- Nhưng sư thái phải bảo đảm từ nay Bạch Vân sơn trang không được đến đây tầm cừu nữa.
Vong Tình sư thái đáp:
- Dĩ nhiên là thế. Trước khi Khâu Tiểu San đưa ra quyết định mỗi chúng ta có thể hỏi thị ba câu, rồi không nói gì nữa để thị tự quyết định. Hồng thí chủ hỏi trước đi.
Hồng Bà Bà trầm ngâm hỏi:
- Lão thân biết hỏi gì bây giờ?
Vong Tình sư thái đáp:
- Hỏi gì thì bần ni không tiện tác chủ.
Hồng Bà Bà nghĩ thầm:
- “Dù ta không phòng bị trước nhưng Khâu Tiểu San ý chí đã quyết. Chắc mu.
không thể nói mấy câu mà làm y biến đổi tâm ý được”.
Mụ liền gật đầu đáp:
- Chỉ hỏi ba câu thôi, để tùy thị trả lời.
Rồi mụ hỏi:
- Tiểu San!. Có phải ngươi năn nỉ xin ta thu vào làm môn hạ không?
Khâu Tiểu San gật đầu đáp:
- Đúng thế!.
Hồng Bà Bà lại hỏi:
- Ta ưng thuận thu nạp ngươi và ngươi đã nhận làm đệ tử thừa kế chân truyền của tạ Có đúng thế không?
Khâu Tiểu San đáp:
- Đúng thế!.
Hồng Bà Bà lại hỏi:
- Vậy thì hay lắm!. Bất luận ai dùng biện pháp gì ngươi cũng không thể dời khỏi đây.
Khâu Tiểu San gật đầu đáp:
- Đệ tử biết rồi.
Hồng Bà Bà mỉm cười nói:
- Sư thái!. Lão thân hỏi xong rồi. Bây giờ đến lượt sư thái.
Vong Tình sư thái vẻ mặt nghiêm nghị từ từ tiến lại gần ba bước nhìn Khâu Tiểu San hỏi:
- Võ công của sư phụ thế nào?
Khâu Tiểu San sửng sốt một chút rồi đáp:
- Rất cao thâm.
Vong Tình sư thái hỏi:
- Ta không muốn xung đột với Hồng thí chủ, nhưng chút mối hận lên đầu Tiêu Lĩnh Vu thì ngươi tính sao?
Khâu Tiểu San giật mình kinh hãi đáp:
- Vụ này không liên quan gì đến Tiêu Lĩnh Vu.
Vong Tình sư thái nói:
- Ngươi chịu ơn không báo đáp lại biến thành thù địch đều vì gã mà ra. Các ngươi không thể dời khỏi Tẩy Tâm mao xá...
Hồng Bà Bà lớn tiếng:
- Thế là sư thái hỏi đủ ba câu rồi.
Vong Tình sư thái giữ lời ước không nói gì nữa.
Khâu Tiểu San đột nhiên lớn tiếng la:
- Không thể được!. Không thể được.
Tam Tuyệt sư thái đột nhiên xen vào:
- Sư phụ!. Song thân của Tiêu Lĩnh Vu còn sống ở thế gian. Chúng ta muốn trả thù thì lần sau phải hạ độc thủ. Dù không được lên miền cực lạc cũng đành chịu.
Hồng thí chủ đã phát thệ không dời khỏi Tẩy Tâm mao xá, vậy chúng ta chẳng cần úy kỵ điều đó.
Khâu Tiểu San tiến lên hai bước hỏi:
- Thưa sư phụ cùng sư tỷ. Vụ này đã không liên quan gì tới Tiêu Lĩnh Vu, lại càng chẳng dính dáng gì tới song thân ỵ Sao các vị lại hạ thủ vào những người vô can? Huống chi song thân Tiêu Lĩnh Vu lại không phải là người trong võ lâm.
Tam Tuyệt sư thái hỏi lại:
- Vụ này không liên quan gì tới Hồng lão tiền bối mà Hồng lão tiền bối vẫn dính vào thì sao?
Khâu Tiểu San đáp:
- Cái đó là vì tiểu muội đã làm đệ tử thừa kế của lão nhân gia.
Tam Tuyệt sư thái nói:
- Tuy sư phụ đã quy y cửa Phật, nhưng lão nhân gia là cô nhưng nhưng của Trương Tuấn.
Khâu Tiểu San nói:
- Trước nay sư tỷ vẫn bênh vực tiểu muội...
