- Đáng tiếc là người ở Bách Hoa sơn trang đã tiết lộ kế hoạch của đạo
huynh nên bần đạo đã chuẩn bị rồi. Phần lớn đệ tử bản phái đã dời khỏi nơi đây và
chiếm lợi thế ngấm ngầm giám thị hành động của đạo huynh. Bần đạo vì đối phó
với Thẩm Mộc Phong cực kỳ tàn độc bất đắc dĩ phải dùng thủ đoạn dĩ độc công
độc. Hiện giờ trong căn phòng này ngoài những cao thủ phái Võ Đương còn mấy vị
bừng hữu võ lâm cùng phe bần đạo. Đạo huynh không tin thì thử ra tay coi.
Vô Vi đạo trưởng ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Có điều bần đạo không muốn quyết sống mái với đạo huynh.
Tiêu Dao Tử hỏi:
- Đạo trưởng đa chuẩn bị đầy đủ sao lại không muốn cùng bần đạo tỷ đấu một
phen?
Vô Vi đạo trưởng đáp:
- Thẩm Mộc Phong chỉ mong lực lượng cả hai bên chúng ta cùng tan tành,
nhưng bần đạo không muốn để hắn được như nguyện.
Tiêu Dao Tử trầm ngâm một lát rồi nói:
- Hiện giờ bần đạo chưa thể tin lời đạo trưởng được.
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng lên tiếng:
- Đạo trưởng không tin thì ra tay thử coi.
Đột nhiên vèo vèo hai tiếng. Bách Lý Băng cùng Đỗ Cửu từ cửa ngầm vọt ra.
Tiêu Lĩnh Vu quay lại bảo Bách Lý Băng:
- Hai vị ra ngoài cửa để chống cường địch đánh vào. Để ta đấu với nhân vật
khét tiếng võ lâm là Tiêu Dao Tử thử coi bản lãnh lão ít lâu nay tiến đến mức nào?
Bách Lý Băng mỉm cười đáp:
- Địch nhiều mà ta ít. Đêm nay có thể phóng tay hạ thủ được không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Các vị theo tình hình tự quyết định lấy.
Bách Lý Băng mỉm cười rút trường kiếm ra khỏi vỏ đánh “soạt” một tiếng, từ
từ bước tới cửa sảnh đường.
Nguyên cô nấp trong phòng tối ngó thấy một thanh trường kiếm liền cầm lấy
để xử dụng. Đỗ Cửu không nói nửa lời, lạng mình ra cửa sảnh đường đứng đối lập
với Bách Lý Băng. Một người nhìn ra ngoài, một người nhìn vào trong.
Tiêu Dao Tử nghe rõ thanh âm thiếu nữ, động tâm nghĩ thầm:
- “Tên này là gái giả trai. Hiển nhiên ngoài đệ tử phái Võ Đương còn có nhân
vật khác đên viện trợ cho chúng.”
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, lão lạnh lùng nói:
- Không ngờ đường đường một phái Võ Đương mà thu nạp cả nữ đồ đệ.
Bách Lý Băng tức giận nói:
- Đại ca! Lão này nói nhăng nói càn. Đại ca đánh cho lão hai cái bạt tai.
Tiêu Lĩnh Vu không lý gì đến Bách Lý Băng, quay sang nói với Vô Vi đạo
trưởng:
- Tiêu Dao Tử vẫn u mê bất ngộ. Để lão lại thành mối lo về sau. Chi bằng trừ
khử lão quách đi.
Vô Vi đạo trưởng đáp:
- Vì tình thế bắt buộc đành làm thế vậy.
Tiêu Dao Tử cười ha hả nói:
- Hai vị khoác lác quá. Trong võ lâm hiện nay e rằng chẳng có mấy người giết
được bần đạo.
Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên ngửa mặt lên trời cười rộ nói:
- Đối với tay cường địch đầu sỏ chúng ta không thể giữ lòng từ bi. Các hạ ra
tay đi.
