp Băng nhi đem vào đây.
Bách Lý băng thở dài nói:
- Tiểu muội bị người ta bắt đem cầm tù ở đây, dĩ nhiên hắn chuẩn bị kỹ càng.
Đại ca không tới thì chẳng những hắn không làm gì được đại ca mà còn không dám gia hại tiểu muội nữa. Đại ca tự chui đầu vào bẫy, Thẩm Mộc Phong thiếu gì cách đối phó với chúng ta?
Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp:
- Băng nhi đừng oán ta nữa. Hãy vận khí đều dưỡng đi cho khôi phục sức lực rồi chúng ta rời khỏi nơi đây.
Bách Lý Bămg quả nhiên không nói gì nữa, ngồi vận khí điều dưỡng.
Tiêu Lĩnh Vu từ từ đặt bàn tay mặt lên sau lưng Bách Lý Băng. Hiện nay công lực của chàng thâm hậu vô cùng. Luồng nhiệt lưu ào ạt trút vào nội phủ Bách Lý băng.
Giữa lúc Tiêu Lĩnh Vu đặt tay vào sau lưng Bách Lý Băng, bỗng chàng ngửi thấy mùi khói lạt xông lên mũi. Chàng nghĩ thầm:
- Tám chặng mai phục, chắc chặng này họ đánh hỏa công.
ở giữa khu rừng rậm bốn mặt phóng hỏa thì trừ phi mọc cánh bay lên, ngoài ra khó lòng sống được.
Lúc này Bách Lý Băng đang hành công đến giai đoạn khẩn yếu, nếu làm kinh động sẽ đưa đến chỗ tẩu hỏa nhập mạ Chàng đành nghiến răng trấn tĩnh tâm thần, lẳng lặng không nói gì.
Bách Lý Băng gia học uyên thâm lại được nọi công thâm hậu của Tiêu Lĩnh Vu trợ lực. Cô vận khí rất mau lẹ. Chỉ trong khoảnh khắc huyết mạch trong người đã lưu thông điều hòa..
Nhưng thế lửa cũng cực kỳ thần tốc, Bách Lý băng vừa vận công xong, làn khói đặc đã ùa vào trong nhà.
Bách Lý Băng vội nhảy lên hỏi:
- Đại ca! Đại ca đã ngó thấy luồng khói đặc chưa?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tiểu huynh thấy từ trước rồi.
Bách Lý Băng hỏi:
- Sao không kêu tiểu muội?
Tiêu Lĩnh Vu hoang mang phải cố giữ vẻ bình tĩnh cười đáp:
- Lúc nãy Băng nhi đang hành khí, chỉ sợ huyết mạch chạy trật đường thì nguy hiểm vô cùng.
Chàng liền nắm tay Bách Lý Băng dắt cô đứng dậy cười nói tiếp:
- Chúng ta ra ngoài coi.
Bách Lý Băng lên giọng trách móc:
- Đại ca đã biết Thẩm Mộc Phong bắt tiểu muội làm mồi nhử vẫn chui đầu vào bẫy. Bây giờ thấy lửa cháy lại không kêu tiểu muội tỉnh lại.
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:
- Thẩm Mộc Phong muốn dùng hỏa công tất đốt ngoài trước mới có khói xông vào. Vậy sớm muộn trong khoảnh khắc cũng không khác nhau là mấy.
Chàng đề khí dắt Bách Lý băng nhảy lên nóc nhà đảo nhìn quanh thì thấy bốn mặt lửa cháy rực trời, khói vây bón phía sặc mùi lưu huỳnh.
Bách Lý Băng thấy bốn mặt lửa cháy dữ dội, ngấm ngầm thở dài nghĩ bụng:
- Thế lửa ghê gớm như vậy, dù Tiêu đại ca bản lãnh cao thâm đến đâu cũng khó lòng trốn thoát được. Đại ca chỉ vì ta mà mắc phải nạn này.
Bất giác nàng trào lệ, tựa vào lòng Tiêu Lĩnh Vu buồn rầu nói:
- Nếu đại ca không đến cứu tiểu muội thì làm gì phải bị hãm vào tuyệt địa này…?
Tiêu Lĩnh Vu cười đáp:
- Băng nhi! Nàmg vẫn nói muốn chết một chỗ với ta thì hôm nay sẽ được như nguyện.
