Đàn Chỉ Thần Công

Hồi 52

Lúc cô hoảng hốt lớn tiếng hô hoán, quên mất mình đang cải dạng nam

trang. Thanh âm trong trẻo, hoàn toàn là giọng đàn bà.

Tiêu Lĩnh Vu xua tay nói:

- Băng Nhi! Cứ buông tha họ đi. Ta đã hứa lời rồi.

Bách Lý Băng cất bước chạy về phía trước. Ngờ đâu chạy mấy bước đ ã ngã lăn

ra.

Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi, hấp tấp đỡ Bách Lý Băng dậy hỏi:

- Muội làm sao vậy?

Bách Lý Băng đáp:

- Hai chân tiểu muội nhũn ra, toàn thân bất lực…

Tiêu Lĩnh Vu cảnh giác, lớn tiếng quát:

- Đứng lại!

Chàng đề khí tung mình vọt theo, nhảy một cái xa hơn hai trượng.

Khinh công trác tuyệt, chàng chỉ nhảy hai cái đã tới sau lưng hai bà cháu Vu

Dung. Chàng toan vươn tay ra nắm lấy thị thì đột nhiên đầu nhức mắt hoa, người lảo

đảo muốn té. Chàng phải đề tụ chân khí mới đứng vững cho khỏi ngã.

Vu Dung khiếp sợ Tiêu Lĩnh Vu vô cùng. Vừa nghe chàng hô hoán thị vội

dừng bước.

Thị quay đầu nhìn lại thấy Tiêu Lĩnh Vu lảo đảo tựa hồ không đứng vững, thị

không khỏi ngẩn người ra.

Bỗng nghe Vu Bà nổi lên tràng cười rộ nói:

- Dung Nhi! Ngươi lại giết hết bọn chúng đi.

Vu Dung sửng sốt hỏi:

- Tại sao vậy?

Vu Bà nhắc lại:

- Ta bảo ngươi giết hết chúng đi.

Vu Dung lại hỏi:

- Nhưng nhưng ơi! Nhưng nhưng có biết y là ai không?

Vu Bà đáp:

- Ta biết rồi. Ngươi cứ việc ra tay là xong.

Vu Dung lắc đầu đáp:

- Dù tiểu nữ chỉ đánh một đòn là trúng cũng không dám động thủ.

Lại thấy Tiêu Lĩnh Vu giơ tay lên bóp trán, hiển nhiên chàng không chống nổi

nữa rồi.

Vu dung buông Vu Bà ra chạy lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Các hạ làm sao vậy?

Tiêu Lĩnh Vu đang hết sức vận khí chống cự chất độc đang phát tác nên không

nghe thấy Vu Dung hỏi gì.

Bách Lý Băng rất đỗi bồn chồn lớn tiếng hỏi:

- Đại ca ơi! Đại ca trúng độc rồi ư?

Lúc này Triển Diệp Thanh và Đặng Nhất Lôi cũng cất bước đi tới nhưng hết

sức chậm chạp vì họ cũng chẳng khác gì Bách Lý Băng, hai chân nhũn ra, cử động

khó khăn.

Bỗng nghe Vu Bà Bà nổi lên tràng cười như cú gào, nói:

- Ta tưởng ngươi tấm thân đúc bằng kim cương, không sợ chất kỳ độc. Nào

ngờ bất quá nội lực ngươi thâm hậu nên sức kháng độc bền bỉ hơn kẻ khác mà thôi.

Mụ nói nói cười cười tỏ ra rất đắc chí.

Đột nhiên mụ hai tay ôm ngực, nằm phục xuống.

Nguyên mụ buông tiếng cười rộ làm cho mấy rẽ xương sườn gẫy đau nhói lên

cơ hồ không chịu được.

Đặng Nhất Lôi và Triển Diệp Thanh đã lần tới trước Tiêu Lĩnh Vu. Họ định

vận luồng nguyên khí cuối cùng để bảo vệ cho chàng. Ngờ đâu hai người đi mấy

bước rồi hoàn toàn bất lực. Dù họ không sợ chết cũng chẳng thể bảo vệ cho Tiêu

Lĩnh Vu được.

