- Quí chủ nhân đã không chịu khuất giá, vậy tại hạ đành vào thỉnh
giáo vậy.
Đại hán áo vàng đáp:
- Đại gia rộng lượng thế, nếu là nhân vật võ lâm tất là nhân vật hào kiệt một
phương.
Tiêu Lĩnh Vu cười mát đáp:
- Nhưng tại hạ phiêu bạt giang hồ, hành tung vô định chứ chẳng phải hào kiệt
một phương như lời huynh đài.
Đại hán áo vàng nói:
- Tiểu nhân xin dẫn đường cho đại gia.
Rồi hắn cất bước đi trước.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- “Bọn chúng đã pha chất độc vào trà thì tất có tài dùng độc. Ta chẳng thể
không đề phòng.”
Chàng thò tay vào bọc, lấy bao da giao đeo vào tay.
Đại hán áo vàng dẫn Tiêu Lĩnh Vu tới cửa phòng, vén rèm lên nói:
- Mời đại gia vào.
Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm đề tụ chân khí, cất bước tiến vào.
Đi hết cái cổng tò vò dài chừng hơn trượng thì trước mặt về mé hữu lộ ra một
khuôn cửa.
Bỗng nghe thanh âm lạnh lẽo cất lên:
- Mời ông bạn lại đây.
Tiêu Lĩnh Vu dương mắt lên nhìn thì thấy trong nhà sáng lờ mờ, cảnh vật nhìn
không rõ. Nhưng chàng ỷ mình tài cao lớn mật, thản nhiên đi vào.
Chàng vừa bước chân qua khỏi cửa, đột nhiên một dây chỉ phong từ mé hữu
vọt tới nhằm điểm vào huyệt Trung Phủ.
Tiêu Lĩnh Vu hơi nghiêng mình né tránh cho chỉ phong của đối phương điểm
trệch đi. Chàng hít một hơi chân khí phong toả hô hấp, giả vờ ngã lăn ra.
v
Bỗng nghe tiếng cười ha hả:
- Chúng ta đề cao gã quá.
Tiêu Lĩnh Vu liếc mắt nhìn thì thấy người trong bóng tối tập kích mình mặc áo
xanh. Chính là Đơn Hoành Chương, đại đệ tử của Thẩm Mộc Phong.
Ngoài ra còn một đại hán mình mặc bào đen, đầu đội khăn đen, theo sau Đơn
Hoành Chương đi tới.
Trong nhà không đủ ánh sáng, nhưng mục lực của Tiêu Lĩnh Vu tinh tường vô
cùng, có thể trông rõ đại hán áo đen ăn mặc xốc xếch, nhất là tấm khăn vải đen lại
chẳng ra kiểu cách gì hết. Trong lòng rất lấy làm kỳ, Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- “Cách ăn mặc của người này thật là chướng mắt. Nếu hắn cải trang thì thật là
thuật hóa trang hết sức vụng về.”
Lại nghe đại hán áo đen hắng dặng một tiếng rồi nói:
- Võ công của Thiếu trang chúa cực kỳ tinh thâm lại phóng chỉ nhanh như
chớp thì dù là nhân vật vào hạng thượng thừa cũng khó lòng né tránh được.
Đơn Hoành Chương đáp:
- Đại sư quá khen mà thôi. Đây không phải là võ công tại hạ cao thâm mà thực
ra chúng ta đã đánh giá hắn quá đáng.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:
- “Hay lắm! Té ra hán tử áo đen là một nhà sư. Thảo nào cách phục trang của y
có vẻ lố lăng.”
Lại nghe người mặc áo bào đen đáp:
- Bần tăng không thể ở lại lâu được. Bây giờ xin tạm biệt. Mong rằng Thiếu
trang chúa chuyển trình ý kiến của bần tăng lên Thẩm đại trang chúa ngay cho.
Đơn Hoành Chương đáp:
- Đại sư cứ yên tâm. Đêm nay tại hạ bái kiến gia sư sẽ trình bày ý kiến của đại
sư trước tiên.
Người áo đen chắp tay trức ngực nói:
- Bần tăng xin cáo từ.
Đơn Hoành Chương đáp:
- Gia sư đã nói nếu thành bá nghiệp võ lâm thì đại sư sẽ làm chưởng môn phái
Thiếu Lâm.