Tam Tuyệt sư thái ngắt lời:
- Ta nghĩ tới nghĩ lui, nhận định bao nhiêu chuyện đều do ngươi mà ra. Vì ngươi phản phúc nên mới đưa đến bao nhiêu kết quả bi thảm. Ta có thương yêu ngươi cũng không thể giúp gì được.
Hồng Bà Bà tức giận nói:
- Vong Tình sư thái!. Các vị không thấy là đã nói nhiều quá rồi ư?
Vong Tình sư thái đáp:
- Lão ni đâu có nói câu nào?
Tam Tuyệt sư thái nói:
- Tiểu ni chưa ước hẹn gì với lão tiền bối thì nói nhiều hay nói ít cũng chẳng quan hệ gì.
Khâu Tiểu San quay lại nhìn Hồng Bà Bà nói:
- Sư phụ!. Xin sư phụ lượng thứ cho đệ tử được nói rõ cho các vị hay.
Hồng Bà Bà thở dài đáp:
- Ta không ngờ sống đến bấy nhiêu tuổi mà còn mắc bẫy họ.
Khâu Tiểu San đảo mắt nhìn Tam Tuyệt sư thái hỏi:
- Xem chừng sư tỷ trong lòng hờn giận tiểu muội lắm thì phải?
Tam Tuyệt sư thái đáp:
- Ngươi ỷ có chỗ tự vững chắc là được Hồng lão tiền bối tác chủ cho, nên ta có hận ngươi cũng chẳng làm gì được.
Khâu Tiểu San nghiêm trang hỏi:
- Xin sư tỷ hãy nghe tiểu muội nói mấy lời được chăng?
Tam Tuyệt sư thái đáp:
- Được rồi!. Ngươi nói đi.
Khâu Tiểu San đưa tay lên bỏ tấm khăn trắng bịt đầu xuống nói:
- Tỷ tỷ hãy coi đây.
Tam Tuyệt sư thái ngửng đầu lên nhìn không khỏi sửng sốt.
Nguyên mái tóc xanh của Khâu Tiểu San đã cắt rồi.
Tam Tuyệt sư thái thở dài hô:
- Sư muội!.
Khâu Tiểu San xua tay cản lại ngắt lời:
- Tiểu muội còn nhớ sư phụ đã bảo tiểu muội không phải là người ở cửa Phật, người không cho xuống tóc xuất gia. Nhưng tiểu muội là mầm họa, đi tới đâu xảy chuyện tranh chấp tới đó. Tiểu muội cắt bỏ ba ngàn sợi phiền não, hoặc giả có dễ chịu hơn chăng?
Nàng thở phào nói tiếp:
- Về vụ liên quan tới Trương huynh, tỷ tỷ là người hiểu rõ hơn ai hết. Tiểu muội đưa trả tiêu pháp Trương gia, thế là ân oán thanh toán được một lần. Nếu tiểu muội phải lấy chồng thì phải kết hôn với Tiêu Lĩnh Vu vì tiên mẫu đã để di thư sắp đặt việc chung thân cho tiểu muội. Huống chi từ ngày mới quen biết Trương huynh, tiểu muội đã nói rõ nội tình và y đã chịu lời. Còn bảo tiểu muội quên ơn phụ nghĩa thì tiểu muội không hiểu nên thừa nhận hay phủ nhận. Tỷ tỷ cảm mối thâm tình của sư phụ, sư phụ nghĩ tới mối tình thâm cốt nhục mà can thiệp đều không có lỗi. Lỗi là ở chỗ tiểu muội vì sao lại chịu món ân tình của người ta.
Tam Tuyệt sư thái quay lại nhìn Vong Tình sư thái nói:
- Sư phụ!. Khâu sư muội nói có lý.
Vong Tình sư thái nhíu cặp lông mày, lẳng lặng không đáp.
Khâu Tiểu San nói tiếp:
- Nếu sư tỷ dùng mối thâm tình để lay động thì tiểu muội đã cắt tóc để tỏ rõ nỗi lòng. Tiểu muội không thể tuân lời di ngôn của tiên mẫu làm vợ Tiêu Lĩnh Vu thì cũng chẳng thể thị phụng Trương huynh. Còn sư tỷ dùng võ lực bức bách tiểu muội thì tiểu muội nguyện đưa đầu chịu chém để các vị tiêu tan lửa hận.
