và Vu Bà Bà cưỡi chung một con.
Vu Bà Bà tuy bị bẻ gãy hai cổ tay, hai chân cũng bị điểm mấy chỗ huyệt đạo,
nhưng chân trái mụ còn sử dụng được. Mụ ngấm ngầm thao túng con tuấn mã, chợt
cho chạy mau, lúc đi thong thả.
Lĩnh Nam song ma một người đi trước, một người đi sau áp giải mấy người
cưỡi ngựa. Chúng muốn nhân lúc đêm tối đi cho thật lẹ, nhưng vì Vu Bà Bà cho
ngựa chạy lúc nhanh lúc chậm, khiến cho họ cũng phải chạy theo lúc chậm lúc
nhanh.
Bách Lý Băng cưỡi ngựa chung với Vu Bà Bà nhưng cô căm hận mụ vô cùng
nên chẳng nói nửa lời.
Ngựa chạy tới bên một khu rừng. Vu Bà Bà đột nhiên thúc ngựa cho chạy thật
nhanh quanh một góc rừng.
Nhị ma toan ra sức rượt theo thì nghe Đại ma quát:
- Còn Tiêu Lĩnh Vu và Vu Dung ở đây, chắc mụ không dám chạy xa đâu, bất
tất phải rượt theo mụ nữa.
Vu Bà Bà chuyển qua góc rừng khẽ nói:
- Cô nương! Trong túi áo bên phải lão thân có một bình thuốc màu hồng. Cô
nương và Tiêu Lĩnh Vu lấy mà uống để giải trừ chất độc và khôi phục lại võ công.
Bách Lý Băng chưa kịp trả lời, bỗng thấy bóng người thấp thoáng. Mã Ba đã
đứng chặn trước ngựa, lạnh lùng nói:
- Vu lão phu nhân! Nếu lão phu nhân không muốn chịu đau khổ thì đừng giở
trò gì hết. Phải giữ cho hai con ngựa cách nhau chừng một trượng.
Vu Bà Bà thủng thẳng đáp:
- Lão thân bị thương trầm trọng, tay lại bị gãy nát không thể thao túng được
ngựa. Hơn nữa cô nương này thù ghét lão thân, không chịu hợp tác. Lúc ngựa chạy
nhanh, lão thân không thể kìm hãm được.
Mã Ba hắng dặng một tiếng, đảo mắt nhìn Bách Lý Băng lạnh lùng nói:
- Nếu cô nương không chịu nhu thuận một chút thì sẽ phải chịu đau khổ đấy.
Bách Lý Băng chỉ lặng lặng không nói gì.
Mã Ba mở đường, con tuấn mã lại cất bước tiến về phía trước.
Vu Bà Bà quay lại ngó thấy Lĩnh Nam song ma đều đi sau ngựa của Tiêu Lĩnh
Vu, liền khẽ bảo Bách Lý Băng:
- Thứ thuốc này chế luyện rất khó. Lão thân chỉ có một bình. Cô nương phải
cẩn thận đừng để Song ma phát giác.
Bách Lý Băng bụng bảo dạ:
- “Bất luận chuyến này mụ có nói thật hay không thì ta cũng tin mụ một
phen.”
Cô là người tinh tế, tuy đã biết chỗ Vu Bà Bà để thuốc giải, nhưng chưa dám
thò tay ra lấy một cách khinh xuất vì sợ Song ma ngó thấy.
Đang lúc khó nghĩ, bỗng nghe tiếng thét “úi chao”, tiếp theo đánh huỵch một
tiếng như có người ngã ngựa.
Vu Bà Bà la lên:
- Không được ngược đãi tiểu tôn nữ của lão thân.
Bách Lý Băng thừa cơ móc lấy thuốc giải trong túi Vu Bà Bà dấu vào tay áo.
