Hôm sau, trời vừa sáng Thạch Nhạn Tam đập bàn “rầm rầm” dưới phòng khách, đánh thức mọi người dậy.
Vừa xuống dưới đã thấy nàng đang cầm một lá thư, tức giận đến mặt mày xanh mét.
Hàn Nhạn Khởi vội hỏi: “Sao vậy Tam tỷ?”
Thạch Nhạn Tam ném lá thư cho hắn: “Đệ xem đi.”
Hàn Nhạn Khởi còn tưởng kỹ quán nào gây hấn, nhận lấy lá thư, bên trên viết “gửi Minh Thịnh Lan”.
Cười nói: “Là gửi cho Thịnh Lan mà.” Dứt lời, Hàn Nhạn Khởi đưa thư cho Minh Thịnh Lan.
Thạch Nhạn Tam trừng mắt nhìn hắn một cái: “Đệ còn biết là thư của hắn? Đệ có biết vì sao chúng ta phải gọi nơi này là khách điếm Yên Chi không? Đây là căn cứ bí mật.
Giờ thì hay rồi, hôm qua vừa đến đã có người gây chuyện, hôm nay còn gửi thư tận nơi luôn.
Vậy còn bí mật gì nữa?!”
Hóa ra Thạch Nhạn Tam tức giận vì chuyện này, Hàn Nhạn Khởi lúng túng nhìn về phía Minh Thịnh Lan.
Minh Thịnh Lan mỉm cười: “Tam tỷ yên tâm, có ta ở đây chắc chắn người đế đô không ai dám động vào khách điếm Yên Chi.”
Có câu cam đoan này của hắn, Thạch Nhạn Tam thoáng chốc vui vẻ.
Mục đích của nàng chính là vậy, nói thật thì lý do vừa nãy hơi miễn cưỡng, dù người khác biết đây là địa bàn của Khi Hoa Lâu thì cũng không có lá gan đến gây chuyện.
Đó rõ ràng là tìm đường chết.
Hơn nữa, tìm đến cửa cũng không có nghĩa biết khách điếm Yên Chi là địa bàn của Khi Hoa Lâu ở đế đô.
Nhiều nhất cũng chỉ nhìn chằm chằm đoàn người Minh Thịnh Lan mà thôi.
Hàn Nhạn Khởi đúng là ngốc nghếch.
Có thần bộ đệ nhất thiên hạ làm chỗ dựa, còn sợ Khi Hoa Lâu ở đế đô không phát triển tốt sao? Đoán chừng sau này còn trở thành chi nhánh lớn, thế lực trải rộng.
Tục ngữ nói, có cấp trên nâng đỡ chẳng sợ việc lớn không thành.
Mấy quý nhân làm ăn với bọn họ đâu giúp hết sức như Minh Thịnh Lan? Tóm lại, Minh Thịnh Lan là con rể của Khi Hoa Lâu, là người nhà.
Huống chi Minh Thịnh Lan chẳng những có uy tín cao ở triều đình dân gian, mà còn cả trên giang hồ.
Xem như ăn hết hai giới hắc bạch lưỡng đạo.
Nghĩ đến đây, Thạch Nhạn Tam càng vui vẻ vì tiền đồ rộng mở trong tương lai, cười đầy thâm ý: “Ta biết Thịnh Lan rất tốt, không hổ là người tiểu sư đệ coi trọng.
Đệ yên tâm, sau này cần giúp đỡ thì cứ nói với sư tỷ, sư tỷ chắc chắn không từ chối.”
“Cảm ơn sư tỷ.” Minh Thịnh Lan hiểu ý, sửa miệng theo Thạch Nhạn Tam, đổi giọng gọi sư tỷ.
Cái “giúp đỡ” của Thạch Nhạn Tam không chỉ đơn giản là dạy Minh Thịnh Lan vài cách áp chế Hàn Nhạn Khởi, mà còn bao gồm việc hắn dần được người Khi Hoa Lâu chấp nhận.
