- Chúng ta đừng nói chuyện đó nữa thì hay hơn.
Lam Ngọc Đường hỏi:
- Trong lòng Tiêu huynh có chỗ nào mâu thuẫn phải không?
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp:
- Tại hạ đã nói rõ là trong vụ này không thể giúp gì các hạ được. Dù các hạ có
bàn đi tán lại đến ngàn lần cũng bằng vô dụng.
Lam Ngọc Đường đảo mắt nhìn quanh nói:
- Tiêu Lĩnh Vu! Đây là cơ hội cuối cùng. Nếu để lỡ rồi thì Tiêu huynh có hối
cũng không kịp.
Tiêu Lĩnh Vu không l ý gì đến Lam Ngọc Đường. Chàng lừa lúc hắn không
chú ý liền lưu lại ám ký.
Lam Ngọc Đường cười lạt nói:
- Tại hạ nói đến đây là hết lời. Tiêu đại hiệp không chịu nghe thì cũng không
còn cách nào nữa.
Dứt lời đột nhiên gã vỗ tay ba cái.
Bỗng thấy bốn người từ đám cỏ rậm chui ra.
Tiêu Lĩnh Vu chuyển động mục quang nhìn bốn người thì đều lạ mặt. Chàng
chỉ cười khẩy chứ không nói gì.
Lam Ngọc Đường chậm rãi nói:
- Bốn vị đã nhìn rõ chưa? Vị này là Tiêu Lĩnh Vu khét tiếng giang hồ...
Gã dừng lại một chút rồi tiếp:
- Nhất nhất đều theo đúng tiêu liệu của Thẩm đại trang chúa. Hiện giờ Tiêu đại
hiệp chỉ có một mình, nhưng đằng sau y tất có người ngấm ngầm theo dõi. Vậy các
vị phải coi chừng.
Bốn tên kia nghiêng mình đáp:
- Bọn tại hạ xin tuân mệnh.
Lam Ngọc Đường vẫy tay nói:
- Bốn vị rút lui đi.
Bốn người chắp tay thi lễ rồi lui về ẩn trong đám cỏ rậm.
Lam Ngọc Đường hắng dặng một tiếng rồi nói:
- Chúng ta đi thôi.
Đoạn gã rảo bước tiến về phía trước.
Tiêu Lĩnh Vu theo sát gã.
Hai người đi mỗi lúc một lẹ, mới trong khoảnh khắc đã chạy được mười mấy
dặm.
Lam Ngọc Đường thở dài hỏi:
- Tiêu huynh thấy rõ cả rồi chứ?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:
- Thấy cái gì?
Chàng mượn cơ hội này lưu lại ám ký ở bên đường.
Lam Ngọc Đường thủng thẳng đáp:
- Trên nẻo đường này có tất cả bảy chỗ mai phục mà chỗ nào cũng có cao thủ
phóng ám khí.
Tiêu Lĩnh Vu thản nhiên đáp:
- Trừ phi bọn họ không tìm thấy đường. Nếu quả họ tìm được thì những người
vừa xuất hiện đối với họ chẳng ăn thua gì.
Lam Ngọc Đường cười ha hả nói:
- Thế mới biết Thẩm Mộc Phong quả nhiên còn cao minh hơn Tiêu đại hiệp
một bậc.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Lam huynh bảo sao?
Lam Ngọc Đường đáp:
- Tiêu huynh tưởng mấy người này đều biết chỗ giam Bách Lý Băng chăng?
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Bọn chúng chỉ biết cố thủ chỗ này, còn đường lối ra sao chúng không hiểu
chi hết.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Thủ đoạn của Lam huynh uy hiếp người ta bất quá chỉ như vậy mà thôi. Tại
hạ hiểu hết rồi. Lam huynh còn thủ đoạn nào khác thì cứ việc thi triển hết ra. Tại hạ
không muốn nghe những lời uy hiếp của Lam huynh nữa.
Lam Ngọc Đường nói:
- Hay lắm! Chúng ta lên đường.
Khinh công của Tiêu Lĩnh Vu đã được Liễu Tiên Tử chân truyền, dĩ nhiên cao
thâm hơn Lam Ngọc Đường rất nhiều. Nhưng thủy chung chàng không vượt lên
trước mà lẽo đẽo theo sau để có cơ hội lưu lại ám ký.
Chàng chỉ mong có Vũ Văn Hàn Đào cùng đi với họ thì nhất định lão đoán ra
những điều bí ẩn trong ám ký của chàng.