Còn may ở chỗ Vu Bà Bà trọng thương không thể tái chiến được. Hiện giờ chỉ

còn mình Vu Dung là vô sự.

Đặng Nhất Lôi phấn khởi tinh thần, chậm rãi nói:

- Cô nương lấy thuốc giải đưa ra!

Vu Dung liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu nằm ngửa dưới đất hỏi:

- Phải chăng các hạ muốn cứu lão đạo sĩ này?

Đặng Nhất Lôi đáp:

- Đúng thế! Hiện giờ bên ta ba người mà cô chỉ có một mình, thế lực không

đều định làm sao được?

Vu Dung lắc đầu đáp:

- Không thể cứu lão đạo sĩ này được.

Đặng Nhất Lôi hỏi:

- Tại sao vậy?

Vu Dung đáp:

- Võ công y rất cao cường. Cứu sống y rồi bà cháu ta tất bị khinh khi.

Đạng Nhất Lôi bụng bảo dạ:

- Xem chừng con nha đầu này chưa hiểu rõ tình hình trước mắt. ¢u là ta hăm

dọa thị xem sao.

Lão nghĩ vậy liền lạnh lùng nói:

- Cô không chịu lấy thuốc giải, dễ thường bọ ta không cướp lấy được sao?

Bỗng nghe Vu Bà Bà la lên:

- Dung Nhi đừng nghe chúng hăm dọa. Bọn chúng không còn sức tái chiến

nữa. Ngươi chỉ cất tay một cái là giết được hết.

Vu Dung giương cặp mắt tròn xoe hỏi:

- Nhưng nhưng ta nói vậy có đúng không?

Đặng Nhất Lôi run lên nghĩ thầm:

- “Nếu con nha đầu này động thủ thì quả thực bọn ta không còn sức kháng cự

nữa”.

Lão là người lịch duyệt, tuy biết mình ở vào hoàn cảnh rất nguy nan mà thái độ

rất bình tĩnh. Lão lạnh lùng hỏi lại:

- Cô thử nghĩ coi mụ nói đúng hay trật?

Vu Dung trầm ngâm một lát rồi đáp:

- Cái đó khó mà biết được. Bây giờ hai vị thử động thủ coi còn sức tái chiến

được nữa không.

Đặng Nhất Lôi sửng sốt hỏi:

- Cô nương nhất định muốn quyết thắng phụ với tại hạ chăng?

Vu Dung đáp:

- Đúng thế! Chỉ có cách đó mới chứng minh được các hạ còn sức tái chiến hay

không.

Bách Lý Băng đột nhiên đứng dậy quát:

- Con nha đầu thối tha kia! Ngươi đánh lừa đại ca ta buông tha hai bà cháu

ngươi rồi hạ độc hại y. Y là người quân tử nhân đức, biết đâu mà đề phòng bụng dạ

kẻ tiểu nhân.

Bách Lý Băng trong lòng nóng nẩy, lại thoá mạ bằng thanh âm trong trẻo.

Vu Dung sửng sốt hỏi:

- Ngươi là trai hay gái?

Bách Lý Băng đáp:

- Trai hay gái thì cũng chẳng liên quan gì tới ngươi.

Vu Bà Bà vừa nói mấy câu, xương sườn gẫy làm nổi cơn đau kịch liệt. Bây giờ

mụ thấy Bách Lý Băng giọng nói đanh thép, không nhịn được lại la lên:

- Dung Nhi! Ngươi cho ả hai cái tát để cho nó một bài học…

Mụ nói tới đây chõ bị thương lại nhói lên, đột nhiên dừng lại.

Vu Dung nghe mụ hô hoán liền vung chưởng đánh ra.

Bách Lý Băng muốn tránh đỡ mà hai chân nhũn ra, bất lực không cử động

được.

“Binh” một tiếng, cô bị phát chưởng đánh trúng, lảo đảo người đi rồi té xuống

đất.