Cô quay đầu nhìn lại thấy người ngã ngựa là Vu Dung thì không khỏi khen
thầm:
- “Con nha đầu này giả đò ngã ngựa để làm phân tâm Lĩnh Nam song ma thì
thật thông minh.”
Lại nghe Nhị ma quát mắng:
- Con tiểu nha đầu thối tha này! Ngươi chưa mất hết võ công, bất quá chỉ bị
điểm huyệt mấy chỗ làm sao lại ngã ngựa được? Hiển nhiên ngươi cố ý giở trò.
Mã Ba cười lạt nói:
- Lão nhị! Hãy kiếm một nơi lặng gió, chúng ta thu thập con nha đầu này rồi
sẽ nói.
Nhị ma cười hô hố đáp:
- Đại ca nói phải lắm! Hai con nha đầu này thực khiến người ta phải rạo rực
tâm hồn. Tiểu đệ cũng có ý như vậy, nhưng chưa dám nói ra mà thôi.
Mã Ba nói:
- Ta coi hai con nha đầu này dường như còn là xử nữ.
Nhị ma đáp:
- Vu Dung thì chắc đúng thế. Nhưng con nha đầu kia ngày đêm ở chung với
Tiêu Lĩnh Vu thì còn tiết sạch giá trong thế nào được?
Bách Lý Băng nghe hai tên ma đầu nói vậy, trong lòng cực kỳ kinh hãi, nghĩ
thầm:
- “Lúc này mình toàn thân bất lực. Vạn nhất bị hai tên ma đầu này cưỡng hiếp
thì mình muốn chết cũng không được.”
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, tay cô mở nắp bình móc lấy một viên thuốc
bỏ vào miệng. Cô định ngó lại màu thuốc rồi mới uống, nhưng nghe Song ma buông
lời sàm dỡ, cô sợ quá bụng bảo dạ:
- “Dù có uống lầm thuốc độc cho chết đi cũng còn hơn để chúng làm ô nhục.”
Vu Dung cố ý ngã ngựa để làm phân tâm Lĩnh Nam song ma, cô định thoá mạ
lại mấy câu nhưng nghe hai tên nói chuyện dâm ô, cô cũng sợ quá không dám nói
lên những lời bất nhã, chỉ đáp:
- Hai chân ta bị điểm huyệt, ngồi trên yên không vững.
Nhị ma cười lạt một tiếng rồi đưa tay chụp lấy Vu Dung đặt lên yên ngựa.
Tiêu Lĩnh Vu thấy Lĩnh Nam song ma buông lời khinh bạc, trong lòng phẫn
nộ vô cùng, nhưng khốn nỗi võ công chàng bị chất độc kiềm chế không thể phát
huy được. Chàng chỉ thở dài.
Vu Dung thở dài nói:
- Tệ nhưng nhưng thật không nên hạ độc vào người các hạ.
Tiêu Lĩnh Vu chỉ cười mát chứ không trả lời.
Chàng biết Lĩnh Nam song ma còn căm hận mình hơn cả Vu Dung, chàng chỉ
nói một câu không cẩn thận là bị hai tên ác ma đánh đập khổ sở, nên đành lặng
thinh.
Đoàn người ngựa đi được chừng hơn mười dặm nữa thì trời hừng sáng.
Nhị ma đột nhiên gia tăng cước lực chạy lại nắm lấy dây cương con ngựa mà
Vu Bà Bà đang cưỡi rồi hỏi:
- Lão đại! Phía trước có một tòa tiểu miếu. Chúng ta hãy vào đó thu thập hai
con nha đầu này rồi đi tiếp được chăng?
Đại ma đáp:
- Hay lắm! Hãy cho hai con nha đầu này nếm mùi đời rồi sẽ để chúng chết.
Bách Lý Băng và Vu Dung nghe hai tên nói rất khó nghe, nhưng các cô sợ quá,
không dám lên tiếng bài bác.