Võ công của Vũ Văn Hàn Đào tuy không phải là tuyệt đỉnh, nhưng cơ trí của
lão quả đáng là tay kình địch của Thẩm Mộc Phong. Cuộc đại chiến giữa hai phe
chính tà này, Vũ Văn Hàn Đào quả đáng kể là một nhân vật đáng kể trong đại cuộc.
Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì đột nhiên Lam Ngọc Đường dừng bước. Trong
lòng mải miết nhiều tâm sự, chút nữa chàng đâm sầm vào hắn.
Lam Ngọc Đường cười hỏi:
- Chúng ta nên nghỉ một lúc chăng?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tùy ý Lam huynh.
Mục quang chuyển động, chàng thấy ánh sáng vàng chiếu vào những giọt
sương trên ngọn cỏ hai bên đường tựa hồ như hàng vạn hạt minh châu lấp lánh.
Té ra hai người đã chạy trong một khoảng thời gian khá lâu, vừng thái dương
đã mọc lúc nào không hay.
Lam Ngọc Đường giơ tay trỏ ngọn núi cao ẩn hiện phía trước nói:
- Dãy Tuyết Phong ở trước mặt kia rồi.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Thẩm Mộc Phong đang chờ tại hạ ở đó phải không?
Lam Ngọc Đường đáp:
- Xin miễn thứ cho tại hạ không thể nói được.
Tiêu Lĩnh Vu cười lạt không hỏi nữa.
Lam Ngọc Đường đột nhiên ngồi xuống vận khí điều tức.
Nguyên gã chạy một hồi lâu đã thấm mệt. Gã biết rõ Tiêu Lĩnh Vu quyết
không ám toán gã khi chưa tìm thấy Bách Lý Băng nên gã rất yên tâm.
Nhưng Tiêu Lĩnh Vu lại chẳng thể không phòng bị, chằng chạy ra gốc cây các
đó chừng hai trượng, ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, bỗng nghe tiếng vó ngựa vọng
lại. Tiêu Lĩnh Vu ngửng đầu trông ra thì thấy kỵ mã là một hán tử nhỏ tuổi, toàn
thân mặc áo đen.
Người kỵ mã đến trước mặt Lam Ngọc Đường đột nhiên dừng lại. Hắn kính
cẩn xuống ngựa thi lễ, nói mấy câu.
Lam Ngọc Đường lẩm nhẩm gật đầu và đáp lại vài lời.
Tiêu Lĩnh Vu ngồi cách xa quá nên không nghe rõ hai người nói những gì.
Hán tử áo đen lại nhảy lên ngựa xoay mình đi ngay.
Lam Ngọc Đường chờ hắn đi xa rồi mới lớn tiếng gọi:
- Tiêu huynh! Chúng ta lên đường thôi.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ chỉ biết nghe theo Lam huynh.
Lam Ngọc Đường liền rảo bước đi trước dẫn đường. Dường như trong lòng gã
căm hận Tiêu Lĩnh Vu đến cực điểm, dọc đường không quay lại ngó chàng lần nào.
Đi chừng mười dặm, Lam Ngọc Đường dừng lại trước một căn nhà gianh.
Tiêu Lĩnh Vu bây giờ mới hắng dặng một tiếng rồi hỏi:
- Lam huynh! Đây là đâu?
Lam Ngọc Đường vẫn không ngảnh đầu lại, gã đáp:
- Đây là nơi ăn uống. Tiêu huynh đi nhiều đường đất như vậy chẳng lẽ không
đói bụng?
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn thấy trước căn nhà gianh có hai cây nhỏ liền lưu lại
ám ký trên thân cây rồi đi theo Lam Ngọc Đường vào nhà.
Gian nhà gianh này cũng thông thường, chẳng có chi khác lạ, nhưng được quét
tước rất sạch sẽ.
Trong sảnh đường bày một chiếc bàn bát tiên để trà thơm cùng đồ điểm tâm.
Lam Ngọc Đường ngồi xuống cất tiếng hỏi:
- Có ai ở đây không?
Một thiếu nữ “dạ” một tiếng rảo bước đi ra.
Lam Ngọc Đường hắng dặng một tiếng rồi đọc câu:
- Kim mộc thủy hỏa thổ, đông phương đệ nhất nhân.
Thiếu nữ mình mặc áo xanh, mi thanh mục tú, nhìn Lam Ngọc Đường thi lễ
hỏi:
- Tôn giá là Tam đại gia?
Lam Ngọc Đường đáp:
- Phải rồi! Bọn ta đang đói bụng, lấy rượu thịt ra đây mau.
Thiếu nữ “dạ” một tiếng lật đật trở gót đi ngay. Chỉ trong khoảnh khắc đã bày
rượu thịt lên bàn.