Minh Thịnh Lan cười nói: “Sau này phải làm phiền sư tỷ rồi.”
Hàn Nhạn Khởi không hiểu mấy ý nghĩa sâu xa trong lời nói hai người.
Chỉ cao hứng vì thấy sư tỷ nhà mình hiền lành với Minh Thịnh Lan.
Minh Thịnh Lan nhanh chóng đọc lá thư, khẽ nhíu mày: “Những môn phái thế gia bị Tề Mi trộm bảo vật, bọn họ nghe nói Tề Tiểu Bạch cùng ta đến đế đô nên đang náo loạn ở nha môn, muốn đòi công đạo.”
Hàn Nhạn Khởi ngạc nhiên: “Chẳng lẽ triều đình cứ để mặc cho đám người giang hồ đó ầm ĩ?” Đầu năm nay có tay người giang hồ nào chưa từng dính máu, chẳng phải Hình Bộ đều ghi lại hết rồi à, đám người đó còn dám công khai tới náo loạn?
Minh Thịnh Lan nói: “Không thể vì người ta là người giang hồ mà không cho người ta báo án.
Bọn họ bỏ hết vũ khí, vô cùng quang minh chính đại đến báo án.
Nhưng vô lại ở chỗ, bọn họ đòi ta – người phụ trách án này khẩn trương cho lời giải thích, thẩm vấn Tề Tiểu Bạch.”
Nói cách khác, đám giang hồ đó “náo loạn” cũng náo có chừng mực, không đổ máu, càng không khiến người ta chán ghét.
Tối đa chỉ ở lỳ trước cửa nha môn không chịu đi, hò hét đòi thẩm vấn Tề Tiểu Bạch.
Tên nào cũng có võ công, muốn đuổi cũng không đuổi được.
Bọn họ làm vậy là đang ép Minh Thịnh Lan, không thể cướp người trên tay thần bộ, vậy ngươi thẩm án nhanh lên, trả đồ cho chúng ta.
Minh Thịnh Lan dở khóc dở cười: “Xem ra chúng ta phải đến chỗ Giang đại hiệp tìm mẹ con Tề Mi rồi.
Nếu không, ta sợ bọn họ chờ lâu quá sẽ xảy ra chuyện.” Chẳng hạn như những tên trẻ tuổi nóng nảy, không vừa lòng một tí là đánh nhau vậy thì nguy.
Dương Ý nói: “Ta đến nha môn.”
Minh Thịnh Lan suy tư một lát: “Cũng tốt.”
Dương Ý nói là làm, Minh Thịnh Lan kéo hắn lại dặn dò: “Anh họ, ngươi… xuống tay nhẹ thôi.”
Dương Ý lạnh nhạt gật đầu: “Ta tự biết chừng mực.”
Sau khi hắn đi, Hàn Nhạn Khởi khó hiểu hỏi: “Này này… sao ngươi để hắn đi?”
Minh Thịnh Lan khó hiểu: “Hắn đi thì sao?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Nhưng… Dương Ý là cường đạo mà, hắn ra mặt thì ai phục chứ?”
Minh Thịnh Lan cười nói: “Ngươi không hiểu rồi.
Chưa kể Dương Ý là anh họ ta, bên nha môn ai cũng biết, không dám cãi lời hắn.
Mà tiếng tăm trên giang hồ của hắn cũng đủ khiến mấy người kia kiêng kị ba phần.
Huống hồ ngươi nghĩ xem, bọn họ đều đến tìm bảo vật của mình, có đạo tặc ở đó, bọn họ còn lo ta trực tiếp trả lại bảo vật khiến Dương Ý nổi lòng tham.” Đến khi đó, bảo vật tìm về rồi lại bị kẻ trộm giỏi hơn trộm mất, đã thế còn là kẻ trộm “được quan to chống lưng”.
Hàn Nhạn Khởi đồng ý gật đầu: “Cũng đúng, giờ chúng ta đi tìm Tề Mi à?”