Người áo đen nghiêng mình nói:
- Bàn tăng hi vọng Thiếu trang chúa lựa lời để cho Đại trang chúa chú ý cho.
Dứt lời hắn trở gót đi ngay.
Đơn Hoành Chương thấy người áo đen đi xa rồi, vẫy tay một cái, hai hán tử từ
trong bóng tối đi ra khiêng Tiêu Lĩnh Vu chạy về phía một tòa mật thất khác.
Tiêu Lĩnh Vu đã tai nghe mắt thất rõ ràng. Thất Trạch trà viên là một phân đà
của Thẩm Mộc Phong nhưng không phải là nơi chính yếu. Theo khẩu khí của Đơn
Hoành Chương thì Thẩm Mộc Phong dường như trú ngụ nơi khác.
Toà mật thất này bất quá chỉ là một căn phòng, trong nhà tối tăm vô cùng.
Đơn Hoành Chương theo sau hai đại hán tiến vào nói:
- Đốt đuốc lên! Ta muốn tra hỏi xem thằng lỏi này ở đâu đến?
Đại hán mé tả dạ một tiếng rồi đốt đuốc.
Trong nhà bây giờ đã sáng tỏ.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh thì thấy bốn bức vách nh½n nhụi dị thường,
dường như là những tấm thiết bản ghép lại thành căn buồng. Chàng tự nhủ:
- “Đây chắc là nơi chúng hành hình.”
Đơn Hoành Chương khép cửa sắt lại rồi giơ tay lên.
Tiêu Lĩnh Vu biết là gã sắp giải khai huyệt đạo cho mình nên không nhúc
nhích.
Đơn Hoành Chương đập vào vai Tiêu Lĩnh Vu. Chàng giả vờ huyệt đạo được
giải khai, đảo mắt nhìn quanh thở phào một cái.
Hai đại hán nắm lấy hai tay Tiêu Lĩnh Vu rồi đứng yên giữ lấy.
Tiêu Lĩnh Vu không phản kháng, ngấm ngầm vận khí.
Đơn Hoành Chương lạnh lùng lên tiếng:
- Các hạ thật là lớn mật.
Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt ngó Đơn Hoành Chương, giả vờ ngơ ngác hỏi:
- Tại hạ chẳng có thù oán gì với các vị mà các vị đối xử thế này là có dụng ý
gì?
Đơn Hoành Chương cười lạt đáp:
- Người chân chính không nói chuyện giả dối. Các hạ đừng hòng liệng cát vào
mắt Đơn mỗ. Nếu ông bạn không muốn chịu đau khổ về da thịt thì nên nói thật đi.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Các hạ muốn tại hạ nói gì?
Đơn Hoành Chương đáp:
- Tại hạ hỏi câu gì, ông bạn trả lời câu đó, nhưng cấm không được nói dối nửa
chữ.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Xin các hạ hỏi đi. Nếu tại hạ biết xin nói thật hết.
Đơn Hoành Chương hỏi:
- Tên họ và ngoại hiệu ông bạn là gì? Đến đây làm chi? Chịu lời uỷ thác của ai
hay tự ý đi một mình?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ là Tiêu Đồng, cũng có chút thanh danh trên chốn giang hồ, đi du lịch
qua đây.
Đơn Hoành Chương trầm ngâm một chút rồi hỏi:
- Tiêu Đồng? Sao tại hạ chưa nghe ai nói đến danh tự này bao giờ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ chỉ hoạt động trên mặt nước.
Đơn Hoành Chương hỏi:
- ¤ng bạn nói thế thì ra cũng là bằng hữu trên thủy tuyến?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Đúng thế! Tiểu đệ trước nay vẫn làm ăn trên mặt nước, rất ít khi lên lục địa
nên không được biết các hạ.
Đơn Hoành Chương cười lạt đáp:
- Các hạ làm ăn trên mặt nước thì chẳng có liên quan gì tới Thất Trạch trà đồ
của ta. Vậy các hạ tới đây có dụng ý gì?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tiểu đệ nhất thời động tính hiếu kỳ chứ chẳng có dụng ý gì hết.
Đơn Hoành Chương thủng thẳng hỏi:
- Trong mình các hạ có đem theo vật gì không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Ngoài ít bạc vụn không có vật gì khác.