Tiêu Dao Tử thấy Tiêu Lĩnh Vu phóng chưởng đánh chết hán tử áo đen, biết
chàng là một tay võ công tuyệt thế. Nhưng chàng thủy chung vẫn không chịu xưng
tên, trong lòng lão rất hoài nghi mà không đoán ra được là ai.
Tiêu Lĩnh Vu chờ lâu mà không thấy Tiêu Dao Tử ra tay liền nói:
- Các hạ đã không động thủ trước thì tại hạ đành thất lễ vậy.
Chàng liền vung chưởng đánh ra.
Tiêu Dao Tử kinh hãi vung tay trái phóng chưởng đón tiếp thế chưởng của
Tiêu Lĩnh Vu. Tay mặt lão cầm cây phất trần đánh vào cổ tay mặt Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu trầm cổ tay mặt xuống tránh khỏi. Chàng tiến lên múa song
chưởng đánh tới tấp.
Chưởng pháp của chàng chính là Thiểm điện chưởng pháp của Nam Dật Công.
Tiêu Dao Tử giật mình kinh hãi hỏi:
- Phải chăng các hạ là Tiêu Lĩnh Vu?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Chính tại hạ.
Chàng vừa nói vừa đánh ra tám chưởng liên hoàn, bước bách Tiêu Dao Tử phải
lùi lại.
Nhưng Tiêu Dao Tử là một nhân vật từng trải giang hồ, thân hoài tuyệt kỹ. Lão
ngưng thần vận khí phản công ba chiêu vãn hồi lại thế kém.
Bách Lý Băng lớn tiếng hỏi:
- Đại ca không dùng binh khí há chẳng kém phần tiện nghi?
Tiêu Lĩnh Vu tuy được Nam Dật Công truyền thụ chưởng pháp nhưng cũng
chưa được tinh thục. Đêm nay chàng mong tranh thắng cho lẹ cũng tính nước dùng
binh khí thì uy thế tăng lên nhiều.
Vì trong lòng suy tính, bất giác tay chưởng hơi chậm lại.
Tiêu Dao Tử thừa cơ phản kích. Tiêu Lĩnh Vu liền lâm vào thế hạ phong. Bách
Lý Băng hô:
- Đại ca đón lấy kiếm!
Cô liệng kiếm tới.
Tiêu Dao Tử tay trai đánh tới trước ngực Tiêu Lĩnh Vu, tay mặt lão cầm phất
trần vung ra đánh vèo một tiếng cuốn lấy thanh trường kiếm của Bách Lý Băng ném
tới.
Tiêu Lĩnh Vu đưa tay ra tiếp chưởng của Tiêu Dao Tử. Tay trái co lại bật ra,
một luồng ám kình ào ạt xô tới. Chính là môn Đàn Chỉ thần công, một trong bảy
mươi hai tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm.
Tiêu Dao Tử không ngờ trong một thời gian ngắn ngủi Tiêu Lĩnh Vu đã luyện
thành môn thần chỉ tuyệt học võ lâm. Lúc lão cảnh giác thì đã không kịp nữa, bị
luồng chỉ lực đánh trúng cạnh sườn. Tay mặt lão buông ra, cây phất trần rớt xuống
đất.
Lúc này cây phất trần đã quấn lấy thanh trường kiếm. Tiêu Dao Tử bị Đàn Chỉ
thần công điểm trúng để rớt phất trần, thanh trường kiếm cũng rớt theo.
Tiêu Lĩnh Vu đưa chân phải móc lấy thanh trường kiếm lên cầm tay.
Tiêu Dao Tử cánh tay mặt tê chồn, lão biết không thể tái chiến được. Nếu
không tìm đường chạy ngay thì tất bị thương về tay Tiêu Lĩnh Vu.
Lão liền đề khí nhảy vọt lên xà nhà. Tay trái vận lực đánh ra một chưởng.
Sầm một tiếng, đất cát bay tứ tung. Nóc nhà đã bị Tiêu Dao Tử đánh thủng một
lỗ lớn.
Tiêu Dao Tử xuyên qua lỗ thủng chui ra.
Vô Vi đạo trưởng tung mình nhảy lên nóc nhà, ngưng thần nhìn quanh thấy
bóng Tiêu Dao Tử thấp thoáng một cái rồi mất hút.