Minh Thịnh Lan nói: “Ừ, chúng ta cũng phải đi ngay, càng kéo dài càng dễ xảy ra biến cố.”
Không biết bên Giang Nguyệt Lâu thế nào rồi.
Từ lâu đã nghe đồn nhà Giang đại hiệp có vợ dữ, nếu mấy vị phu nhân ấy không chịu thả Tề Mi thì cũng không có cách cướp người.
Dù là Minh Thịnh Lan còn phải ngẫm lại xem bản lĩnh của mình có đủ đối phó nổi một vị hay không, kia đều là tiền bối cao nhân thành danh mấy chục năm về trước.
Thạch Nhạn Tam nghe bọn họ phải đi, vội lấy một tấm thiệp tới, nói: “Ba ngày sau sẽ tổ chức Chiết Diễm.
Chắc cũng xấp xỉ thời gian các đệ giải quyết xong việc.
Đến lúc ấy chúng ta sẽ gặp lại tại đó luôn.
Đây là thiệp mời, tỷ đã giúp đệ lấy một tấm.
Có điều, tỷ không biết Thịnh Lan muốn đi nên không lấy thêm.
Nhưng dựa vào mặt mũi của tỷ đệ chúng ta, mang thêm một người cũng chẳng sao.”
Không phải ai cũng được đến Chiết Diễm hội, người bình thường nếu không có vài cao thủ bảo lãnh thì không thể bước vào.
Cũng may Minh Thịnh Lan đi cùng Hàn Nhạn Khởi và Thạch Nhạn Tam, Thạch Nhạn Tam đã sớm là cao thủ thành danh, địa vị vang dội ở đế đô, đại diện cho Khi Hoa Lâu.
Về phần Hàn Nhạn Khởi, tuy xuất thế lần đầu nhưng tin tức về Diễm Cốt của hắn đã lưu truyền từ lâu, cũng coi như một chút danh tiếng.
Tấm thiệp này có màu hồng đào, bên ngoài không viết chữ, chỉ vẽ hình xuân cung đồ sống động bằng bút pháp đỏ xanh thần kỳ, vô cùng hương diễm.
Tuy ướt át nhưng chẳng hề dung tục.
Không cần Hàn Nhạn Khởi nói, Minh Thịnh Lan cũng đoán được vẽ xuân cung đồ là một môn học trong nghề.
Bên trong thiệp chỉ ghi thời gian diễn ra cùng tên họ người được mời, cực kỳ ngắn gọn.
Hàn Nhạn Khởi cẩn thận nhận lấy tấm thiệp, nói: “Tam tỷ, ba ngày sau gặp lại.”
Nhà của Giang Nguyệt Lâu tại đế đô cũng không bí mật, mặc dù hắn nói ở ẩn nhưng hầu hết người đều biết, chỉ cần nghe ngóng chút là ra.
Ở ẩn là ở “nơi bí ẩn”, nhưng với những người như Giang Nguyệt Lâu, nếu mở miệng nói mình ẩn cư không được quấy rầy thì chẳng ai dám tìm đến.
Thế nên, người khác có biết chỗ ở hay không cũng không quan trọng.
Giang trạch tọa lạc ven hồ bán nguyệt, tựa vào núi non sông nước.
Minh Thịnh Lan gõ cửa, lập tức gia đinh đi ra, sau khi thấy Minh Thịnh Lan, gã rất khách sáo hỏi: “Vị công tử này, gia chủ ẩn cư, không gặp khách.”
Minh Thịnh Lan chắp tay: “Xin thông báo với gia chủ một tiếng, tại hạ là Minh Thịnh Lan.”
Gia đinh nhìn nhìn hắn: “Thế thì mời vào.
Lão gia đã dặn dò, nếu có công tử họ Minh và họ Hàn đến thì cho vào.”
Gia đinh này nhìn thấy thần bộ đệ nhất thiên hạ mà không hề khẩn trương, bởi vì các vị chủ tử trong nhà gã hai mươi năm trước chính là truyền kỳ.