Vu Dung không ngờ chưởng lực của mình uy lực lại mạnh đến thế, bất giác

mỉm cười.

Đặng Nhất Lôi thấy Bách Lý Băng bị Vu Dung đánh té thì trong lòng sợ hãi

nghĩ thầm:

- “Ta bấy nhiêu tuổi rồi mà giờ bị con nhỏ này đánh mấy cái tát tai thì thật là

một chuyện nhục nhã suốt đời”.

Lão nghĩ vậy rồi không dám lại gần thêm nữa.

Vu Dung đánh ngã Bách Lý Băng rồi, từ từ đến bên Tiêu Lĩnh Vu. Thị đưa tay

ra nắm lấy chòm râu giả của chàng cười nói:

- Vừa rồi ngươi khinh mạn ta, bây giờ ta phải đánh ngươi hai cái bạt tai cho hả

giận.

Chòm râu giả của Tiêu Lĩnh Vu bị Vu Dung giật mạnh liền tụt ra. Những đồ

hóa trang trên mặt cũng lả tả rớt xuống.

Vu Dung ngơ ngác một chút rồi cười nói:

- ủa! Té ra là một giả đạo sĩ.

Triển Diệp Thanh rút ngọn Thất Hưu kiếm ra nói:

- Cô nương mà không lấy thuốc giải ra thì đừng trách tại hạ hạ độc thủ.

Vu Dung lắc đầu đáp:

- Các hạ đừng hăm dọa ta. Các hạ cũng như bọn họ, không còn khả năng động

thủ nữa rồi.

Triển Diệp Thanh đáp:

- Tại hạ vẫn có thể phóng ám khí được.

Nguyên y định bất thình lình phóng kiếm ra, nhưng nghĩ đến hành động như

vậy chẳng phải là hành vi đại trượng phu nên cất tiếng báo trước.

Vu Dung ngó thấy thanh đoản kiếm trong tay Triển Diệp Thanh hàn quang lấp

loáng, sắc bén phi thường, vội vung tay phóng chưởng đánh tới.

Triển Diệp Thanh toàn thân bất lực, động tác chậm chạp, chưa kịp phóng ám

khí ra thì chưởng thế của Vu Dung đã đánh trúng cổ tay mặt của y. Thanh đoản

kiếm rớt xuống, người y cũng xoay đi mấy vòng rồi ngồi phệt xuống.

Đặng Nhất Lôi thở dài nói:

- Triển huynh đệ! Lúc này sức lực chúng ta kém cả người thường không hiểu

võ công thì làm sao địch nổi thị được.

Triển Diệp Thanh hỏi:

- Theo ý Đặng huynh thì chúng ta chỉ còn đường để đối phương muốn băm

vằm mổ xẻ thế nào cũng mặc hay sao?

Đặng Nhất Lôi hỏi:

- Ngoài cách đó thử hỏi chúng ta còn cách nào khác?

Vu Dung phóng chưởng đánh té Triển Diệp Thanh rồi cười nói:

Các vị hãy thủng thẳng chờ ta. Để ta coi chân tướng vị đạo sĩ giả kia đã.

Thị cúi xuống đưa tay lau hết thuốc dịch dung trên mặt Tiêu Lĩnh Vu.

Bách Lý Băng bị Vu Dung đánh một chưởng ngất đi. Lúc cô tỉnh lại thấy Vu

Dung đang lau thuốc trên mặt Tiêu Lĩnh Vu liền gắng gượng ngồi dậy quát:

- Không được động đến y.

Vu Dung dừng tay lại hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Bách Lý Băng nhắc lại:

- Ngươi không được động vào y.

Vu Dung cười hỏi:

- Ngươi la lối như vậy thì được ích gì? Ngươi đã không còn sức ngăn cản ta thì

hãy chờ ta coi chân tướng y rồi sẽ lột đạo bào của ngươi để coi chân tướng.

Bách Lý Băng thộn mặt ra không nói gì nữa.

Vu Dung lột đạo bào trên người Tiêu Lĩnh Vu để chùi mặt chàng. Thị chú ý

nhìn lại thì thấy dưới ánh trăng lộ ra một bộ mặt thiếu niên anh tuấn.