Lam Ngọc Đường tự rót rượu cho mình rồi lạnh lùng nói:
- Tiêu huynh có thể gặp Bách Lý cô nương trước lúc mặt trời lặn. Nếu Tiêu
huynh bản lãnh hơn đời thì có thể đoạt được ngay cô ta. Bây giờ hãy ăn uống một
chút để lấy sức.
Tiêu Lĩnh Vu sợ trong thức ăn có độc liền đáp:
- Tại hạ không đói. Xin Lam huynh cứ tùy tiện.
Chàng dừng lại một chút rồi tiếp:
- Nếu Lam huynh chưa đói lắm thì nên thận trọng một chút.
Lam Ngọc Đường ban đầu không khỏi sửng sốt, nhưng chỉ trong nháy mắt gã
cười khanh khách hỏi:
- Phải chăng Tiêu huynh sợ trong rượu thịt có chất độc?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Thẩm Mộc Phong là người nham hiểm, tại hạ chẳng dám nói quyết trong
rượu thịt có chất độc hay không.
Lam Ngọc Đường thò tay vào bọc lấy ra một cái trâm ngà dúng vào rượu cùng
đồ ăn để thử rồi cười nói:
- Tiêu huynh thật quá lo xa.
Rồi gã ngồi ăn uống tự nhiên.
Tiêu Lĩnh Vu tuy cũng đói bụng nhưng cố nhẫn nại không chịu ăn uống.
Lam Ngọc Đường ăn xong đứng dậy nói:
- Chúng ta đi thôi.
Tiêu Lĩnh Vu không ăn uống, sức lực cũng kém đi. Chàng đi qua một nhà
nông liền vào mưa mấy tấm bánh để ăn cho đỡ đói.
Lam Ngọc Đường liếc mắt ngó chàng cất giọng mai mỉa:
- Xem chừng Tiêu huynh cũng sợ chết lắm.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Sao Lam huynh lại nói vậy?
Lam Ngọc Đường hỏi lại:
- Tiêu huynh không dám ăn uống vì sợ chết vì trúng độc chứ gì.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Thẩm Mộc Phong khống chế thuộc hạ bằng cách hạ độc, không ai giả được
trừ phi dùng đến thuốc giải của hắn. Lam huynh bất tất phải lo cho tại hạ mà nên tự
lo cho mình trước.
Lam Ngọc Đường nghe lời cảnh cao của Tiêu Lĩnh Vu không khỏi chấn động
tâm thần. Mặt gã lộ vẻ kinh hãi nhưng rồi bình tĩnh được ngay, cười lạt đáp:
- Trước khi chưa giết được Tiêu đại hiệp, tại hạ chắc Thẩm Mộc Phong chưa hạ
độc thủ đối với tại hạ.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tại hạ nói thế là hết lời. Nghe hay không là tùy ở nơi Lam huynh.
Lam Ngọc Đường cũng không nói gì nữa, tiếp tục cất bước.
Hai người đi chừng một canh giờ nữa thì đến chân núi. Lam Ngọc Đường quay
lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng nói:
- Tới nơi rồi.
Nói rồi gã rảo bước lên núi, Tiêu Lĩnh Vu theo sau.
Đi chừng mấy chục trượng, Lam Ngọc Đường rẽ qua mé hữu. Trong đám lá
cây che khuất thấp thoáng có ánh lửa đỏ.
Tiêu Lĩnh Vu đi tới trước căn nhà ngói thấy trên biển đề bốn chữ “ Vô Ngã
Tiểu Trúc”. Chàng nghĩ thầm trong bụng:
“Không biết vị cao nhân nào tới tu ở đây rồi bị Thẩm Mộc Phong chiếm đoạt
tiểu am?”
Lam Ngọc Đường giơ tay lên đập vào cửa ba cái, cánh cửa liền kẹt mở.
Một lão già lưng gù đứng đó, hiển nhiên là Thẩm Mộc Phong.
Thẩm Mộc Phong đứng giữa, bên tả là một nhà sư khoác áo cà sa bằng vải
vàng, bên phải là Kim Hoa phu nhân.
Tiêu Lĩnh Vu chưa kịp mở miệng thì Thẩm Mộc Phong đã cất tiếng:
- Tiêu huynh đệ! Lão phu hi vọng anh em ta nói chuyện một cách hòa hợp.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tiêu mỗ muốn biết Thẩm đại trang chúa định đối phó với Tiêu mỗ bằng cách
nào?
Thẩm Mộc Phong nói:
- Trong nhà đã chuẩn bị đầy dủ cơm rượu. Mời Tiêu huynh đệ nhập tiệc ăn
uống rồi sẽ nói chuyện.