Đơn Hoành Chương hỏi:
- Nếu tại hạ lục tìm được vật gì khác thì sao?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Còn vài tấm áo thì đó cũng là những vật thường dụng.
Đơn Hoành Chương vẫy tay ra lệnh:
- Các ngươi hãy lục soát kỹ trong mình y.
Hai tên đại hán dạ một tiếng rồi dùng tay trái nắm lấy chàng. Chúng thò tay
mặt vào sờ mó túi áo tìm kiếm.
Tiêu Lĩnh Vu hít một hơi chân khí di chuyển thanh đoản kiếm ra chỗ khác.
Hai đại hán xục tìm một lúc rồi nói:
- Khải bẩm Thiếu trang chúa. Gã này không đeo binh khí mà cũng không có
ám khí chi hết.
Đơn Hoành Chương chau mày ra chiều lấy làm kỳ nói:
- Xem chừng ông bạn không có ý đến đây để điều tra.
Tiêu Lĩnh Vu tự nhủ:
- “Coi tình hình này ta thử nhẫn nại thêm một chút hoặc giả có thể tra xét thêm
nội tình.”
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng chàng đáp:
- Chẳng lẽ Thiếu trang chúa hoài nghi tại hạ đến đây để quấy rối...
Đơn Hoành Chương xẳng giọng:
- Câm miệng đi! Ngươi không đến đây để náo loạn thì sao liên tiếp bức bách
tiểu bảo uống trà?
Tiêu Lĩnh Vu cười nói:
- Cái đó chỉ đáng trách Thiếu trang chúa dùng những tên thuộc hạ quá vụng về
và thiếu trầm tĩnh. Tại hạ mới hỏi chúng mấy câu, họ đã hạ độc vào trà và lộ vẻ
hoang mang lo sợ nên tại hạ mới nhìn ra chỗ sơ hở.
Đơn Hoành Chương trầm ngâm một lát rồi nói:
- Tuy các hạ ngẫu nhiên tới đây chứ chẳng có ý gì. Nhưng bọn tại hạ đã bắt
các hạ, bắt cọp thì dễ mà tha cọp lại khó, hẳn các hạ cũng hiểu. Thất Trạch trà viên
trước nay làm ăn rất có quy củ. Nhưng các hạ đã biết nội tình thì không thể buông
tha được.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Thiếu trang chúa định đối xử với tại hạ bằng cách nào?
Đơn Hoành Chương trên mặt thoáng nở nụ cười đanh ác, lạnh lùng đáp:
- Giết các hạ đi là biện pháp an toàn nhất.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:
- “Xem chừng khó lòng tránh khỏi một cuộc ác đấu. Bất luận ta giết chết hay
bắt sống Đơn Hoành Chương cũng khiến Thẩm Mộc Phong biết tin tức ngay. Thế là
rút mây động rừng.”
Lại nghe Đơn Hoành Chương lạnh lùng nói tiếp:
- Các hạ bất tất phải sợ hãi. Tại hạ tuy quyết tâm hạ sát nhưng cũng để các hạ
được chết một cách khoan khoái, không phải chịu sự đau khổ.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Thiếu trang chúa thật là từ bi.
Đơn Hoành Chương cười lạt nói:
- Tại hạ đánh xuống Thiên linh cái để các hạ ngất đi rồi chết, thật không đau
khổ chi hết.
Hắn giơ tay mặt lên nhằm đánh xuống đỉnh đầu Tiêu Lĩnh Vu.
Gần đây tuy Tiêu Lĩnh Vu tiến triển về nội công rất nhiều nhưng cũng không
dám để Đơn Hoành Chương đánh xuống Thiên linh, vì tình thế bắt buộc chàng phải
ra tay phản kích.
Chàng vận nội lực ra tay nhằm đánh vào huyệt Quan tiết của hai đại hán đang
nắm giữ mình, đồng thời chàng vung chân phải đá vào bụng Đơn Hoành Chương.
Chàng lại gia tăng nội lực vào hai cánh tay hất hai đại hán xô vào trước ngực
gã.
Đơn Hoành Chương chẳng khi nào lại ngờ đối phương lại ghê gớm đến thế.
Chỉ trong chớp mắt gã bị phản kích toàn diện. Tay mặt gã không thu về kịp, đập
đánh chát xuống bả vai một đại hán. Tên này rú lên một tiếng, xương bả vai đã gãy
lìa.