Tiêu Lĩnh Vu cũng nhảy lên theo. Chàng hỏi:
- Đạo trưởng có thấy hắn chạy về phương nào không?
Vô Vi đạo trưởng lắc đầu đáp:
- Đuổi theo cũng không còn kịp nữa. Nhưng hắn tự phụ võ công cao cường mà
mới vài hiệp đã bị đại bại phải phá nóc nhà chạy trốn. Vụ này đồn đại ra ngoài đủ
làm cho hắn mất mặt rồi.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:
- Vãn bối thắng cũng là cầu may thôi.
Vô Vi đạo trưởng hỏi:
- Phải chăng vừa rồi Tiêu đại hiệp đã dùng Tu La chỉ lực để đả thương Tiêu
Dao Tử?
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp:
- Không phải đâu. Đó là Đàn Chỉ thần công của phái Thiếu Lâm.
Vô Vi đạo trưởng gật đầu khen ngợi:
- Gần trăm năm nay Tiêu đại hiệp đáng kể là kỳ tài võ lâm.
Lão ngửa mặt lên trời nói tiếp:
- Nếu không có bậc kỳ nhân như Tiêu đại hiệp thì e rằng chẳng còn ai đối phó
được với Thẩm Mộc Phong.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài đáp:
- Đạo trưởng quá khen rồi.
Chàng dừng lại một chút rồi tiếp:
- Chuyến này Thẩm Mộc Phong đi hội ngộ cùng người. Nhất định nhân vật
này không phải hạng tầm thường. Chúng ta lại có thêm một tay kình địch nữa.
Vô Vi đạo trưởng nói:
- Bần đạo cùng Tôn lão tiền bối mong rằng đại hiệp bao trọng tấm thân để trừ
hại cho thiên hạ. Thẩm Mộc Phong cần nhất là đại hiệp mà sợ nhất cũng là đại hiệp.
Bọn bần đạo không lo võ công của Thẩm Mộc Phong thắng được đại hiệp mà chỉ lo
hắn ngấm ngầm dùng độc thủ khiến đại hiệp khó nỗi đề phòng.
Tiêu Lĩnh Vu cười mát đáp:
- Điều đó vãn bối xin ghi vào lòng.
Chàng ngửng mặt trông chiều trời hỏi:
- Đạo trưởng! Đối với bọn người Bách Hoa sơn trang tưởng chúng ta bất tất
phải tuân theo lề luật võ lâm phải không?
Vô Vi đạo trưởng đáp:
- Đúng thế! Nếu ta không dĩ độc công độc thì chỉ còn đường để họ muốn giết
muốn mổ thế nào tùy ý.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Đạo trưởng đã đồng ý, vậy chúng ta nên hành động ngay đêm nay.
Rồi chàng hỏi:
- Hiện quí phái có bao nhiêu đệ tử ở đây?
Vô Vi đạo trưởng đáp:
- Cả thẩy mười hai tên.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Được bao nhiêu người võ công cao cường và giàu kinh nghiệm chiến đấu?
Vô Vi đạo trưởng đáp:
- Có thể lựa được năm tên.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Kể cả đạo trưởng và bọn tại hạ ba người cộng lại là chín người. Tạm cũng đủ
dùng rồi.
Vô Vi đạo trưởng trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Đi ngay bây giờ sao?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ nhận thấy càng lẹ càng tốt.
Vô Vi đạo trưởng nói:
- Vậy bần đạo đi kêu người.
Rồi lão nhảy xuống trước.
Tiêu Lĩnh Vu nhảy xuống sau. Bách Lý Băng chạy ra đón hỏi:
- Đại ca! Tiêu Dao Tử chạy mất rồi ư?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Hắn chạy xa rồi. Băng Nhi! Đi lấy binh khí và ám khí. Đêm nay ta dẫn Băng
Nhi tới một nơi để Băng Nhi tha hồ chém giết.
Bách Lý Băng hỏi:
- Đi đâu vậy?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Đến một nơi mà ban ngày ta đã tới đó.
Đỗ Cửu bước ra hỏi:
- Tiểu đệ có đi theo không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Đỗ lão đệ cũng đi.