Tiêu Lĩnh Vu không chờ Thẩm Mộc Phong mời đến lần thứ hai, chàng cất
bước đi trước vào sảnh đường.
Quả nhiên trong nhà đã bày s½n chân hào mỹ tửu.
Thẩm Mộc Phong khẽ nói:
- Tiêu huynh đệ tùy ý lựa chọn lấy chỗ ngồi.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh rồi tiến lại ngồi thủ vị.
Thẩm Mộc Phong ngồi vào vị trí chủ nhân. Nhà sư áo vàng ngồi mé tả, Kim
Hoa phu nhân và Lam Ngọc Đường ngồi mé hữu.
Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm đeo bao tay vào. Chàng vận khí đề phòng, lẳng lặng
không nói nửa lời.
Thẩm Mộc Phong nâng chung rượu lên uống một hơi cạn sạch rồi cười nói:
- Tiêu huynh đệ! Huynh đệ ăn uống một chút nên chăng?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Thẩm đại trang chúa có điều chi dạy bảo xin cứ nói ra đi. Tại hạ không đói
bụng. Phần thịnh soạn này xin tâm lãnh là đủ.
Thẩm Mộc Phong bật cười hai tiếng khô khan rồi nói:
- Dường như Tiêu huynh đệ đối với ta vẫn giữ một thành kiến sâu xa?
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp:
- Thẩm đại trang chúa dạy quá lời.
Chàng dừng lại một chút rồi hỏi:
- Bách Lý cô nương hiện ở đâu? Thẩm đại trang chúa có điều kiện gì mới để
cho cô ta dời khỏi đây?
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Bách Lý cô nương không ở đây. Nhưng y rất bình yên, không bị tổn thương
chút nào. Chỉ cần Tiêu huynh đệ ưng chịu với ta một điều kiện…
Tiêu Lĩnh Vu hỏi ngay:
- Điều kiện thế nào? Phải chăng đại trang chúa dẫn dụ tại hạ tới đây để bức
bách tại hạ phải chịu điều kiện?
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Không phải thế! Những điều ta nói ra nghe hay không là tùy ở Tiêu huynh
đệ, chẳng có điều chi bức bách hết.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Xin Thẩm đại trang chúa nói ra cho biết là điều kiện gì?
Thẩm Mộc Phong nói:
- Giản dị lắm! Chỉ cần Tiêu huynh đệ đồng ý rút lui khỏi giang hồ đừng chống
đối tiểu huynh nữa là xong.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Nếu tại hạ không chịu thì sao?
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Thế cũng được. Nhưng đành phiền đại giá Tiêu huynh đệ đi cứu Bách Lý
Băng cô nương.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn bốn người hỏi:
- Bốn vị chuẩn bị quần công tại hạ chăng?
Thẩm Mộc Phong cười khanh khách đáp:
- Làm gì có chuyện đó. Những vị ngồi đây đều là những cao nhân. Dù võ công
Tiêu huynh đệ có cao thâm đến đâu thì bọn ta cũng không quần công để đối phó với
Tiêu huynh đệ.
Tiêu Lĩnh Vu cười khảy hỏi:
- Lấy một chọi một nhưng dùng phép Xa luân chiến chứ gì?
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Cũng không phải đâu.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Nếu vậy thì Thẩm đại trang chúa cho từng người ra đối phó với Tiêu mỗ.
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Tiêu huynh đệ chỗ nào cũng khiêu chiến với ta. Ta chắc rằng cơ hội đó một
ngày kia sẽ đến với Tiêu huynh đệ.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Thẩm đại trang chúa bắt Bách Lý Băng đem đi là để đối phó với Tiêu mỗ.
Tiêu mỗ đơn thương độc mã đến đây, dấn mình vào hiểm địa. Thẩm đại trang chúa
đã bố trí thiên la địa võng mà bữa nay không giết được Tiêu mỗ thì e rằng sẽ thành
mối hận ngàn thu.
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Tiểu huynh có hạ sát Tiêu huynh đệ cũng không muốn tự mình động thủ.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn nhà sư áo vàng, Kim Hoa phu nhân và Lam Ngọc
Đường rồi nói:
- Thẩm đại trang chúa không thân hành ra tay thì định sai ai trong ba vị này
đối phó với Tiêu mỗ?
Thẩm Mộc Phong lắc đầu đáp:
- Ba vị này đều là cao tân của Thẩm mỗ, khi nào Thẩm mỗ lại để các vị liều
mạng thay mình?
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Nếu vậy thì trong Vô Ngã tiểu trúc này còn có mai phục khác nữa.