Vu Dung sửng sốt đứng lên nhìn Bách Lý Băng hỏi:

- Ngươi tự cởi áo hay muốn ta động thủ?

Bách Lý Băng trong lòng nóng nảy hỏi:

- Ngươi muốn coi cái gì?

Vu Dung đáp:

- Ta muốn xem ngươi là trai hay gái.

Bách Lý Băng nghĩ đến nếu để thị lột áo ra thì thật nhục nhã vô cùng, vội đáp:

- Ta cũng là phận nữ nhi.

Vu Dung mỉm cười hỏi:

- Ngươi là gái sao lại mặc giả đạo sĩ để theo trai? Chà! Coi bộ ngươi không

phải thiện nhân.

Bách Lý Băng đáp:

- Y là đại ca ta. Dĩ nhiên ta có thể theo y.

Vu Dung cười nói:

- Té ra là thế.

Bỗng thị chau mày hỏi:

- Tại sao hai vị cải trang giả làm đạo sĩ?

Bách Lý Băng đáp:

- Cái đó…cái đó vì chúng ta muốn tránh tai mắt kẻ thù.

Vu Dung nhấp nháy cặp mắt gật đầu nói:

- Thôi được! Ta tạm tin lời cô.

Bách Lý Băng thở dài sườn sượt hỏi:

- Cô nương! Ta yêu cầu cô nương một chuyện được chăng?

Vu Dung thấy cô nói cũng tội nghiệp liền thủng thẳng hỏi lại:

- Việc gì?

Bách Lý Băng đáp:

- Cô hãy cứu đại ca ta. Y là người chính nhân quân tử. Trên giang hồ khó lòng

kiếm được một hảo nam nhi như y. Cô không nên gia hại y.

Vu Dung hỏi:

- Y là người tốt ư?

Bách Lý Băng đáp:

- Những lời ta nói đều là sự thực.

Vu Dung lắc đầu đáp:

- Không được! Võ công y rất cao cường. Ta cứu y rồi bà cháu ta tất bị y khinh

mạn.

Bách Lý Băng nói:

- Không sao đâu. Chỉ cần các ngươi nắm giữ sinh mạng ta là y phải chịu nghe

lời các vị.

Cô muốn cứu mạng cho Tiêu Lĩnh Vu nên đành khuất tất.

Vu Dung hỏi:

- Y đả thương nhưng nhưng ta thì cứu y thế nào được?

Bách Lý Băng đáp:

- Sự thực thì y đã có thể hạ sát cả hai bà cháu ngươi, nhưng y đã tha mạng cho

đó.

Vu Dung cười lạt đáp:

- Ta năn nỉ mãi y mới tha mạng cho nhưng nhưng ta.

Bách Lý Băng nói:

- Bây giờ ta cũng năn nỉ cô.

Bỗng thấy Vu Bà Bà chậm chạp bước lại nói:

- Dung Nhi! Không nên tha cho chúng.

Vu Dung hỏi:

- Không tha họ là phải giết họ hay sao?

Vu Bà Bà đáp:

- Đúng thế! Nhổ có phải trừ tận rễ. Không giết họ là thả hổ về rừng.

Vu Dung thở dài đáp:

-Nhưng nhưng ơi! Giải tỷ vừa rồi lão đạo sĩ kia mà giết bọn ta thì bây giờ

chúng ta không thể giết họ được nữa.

Vu Bà Bà sửng sốt hỏi:

- Sao? Ngươi muốn tha bọn chúng chăng?

Vu Dung hỏi lại:

- Tôn nữ tính nên tha cho bọn họ, chỉ phế bỏ võ công là đủ. Chưa hiểu nhưng

nhưng có ưng thuận chăng?

Vu Bà Bà trỏ vào Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Trừ một gã này, còn ba tên kia tùy ý ngươi. Ngươi phế bỏ võ công rồi tha cho

chúng cũng được.

Bách Lý Băng xen vào:

- Tiểu nữ chết thay cho y.