Minh Thịnh Lan nhìn ra thân hình gã linh hoạt nhẹ nhàng, hiển nhiên võ công không thấp.
Đi đến bên ngoài đại sảnh, gia đinh dừng lại: “Xin công tử tự vào.” Dứt lời lập tức xoay người đi, dường như có thứ gì rất đáng sợ.
Minh Thịnh Lan đang khó hiểu thì nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ truyền từ đại sảnh truyền tới, một người lớn tiếng nói: “Nằm mơ! Hừ, muốn ta thả người? Ngươi nghĩ đẹp lắm!”
Sau đó là giọng của Giang Nguyệt Lâu: “Tô Siêu Phàm, ngươi đừng khinh người quá đáng!”
“Tô Siêu Phàm” tuỳ tiện nói: “Ồ, ta khinh người quá đáng thì sao nào, ngươi làm gì được ta? Nói chung không tha là không tha.”
Tiếp theo là giọng điệu nhỏ nhẹ của Giang Nguyệt Lâu: “Thanh Nhai, ngươi hiểu chuyện nhất…”
“Hừ.” Không biết ai cười lạnh một tiếng.
Giang Nguyệt Lâu ho khan nói tiếp: “Ngươi xem giờ phải làm sao?” Lời nói đầy chờ mong.
Giọng “Thanh Nhai” dịu dàng nhưng lại thản nhiên: “Không tha.”
Giang Nguyệt Lâu sốt ruột: “Vậy Cố Khinh Sầu, ngươi nói đi, phải làm sao bây giờ?”
Giọng “Cố Khinh Sầu” lạnh lẽo khiếp người, không để ý câu hỏi của gã: “Ném tiểu tử này ra ngoài.”
Giang Nguyệt Lâu nói: “Ngươi thật là… Sao các người lại giam mẹ của người ta, định thế nào đây trời?”
“Cố Khinh Sầu” cười nhạo: “Cũng đã lớn thế này, không có mẹ thì không sống nổi à?”
Nghe đến đó, Minh Thịnh Lan thở dài, ba vị Giang phu nhân quả thực khó chơi như trong lời đồn, e rằng Tề Tiểu Bạch sắp tức chết.
Đã thế bọn họ không đánh lại ai cả, lần này chỉ sợ không đi được rồi.
Hắn ho khan một tiếng, cất cao giọng nói: “Vãn bối Minh Thịnh Lan, cầu kiến Giang đại hiệp, Giang phu nhân.”
Giang Nguyệt Lâu chạy ra như một cơn gió, nói: “Các ngươi tới rồi, ba sư tử kia cố chấp quá, không chịu thả người, theo ta nào.” Gã đã nói cả ngày nhưng không ai quan tâm.
Minh Thịnh Lan cùng Hàn Nhạn Khởi theo vào, quả nhiên thấy ba nam tử ngồi ngay ngắn trong phòng.
Người thì uống trà, người thì đọc sách, người thì lau kiếm, còn Tề Tiểu Bạch đang tái mặt đứng một bên.
Minh Thịnh Lan nhìn qua một chút rồi kính cẩn hành lễ: “Vãn bối Minh Thịnh Lan, ra mắt ba vị tiền bối.”
Tô Siêu Phàm vô cùng hứng thú nói: “Thần bộ đệ nhất thiên hạ? Diện mạo không tồi…” Hắn bỗng nhiên đổi giọng, lạnh lùng nói: “Họ Giang, ngươi coi trọng tên mặt trắng này phải không?” Người này trắng hơn Minh Thịnh Lan gấp mấy lần, mặt mày tuấn tú phong lưu, còn không biết xấu hổ nói người ta là tên mặt trắng.
Khuôn mặt Giang Nguyệt Lâu lập tức vặn vẹo, mắng: “Ngươi coi trọng hắn thì có! Ta còn nghi ngờ ngươi coi trọng Tề Mi nên không chịu thả người.”