Dù sao Đơn Hoành Chương cũng là tay cao thủ hạng nhất. Hắn không kịp thu
chưởng về mà người đã đề khí lùi lại ba bước tránh khỏi phát đá.
Tiêu Lĩnh Vu sấn lại vung chưởng đánh tới.
Đơn Hoành Chương miễn cưỡng đón đỡ. Nhưng thế chưởng của Tiêu Lĩnh Vu
thần tốc phi thường, gã chỉ đỡ được ba chiêu đã bị Tiêu Lĩnh Vu đánh trúng vai mé
hữu một chưởng.
Hai đại hán thủ hạ Đơn Hoành Chương thì một gã đã bị trọng thương, gã còn
lại thấy Đơn Hoành Chương bị hạ liền xông lại vung chưởng tấn công.
Tiêu Lĩnh Vu búng tay mặt một cái, thi triển Đàn Chỉ thần công. Một dây chỉ
phong xẹt ra kích trúng huyệt Thái dương đại hán.
Tên này rên lên một tiếng, ngã xuống chết ngay.
Tiêu Lĩnh Vu quay lại nhìn Đơn Hoành Chương hỏi:
- Trong này các hạ có bao nhiêu người?
Đơn Hoành Chương kinh hãi hỏi:
- Các hạ là ai?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ chính là Tiêu Lĩnh Vu.
Rồi chàng hỏi lại:
- Nơi đây Bách Hoa sơn trang có bao nhiêu nhân thủ?
Đơn Hoành Chương đáp:
- Trong căn hành thất này có ba người thì hai người kia đã chết rồi, chỉ còn
một mình tại hạ.
Tiêu Lĩnh Vu nghiêm nghị nói:
- Nếu ngươi không chịu nói thật là phải chịu đau khổ đó.
Đơn Hoành Chương đáp:
- Căn nhà bé nhỏ này chỉ đưa mắt nhìn qua là thấy rõ hết. Tại hạ lừa gạt các hạ
thế nào được?
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi nói:
- Ta chỉ muốn đối phó với một mình Thẩm Mộc Phong và giải tán Bách Hoa
sơn trang đặng tiêu trừ mối họa cho võ lâm. Ngươi bất quá chỉ là một kẻ nô dịch,
giết đi chẳng có gì đáng tiếc mà để sống cũng chẳng có chi đáng ngại…
Đơn Hoành Chương ngắt lời:
- Bậc đại trượng phu sợ gì chuyện sống chết. Tiêu đại hiệp muốn giết thì cứ hạ
thủ chứ đừng hi vọng tại hạ khuất phục.
Tiêu Lĩnh Vu cười lạt đáp:
- Xem chừng ngươi đã trúng bả rất nặng của Thẩm Mộc Phong, không thuốc
nào chữa nổi nữa rồi. Tại hạ theo lệnh sư một thời gian đã học được mấy thủ đoạn
tàn độc. Nếu ta giết ngươi ngay thì e rằng ngươi không được như nguyện.
Đơn Hoành Chương hỏi:
- Đại hiệp muốn thế nào?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Ta muốn ngươi chịu đau khổ, chết dần chết mòn rồi sau đó sẽ chết thật.
Đơn Hoành Chương hỏi:
- Các hạ nổi tiếng là đại hiệp mà thi triển thảm hình, không sợ nhơ danh hiệp
nghĩa ư?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Cái đó là đối với người khác. Còn lệnh sư thủ đoạn tàn độc, cổ kim không ai
bằng. Nếu ta không dĩ độc công độc thì làm sao ngăn trở được tính hung ác của
hắn...
Chàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Hiện giờ ngươi chỉ còn một đường...
Đơn Hoành Chương hỏi:
- Đường thế nào?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Ngươi hợp tác với ta, hoàn toàn nghe ta điều động.
Đơn Hoành Chương hỏi:
- Rồi sao nữa?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Ta sẽ để ngươi được sống sót. Lần này ta không giết ngươi, nhưng lần gặp
sau thì...hừ hừ!...
Đơn Hoành Chương trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Thì sao? Đại hiệp nói đi.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng trầm trầm khẽ gọi:
- Thiếu trang chúa!
Tiêu Lĩnh Vu khẽ nói:
- Ta đã hứa lời thì quyết không hối hận. Ta tha chết cho ngươi, nhưng ngươi
chớ có giở trò vận dụng tâm cơ là tự mình rước lấy cái chết.
