Dâm Thú Chi Quế Hoa

Chương 15

Biển Đen vẫn là một đại dương bốn phía không bao giờ yên bình, cũng chính vì như thế, cho nên rất nhiều người có ý đồ xuyên qua Biển Đen đi Bắc Lục đãi vàng sẽ không ngại lên đường ngay lập tức, khiến cho Bắc Lục trong truyền thuyết thành một địa phương thần bí mà khủng bố.

Mà những người có khả năng đi đến được Bắc Lục, có năng lực sống sót mà thuận lợi trở về cũng không bao giờ muốn quay lại địa phương kia, bởi vì đối với họ, chỉ cần nghĩ đến nó là giống như khiêu chiến với tính mạng.

Quế Hoa cùng Tiểu Bảo ngồi trên bè gỗ y tự chế, thuận gió trôi đi đã hơn mười ngày.

Y mang theo rất nhiều hoa tươi để lấp bụng, mà Tiểu Bảo đói bụng sẽ bắt cá để ăn.

Quế Hoa thông qua một ít thường thức sinh hoạt cơ bản mà Hàn Kính Tùng dạy cho y, dùng da thú đem hai đầu cây gỗ khô buộc chặt lại với nhau.

Thời điểm này vừa vặn là lúc Biển Đen ôn hòa, cho nên cái bè gỗ nhỏ này thực sự an toàn trôi đi rất xa.

Thế nhưng phiêu lưu trên biển lớn mờ mịt bát ngát, bốn phía ngoại trừ màu đen thăm thẳm của nước biển không hề nhìn thấy bất cứ một lục địa nào, điều này khiến trong lòng Quế Hoa sinh ra một tia lo lắng.

Tuy rằng y cũng không e ngại cái thứ gọi là sinh tử, thế nhưng y không thể chịu đựng được bọn nhỏ của y cùng Hàn Kính Tùng cứ như vậy cô đơn sinh hoạt trên băng nguyên Bắc Lục, rõ ràng, y nói với bọn nhỏ là một nhà bọn họ sẽ đoàn tụ.

“Ngao ngô……”

Quế Hoa mỏi mệt không chịu nổi, nuốt một đóa hoa tươi cuối cùng xuống bụng, xa xăm, nằm sấp xuống bề mặt bè gỗ.

Y bi ai nhìn Biển Đen rộng lớn không có điểm cuối, đôi mắt vàng kim lộ ra cảm giác thâm trầm không cam tâm cùng quyến luyến.

Tiểu Bảo cũng có vẻ thập phần buồn ngủ, nó cũng theo Quế Hoa nằm sấp bên cạnh người y, dùng bộ lông dù nhẹ nhàng cọ cọ lên làn da đối phương.

Đúng lúc hai người đều duỗi dài tứ chi, mềm nhũn ghé vào bề mặt bè gỗ tùy ý nó trôi nổi trên biển, một cái lưỡi võng mềm mại chặn đường đi của bè gỗ.

Tiếp theo liền có một người hô to “Có cá lớn chui vào lưới, có cá lớn chui vào lưới!”

Cá…… Là cái loại vật có làn da bóng loáng còn mang vảy, cái đuôi còn quẫy thật mạnh sao?

Quế Hoa mờ mịt mở mắt, một lúc lâu mới có thể ý thức được, thanh âm kia không phải tiếng nói của người Trung Lục sao! Chẳng lẽ y đã đến Trung Lục!


Y mải mê cao hứng không được lâu lắm, cái lưỡi võng mềm mại đã toàn bộ được kéo lên, ngay sau đó, y cùng Tiểu Bảo cùng với cái bè gỗ kia đều bị lôi kéo về phía một nơi y không hề biết.

“Ai nha, nghe nói, thương hội thuyền lần này ở khu vực bắt cá cư nhiên còn bắt được quái vật nha!”

“Thật không, quái vật kia hình dạng như thế nào?”

“Không biết, nghe nói nó đã bị nhốt ở trong kho hàng suốt đêm, đợi đại lão bản cùng nhị lão bản bọn họ quyết định.”

“Úc, nếu quái vật quý hiếm, nói không chừng nổi tiếng toàn bộ giới đánh cá đi.”

“Ai biết được, dù sao cũng không phải chuyện của tiêu dân như ngươi và ta.”