Nhị ma dắt ngựa dẫn đường. Đi chừng hơn mười trượng quả thấy một tòa tiểu
miếu ở trước mặt. Hắn lạnh lùng quát:
- Bốn vị tự ý xuống hay muốn tại hạ phải ra tay?
Vu Bà Bà nhảy xuống trước.
Bách Lý Băng, Vu Dung. Tiêu Lĩnh Vu lục tục nhảy xuống sau.
Nhị ma buộc ngựa vào gốc liễu trước miếu rồi hỏi:
- Các vị sao không vào đi? Chẳng lẽ còn chờ tại hạ mời nữa hay sao?
Tiêu Lĩnh Vu cất bước đi lên trước Bách Lý Băng, chàng cất giọng buồn rầu
nói:
- Băng Nhi! Ta đã làm hại Băng Nhi rồi.
Bách Lý Băng sa lệ đáp:
- Đại ca! Tiểu muội liều chết để giữ trong trắng.
Mã Ba giơ tay đập vào vai Tiêu Lĩnh Vu đánh “binh” một tiếng, người chàng
bị hất ngã xa bốn năm thước.
Bách Lý Băng thét lên:
- Đại ca!
Rồi xông về phía Tiêu Lĩnh Vu.
Mã Ba vươn tay ra chụp lấy cổ tay mặt Bách Lý Băng. roạc một tiếng, áo của
cô rách toạc.
Vu Bà Bà nói:
- Hài tử! Ngươi hãy bình tĩnh vận khí điều tức.
Nhị ma vung tay tát đánh bốp một cái vào mặt Vu Bà Bà. Miệng mụ hộc máu
tươi.
Trong bọn Tiêu Lĩnh Vu bốn người chỉ một mình Vu Bà Bà còn kháng cự
được. Nhưng hai cổ tay mụ gãy nát, nội phủ cũng bị trọng thương, nhờ công lực
thâm hậu mụ còn có thể vạn khí chống chọi, song mụ vẫn nhịn nhục chứ không cử
động.
Nhị ma vươn tay ra chụp lấy Vu Dung, cười ha hả nói:
- Con nhỏ này! Đi theo nhưng nhưng ngươi có gì là thú. Ngươi hãy ngoan
ngoãn đi theo lão gia đi thưởng ngoạn những nơi danh thắng khắp thiên hạ.
Vu Dung căm hận đến cực điểm, nhưng bị điểm huyệt không sao phản kháng
được, đành để cho hắn muốn làm gì thì làm.
Nhị ma thấy Vu Dung không trả lời liền cười ha hả nói:
- Tiểu cô nương! Cô không ưng thì lão phu đành dùng sức mạnh.
Hắn vươn tay xé rách áo Vu Dung.
Vu Bà Bà quát lớn:
- Dừng tay!
Nhị ma ngưng tiếng cười hỏi:
- Lão khất bà! Mụ có điều chi chỉ bảo?
Vu Bà Bà đưa mắt nhìn Bách Lý Băng thấy cô đứng nguyên nhắm mắt, dường
như đang ngấm ngầm vận khí. Mụ nhủ thầm:
- “Chỉ hi vọng y đưa được thuốc giải vào tay Tiêu Lĩnh Vu.”
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng mụ đáp:
- Ngươi có muốn lấy tiểu tôn làm vợ thì phải thương lượng đàng hoàng. Hành
động uy hiếp này có khác chi loài cầm thú.
Nhị ma cười rộ đáp:
- Lão phu đã bấy nhiêu tuổi đầu thì khi nào lệnh tôn nữ ưng thuận? Cái đó lão
phu tự biết mình biết người.
Rồi hắn không lý gì đến Vu Bà Bà, tiếp tục xé áo Vu Dung.
Những tiếng roàng roạc vang lên không ngớt. Chỉ trong khoảnh khắc áo Vu
Dung đã bị xé rách gần hết. Trong bóng đêm thấp thoáng nhìn thấy làn da trắng như
tuyết.