Vô Vi đạo trưởng dẫn năm tên đệ tử võ phục đen, lưng đeo trường kiếm chạy
tới.
Tiêu Lĩnh Vu liếc mắt nhìn năm người, chậm rãi hỏi:
- Những người Bách Hoa sơn trang toàn là hạng tàn ác. Vậy khi động thủ với
chúng các vị đừng nể nang chi hết.
Năm đại hán đồng thanh đáp:
- Bọn tại hạ xin tuân lệnh.
Tiêu Lĩnh Vu căn dặn:
- Các vị cũng đừng thông báo danh tánh với chúng. Tại hạ dẫn đường.
Chàng băng mình chạy về phía trước.
Bách Lý Băng và Đỗ Cửu theo sát chàng. Vô Vi đạo trưởng cùng năm tên đệ tử
phái Võ Đương chạy sau rốt.
Tiêu Lĩnh Vu đã nhớ đường lối, chạy thẳng đến tòa nông xá là nơi cư ngụ của
bọn Chu Triệu Long.
Không đầy nửa canh giờ đoàn người đã tới gần nông xá.
Tiêu Lĩnh Vu dừng bước trỏ tay vào bóng đêm nói:
- Theo chỗ tại hạ biết thì trong căn nhà gianh kia có mấy nhân vật rất khó bề
đôi phó. Người Thẩm Mộc Phong là mấy tên Huyết ảnh hóa thân. Còn phải kể cả
Đường lão thái thái ở Tứ Xuyên vì mụ có mấy chục món ám khí kịch độc khó đỗi
đề phòng. Vậy chúng ta không nên xông cả vào một lúc.
Vô Vi đạo trưởng nói ngay:
- Nhất nhất đều do Tiêu đại hiệp chủ trương, bọn bần đạo xin tuân mệnh.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tại hạ muốn để năm vị huynh đệ này giữ ngoài trang, còn tại hạ và đạo
trưởng xông vào.
Tiêu Lĩnh Vu quay lại ngó năm người nói:
- Tại hạ được nghe danh kiếm trận của phái Võ Đương từ lâu. Chắc năm vị đạo
huynh cũng là những năng thủ quen bày kiếm trận rồi?
Năm người nghiêng mình đáp:
- Cái đó bọn bần đạo đều biết cả.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Thế thì hay lắm! Năm vị hãy ẩn vào trong rừng. Nếu thấy người trong nông
xá chạy ra thì nhân lúc họ bất ngờ bắt sống được là hơn. Tùy ý các vị dùng ám khí
hay đánh lén cũng được. Đối với bọn người tàn ác trong Bách Hoa sơn trang, bất tất
phải kể đến lề luật giang hồ.
Năm người gật đầu đồng thanh đáp:
- Bọn bần đạo xin vâng mệnh.
Tiêu Lĩnh Vu lại dặn theo:
- Bất luận trong nông xá diễn biến thế nào, năm vị cũng đừng xông vào tiếp
viện. Nếu các vị chạm trán với địch thủ võ công cao cường thì dùng kiếm trận đối
phó.
Năm người dạ một tiếng rồi tung mình vọt về phía khu rừng nhỏ bên cạnh.
Tiêu Lĩnh Vu lại nhìn Đỗ Cửu và Bách Lý Băng nói:
- Thế địch rất mạnh, ta không nên lơ là. Trước hết là giữ mình, thứ nhì là sát
thương địch nhân. Ta cùng Vô Vi đạo trưởng đi trước mở đường. Các vị không nên
đi gần quá mà cũng không nên cách xa quá. Giữ khoảng cách từ năm thước đến một
trượng để tiện tiếp ứng cho nhau.
Tiêu Lĩnh Vu lại bảo Vô Vi đạo trưởng:
- Xin đạo trưởng lấy khí giới ra.
Vô Vi đạo trưởng theo lời rút bảo kiếm ra cầm tay hỏi:
- Tiêu đại hiệp không dùng khí giới ư?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ đã có đoản kiếm dấu trong bọc, khi gặp cường địch lấy ra cũng không
muộn.