Ở một thị trấn gần biên cảnh Táp Bắc Quốc, các ngư dân đã bắt đầu nghị luận bàn tán sôi nổi, nói rằng trước kia không lâu, có người trên biển thả lưới đánh cá, vớ được một quái vật kì lạ, kì quái, đối với quái vật, cư dân Trung Lục thường thiên về phía hiếu kì hơn là sợ hãi.

Chung quy thế giới này quá lớn, có rất nhiều chuyện hoặc sự vật không ai biết còn chờ bọn họ tìm hiểu.

Quế Hoa bị lưới đánh cá trói gô, nếu không phải bởi vì vừa mệt, vừa đói dẫn đến không có khí lực tóm ngược lại lưới đánh cá, sẽ không bị người dễ dàng bắt đến địa phương này.

Y cùng Tiểu Bảo cuộn tròn trong góc tường, nhìn chằm chằm vách tường tối đen, nghe tiếng nước tí tách, nội tâm đối với cái địa phương tối đen này tràn ngập sợ hãi.

Những người tóm y cùng chính xác đều là đồng tộc của Hàn Kính Tùng, điều này chứng minh bọn họ thực sự đi tới Trung Lục, thế nhưng trên mảnh thổ địa xa lạ đáng sợ này, Quế Hoa cũng không biết phải làm như thế nào mới có khả năng tìm được Hàn Kính Tùng.

Y u buồn nắm chặt cái vòng cổ vỏ sò trên cổ, cúi đầu nức nở đầy bi thương, Tiểu Bảo dựa trên người y, dựa sát vào nhau, cùng nhau xua tan đi bóng đêm dày đặc tịch mịch này.

Chuyện thương hội đánh cá ở khu đánh cá bắt được một quái vật, rất nhanh truyền xa khiến dư luận xôn xao.

Thân là đại lão bản của thương hội, Đinh Mang dĩ nhiên không thể không hỏi đến việc này, gã ban đầu cho rằng người ở phía dưới chỉ bắt đến một con cá kì lạ, lại không nghĩ rằng có thể nghe được đến bộ lông màu đỏ sậm, lại là quái vật mang hình người.

Chẳng lẽ là dị thú Bắc Lục kia……

Trong lòng Đinh Mang nhủ thầm, nhưng gã ngẫm lại, Bắc Lục mờ mịt kia cách nơi này ngàn dặm, quái vật kia lẻ loi một mình làm sao có khả năng tìm đến đây được?

Thế nhưng tuy nhủ thầm như thế, thân là đại lão bản gã tự nhiên không thể không quan tâm không hỏi.

Ngày thứ ba bắt được quái vật, gã cuối cùng cũng dành được thời gian bảo người ta dẫn gã đi gặp quái vật trong truyền thuyết kia một chút.

“A, là ngươi!”

Mái tóc dài màu đỏ sậm, đôi mắt vàng kim, gương mặt cùng cơ thể đều là hình người, chính là Quế Hoa mà Đinh Mang gặp ở Bắc Lục.


Gã vạn lần không nghĩ tới đối phương lại thật sự có thể một mình đi đến Trung Lục, đối với quái vật này gã khâm phục rất nhiều, lại càng thêm khó hiểu.

Quế Hoa thấy nam nhân đang đứng ở ngoài cửa, chính là nam nhân này.

Chính là gã mang rất nhiều quái vật ở Trung Lục đến đây, sau đó Hàn Kính Tùng liền nhảy lên cái thùng gỗ to lớn kì quái kia rời bỏ y!

“Ngao ô!” Quế Hoa rống giận một tiếng về phía Đinh Mang, trong nội tâm tràn ngập căm ghét. Mệt y lúc trước còn ngoan ngoãn nấu canh cá cho bọn họ uống, bọn họ lại mang người y yêu nhất mang đi.

Quế Hoa vốn có thân hình cao lớn khôi ngô, một khi nổi giận, khiến nhóm người đi theo Đinh Mang vào giật nảy mình.

Bọn họ chỉ trỏ Quế Hoa đang giãy dụa, phẫn nộ tru lên, không hẹn mà cùng cho rằng đối phương đại khái là một mãnh thú chỉ biết ăn thịt người.