Bách Lý Băng mỉm miệng cười nói:
- Tiểu muội được chết với đại ca thì phần mình chết cũng như sống. Hỡi ơi! Nhưng bây giờ thì không được… Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Tại sao vậy?
Bách Lý băng đáp:
- Đại ca như ngọn đèn sáng trong võ lâm, là đại diện cho chính nghĩa thì chết làm sao được…?
Tiêu Lĩnh Vu khẽ vuốt mái tóc Bách Lý băng nói:
- Bây giờ Băng nhi muốn thay đổi tâm nguyện, e rằng cũng chậm mất rồi.
Chàng biết mình lâm vào cảnh tuyệt vọng, trong lòng càng trấn tĩnh khác thường, chàng mỉm cười nói tiếp:
- Nhưng chúng ta chưa chắc đã để cho Thẩm Mộc Phong mãn nguyện. Băng nhi thử nghĩ coi gần đây có chỗ nào tránh lửa không?
Bách Lý Băng đáp:
- Tiểu muội không nghĩ ra được.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Thế lửa tuy mạnh nhưng cháy đến tòa thạch thất này cũng phải dừng lại một lúc. Chúng ta nhân lúc đó nghĩ cách đối phó.
Bách Lý Băng trong lòng rất đỗi hoang mang, nhưng thấy Tiêu Lĩnh Vu bình tĩnh lạ lùng, cô cũng bớt phần hoảng hốt.
Lại thấy Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh rồi lộ vẻ hoan hỷ nói:
- Băng nhi, đi tìm một cây đuốc đốt lên.
Bách Lý Băng hỏi:
- Đốt đuốc làm chi?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tiểu huynh không có thì giờ giải thích. Băng nhi cứ làm lẹ đi.
Bách Lý Băng vâng lời chạy đi lấy đuốc.
Tiêu Lĩnh Vu từ trên nóc nhà nhảy xuống đi về phía tây, bỗng thấy một phiến đá lớn cản đường.
Chàng nhảy lên đỉnh phiến đá nhìn bốn mặt rừng cháy như một biển lửa, tai nghe tiếng dã thú rống lên rất bi thảm.
Bách Lý Băng cất tiếng gọi:
- Đại ca ơi! Đại ca ở chỗ nào?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tiểu huynh ở chỗ này. Băng nhi chạy mau tới đây.
Chàng ở trên nóc phiến đá nhảy xuống huy động đoản kiếm phát những cây rừng ở bên cạnh. Một mặt chàng phóng chưởng đẩy những cây gẫy ra xa, một mặt chàng lẳng lặng tính quãng cách chiều gió thổi.
Bách Lý Băng giơ cao ngọn đuốc, Tiêu Lĩnh Vu phát quang khu rừng chung quanh tảng đá lớn.
Chàng quay lại ngó Bách Lý Băng nói:
- Băng nhi! Mau giúp ta đẩy những cây cối đã chặt đứt về phía đông.
Bách Lý Băng hỏi:
- Để làm gì?
Miệng cô hỏi tay cô chuyển những cành cây bị Tiêu Lĩnh Vu chặt đứt về hướng đông.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Có phải bây giờ gió thổi theo hướng tây bắc không?
Bách Lý Băng đpá:
- Đúng rồi.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Thế thì được. Mau xếp đống những cành cây kia lại phóng hỏa đốt lên.
- Bốn mặt tám phương đều có lửa cháy, chúng ta còn đốt cây nữa ư?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Phải rồi. Hai mặt đều lửa cháy làm rút ngắn thòi gian, chúng ta đỡ bị nghẹt khói.
Bách Lý Băng thấy Tiêu Lĩnh Vu không ngừng vung đoản kiếm chặt cây thành một quãng trống chừng bốn trượng vuông chung quanh phiến đá lớn. Bây giờ cô mới hiểu liền lập tức phóng hỏa đốt cây chất đống ở mé đông nam. Một mặt cô động thủ chuyển những cây ngả xuống.
Tiêu Lĩnh Vu vẫn tiếp tục chặt cây mặt tây bắc.
Nơi đây, Thẩm Mộc Phong đã lựa chỗ phóng hỏa nên phần lớn các cây đều tẩm dầu. vừa châm lửa vào đã cháy bùng lên. Chỉ trong khoảnh khắc đám cây chất đống lửa khói bốc lên ào ào.