Vu Bà Bà đảo mắt nhìn Bách Lý Băng cười lạt nói:

- Sao ngươi lại đòi chết thay cho gã?

Bách Lý Băng đáp:

- Bà Bà chỉ muốn giết một người thì giết ta hay giết y cũng vậy.

Vu Bà Bà lạnh lùng nói:

- Muốn ta tha mạng cho y cũng được, nhưng ba người các ngươi phải đổi

mạng.

Bách Lý Băng hỏi:

- Tại sao vậy?

Vu Bà Bà đáp:

- Vì võ công y rất cao thâm, ít người địch nổi.

Bách Lý Băng toan nói thì Triển Diệp Thanh đã chắp tay lên tiếng:

- Lão phu nhân đã nói ba mạng đổi một mạng tức là tha y và giải độc nữa phải

không?

Vu Bà Bà trầm ngâm một lát rồi đáp:

- Được rồi! Ta giải độc cho gã.

Triển Diệp Thanh nghĩ thầm:

- “Tiêu Lĩnh Vu là một nhân vật rất cần thiết cho võ lâm. Ta nên phải hy sinh”.

Y liền buông tiếng thở dài nói:

- Hay lắm! Lão phu nhân hãy trị độc thương cho y rồi tại hạ xin tự tử trước

tiên.

Vu Bà Bà đảo mắt nhìn Đặng Nhất Lôi nói:

- Khó nhất tự cổ trí kim là cái chết. Đặng nhị hiệp đã lớn tuổi dĩ nhiên không

đồng ý về điểm này?

Đặng Nhất Lôi thủng thẳng đáp:

- Chỉ cần lão phu nhân thủ tín, tại hạ có chết cũng không đáng tiếc.

Vu Bà Bà ngơ ngác hỏi:

- Lời nói của đại hiệp phải chăng phát ra tự đấy lòng?

Đặng Nhất Lôi. Triển Diệp Thanh đồng thanh đáp:

- Đúng là những lời tự tâm can phát ra.

Vu Bà Bà nhìn chằm chặp vào mặt Tiêu Lĩnh Vu một lát rồi nói:

- Gã là nhân vật thế nào mà lại quan trọng vậy? Sao ba người các vị lại tự

nguyện chết thay cho y?

Triển Diệp Thanh đáp:

- Lão phu nhân đã chịu lời, vậy chúng ta cứ thế. Hà tất phải hỏi y là ai?

Vu Bà Bà nói:

- Mấy vị mà không nói rõ thân phận y thì lão thân không chịu theo lời yêu cầu

của các vị đâu.

Triển Diệp Thanh liếc mắt nhìn Đặng Nhất Lôi, nỗi lo âu lộ ra ngoài mặt.

Bách Lý Băng vốn là con người thông tuệ mà lúc này cũng không tìm ra chủ ý

gì. Cô trầm ngâm một chút rồi nói:

- Lão phu nhân muốn biết y là ai cũng được nhưng đừng có giở quẻ và nhất

định phải trị độc thương cho y.

Vu Bà Bà cười khanh khách đáp:

- Trước nay lão thân không chịu tuân mệnh lệnh của ai bao giờ.

Bách Lý Băng căm hận đến cực điểm, cô cười khẩy cất tiếng thoá mạ:

- Mụ ăn mày kia! Ngày sau mụ mà lọt vào tay ta, ta quyết phân thây mụ làm

muôn đoạn.

Vu Bà Bà tức giận mắng lại:

- Con tiểu nha đầu thối tha kia! Mi là gái giả trai theo đàn ông mà còn tưởng

hay lắm ư?

Mụ to tiếng làm động đến vết thương lại đau nhói lên, phải ôm lưng cúi lom

khom ráng nhịn đau nói tiếp:

- Dung Nhi! Ngươi lại tát cho ả hai cái để hả mối tức giận cho ta.

Vu Dung từ từ bước lại nói:

- Nhưng nhưng sai ta đánh cô, ta không thể trái lệnh được.

Thị giơ tay lên tát “bốp, bốp” hai cái.