Bất quá, Quế Hoa bị xiềng xích trói trụ tay chân trên tảng đá, khiến y làm sao cũng không thể thoát ra được, chỉ có thể tức giận điên cuồng ngao ngao hết lên với Đinh Mang.

“Đinh lão bản, quái vật này đến cùng là cái gì a?”

Có người nhìn Đinh Mang tựa hồ biết Quế Hoa, hứng thú hỏi.

Đinh Mang sửng sốt, nghĩ rằng, chẳng lẽ bản thân gã lại nói với mọi người rằng quái vật này là ái nhân trước kia của nhị lão bản thương hội, Hàn Kính Tùng.

Không thể, thật sự không thể như thế! Hiện tại, vất vả lắm Hàn Kính Tùng mới khôi phục sinh hoạt bình thường của người Trung Lục, không thể để quái vật này đến phá đi.

Gã quyết tâm, đôi mắt lạnh lùng nhìn Quế Hoa vẫn điên cuồng giãy dụa rống giận, nói với mọi người “Đây là quái vật Bắc Lục, nhìn nó như vật thôi nhưng lúc nào cũng có thể ăn thịt người, ta nghĩ chúng ta ném nó cho quan phủ xử lí là được.”

Đinh Mang cố ý nói Quế Hoa thành cái dạng quái vật vô cùng đáng sợ, làm cho những người khác sinh ra căm ghét tận xương tủy với Quế Hoa, cứ như vậy, mọi chuyện liền dễ giải quyết.

Thừa dịp Hàn Kính Tùng không biết, lặng lẽ xử lí quái vật này. Bất quá lại nói, kể cả Hàn Kính Tùng biết thì như thế nào?

Hắn đã quên quái vật này rồi.

Căn bản thấy không ai để ý tới chính mình, cửa lại sắp bị đóng lại, Quế Hoa thống khổ nức nở không thôi, chân tay y bị xích sắt ma sát chảy ra máu tươi, lại vẫn cố gắng giãy dụa, Tiểu Bảo cũng giống Quế Hoa bị xích ở một bên ngô ngô gọi, cũng không thể ngăn cản Quế Hoa tự mình hại mình mặc dù chỉ là một chút.

“Kính Tùng…… Cho ta gặp hắn…… Ngao…… Cho ta gặp hắn…… Cô ngô……”

Quế Hoa hàm hồ nói vài từ ngữ của Trung Lục, ba ngày đều chưa được ăn khiến Quế Hoa mỗi lúc một thêm mệt mỏi và yếu đuối.

Y nằm trên một đống cỏ dại khô, vẫn thì thào lẩm bẩm, kể ra nguyện vọng hèn mọn của mình.

Thân là nhị lão bản của thương hội đánh cá, Hàn Kính Tùng dĩ nhiên cũng nghe được lời đồn thương hội của mình bắt được quái vật, bất quá thời gian gần đây hắn bị Đinh Mang nhét cho một đống việc phải làm, vẫn không có cơ hội đi đến nhà kho của thương hội để nhìn xem quái vật bị bắt kia như thế nào.


Nhưng sau khi hắn đi hỏi Đinh Mang đã nhìn qua quái vật, đối phương lại lấy hình dạng của một con cá mè hoa có cái đầu hơi lớn để miêu tả quái vật để giải thích nghi hoặc của hắn.

Chỉ là, cá mè hoa sao lại xuất hiện ở một nơi như thế này?

Bất quá lại nghĩ Đinh Mang tại sao lại lừa hắn dù chỉ là cái việc cỏn con như này, cho nên cuối cùng, Hàn Kính Tùng vẫn bỏ qua cơ hội náo nhiệt này, an tâm làm tốt công việc của một nhị lão bản, chăm sóc Quế Hoa muội của hắn.

Bất quá trên đời này có một số việc chính là như vậy – ngươi càng muốn giấu, càng không thể giấu được.

Một ngày, Hàn Kính Tùng đi cùng với một người khách của thương hội đi đến nhà kho của thương hội kiểm tra chất lượng cá khô, ở cửa lớn nhìn thấy có một nhóm người lén lút khiêng một nam nhân cao lớn, trên đầu bịt một cái túi đi ra.