Tam Tuyệt sư thái khẽ thở dài nói:
- Sư phụ!. Chúng ta nên làm thế nào?
Vong Tình sư thái biến đổi sắc mặt mấy lần, song vẫn lẳng lặng không nói.
Khâu Tiểu San thò tay vào bọc rút lưỡi trủy thủ ra nói:
- Tiểu muội có tội là ở chỗ được hoàng thiên ban cho gương mặt này. Giả tỷ nó biến thành xấu xa thì chắc Trương huynh chẳng nghĩ gì tới tiểu muội nữa. Vậy tiểu muội phải phá hủy diện mạo này để đền tội và lửa hận trong lòng các vị cũng tắt ngay.
Nàng giơ đao lên toan rạch mặt.
Bỗng thấy Hồng Bà Bà rung cây trúc trượng. “cạch” một tiếng. Lưỡi đao trủy thủ trong tay Khâu Tiểu San bị đánh rớt xuống.
Đồng thời một bóng người vọt vào nhanh như sao xa.
Vong Tình sư thái, Hồng Bà Bà đảo mắt nhìn ra thấy người mới đến mình mặc áo xanh, lưng đeo trường kiếm. Chính là Tiêu Lĩnh Vu.
Khâu Tiểu San chau mày nói:
- Huynh đệ còn chưa đi ư?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Chưa...
Chàng đảo mắt nhìn Hồng Bà Bà nói tiếp:
- Trước hết vãn bối xin lão tiền bối tha tội cho.
Nói xong, chàng chắp tay xá dài một cái.
Hồng Bà Bà không đáp lễ, lạnh lùng hỏi:
- Chuyện gì?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Vãn bối càn rỡ đã cùng người động thủ ở ngoài Tẩy Tâm mao xá.
Hồng Bà Bà nói:
- Những chuyện xảy ra cách Tẩy Tâm mao xá ngoài trăm trượng đều không liên quan gì tới lão thân.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Vãn bối biết rồi, nhưng bọn họ vì lão tiền bối mà tới đây.
Hồng Bà Bà hỏi:
- Ai vậy?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Thần Phong bang.
Hồng Bà Bà hỏi:
- Họ đâu rồi?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Vãn bối đả thương hộ pháp, phá hủy thần tượng. Còn dư đảng chạy trốn hết cả.
Hồng Bà Bà hỏi:
- Giữa Thần Phong bang với lão thân vốn chẳng có ân oán gì, sao họ lại phạm tới Tẩy Tâm mao xá?
Tiêu Lĩnh Vu không trả lời Hồng Bà Bà, quay lại nhìn Vong Tình sư thái nói:
- Lão tiền bối!. Tại hạ là Tiêu Lĩnh Vu xin ra mắt.
Vong Tình sư thái nghiêng mình đáp:
- Lão ni không dám nhận lễ của Tiêu đại hiệp.
Tiêu Lĩnh Vu ngửa mặt lên trời cười nói:
- Tại hạ đã nghe thấy lời sư thái rồi. Không dám phiền sư thái ngàn dặm bặt thiệp đi kiếm tại hạ. Tại hạ xin đến bái kiến.
Vong Tình sư thái nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu hồi lâu rồi hỏi:
- Đại hiệp muốn động thủ với lão ni chăng?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:
- Có phải sư thái muốn lấy sinh mạng của Tiêu Lĩnh Vu này không?
Vong Tình sư thái đáp:
- Đúng rồi!. Lão ni có nói thế thực.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Tại hạ đã đến đây, sư thái tính sao cho biết?
Vong Tình sư thái đáp:
- Tiêu đại hiệp thật là cuồng ngạo.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Sư thái dạy quá lời...
Mặt lạnh như tiền, chàng nói tiếp:
- Tại hạ biết sư thái là bậc cao nhân đắc đậo, chỉ vì chỗ thâm tình mà không bo?
qua được. Sư thái đã ra mặt tất muốn tìm được một kết quả. Tại hạ là vật chướng ngại trong vụ này. Sư thái giết tại hạ rồi là mọi việc được giải quyết. Nhưng bất hạnh mà sư thái nhường cho tại hạ thủ thắng thì cũng là tận tâm rồi.
Vong Tình sư thái hỏi:
- Phải chăng Tiêu đại hiệp bức bách lão ni phải ra tay?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ e rằng nếu sư thái chưa cùng tại hạ động thủ một trận tất chẳng cam tâm trở lại am thiền.