Thủ kình của thị rất nặng khiến cho Bách Lý Băng lảo đảo người đi, miệng ứa

máu tươi.

Bách Lý Băng đứng vững lại rồi giơ tay lên chùi vết máu nói:

- Ngươi đánh ta cũng không sao, nhưng không thể giết đại ca ta được. Vận

mạng hàng ngàn hàng vận đồng đạo võ lâm đều trông cậy vào y.

Vu Dung thấy cô quên mình năn nỉ cho Tiêu Lĩnh Vu, trong lòng rất lấy làm

kỳ hỏi:

- Y là ai mà ngươi có ân tình thiết tha như vậy?

Bách Lý Băng mất hết võ công dù có nhiệt tâm cứu Tiêu Lĩnh Vu mà không

làm sao được, đành đáp:

- Được rồi! Ta nói cho cô hay, y là Tiêu Lĩnh Vu.

Vu Bà Bà đang cúi lom khom nghe vậy đột nhiên đứng thẳng người lên hỏi:

- Y là Tiêu Lĩnh Vu ư?

Bách Lý Băng đáp:

- Đúng thế!

Vu Bà Bà vội nói:

- Dung Nhi! Ngươi mau lại chùi hết thuốc dịch dung trên mặt gã coi.

Vu Dung dạ một tiếng rồi móc khăn tay chùi hết thuốc dịch dung trên mặt

Tiêu Lĩnh Vu.

Vu Bà Bà móc trong túi áo lấy ra một cái bình ngọc nói:

- Dung Nhi! Mau cho y uống thuốc giải này.

Bách Lý Băng thấy Vu Bà Bà vừa nghe đến tên Tiêu Lĩnh Vu đã vội vã lấy

thuốc giải cứu chàng thì trong lòng hoan hỷ vô cùng. Cô quay lại nhìn Triển Diệp

Thanh và Đặng Nhất Lôi nói:

- Danh vọng của đại ca quả nhiên lớn thực. Nếu biết thế này thì nói tên y trước

đi khỏi phải phí lời năn nỉ họ.

Đặng Nhất Lôi chậm rãi đáp:

- Trước khi hiểu rõ nội tình, cô nương chớ vội mừng.

Lão liếc mắt nhìn Vu Dung đón lấy bình ngọc, mở nắp lấy một viên thuốc bỏ

vào miệng Tiêu Lĩnh Vu.

Viên thuốc giải này công hiệu cực kỳ thần tốc, chỉ trong khoảnh khắc Tiêu

Lĩnh Vu đã hồi tỉnh, ngồi ngay người lên.

Bách Lý Băng vội hỏi:

- Đại ca! Đại ca có thấy đỡ không?

Tiêu Lĩnh Vu từ từ đứng dậy, chuyển động cặp mắt nhìn quanh một lượt rồi

đáp:

- Tiểu huynh hết đau rồi.

Bỗng nghe Vu Bà Bà cười hỏi:

- Các hạ là Tiêu Lĩnh Vu ư?

Tiêu Lĩnh Vu đưa tay lên định bỏ chòm râu dài ra thì đã không thấy đâu nữa.

Vu Dung cười nói:

- Tiểu nữ đã tháo chòm râu giả của các hạ ra rồi.

Tiêu Lĩnh Vu ngước mắt nhìn Bách Lý Băng, thấy trên mặt cô còn in vết ngón

tay, cặp mắt long lanh ngấn lệ. Chàng không khỏi chau mày hỏi:

- Băng Nhi! Băng Nhi cũng bị thương nặng lắm ư?

Bách Lý Băng mỉm cười đáp:

- Không có đâu! Tiểu muội chỉ bị thương xoàng thôi.

Lại nghe Vu Bà Bà hắng dặng một tiếng rồi nói:

- Tiêu Lĩnh Vu! Lão thân nói cho các hạ hay một việc.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi ngay:

- Việc gì?

Vu Bà Bà đáp:

- Hiện giờ các hạ cùng ba vị bằng hữu đều không còn sức trói gà.