Lúc này hắn liền giật mình không thôi, muốn biết, nơi này bọn họ chỉ là một thương hội đánh cá, cũng không phải nha môn của quan phủ, lại dám trói trụ một người khác như thế.

Thân là một nhị lão bản, hắn tự nhiên không thể ngồi yên mà không để ý đến, lúc này, hắn để khách nhân một mình liền chạy sang.

“Các ngươi đang làm cái gì?!”

Nhìn thấy nhị lão bản Hàn Kính Tùng đi đến, nhóm khỏa kế của thương hội lẽ ra phải buông tay, thế nhưng lời dặn dò không ngừng của đại lão bản bọn họ cũng không dám bỏ ngoài tai, không dám cãi lời.

Vài khỏa kế khó xử nhìn sắc mặt của Hàn Kính Tùng, ngược lại tóm thân hình cao lớn của nam nhân kia kéo đi càng nhanh hơn một chút.

Hàn Kính Tùng cũng nhận ra nam nhân xích lõa cơ thể kia vẫn cố gắng hung hăng giãy dụa, chỉ là không biết vì sao đối phương chỉ có thể quát to ô ô, chắc là bị người bịt miệng.

Bên trong tấm vải đen là mái tóc rối tung màu đỏ sậm phía dưới, trên lồng ngực rộng lớn của đối phương còn đeo một cái vòng cổ vỏ sò thô lậu, mà nhìn xuống dưới cơ thể, ở nơi riêng tư dùng một cái miếng vải làm từ da lông cũ nát không chịu nổi bao vây lại.

Thật sự là một cách ăn mặc kì quái a…… Hàn Kính Tùng đánh giá nam nhân trước mắt xong xuôi, trong lòng càng lúc càng thêm nghi hoặc.

Nhìn màu tóc này, tuyệt đối không phải là người dân Trung Lục như bọn họ, chẳng lẽ đối phương thuộc một dị tộc từ nơi khác đến?

“Hàn lão bản, ngài đừng thắc mắc, Đinh lão bản bảo chúng ta đưa gia khỏa này đưa đến chỗ quan phủ, nói nó là quái vật ăn thịt người a.”

“Bậy bạ! Trên đời này lấy đâu ra nhiều quái vật ăn thịt người như vậy! Chẳng lẽ các ngươi giả bộ lấy danh dự của Đinh đại ca, để làm hành động mờ ám nào đó?!”

Hàn Kính Tùng một câu đánh gãy ý đồ khuyên can của bọn hỏa kế, mạnh mẽ tiến lên vạch tấm vải đen trùm đầu ra, hắn muốn nhìn “Quái vật” ăn thịt người này đến cùng có bộ dáng như thế nào.

Ánh sáng đã lâu không gặp lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Quế Hoa, sáng nay y bị người buộc chặt, bịt kín miệng, trùm đầu kéo ra ngoài.

Y không biết những người này muốn dẫn y đến nơi nào, thế nhưng y có một loại cảm giác, nếu y lại bị mang đi, thực sự rất có khả năng không còn cơ hội để có thể nhìn thấy Hàn Kính Tùng.

“Ngô……” Quế Hoa cúi đầu rên rỉ một tiếng, lắc lắc đầu, chậm rãi mở đôi mắt vàng kim khô khốc.

Nam nhân xuất hiện trước mặt y lúc này, tuy rằng tóc tai được búi chỉnh tề, quần áo nhìn qua càng trở nên hoa lệ, người cũng càng có tinh thần, nhưng vì sao lại không phải Hàn Kính Tùng đã từng cùng y vượt qua nỗi cô độc tịch mịch ở Bắc Lục.


“Ngao ngô! ngao ngô!”

Được gặp lại người yêu khiến tâm tình của Quế Hoa kích động, mạnh mẽ đấu tranh để đứng lên, y liều mạng muốn thoát khỏi đám người đang vây bắt y để bổ nhào vào trong lòng Hàn Kính Tùng.

Hàn Kính Tùng dường như bị hoảng sợ, hắn giật mình nhìn đối phương có đôi mắt vàng kim, râu tóc đều là màu đỏ sậm, không biết là quái nhân hay là quái vật, giật lui hai bước “Này…… Đây là loại gì?”