Vu Dung nhắm mắt đứng yên, chẳng nói năng gì mà cũng không cử động.
Mã Ba ngó thấy Nhị ma đã xé rách gần hết áo của Vu Dung, cũng động thủ xé
áo Bách Lý Băng.
Luồng chân khí trong mình Bách Lý Băng chưa lưu thông được dễ dàng,
nhưng vì tình thế cấp bách, cô không thể chờ được nữa. Đột nhiên cô quát to một
tiếng, vung chưởng đánh ra.
Mã Ba không kịp đề phòng, chút nữa trúng chưởng, hắn nghiêng mình né khỏi,
đồng thời phóng chưởng phản kích.
Bách Lý Băng chân tay chưa được linh hoạt nhưng đã gắng gượng chống đỡ
được. Cô thò tay vào tay áo lấy bình thuốc giải ra liệng cho Tiêu Lĩnh Vu hô:
- Đại ca! Đón lấy thuốc giải!
Một mặt cô vận động thủ cước tấn công Mã Ba.
Tiêu Lĩnh Vu bị Mã Ba đánh một chưởng, đầu nhức mắt hoa. Chàng nghe thấy
Bách Lý Băng hô hoán mà không nhìn thấy bình thuốc giải liệng tới.
Bịch một tiếng, bình thuốc giải rơi xuống bên chàng.
Bách Lý Băng thi triển những chiêu thức tinh kỳ, tuy chân tay cô chưa vận
động được linh hoạt nhưng thế công rất mãnh liệt.
Trong lúc nhất thời Mã Ba bị tấn công ráo riết, không sao phản kích được. Hắn
đành lớn tiếng quát:
- Lão nhị! Mau cướp lấy thuốc giải.
Nhị ma buông Vu Dung ra, chạy về phía Tiêu Lĩnh Vu.
Bỗng thấy Vu Dung há miệng phun máu tươi ra.
Hai bên cách nhau rất gần, Nhị ma lại không kịp đề phòng, bị máu tươi phun
đầy mặt. Trong máu tươi có lẫn những mẩu thịt vụn đập vào hai mắt Nhị ma.
Nguyên Vu Dung tự biết khó lòng tránh khỏi bị ô nhục. Thị liền cắn nát lưỡi
để toan bề tự sát. Thị thấy Bách Lý Băng ra tay tấn công Mã Ba, lại liệng thuốc giải
cho Tiêu Lĩnh Vu liền vận khí lực toàn thân phun cả máu lẫn những mẩu lưỡi vào
mặt Nhị ma.
Nhị ma hai tay bưng mặt. Hắn tức giận quát lớn:
- Con tiểu tiện nhân chết chém kia!
Hắn vung chân đá tới.
Vu Dung không làm sao né tránh được, bị Nhị ma đá trúng bụng. Thị rên lên
một tiếng, người bị hất tung đi đập vào tường đánh “huỵch” một cái.
Vu Bà Bà kêu thét lên:
- Dung Nhi!
Mụ nghiêng mình xông tới.
Tiêu Lĩnh Vu nhân cơ hội này nhặt bình thuốc giải, mở nắp lấy một viên bỏ
vào miệng nuốt.
Nhị ma đá văng Vu Dung đi rồi, lau máu trên mặt rồi chạy về phía Tiêu Lĩnh
Vu.
Tiêu Lĩnh Vu uống thuốc giải rồi, lập tức vận khí điều tức.
Vu Bà Bà thấy Nhị ma đi về phía Tiêu Lĩnh Vu, mụ đang tiến về Vu Dung, đột
nhiên xoay mình đâm đầu vào Nhị ma.
Nhị ma bị những mẩu lưỡi của Vu Dung bắn trúng hai mắt, tuy chưa bị trọng
thương nhưng cũng đau nhức khó chịu, nước mắt chảy dàn dụa. Tai mắt kém phần
linh mẫn, hắn bị Vu Bà Bà giữa đường biến đổi tâm ý húc đầu vào cạnh sườn.