Lúc này những luồng khói độc cuồn cuộn bay tới. Thế lửa bốn mặt dần dần lân lại gần hai người.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ nói:
- Băng nhi, phong tỏa đường hô hấp, đừng để khói làm nghẹt thở.
Bách Lý băng đáp:
- Tiểu muội không nhìn thấy gì cả, không thể đẩy cây được nữa rồi.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Băng nhi đứng nguyên đừng nhúc nhích để ta đến tiếp ứng.
Bách Lý băng quả nhiên đứng lại. Cô thấy có người cầm tay mặt dắt đi.
Nguyên Tiêu Lĩnh Vu đã chuẩn bị từ trước, dẫn dắt Bách Lý băng đến sau phiến đá lớn cho đỡ bị nghẹt khói, miệng chàng nói:
- Băng nhi! Lửa cháy đến gần chúng ta rồi. Chúng ta phải vận công chịu đựng nóng rát. Băng nhi nên biết chúng ta không thể nào chết được. Băng nhi còn song thân ở Bắc Hải Cung đang trông đợi ngày về. Tiểu huynh cũng cần Băng nhi giúp cho để đi kiếm Thẩm Mộc Phong báo thù.
Bách Lý băng đáp:
- Đại ca cứ yên tâm, tiểu muội tự tin đủ sức chịu đựng.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Thế là hay lắm! Bây giờ khói nhạt đi một chút rồi. Băng nhi thử mở mắt ra coi.
Bách Lý băng mở mắt ra nhìn thì thấy làn khói đặcđang bị Tiêu Lĩnh Vu cầm lá cây quạt cho nhẹ bớt đi. Cô tủm tỉm cười nói:
- Đại ca suy nghĩ chu đáo quá.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Chúng ta ở giữa biển lửa thì còn ai xông vào cứu chúng ta được nữa, chỉ có mình lo tự cứu lấy mình mà thôi.
Bách Lý băng nói:
- Đại ca hết sức chặt cây, cải biến thế lửa, chắc mệt lắm rồi, đưa lá cây cho tiểu muội quạt khói đỡ một lúc.
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp:
- không sao đâu. Nêu chúng ta ráng chịu đựng sức lửa nung nấu, ở đây thêm một lúc lâu nữa là có thể thoát chết.
Chàng đang nói, thế lửa đã lân tới gần. Gió tây bắc nổi lên mỗi lúc một mạnh.
Tiêu Lĩnh Vu tuy đã chặt cây ở hướng này nhưng thế lửa mạnh quá, cách xa cũng còn nóng rát.
Tiêu Lĩnh Vu đưa đoản kiếm cho Bách Lý Băng khoét lỗ xuống đất. Còn chàng đứng chắn phía trước để hứng chịu bớt một phần hơi nóng cho cô.
Tuy nội công chàng thâm hậu nhưng chịu đựng lửa nóng hồi lâu, dần dần không chống nổi nữa.
Đột nhiên chàng thấy mát lạnh. Một tia nước suối vọt ra.
Nguyên Bách Lý băng khoét lỗ vô tình chạm phải mạch nước.
Tiêu Lĩnh Vu đang lúc không chịu nổi khí nóng, thấy nước suối vọt ra lại phấn khởi tinh thần. Chàng cả mừng nói:
- Băng nhi! Chúng ta có cơ thoát nạn.
Mạch nước này rất mạnh. Chỉ trong chớp mắt đã chảy ra đầy huyệt động chỗ hai người đứng. Nước suối tiếp tục ào ạt chảy ra ngoài.
Mình hai người bị nước suối tràn ngập, chỉ còn hai cái đầu nhô lên.
Hai người chỉ lo nước suối chảy ra đầy huyệt động rồi dừng lại thì chỉ trong vòng nửa giờ nước trong huyệt cũng nóng lên như bị đun sôi.
May ở chỗ mạch nước chảy mạnh không ngớt. Chẳng những Tiêu Lĩnh vu và Bách Lý Băng ngâm mình trong làn nước lạnh mà sau khi huyệt động đầy rồi, nước vẫn chảy thành khe nhỏ tràn về phía đông nam.
Thế lửa phía đông nam tuy mãnh liệt nhưng nước suối không ngừng chảy về phía này dần dần dập tắt lửa.