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Mấy trăm hắc y võ sỹ ở Bách Hoa sơn trang còn chưa vây hãm được Tiêu đại
hiệp thì ở đây dù có bố trí phục binh e rằng cũng chẳng làm gì nổi.
Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói:
- Vậy Thẩm đại trang chúa còn bố trí những mai phục thâm độc nào xin nói
cho hay?
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Từ đây đi vào sâu chừng mười dặm là đến một hang núi. Chỗ hang núi đó
chính là nơi giam hãm Bách Lý Băng.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Thẩm đại trang chúa bố trí mai phục ở hang núi đó rồi dẫn dụ Tiêu mỗ sấn
vào cứu người ư?
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Chính là thế đó. Thẩm mỗ bố trí trong hang núi tám chặng mai phục. Tiêu
đại hiệp mà phá được tám chặng đó mới có thể cứu được Bách Lý Băng.
Tiêu Lĩnh Vu nhún vai nói:
- Thẩm đại trang chúa có biết thân thế Bách Lý Băng cô nương không?
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Bắc Thiên Tôn Giả là gia phụ y.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Dưới trướng Bắc Thiên Tôn Giả cũng nhiều cao thủ chẳng kém gì Bách Hoa
sơn trang. Nếu Bách Lý cô nương mà bị tổn thương thì Thẩm đại trang chúa sẽ có
thêm một tay kình địch.
Thẩm Mộc Phong cười ha hả đáp:
- Cái đó Thẩm mỗ đã có cách gieo vạ, Tiêu huynh đệ bất tất phải quan tâm.
Hắn đảo mắt nhìn nhà sư áo vàng thủng thẳng nói:
- Tiêu huynh đệ có nhận biết vị hòa thượng này không?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Tại hạ chưa từng quen mặt. Thẩm đại trang chúa có thể giới thiệu cho Tiêu
mỗ biết được chăng?
Thẩm Mộc Phong nói:
- Dĩ nhiên là được. Đây là Thập Phương đại sư, vị cao tăng thủ tịch Đạt Ma
viện ngày trước.
Hắn đảo mắt giới thiệu Tiêu Lĩnh Vu với nhà sư:
Vị này là Tiêu đại hiệp lừng danh trong võ lâm hiện nay.
Thập Phương đại sư chắp tay mỉm cười nói:
- Bần tăng ngưỡng mộ đại danh của Tiêu đại hiệp đã lâu. Bữa nay hạnh ngộ
thật là may mắn.
Tiêu Lĩnh Vu lãnh đạm đáp:
- Phái Thiếu Lâm trước nay đều được đồng đạo coi là núi Thái Sơn, là sao Bắc
Đẩu của võ lâm Trung Nguyên. Tại hạ không dám với cao…
Thập Phương đại sư cười nói:
- Đó là đồng đạo võ lâm có ý đền cao tệ phái. Bần tăng là đệ tử phái Thiếu
Lâm rât lấy làm vinh hạnh.
Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói:
- Đã là đệ tử phái Thiếu Lâm thì bất cứ ai cũng có thể hãnh diện với thiên hạ,
nhưng riêng một mình đại sư thì dường như không nên khoe khoang lỗ miệng.
Thập Phương đại sư hơi đổi sắc mặt, thu nụ cười lại. Nhưng lão vẫn không nổi
giận, lạnh lùng nói:
- Tiêu đại hiệp nóng nảy quá.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Đối với nhân vật như đại sư tại hạ bất tất phải dùng lời tử tế.
Thập Phương đại sư cười lạt không nói gì nữa.
Thẩm Mộc Phong cười nói:
- Tiêu huynh đệ! Xem chừng huynh đệ ta khó lòng có cơ hội hợp tác được nữa.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Có chứ! Tại hạ chỉ cần Thẩm đại trang chúa phế bỏ ý niệm mưu đồ bá nghiệp
là tại hạ nguyện ý thay mặt đại trang chúa đứng ra giải quyết với đồng đạo võ lâm.
Thẩm Mộc Phong cười mát nói:
- Cái đó Thẩm mỗ tưởng nên chờ sau khi Tiêu huynh đệ giải cứu được Bách Lý
cô nương rồi hãy bàn tới.
Tiêu Lĩnh Vu đứng dậy hỏi:
- Đường đi thế nào, xin Thẩm đại trang chúa hãy cho biết.
Thẩm Mộc Phong hỏi lại:
- Tiêu huynh đệ không ăn uống gì ư?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ không đói bụng, bất tất phải ăn uống.
Thẩm Mộc Phong nói:
- Tiêu đại hiệp đã nóng lòng vì Bách Lý cô nương, tại hạ cũng không tiện miễn
cưỡng.