Hai người vừa đi vừa nói, bất giác đã đến trước căn nhà gianh.
Trong phòng có người lớn tiếng quát hỏi:
- Ai?
Tiêu Lĩnh Vu không trả lời, xông thẳng vào nhà.
Bỗng thấy hàn quang lấp lánh, một thanh đơn đao chém tới.
Tiêu Lĩnh Vu vươn tay mặt ra chụp lấy lưỡi đao kéo mạnh một cái. Đại hán
cầm đao cũng bị kéo theo.
Tiêu Lĩnh Vu vung chưởng đánh trúng ngực người này. Hắn chỉ rên lên một
tiếng rồi ngã lăn ra, tắt hơi chết liền.
Tiêu Lĩnh Vu vung kiếm tấn công mấy đại hán canh gác nơi đây, đồng thời
chàng xông vào căn nhà gianh.
Lại hai tiếng rú thê thảm vang lên, tiếp theo hai xác chết lăn ra.
Bách Lý Băng nghĩ thầm trong bụng:
- “Đại ca trước nay vẫn giữ dạ nhân từ mà đêm nay hạ thủ tàn độc thì ắt bọn
này phạm tội đại ác không thể dung thứ được.”
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, cô thò tay vào bọc lấy một nắm Băng phách
ngân châm cầm tay.
Vô Vi đạo trưởng thấy Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên hạ thủ tàn khốc không khỏi
sửng sốt, nhưng lão cũng chạy theo Tiêu Lĩnh Vu vào căn nhà gianh.
Bốn người giữ cửa lớn cũng bị Tiêu Lĩnh Vu dùng thủ pháp mau lẹ tuyệt luân
giết chết trong nháy mắt.
Trong sảnh đường nghe tiếng rú biết là có động.
Tiêu Lĩnh Vu xông vào trước, còn cách một trượng mới đến đại sảnh thì đột
nhiên nghe tiếng dây cung phát động. Một loạt tên bắn ra như mưa. Chàng vung
song chưởng gạt tên rơi lả tả.
Vô Vi đạo trưởng thấy Tiêu Lĩnh Vu phóng quyền chưởng mau lẹ tuyệt luân,
cũng nổi lòng hào khí, múa tít trường kiếm bảo vệ cho mình và cho Tiêu Lĩnh Vu
để xông vào cửa đại sảnh. Lão dùng kiếm phá khuôn cửa gỗ mở cửa ra.
Tiêu Lĩnh Vu xông vào đại sảnh, vung song chưởng đánh chết ngay hai người.
Vô Vi đạo trưởng sấn vào theo cũng vung trường kiếm đâm chết hai đại hán.
Lúc này Bách Lý Băng và Đỗ Cửu đã xông vào tới nơi.
Bách Lý Băng vung kiếm như gió theo sát Vô Vi đạo trưởng, cũng chém chết
hai người.
Trong nhà đại sảnh có mười tay cung thủ canh gác. Võ công bọn này cũng
không phải tầm thường, nhưng địch sao nổi bốn tay cao thủ đã động sát khí. Chỉ
trong khoảnh khắc cả bọn mười người đều nằm lăn dưới đất, chưa chết cũng bị
trọng thương.
Tiêu Lĩnh Vu vẫn chạy trước, chàng vung tay mặt đập vào tường vách. Đất bụi
bay tứ tung, bức vách bị thủng một lỗ lớn.
Chàng nhớ đây là gian mật thất mà Chu Triệu Long triệu tập quần ma. Chàng
hy vọng xông vào mật thất để bắt sống được Chu Triệu Long, hay ít ra cũng trừ diệt
được mấy tên Huyết ảnh hóa thân.
Tiêu Lĩnh Vu phá thủng bước tường vách rồi bỗng nghe tiếng quát:
- Ai?
Tiếp theo ánh lửa lập lòe. Một cây đuốc thắp lên sáng trưng.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn vào thì thấy người ở chính giữa là Chu Triệu Long.
Sau gã có bốn đại hán mặc áo hồng. Mé tả là Đường lão thái thái, mé hữu là Đơn
Hoành Chương.