Tiêu Lĩnh Vu há miệng uống mấy ngụm nước suối rồi thở phào nói:
- Thật không ngờ lại gặp kỳ tích. Nếu chúng ta chẳng gặp suối lạnh tình cờ chảy ra thì bây giờ đã phỏng da sém thịt… Bách Lý Băng mỉm cười ngắt lời:
- Tiểu muội không chịu đựng nổi nữa, nhưng sợ làm đại ca bối rối mà không dám nói… Đột nhiên cô giang hai tay ra ôm lấy Tiêu Lĩnh Vu, áp mặt vào má chàng nói:
- Đại ca vì bảo vệ tiểu muội mà đứng chắn phía trước hứng chịu lửa nóng. Hỡi ơi! Đại ca hết lòng với tiểu muội như vậy, tiểu muội biết lấy gì báo đáp cho vừa.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Băng nhi! Từ nay Băng nhi ngoan ngoãn hơn, tiểu huynh sẽ hết lòng với Băng nhi.
Bách Lý băng buông Tiêu Lĩnh Vu ra mỉm cười nói:
- Xem chùng chúng ta có thể thoát chết rồi. Lúc nãy tiểu muội đã nghĩ tới điều dại dột, bây giờ không cần nói ra nữa.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Chúng ta có sống được lớp này, vẫn còn nhiều tai nạn hiểm nghèo phải vượt qua, vậy cần phấn chấn tinh thần mới được… Chàng dừng lại môt chút rồi hỏi:
- Lúc nữa băng nhi đã nghĩ sao?
Bách Lý Băng đỏ mặt lên đáp:
- Tiểu muội không muốn nói nữa.
Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ hỏi:
- Sao Băng nhi không chịu nói cho ta nghe?
Bách Lý băng đáp:
- Đại ca nghe rồi nhất định sẽ cười và còn nổi nóng với tiểu muội nữa.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Ta không cười và cũng không nổi nóng đâu.
Bách Lý Băng ngập ngừng:
-Vừa rồi tiểu muội yên trí chúng ta phải chết. Tiểu muội nghĩ…nghĩ rằng… Tiêu Lĩnh Vu giục:
- Muội nói đi.
Bách Lý Băng ngửng đầu lên lộ vẻ nghiêm trang chậm rãi đáp:
- Tiểu muội nghĩ:
Ngoài đại ca, tiểu muội không ở với người đàn ông nào khác. Bất luận tiểu muội làm tỳ làm thiếp gì cũng được nhưng đừng phải rời xa đại ca nửa bước. Tấm thân trong trắng này dành riêng cho đại cạ Nếu chúng ta sắp chết đến nơi thì còn giữ làm gì? Nhị đào thà bẻ cho người tình chung, có chết cũng yên tâm được… Tiêu Lĩnh Vu chau mày ngắt lời:
- Băng nhi chỉ khéo nghĩ vơ nghĩ vẩn.
Bách Lý Băng nói:
- Đại ca đã nói là không cười mà cũng không tức mình vì tiểu muội. Chẳng lẽ tiểu muội ôm khối tình đó dấu tận đáy lòng đưa xuống địa phủ.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng rất cảm động, khẽ thở dài đáp:
- Băng nhi! Hiện giờ còn việc rất khẩn yếu là đối phó với Thẩm Mộc Phong.
Bậc đại trượng phu sống phải lo toan, chết mới an lạc. Con người nào phải cỏ cây mà vô tình được. Tiểu huynh càng không phải sắt đá, có điều mình đã được bạn hữu võ lâm tôn trọng, khiến trong lòng chẳng lúc nào yên, phải đem hết năng lực trừ diệt kẻ hung ác, khiến võ lâm trở lại thanh bình. Vì thế mà tiểu huynh không rảnh để nghĩ đến mối tư tình nhi nữ… Bách Lý băng mỉm cười ngắt lời:
- Đó là hai việc riêng biệt, chẳng xung đột gì nhau. Hỡi ơi! Trước kia tiểu muội có tính ghen ghét nhưng bây giờ đã nghĩ thông suốt rồi.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Băng nhi nghĩ thông suốt làm sao?
Bách Lý Băng đáp:
- Đại ca bất tất phải thuộc riêng về một mình tiểu muội. Khâu cô nương, Vu Dung, thậm chí đến Tố Vân, Tiểu Hồng đều được dự phần… Tiêu Lĩnh Vu gạt đi:
- Băng nhi càng nói càng đi xa quá.