Vu Bà Bà đang lúc bị trọng thương, lại vận toàn lực đánh một đòn. Tuy đắc thủ
nhưng chính mụ cũng không chống chọi được, té xuống ngất đi.
Bách Lý Băng và Đại ma sau một hồi ác đấu, chân tay cô dần dần trở nên linh
hoạt, thế công càng thêm mãnh liệt.
Đại Ma không ngờ một cô gái nhỏ tuổi như vậy mà thân thủ lợi hại thế. Hán
kinh hãi vô cùng, muốn phản kích mà không đủ sức.
Nhị ma bị mấy vố cay liền trong lòng phẫn nộ vô cùng. Hắn đứng thẳng người
lên, đề tụ chân khí vươn tay ra chụp lấy Tiêu Lĩnh Vu, miệng lớn tiếng thoá mạ:
- Mụ ăn xin kia! Lão phu hãy thu thập Tiêu Lĩnh Vu trước rồi sẽ tính đến bà
cháu mụ.
Đột nhiên hắn thấy cổ tay tê chồn, huyệt mạch đã bị nắm giữ.
Tiêu Lĩnh Vu nội công tinh thâm. Chàng chỉ điều dưỡng một chút đã khôi
phục phần nào nội lực. Chàng biết Lĩnh Nam song ma không phải hạng dễ chơi.
Trong lòng không nắm vững, chàng không dám ra tay một cách khinh xuất.
Bây giờ chàng thấy Nhị ma chụp tới liền xuất thủ cầm nã chụp lấy uyển mạch
hắn.
Chàng ngưng thần nhìn ra thấy Bách Lý Băng quyền cước tung hoành, chiếm
được thượng phong mới yên tâm một phần. Chàng vừa xiết chặt cổ tay Nhị ma vừa
tiếp tục vận khí điều tức.
Bỗng nghe thanh âm Bách Lý Băng lọt vào tai:
- Đại ca ơi! Đại ca đã đỡ chưa?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Ta khá lắm rồi. Băng Nhi cứ dằng co với hắn, đừng để hắn chạy thoát.
Bách Lý Băng trong lòng mừng rỡ khôn tả, cô phấn khởi tinh thần nói lớn:
- Hắn không thể trốn thoát được.
Cô lập tức tấn công ráo riết hơn bằng những chiêu trí mạng, đòn nào cũng
nhằm đánh vào những nơi yếu hại trong mình Mã Ba, bắt buộc hắn phải để hết tinh
thần đối phó.
Tiêu Lĩnh Vu sau khi nắm được huyệt mạch Nhị ma, chàng chưa ra tay tập
kích, vẫn nhắm mắt đứng yên vận khí điều tức.
Nhị ma bị nắm giữ huyệt mạch không cạy cựa được, đành nhắm mắt chờ chết.
Hắn đứng lặng hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì mới mở mắt ra coi, thấy
Tiêu Lĩnh Vu đành nhắm mắt vận khí điều tức thì không khỏi động tâm. ý niệm cầu
sinh lại chỗi dậy. Hắn ngấm ngầm vận nội lực phóng chưởng đánh vào trước ngực
Tiêu Lĩnh Vu đánh binh một tiếng.
Tiêu Lĩnh Vu sau một lúc điều dưỡng, công lực tăng lên rất nhiều, đồng thời
Nhị ma bị nắm giữ uyển mạch, công lực bị ảnh hưởng rất nhiều, chưởng lực không
lấy gì làm hùng hậu cho lắm. Tiêu Lĩnh Vu trúng chưởng chỉ bị lùi lại một bước.
Chàng mở mắt ra cười lạt nói:
- Hai vị nham hiểm tàn độc, không thể để sống được.