Tô Siêu Phàm đen mặt: “Ngươi dám nói, nàng ta dán cả người lên ngươi.
Không phải lúc đó ngươi rất hưởng thụ sao?”
Giang Nguyệt Lâu lúng túng: “Làm gì có, này… nàng là muốn trộm đồ của ta.”
Minh Thịnh Lan thầm nghĩ, Tề Mi đúng là đạo tặc có tâm nhất hắn từng biết, trong tình huống đó còn định thó đồ người ta.
Kỷ Thanh Nhai buông kiếm trong tay, hơi mỉm cười nói: “Đúng vậy, suýt nữa trộm mất ngọc bội ta cho ngươi.”
Ngữ điệu rất ôn nhu, hữu dụng hơn một trăm câu của Tô Siêu Phàm.
Giang Nguyệt Lâu lập tức xin tha nói: “Ta sai rồi, ta sai rồi, nhưng các ngươi thả người đi được không? Chuyện Tề Mi sẽ có quan phủ xử lý.”
Tô Siêu Phàm khó chịu: “Ta chưa hết giận đâu.
Ngươi giỏi lắm, còn chạy đi tìm người hỗ trợ.”
Minh Thịnh Lan nói: “Tô tiền bối, Tề Mi thật sự đã phạm phải tội lớn, trộm bảo bối của rất nhiều môn phái.
Hiện tại bọn họ đều tụ tập trước cửa nha môn bắt ta cho lời giải thích.
Nếu tiền bối có thể tha cho lần này, vãn bối vô cùng cảm kích.”
Tô Siêu Phàm dựa vào ghế, nhìn về phía Kỷ Thanh Nhai cùng Cố Khinh Sầu.
Kỷ Thanh Nhai hơi mỉm cười: “Ngươi lại đây.”
Đây là nói với Hàn Nhạn Khởi, Hàn Nhạn Khởi khó hiểu đi qua.
Kỷ Thanh Nhai ghé vào tai hắn, hai người nhỏ giọng thì thầm gì đó.
Trên mặt Hàn Nhạn Khởi dần lộ ra biểu cảm đã hiểu, không ngừng gật đầu, cuối cùng nói: “Yên tâm, này chỉ là việc nhỏ, không thành vấn đề.”
Kỷ Thanh Nhai cười nói: “Vậy cảm ơn ngươi.” Tiếp theo hắn lại thấp giọng nói mấy câu cùng Tô Siêu Phàm, Cố Khinh Sầu.
Biểu cảm Cố Khinh Sầu hơi thay đổi, mở miệng nói: “Cố Thất, dẫn Tề Mi ra đây.” Tuy giọng không cao nhưng truyền rất xa, sau đó nghe thấy tiếng vâng dạ của gia đinh vừa rồi.
Kỷ Thanh Nhai vỗ bả vai Hàn Nhạn Khởi: “Về sau có việc cứ tới Giang phủ tìm chúng ta.”
Hàn Nhạn Khởi ngượng ngùng cười: “Tiền bối khách sáo rồi.”
Giang Nguyệt Lâu cũng không biết bọn họ đang nói gì, chỉ cau mày cảm thấy có chuyện không ổn, nhưng lại không nghĩ ra được.
Lát sau, Tề Mi được thả ra, thấy Tề Tiểu Bạch lập tức kêu to: “Tiểu tử thúi, sao lại là con?!”
Tề Tiểu Bạch đen mặt đáp: “Sao lại không phải con, mẹ… con đã báo tin cho cha, mẹ chờ chết đi!”
Sắc mặt Tề Mi u ám, buồn rười rượi nói: “Minh Thịnh Lan, ngươi để bọn họ thả ta làm chi? Giờ hay rồi, ra ổ sói lại vào miệng hổ.”
Minh Thịnh Lan lạnh nhạt nói: “Trước khi vào miệng hổ… nhanh giao hết đồ vật ngươi trộm ra đây!”