Người cầm đuốc đứng trước Chu Triệu Long, cách chừng ba thước.
Những người này đều nai nịt gọn gàng. Dường như họ chưa nghỉ.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn rõ Chu Triệu Long thì gã cũng nhận ra chàng vẫn cải trang,
ăn mặc như lúc ban ngày. Bất giác gã ngẩn người ra hỏi:
- Đơn hiền diệt! Vụ này là thế nào đây?
Đơn Hoành Chương không ngờ Tiêu Lĩnh Vu đang đêm dẫn người đến tập
kích mà vẫn để quần áo như lúc ban ngày. Gã bị Chu Triệu Long hỏi như vậy ngẩn
người ra không biết trả lời thế nào.
Tiêu Lĩnh Vu thấy mấy nhân vật trọng yếu đều ở cả đây, chàng không vội
động thủ, lùi lại hai bước
Đơn Hoành Chương định thần đánh bạo hỏi:
- Có phải Bạch huynh đấy không?
Tiêu Lĩnh Vu cười lạt đáp:
- Tại hạ không phải họ Bạch.
Chu Triệu Long nghe rõ thanh âm, toàn thân run lên bần bật hỏi:
- Phải chăng các hạ là Tiêu Lĩnh Vu?
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp:
- Các hạ bất tất phải hỏi tại hạ là ai. Hãy cầm khí giới để cùng ta động thủ.
Chu Triệu Long chỉ giương mắt lên nhìn Đơn Hoành Chương, không rảnh để
phiền trách hắn. Chu Triệu Long cười lạt nói:
- Hay lắm! Các hạ đã không dám báo danh là còn uý kỵ Bách Hoa sơn trang.
Nơi đây chật hẹp không tiện động thủ. Vậy chúng ta hãy ra tiền viện.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Nhị trang chúa là người có địa vị, chắc không đến nỗi chẳng giữ lời hứa. Mà
thực ra Nhị trang chúa có muốn trốn chạy cũng không phải chuyện dễ dàng.
Chu Triệu Long cười khẩy nói:
- Các vị nói vậy chẳng hóa ra khoa trương thái quá.
Tiêu Lĩnh Vu chăm chú nhìn Chu Triệu Long, từ từ lùi lại.
Chu Triệu Long cùng đồng bọn quả nhiên chậm chạp đi theo.
Lúc qua nhà đại sảnh, Chu Triệu Long đảo mắt nhìn thấy mười tay cung tiễn
thủ đều nằm lăn ra đó không thiếu một tên, bất giác cả kinh nghĩ thầm:
- “Xem chừng bốn người này đều là những tay cao thủ tuyệt đỉnh. Chỉ trong
khoảnh khắc đã hạ được mười tay cung thủ.”
Đột nhiên hắn ngó Đỗ Cửu, cười nói:
- Lãnh diện thiết bút Đỗ Cửu! Các hạ thật là lớn mật.
Đỗ Cửu thấy gã kêu đúng danh hiệu mình ra, cũng không dấu diếm, liền cười
lạt đáp:
- Phải rồi! Chính tại hạ.
Chu Triệu Long lại đảo mắt nhìn Vô Vi đạo trưởng hỏi:
- Các hạ là ai?
Vô Vi đạo trưởng hững hờ đáp:
- Lão phu không muốn trả lời.
Chu Triệu Long cười khanh khách nói:
- Các hạ không muốn hay không dám? Thực ra các hạ không nói tại hạ cũng
đoán được các hạ là Vô Vi đạo trưởng rồi.
Vô Vi đạo trưởng chỉ cười lạt một tiếng chứ không nói gì.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:
- “Võ công của Chu Triệu Long tuy không có gì đáng kể, nhưng mưu kế y
người thường không thể bì kịp.”
Chu Triệu Long vẫn ỷ thế mình mạnh, hắn vẫy tay nói:
- Đốt đuốc lên!
Vừa nghe dạ ran một tiếng, tám cây đuốc đã đốt lên.
Những cây đuốc này do tám đại hán mặc võ phục, cài đơn đao cầm đứng chắn
ở tám phương vị.