Dứt lời tay trái chàng gia tăng nội lực, xiết chặt năm ngón tay kéo mạnh một
cái. Đồng thời tay mặt phóng chưởng đánh tới.
Nhị ma nửa người tê chồn, không thể né tránh. Phát chưởng của Tiêu Lĩnh Vu
đánh trúng Thiên linh cái, hắn phọt óc ra mà chết.
Tiêu Lĩnh Vu buông tay trái, thi thể Nhị ma té xuống đất.
Chàng quay đầu ngó sang thấy Bách Lý Băng phóng quyền chưởng đánh tới
tấp. Mã Ba chỉ còn đường chống đỡ, không đủ lực phản kích. Chàng rảo bước tiến
vào cửa miếu lớn tiếng nói:
- Băng Nhi! Băng Nhi đi cứu Vu Bà Bà cùng Vu cô nương, để tên này cho tiểu
huynh thu thập.
Bách Lý Băng bản tính ngang ngạnh, nhưng đối với Tiêu Lĩnh Vu lại một mực
nhu thuận. Cô vâng lời thu chiêu lùi lại.
Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói:
- Đêm nay là lúc Lĩnh Nam song ma các ngươi tội ác đáo đầu phải chịu quả
báo. Lệnh đệ đã lên đường xuống suối vàng, các hạ cũng nên đi thôi.
Mã Ba quay đầu nhìn lại thấy thi thể Nhị ma nằm lăn ra đó không khỏi rùng
mình.
Tiêu Lĩnh Vu tiến lên một bước nói tiếp:
- Mã Ba! Ta cho các hạ một cơ hội tìm đường sống. Vậy các hạ ra chiêu trước
đi.
Mã Ba vốn khiếp sợ Tiêu Lĩnh Vu vô cùng. Lại thấy Nhị ma chết rồi. Tâm
thần hắn rất hoang mang, đứng ngây người ra tựa hồ như chưa nghe thấy Tiêu Lĩnh
Vu nói gì.
Tiêu Lĩnh Vu tức giận nói tiếp:
- Nếu ngươi không dám ra tay là tự bỏ mất cơ hội. Ta không rảnh để chờ ngươi
nữa.
Chàng phóng chưởng đánh tới.
Mã Ba tung mình né tránh, chưa kịp phản kích thì phát chưởng thứ hai của
Tiêu Lĩnh Vu đã đánh tới.
Chưởng thế của Tiêu Lĩnh Vu cực kỳ thần tốc. Chàng tấn công luôn tám
chưởng. Mã Ba chưa kịp phản kích chiêu nào, người đã phải chạy quanh không
ngớt. Hắn luốn cuống dẫm vào xác Nhị ma, xiêu người đi.
Tiêu Lĩnh Vu tay trái phóng chưởng đánh binh một tiếng, trúng ngay vào vai
hữu Mã Ba.
Phát chưởng cực kỳ trầm trọng, đánh gãy hết gân cốt Mã Ba. Hắn không chịu
được rú lên một tiếng, lùi lại ba bước.
Tiêu Lĩnh Vu đã động sát khí, khi nào còn để hắn trốn thoát. Tay mặt chàng
phóng chưởng đánh trúng ngực Mã Ba.
Mã Ba hộc máu tươi, lảo đảo người rồi té xuống đất.
Tiêu Lĩnh Vu đánh chết Mã Ba rồi, tiến lại trước mặt Bách Lý Băng khẽ hỏi:
- Băng Nhi! Liệu còn cách nào cứu vãn cho bà cháu y không?
Bách Lý Băng lắc đầu đáp:
- Vu Bà Bà nguy đến nơi rồi. Tiểu muội đã trút chân khí vào người mụ mà thủy
chung chẳng thấy phản ứng gì.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Còn Vu cô nương thì sao?