Khâu Tiểu San lớn tiếng quát:
- Tiêu huynh đệ!. Không được vô lễ.
Tiêu Lĩnh Vu quả nhiên ngẩn người ra không dám nói nữa.
Vong Tình sư thái vẻ mặt lạnh lùng, không ai hiểu trong lòng bà đang nghĩ gì.
Bỗng bà quay lại nhìn Tam Tuyệt sư thái hỏi:
- Võ công của Tiêu Lĩnh Vu thế nào?
Tam Tuyệt sư thái đáp:
- Rất cao cường.
Vong Tình sư thái lại hỏi:
- Bản lãnh gã so với uy danh thế nào?
Tam Tuyệt sư thái đáp:
- Uy danh của gã không phải do may mắn mà được.
Vong Tình sư thái khẽ hỏi lại:
- Tức là gã có thể động thủ được với ta hay sao?
Tam Tuyệt sư thái hỏi lại:
- Sư phụ muốn ra tay ư?
Vong Tình sư thái đáp:
- Nếu quả như lời đồn, ta muốn lãnh giáo mấy cao chiêu của gã.
Tam Tuyệt sư thái thở dài buồn rầu nói:
- Võ công của Tiêu Lĩnh Vu rất phức tạp. Khi đệ tử động thủ với gã, dường như những điều sở học của gã còn chưa thi triển đến mức tuyệt đỉnh. Nhưng nay cách biệt lâu ngày, chẳng hiểu gã tiến bộ đến đâu.
Vong Tình sư thái đáp:
- Ta hiểu rồi.
Bà đảo mắt nhìn Khâu Tiểu San nói:
- Ngươi hãy lùi lại. Vụ này không liên quan tới ngươi.
Khâu Tiểu San đáp:
- Sư phụ Ơi!. Sư phụ không nên động thủ với y.
Vong Tình sư thái cười mát hỏi:
- Tại sao vậy? Ngươi sợ gã đả thương ta hay sợ ta đả thương gã?
Khâu Tiểu San đáp:
- Bất luận ai thắng ai bại đều làm đệ tử tan ruột nát gan.
Vong Tình sư thái nói:
- Xem chừng ngươi tất thâm tình với gã.
Khâu Tiểu San đáp:
- Khi y còn nhỏ, đệ tử đem y dời khỏi gia đình, hết lòng chiếu cố thì vô tình làm sao được? Nhưng đệ tử không muốn làm Trương huynh phải thương tâm nên mới nhất quyết làm đệ tử thừa kế của Hồng lão tiền bối, suốt đời ở Tẩy Tâm mao xá.
Vong Tình sư thái nói:
- Ta biết cả rồi. Ngươi cứ lùi lại đi.
Khâu Tiểu San cho là mình đã thuyết phục được Vong Tình sư thái nên y lời lùi lại ba bước.
Vong Tình sư thái giơ tay lên vẫy Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tiêu đại hiệp lại đây.
Tiêu Lĩnh Vu hiên ngang tiến lại bốn bước, đứng trước mặt Vong Tình sư thái hỏi:
- Sư thái có điều chi dạy bảo?
Vong Tình sư thái đáp:
- Cứ theo sự việc mà nói thì Trương Tuấn quả có điều không phải, nhưng Vong Tình không phải là Vô Tình. Nhà họ Trương chỉ còn một chồi. Lão ni tuy gửi mình nơi cửa Phật song vẫn là cô nhưng nhưng của gã.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Vãn bối cũng hiểu sư thái chẳng thể gạt bỏ chỗ thâm tình.
Vong Tình sư thái nói:
- Khâu Tiểu San tuy vô tâm, nhưng thị đùa với chữ tình, tội y còn nặng hơn Trương Tuấn...
Mụ thở phào nói tiếp:
- Trong cả ba người đó thì đại hiệp là kẻ vô tội.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Khâu tỷ tỷ có tội lỗi gì tại hạ cũng xin chịu thay.
Vong Tình sư thái nói:
- Đại hiệp khá anh hùng đấy. Bàn chuyện phải trái thì lão ni không nên động thủ với đại hiệp. Nhưng mấy chục năm bần ni chưa ra khỏi am một bước, nay đã đê?
cho mối thâm tình làm cho liên lụy thì cũng nên đi đến một kết quả phải không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Vãn bối đã hiểu rõ, dù chết cũng không oán hận.
Vong Tình sư thái lắc đầu nói:
- Đại hiệp không nên chết. Lão ni muốn đưa điều kiện với đại hiệp.
Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:
- Điều kiện gì?
Vong Tình sư thái đáp:
- Chúng ta động thủ tất có kẻ thắng người bại. Nếu lão ni bại thì cũng đã hết tâm lực, không có điều chi đáng thẹn với tổ tông họ Trương. Nhưng may mà lão ni thắng thì sao?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:
- Sư thái định thế nào?
Vong Tình sư thái đáp:
- Nếu đại hiệp thất bại, lão ni muốn khuất tất Khâu Tiểu San làm con dâu nhà họ Trương.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Vụ này tại hạ tác chủ thế nào được?
Vong Tình sư thái đáp:
- Đại hiệp nếu đã tin là thắng được lão ni thì làm sao lại không dám nhận lời?
Hồng Bà Bà lên tiếng:
- Khâu Tiểu San là đệ tử chân truyền của lão, nên để lão động thủ mới phải.
Vong Tình sư thái hỏi:
- Thí chủ cho rằng nhất định thắng được lão ni chăng?
Hồng Bà Bà đáp:
- Tuy lão thân đã bị thương một tay, nhưng tự tin còn có thể chiến đấu với sư thái một trận.
Vong Tình sư thái nói:
- Thí chủ hãy khoan, chờ lão ni thắng Tiêu Lĩnh Vu rồi động thủ cũng chưa muộn.
Hồng Bà Bà hỏi:
- Sao lão thân lại không động thủ với sư thái trước Tiêu Lĩnh Vu được?
Vong Tình sư thái đáp:
- Thí chủ đã kiên trì như vậy lão ni cũng đành tuân mạng.
Hồng Bà Bà nói:
- Hay lắm!. Chúng ta hãy đánh trước. Lão thân mà thắng sư thái thì Tiêu Lĩnh Vu bất tất phải động thủ nữa.
Vong Tình sư thái đáp:
- Lão ni mà thất bại sẽ trở gót đi liền, suốt đời không ra khỏi ni am mà cũng không hỏi đến chuyện của nhà họ Trương nữa. Còn lão ni mà thắng thì mong thí chủ giao Khâu Tiểu San cho.
Hồng Bà Bà nói:
- Một khi lão thân đã thất bại, dĩ nhiên không thể chiếu cố đến y được.
Vong Tình sư thái giục:
- Hay lắm!. Thí chủ ra tay đi.
Khâu Tiểu San đầy vẻ đau khổ, muốn cản trở mà úy kỵ không dám tới gần.
Vong Tình sư thái chậm rãi nói:
- Khâu Tiểu San!. Lão ni muốn thuyết minh với ngươi mấy việc trước. Một là ngươi không thể cản trở việc này. Chắc ngươi cũng hiểu rồi. Hai là ngươi muốn tư.
tử thì sự việc càng rối rắm, tất gây nên thảm kịch đổ máu. Vì thế mà ngươi không thể chết được. Ba là ngươi đã tự biết mình là mầm họa thì chỉ có cách lấy chồng cho lẹ rồi ở chốn thâm khuê, đừng bôn tẩu giang hồ để rước lấy những điều phiền não vô vị. Hồng nhan bạc mệnh xưa nay vẫn thế. Huống chi ngươi cốt cách kiều mỵ, tức là hồng nhan bậc nhất trong đám hồng nhan. Người ta đều bảo Hoàng liên đắng mà ngươi còn hơn Hoàng liên gấp mười lần.
Khâu Tiểu San đưa hay tay lên bưng mặt, nước mắt đầm đìa, nàng nói:
- Đệ tử mà biết sớm có chuyện ngày nay thì đã hủy diện mạo cho thành một xú phụ.
Vong Tình sư thái cười lạt nói:
- Lão ni tham thiền mấy chục năm nay vẫn không giải được mối lụy thâm tình.
Khâu Tiểu San!. Ta muốn cho ngươi hay một việc mà chính ngươi chưa rõ.
Khâu Tiểu San lau nước mắt, lộ vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Việc đó có liên quan tới đệ tử hay sao?
Vong Tình sư thái đáp:
- Đúng thế!.
Khâu Tiểu San nói:
- Đệ tử xin rửa tai lắng nghe đây.
Vong Tình sư thái hỏi:
- Tiêu Lĩnh Vu đối với ngươi thế nào?
Khâu Tiểu San đáp:
- Y coi đệ tử như tỷ tỷ và một niềm kính trọng khác thường.