Sau đó, Minh Thịnh Lan mang hết đồ Tề Mi đã trộm đến nha môn tìm đám người giang hồ kia.
Lúc bọn họ đến nơi thì nhìn thấy đám người đó cực kỳ ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, Dương Ý đang lạnh lùng đứng trước mặt bọn họ, không khí vô cùng áp lực.
Minh Thịnh Lan một mình cầm đồ bước vào, nhóm giang hồ thấy Minh Thịnh Lan đến như thấy cứu tinh, vui mừng nói: “Minh bộ đầu, ngài tới rồi!”
“Minh bộ đầu, kia là đồ chúng ta hả?”
“Tề Tiểu Bạch đâu?”
Minh Thịnh Lan ra hiệu bọn họ im lặng, đặt tay nải lớn xuống mặt đất mở ra, chỉ vào đống bảo vật: “Tự lấy đi.”
Đám giang hồ thoáng yên tĩnh, sau đó vừa nhìn Dương Ý vừa lên lấy bảo vật nhà mình: “Thật ra cũng chẳng phải bảo vật gì, chỉ là có ý nghĩa quan trọng với bỉ phái thôi.
Nếu bán ra thì có khi mười văn tiền cũng không ai mua.”
Minh Thịnh Lan dở khóc dở cười lắc đầu.
Có người hỏi: “Minh bộ đầu, vậy Tề Tiểu Bạch đâu?”
Minh Thịnh Lan nói: “Ta đã nói rồi, việc này không liên quan với Tề Tiểu Bạch, hung phạm là người khác.”
Lại có người hỏi tiếp: “Thế hung phạm đâu? Nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc.”
Minh Thịnh Lan thu lại nụ cười, mặt không biểu cảm nói: “Hung phạm đã bị ta bắt, sẽ chuyển giao cho Bộ liên quan xử lý.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, án này do Minh Thịnh Lan phụ trách mà? Còn định chuyển giao cho Bộ nào nữa?
Nhưng chẳng ai dám đi hỏi rõ, người có đầu óc đều nhìn ra thần bộ đại nhân đang muốn đè việc này xuống.
Nhưng chả sao, dù gì đồ vật các phái đã tìm được, quản nhiều việc vớ vẩn thế làm chi.
Người giang hồ dù sao cũng là người giang hồ, thế lực có lớn mấy thì cũng không ngông cuồng tranh chấp với triều đình.
Ngay sau khi những bảo vật bị mất được trao trả cho các môn phái, án trộm bảo ồn ào náo loạn khiến giang hồ nổi lên phong ba bốn phía dần lắng xuống, chìm vào quên lãng.
Thêm ít thời gian nữa, chắc không còn ai nhớ tới nó.
Minh Thịnh Lan bước ra ngoài thấy Tề Mi bị hai người canh giữ, đang dựa vào sư tử đá buồn chán nghịch dao ngắn giết thời gian.
Tề Tiểu Bạch và Hàn Nhạn Khởi lại chẳng biết đang nói cái gì, vẻ mặt Hàn Nhạn Khởi hơi lúng túng.
Thấy hắn ra, Tề Mi hỏi: “Tống cổ mấy kẻ đó đi rồi à?”
Tề Tiểu Bạch và Hàn Nhạn Khởi cũng ngừng nói, nhìn về phía Minh Thịnh Lan.
Minh Thịnh Lan gật đầu: “Việc này ta đã ép xuống, sau này ngươi tự giải quyết cho tốt.
Nếu ta lại nghe ngươi trộm đồ, ta sẽ tính sổ cả thể.”
Tề Mi vẻ mặt đau khổ: “Ta sau này còn ra ngoài được hay không còn là vấn đề kìa.”
Tề Tiểu Bạch liếc mắt nhìn Hàn Nhạn Khởi thật sâu, nói: “Cứ như vậy đi, ta không biết cám ơn ngươi thế nào, nếu ngày sau cần giúp đỡ thì cứ nói với ta một tiếng.