Chàng dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Còn một điều tiểu huynh quên chưa nói với Băng nhi.
Bách Lý Băng hỏi:
- Điều gì?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Điều này có liên quan đến Vu Dung cô nương.
Bách Lý Băng hỏi:
- Vu Dung làm sao?
Tiêu Lĩnh Vu buồn rầu nói:
- Nàng chết rồi! Mà chết một cách rất thê thảm.
Bách Lý băng hỏi:
- Cô ấy chết trong trường hợp nào?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Nàng chết vì bị Ngũ Long vây đánh. Đáng thương cho phận hồng nhan, chết rồi cũng không được cố quan tài chôn cất.
Bách Lý băng hỏi:
- Đại ca có ở đó không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tiểu huynh hiện diện đương trường, mắt nhìn thấy nàng bị thảm tử mà cứu viện không kịp.
Bách Lý băng nghe tin Vu Dung chết không khỏi đau lòng nói:
- Hỡi ơi! Thật là tội nghiệp! Hai bà cháu cô ấy xuất hiện trên chốn giang hồ chưa được mấy ngày đã kế tiếp nhau bị thảm tử. Vu bà ác nghịêt đã đành, nhưng Vu Dung mà chết thì thật đáng tiếc.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Lúc lâm tử, nàng còn cầm nắm độc châm đâm vào mắt kẻ thù đã giết nàng.
Bách Lý Băng nói:
- Khi còn sống tiểu muội rất tức giận cô ấy. Nhưng nghe tin cô ấy chết, trong dạ lại bồi hồi. Bản tánh con người thật là kỳ quặc.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh một lượt thấy thế lửa vẫn còn mãnh liệt, trong lòng cảm khái muôn vàn. Bất giác chàng thở dài nói:
- Nếu bữa nay mà không đào trúng mạch nước thì chúng ta chẳng bị chết cháy, cũng bị hơi nóng làm cho uổng mạng… Bách Lý Băng mỉm cười ngắt lời:
- Sao đại ca lại nghĩ ra biện pháp chặt cây bốn mặt? Hỡi ơi! Gia nương tiểu muội vẫn thường khen tiểu muội thông minh nhưng so với đại ca vẫn chưa thấm vào đâu.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Bữa nay mà thoát nạn, tiểu huynh lại nhớ tới ơn đức bao la của gia sư.
Bách Lý Băng hỏi:
- Tại sao vậy Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Khi tiểu huynh theo thầy học võ, ân sư thường nói chuyện hình thế võ lâm cùng những cao nhân trên chốn giang hồ trong vòng một trăm năm. Gia phái nào sơ?
trường về môn gì? Lão nhân gia còn kể chuyện cổ tích cho tiểu huynh mở đường trí tuệ… Bách Lý băng hỏi:
- Những cái đó có liên quan gì đến chuyện chúng ta thoát nạn bữa nay đâu?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Có chứ! Đây cũng là một thiên cổ sự… Chàng dừng lại một chút rồi tiếp:
Có một người đi tới cánh đồng cỏ hoang lương. Cánh đồng cỏ này đột nhiên phát hỏa. Người kia liền đốt lửa phía trước mình. Thế lửa hai bên lan ra gặp nhau, tựu lại quãng trống ở giữa là có thể thoát nạn.
Bách Lý Băng cả mừng nói:
- Phương pháp này thật là tuyệt diệu! Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Lúc lâm nạn cần phải trấn tĩnh mới có thể tùy cơ ứng biến. Dù sao bữa nay chúng ta thoát nạn một phần vì trí mưu, một phần nhờ ở khí vận.
Bách Lý Băng nói:
- Xét cho cùng chúng ta còn phải cảm ơn một người.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Ai vậy?
Bách Lý băng đáp:
- Vũ Văn Hàn Đào. Nếu lão không tặng bảo kiếm cho đại ca thì dù bữa nay chúng ta số phận chưa chết, nhưng không có kiếm bến chặt cây cho lẹ thì tất phải chịu cực khổ hơn nhiều. Dĩ nhiên đại ca đã cứu mạng lão nên lão cảm ơn và mang đền đáp.
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu nói:
- Vũ Văn Hàn Đào là tay mưu trí tuyệt luân, đến Thẩm Mộc Phong chưa chắc đã bì kịp. Sau này chúng ta còn phải nhờ đến trí kế của lão để đối phó với Thẩm Mộc Phong.