Bách Lý Băng đáp:
- Vu Dung cắn đứt ngọn lưỡi, máu ra nhiều quá, e rằng cũng khó lòng cứu
sống được. Tiểu muội đã điểm huyệt chỉ huyết cho y.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:
- Hỡi ơi! Nếu không nhờ y phun máu tươi vào mặt Nhị ma thì e rằng ta đã chết
về tay hắn rồi.
Chàng vừa nói vừa vươn tay đỡ Vu Bà Bà dậy. Chàng lại bảo Bách Lý Băng:
- Băng Nhi hãy chiếu cố cho Vu cô nương. Ta thử dùng chân lực xem có cứu
tỉnh được Vu Bà Bà được chăng? Dù chúng ta không cứu sống được cho hai vị thì ít
ra cũng phải cứu tỉnh được trong giây lát để bà trăng trối hậu sự.
Bách Lý Băng dạ một tiếng rồi xoay mình ôm Vu Dung dậy.
Tiêu Lĩnh Vu đỡ Vu Bà Bà ngồi lên, đặt tay mặt lên lưng mụ, thúc đẩy chân
khí vào nội phủ.
Công lực chàng thâm hậu vô cùng, dĩ nhiên Bách Lý Băng không thể bì kịp.
Vu Bà Bà chỉ còn thoi thóp thở. Sau khi được Tiêu Lĩnh Vu trút chân khí vào,
đột nhiên mụ hồi tỉnh lại
Vu Bà Bà từ từ mở mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tiêu đại hiệp! Lão thân…rất hối hận đã tàn nhẫn …với …các vị…
Tiêu Lĩnh Vu nhẹ buông tiếng thở dài đáp:
- Chuyện đã qua rồi, lão tiền bối không nên bận lòng.
Vu Bà Bà nói:
- Lão thân bị thương trầm trọng, biết mình không sống được nữa…Con người
sắp chết nói điều phải…Lão thân tội nghiệt đã nhiều, chết không đánh tiếc…
Nhưng tiểu tôn nữ Vu Dung…
Mụ nói tới đây nổi cơn ho sù sụ phải dừng lại. Mụ thu hết tinh thần nói tiếp:
- Dung Nhi của lão thân…chưa từng làm việc gì bại hoại…mong Tiêu đại hiệp
chiếu cố dùm…
Mụ nói tới đây nghẹo cổ tắt hơi mà chết.
Tiêu Lĩnh Vu cố gắng chút chân khí vào nhưng nguyên khí của Vu Bà Bà đã
tiêu tan hết. Dù chàng cố gắng đến đâu cũng không vãn hồi được.
Tiêu Lĩnh Vu đặt thi thể Vu Bà Bà xuống, bước lại gần Bách Lý Băng thở dài
hỏi:
- Băng Nhi! Tình trạng vị cô nương này thế nào?
Bách Lý Băng đáp:
- Khó nói lắm.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- “Sự việc đã đến thế này thì không thể câu nệ điều nam nữ thọ thọ bất thân
được nữa.”
Chàng cúi xuống đưa tay trái đỡ lấy lưng Vu Dung, chú ý nhìn thấy thị hai mắt
nhắm nghiền, dường như cố nhịn cơn đau đớn vô cùng.
Thật là một cảnh tượng thê thảm. Già trẻ nương nhau, nay một chết một trọng
thương. Dù là người đã bị hai bà cháu mụ làm đau khổ cũng không khỏi thương
thầm.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Băng Nhi có mồi lửa không?
Bách Lý Băng lắc đầu đáp:
- Tiểu muội không đem theo, nhưng trong mình Vu cô nương chắc có đá lửa.
Cô thò tay vào bọc của Vu Dung, quả nhiên tìm được đồ đánh lửa.
Tiêu Lĩnh Vu giải khai huyệt đạo cho Vu Dung rồi cạy răng thị ra thì thấy
trong miệng thị máu tươi chảy ra không ngớt. Đầu lưỡi đã bị cắn đứt quá nửa. Máu
tươi vẫn chảy ra không ngớt.