Tuy một đường này có chỗ không vui, nhưng Tề Tiểu Bạch ta xem như cũng phục ngươi rồi.”
Minh Thịnh Lan mỉm cười: “Không dám.”
Tề Tiểu Bạch trầm mặc một lát, nói: “Hẹn gặp lại.”
Dứt lời, hắn mang Tề Mi rời đi.
Minh Thịnh Lan nhìn bóng lưng hắn, cao giọng: “Hẹn gặp lại!”
Minh Thịnh Lan hỏi Hàn Nhạn Khởi: “Vừa nãy… Tề Tiểu Bạch nói gì với ngươi?”
Hàn Nhạn Khởi nhìn hắn, không biết nên mở miệng thế nào.
Minh Thịnh Lan nói: “Quên đi, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
“Này…” Hàn Nhạn Khởi giữ chặt hắn, nói: “Thật ra cũng không có gì, là… Tề Tiểu Bạch nói thích ta…”
Minh Thịnh Lan im lặng một lúc: “Vậy ngươi trả lời thế nào?”
Hàn Nhạn Khởi gãi đầu: “Ta… Ta không thích hắn, nên ta nói với hắn là không được đâu, Ly Thủy Nhận của ngươi sẽ khắc chết ta.”
Minh Thịnh Lan cạn lời: “… Không uyển chuyển lắm.” Thật ra hắn cũng phát hiện Tề Tiểu Bạch có chút hứng thú với Hàn Nhạn khởi.
Hàn Nhạn Khởi nói: “Đó là sự thật.
Ly Thủy Nhận sao có thể yêu người không phải định mệnh? Ta thấy hắn biết quan hệ của chúng ta nên muốn trêu chọc thôi.”
Minh Thịnh Lan nghĩ lại, cũng đúng, đã một thời gian dài Tề Tiểu Bạch không trêu ghẹo Hàn Nhạn Khởi, chắc sớm đã phát hiện.
Hàn Nhạn Khởi chớp chớp mắt: “Tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Minh Thịnh Lan giật mình, cười nói: “Đi về nhà ta.”
Sắp đến Chiết Diễm hội, vô số mỹ nhân danh khí trong thiên hạ hội tụ, người trong giới phong nguyệt đều tập trung lại đây.
Dựa vào tính cách Hàn Nhạn, còn không phải sẽ mê chơi mà quên hắn sạch bách sao?
Trước khi từ biệt Thạch Nhạn Tam, cuối cùng lời hứa bảo kê của Minh Thịnh Lan cũng được chút hồi báo.
Thạch Nhạn Tam dạy sơ sơ cho hắn mấy câu.
Mang về nhà để làm gì à? Minh Thịnh Lan cười xảo trá, đương nhiên là gạo nấu thành cơm.
Nhà Minh Thịnh Lan được triều đình phân phát, hạ nhân bên trong có mấy chục người, Minh Thịnh Lan thường xuyên bôn ba khắp nơi, hiếm khi ở lại.
Nhưng dù sao đó cũng là “Minh phủ”, giờ đã về đế đô đương nhiên không thể để Hàn Nhạn Khởi ở khách điếm.
Hai người đến bên ngoài Minh phủ, Hàn Nhạn Khởi nhìn cửa lớn, nói: “Nhà to như vậy mà ngươi chỉ ở một mình sao?”
Minh Thịnh Lan cười đáp: “Chỗ ngươi ở chưa chắc đã nhỏ hơn nơi này.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Đâu có giống.
Ở Vô Nhan Hiên không chỉ mình ta, còn có sư phụ sư huynh và các đệ tử, vô cùng náo nhiệt.” Với cả kỹ tử tới học tập nữa, Hàn Nhạn Khởi đã khôn hơn nên không thêm vào.
Trong lòng Minh Thịnh Lan hiểu nhưng không nói, dù sao từ rày Hàn Nhạn Khởi sẽ không về đó nữa, cần gì phải ăn dấm.