Đơn Hoành Chương gật đầu không lên tiếng.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ nói:
- Bảo y vào đây.
Đơn Hoành Chương gật đầu rồi cất tiếng hỏi:
- Ai đó?
Người bên ngoài đáp:
- Tại hạ là Tam ân thủ Điêu Toàn.
Tiêu Lĩnh Vu điểm huyệt Đơn Hoành Chương rồi ẩn thân vào khe cửa.
Đơn Hoành Chương hỏi:
- Chỉ có một mình Điêu huynh thôi chứ?
Điêu Toàn đáp:
- Tại hạ cùng Độc hỏa Tỉnh Gia tới đây. Tỉnh Gia đang chờ ngoài tiền sảnh.
Tiêu Lĩnh Vu ra hiệu cho Đơn Hoành Chương gọi Điêu Toàn vào.
Đơn Hoành Chương trầm ngâm một lát rồi gọi:
- Mời Điêu huynh vào đây.
Bỗng thấy bóng người thấp thoáng. Điêu Toàn đẩy cửa sắt bước vào rất lẹ.
Tiêu Lĩnh Vu định bụng lúc hắn vào sẽ phóng chỉ điểm huyệt. Nhưng Điêu
Toàn là tay lão luyện xảo quyệt. Đơn Hoành Chương lặng im một lúc mới trả lời đã
khiến hắn sinh lòng cảnh giác. Tay trái hộ vệ trước ngực, tay mặt phòng địch, hắn
dùng thân pháp rất thần tốc xông vào. Người hắn vào trong nhà rồi, xoay tay mặt
phóng ra một chưởng.
Tiêu Lĩnh Vu tuy đã trải qua bao sóng to gió cả, kinh nghiệm tăng tiến rất
nhiều. Nhưng những điều tiểu tiết chàng vẫn chưa bằng người, thành ra không kịp
đề phòng, để Điêu Toàn xông vào nhà được.
Đèn lửa trong nhà đã bị Tiêu Lĩnh Vu quạt tắt hết, tối đen như mực. Điêu Toàn
vào trong nhà rồi, một chân vấp phải chân trái Đơn Hoành Chương, trượt sang mé
tả.
Tiêu Lĩnh Vu xông lại phóng chưởng nhanh như gió đánh xuống vai phải Điêu
Toàn.
Điêu Toàn vung tay trái đón tiếp thế chưởng của Tiêu Lĩnh Vu. Tay mặt nắm
lại thành quyền đấm vào bụng dưới chàng.
Tiêu Lĩnh Vu gia tăng nội lực vào tay mặt để phóng chưởng. Chưởng lực hai
bên đụng nhau, người chàng đã bước sang hai bước tránh khỏi thoi quyền của Điêu
Toàn.
Điêu Toàn được người tặng cho ngoại hiệu là Tam âm thủ. Thế chưởng của
hắn có chỗ lợi hại, ai đụng phải cũng bị thương nhưng hắn đối chưởng với Tiêu
Lĩnh Vu lại hoàn toàn thất bại.
Hai chưởng đụng nhau bật lên tiếng “sầm” rùng rợn.
Tay Tiêu Lĩnh Vu đã đeo bao tay bằng da giao ngàn năm nên không sợ chất
độc.
Điêu Toàn cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, rên lên một tiếng lùi lại hai bước.
Đơn Hoành Chương nhìn rõ, trong lòng ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm:
- “Xem chừng võ công gã này lại tăng tiến lên rất nhiều.”
Tiêu Lĩnh Vu tay mặt đả thương Điêu Toàn, tay trái chàng điểm lẹ vào huyệt
đạo cạnh sườn hắn.
Điêu Toàn đã bị chấn động, đầu nhức mắt hoa. Tiêu Lĩnh Vu điểm trúng huyệt
đạo hắn rồi hỏi:
- Ngươi muốn sống hay muốn chết?
Điêu Toàn mắt nẩy đom đóm, lảo đảo một cái mới trấn tĩnh được. Hắn cất
tiếng hỏi lại:
- Muốn chết thì sao? Muốn sống thì sao?
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp:
- Ngươi muốn chết thì ta chỉ cất tay một cái là xong. Bằng ngươi muốn sống
thì phải nghe theo lời ta.