Vài người khỏe mạnh trong đội khỏa kế ra sức giữ chặt quái vật cao lớn Quế Hoa, một bên giải thích với Hàn Kính Tùng.

“Đây là quái vật chúng ta bắt được ở trên biển, đại lão bản nhìn qua nói rằng nó sẽ ăn thịt người, bảo chúng ta đưa nó đến nha môn xử lý.”

Sẽ ăn thịt người sao?

Hàn Kính Tùng lại cẩn thận đánh giá quái vật mới mái tóc màu đỏ sậm, đôi mắt vàng kim chói mắt một lần nữa.

Tuy rằng thể trạng của đối phương cao lớn khôi ngô, thế nhưng gương mặt tuấn lãng giống hệt với người dân Trung Lục kia lại lộ ra một mạt đau thương, nếu là quái vật ăn thịt người, vì sao lại có thần thái khiến người khác đồng tình như vậy?

Huống hồ, khi hắn nhìn thấy y, không chỉ không hoảng sợ, còn không biết vì sao trong lòng lại ẩn ẩn có chút khổ sở, mà cái cảm giác khổ sở ở trong lòng này, lại dần dần hiện ra một chút vui mừng.

Nhìn da thịt trên người đối phương đều bị dây thừng làm tróc da, lộ ra những vệt hồng hồng bắt mắt, Hàn Kính Tùng cũng cảm thấy không đành lòng.

Nha môn cũng không phải là một địa phương làm việc thiện gì, nếu đem gia khỏa không biết lai lịch này tống đến đó, hơn phân nửa khả năng sẽ bị quan lão gia hạ lệnh đánh chết.

Chung quy đây cũng là một tính mạng a, bọn họ lại có thể nào khi không biết rõ ràng lai lịch của đối phương, liền cướp đoạt tính mạng của người khác?

Mọi người thấy Hàn Kính Tùng đi đến, quái vật có mái tóc màu đỏ sậm vốn đang ra sức giãy dụa lại thong thả thả lỏng cơ thể, dùng ngôn ngữ của loài thú rầu rĩ lên tiếng.

“Cô ngô……” Quế Hoa trơ mắt nhìn Hàn Kính Tùng đi về phía y, mấy ngày nay mọi tra tấn cùng ủy khuất phải chịu đựng đều hóa thành những giọt nước mắt vui sướng.

Dòng nước mắt trong suốt thuận theo hai gò má của Quế Hoa chậm rãi rơi xuống, thấm ướt gương mặt cương nghị của y.

“A, gia khỏa này khóc!”

“Đúng vậy, đúng vậy, quái vật này thế nhưng biết khóc.”

Hàn Kính Tùng thoáng nhăn mi lại, lồng ngực càng lúc càng phát ra cảm giác đau nhức, hắn chần chờ một chút, cuối cùng vẫn vươn tay ôm lấy hai gò má tràn đầy những giọt nước mắt nóng hổi của đối phương, giống như đang ôn nhu an ủi người yêu đã nhiều năm không gặp.

“Ngao ô……”

Bị cánh tay của Hàn Kính Tùng chạm vào, cuối cùng Quế Hoa muộn thanh khóc rống lên.


Đội khỏa kế của thương hội đang giữ chặt y nhìn thấy quái vật này yếu ớt như thế, không khỏi buông lỏng cánh tay đang giữ lấy y.

Đầu Quế Hoa lúc này dựa vào người của Hàn Kính Tùng, dùng mái tóc màu đỏ sậm mềm mịn như tơ lụa nhẹ nhàng cọ lên người Hàn Kính Tùng, kể ra tưởng niệm mấy ngày này của y đối với hắn.

Bị một đại gia khỏa như thế dựa vào, Hàn Kính Tùng thiếu chút nữa ngã lảo đảo.

Hắn vừa định đẩy đối phương, đã thấy cặp mắt vàng kim kia lại chảy ra nước mắt, nhìn thật sự đáng thương, liền cũng đứng sững sờ tại chỗ, thậm chí hắn còn không tự giác nâng tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng rộng lớn của đối phươn.

Một màn này, khiến Hàn Kính Tùng không hiểu sao cảm thấy thập phần quen thuộc, nhưng mỗi khi hắn muốn suy nghĩ kĩ càng, lại cảm thấy đau đầu không chịu nổi.