Bọn họ bước lên gõ cửa, lập tức có hạ nhân chạy ra.
Người nọ nhìn chằm chằm Minh Thịnh Lan một hồi, không dám khẳng định hỏi: “Thiếu gia?”
Minh Thịnh Lan đã lâu chưa về, hạ nhân trong phủ không dám nhận bừa.
Minh Thịnh Lan gật đầu: “Ta đã trở về, ngươi gọi quản gia tới đây.” Hạ nhân vội vàng chạy đi tìm quản gia, chết thật, thiếu gia trở lại phủ!
Hàn Nhạn Khởi cười nói: “Xem ra bình thường ngươi rất ít khi về nhà.”
Minh Thịnh Lan đầy ẩn ý nói: “Về sau sẽ không.”
“Thiếu gia, thiếu gia.” Quản gia hổn hển chạy tới, đứng trước mặt Minh Thịnh Lan thở gấp: “Ngài trở về sao không thông báo trước, để ta sai người tẩy trần cho ngài.”
Minh Thịnh Lan nói: “Không cần, tẩy trần gì mà tẩy trần.
Trần quản gia, ta giới thiệu cho ngươi, đây là Hàn Nhạn Khởi, về sau phải cung kính hắn như cung kính với ta.”
Trần quản gia ngơ ngác nhìn Hàn Nhạn Khởi, hắn cũng coi là người thông minh nhưng không quá hiểu ý Minh Thịnh Lan.
Suy nghĩ hồi lâu, đành phải cung kính chào hỏi Hàn Nhạn Khởi, rồi quay sang hỏi Minh Thịnh Lan: “Thiếu gia, cần chuẩn bị sương phòng cho Hàn thiếu gia không?” Ý là vị Hàn thiếu gia này vẫn chỉ là khách thôi.
Minh Thịnh Lan phất tay: “Không cần, hắn ở cùng ta, được rồi, ngươi đi an bài một chút.
Ta ở trong phòng, nếu không có án mạng thì đừng tìm ta.” Nói xong, hắn cùng Hàn Nhạn Khởi sóng vai đi mất.
Trần quản gia nghi ngờ nhìn bóng dáng thân mật của hai người.
Nếu là người khác, hắn sẽ đoán nam nhân này có phải luyến sủng hay không, nhưng trước nay thiếu gia đâu có chơi nam nhân.
Vả lại nam nhân này cũng không trẻ, lại chẳng tuyệt sắc gì, sao có thể hấp dẫn thiếu gia?
Nhưng câu nói vừa rồi của thiếu gia quá là ám muội khả nghi, khiến hắn không khỏi nghĩ nhiều, ngoại trừ chủ mẫu tương lai thì còn ai có đãi ngộ như thế? Đã vậy hai người còn chung phòng.
Dù cho quản gia có nghĩ nát cả đầu cũng không nghĩ ra rốt cuộc chuyện này là như thế nào.
Phòng Minh Thịnh Lan cực kỳ đơn giản, vì ít ở nên không trưng bày nhiều.
Nhưng mỗi ngày đều có hạ nhân quét tước nên vẫn coi như sạch sẽ.
Hàn Nhạn Khởi không chút khách khí ngồi lên giường: “Nói đi.”
Minh Thịnh Lan hỏi: “Nói gì?”
Hàn Nhạn Khởi chỉ chỉ bên ngoài: “Ban ngày ban mặt đưa ta vào phòng, chẳng lẽ không có gì muốn nói?”
Minh Thịnh Lan dở khóc dở cười: “Thế ban ngày ban mặt thì không thể vào phòng sao?”
“Thì vẫn được, tùy ngươi thôi.” Hàn Nhạn Khởi thuận miệng đáp.
Minh Thịnh Lan đi tới, ngồi bên cạnh hắn, dán sát gần.
Hàn Nhạn Khởi cảm thấy có gì đó là lạ, nghiêng đầu nhìn hắn, phát hiện ánh mắt Minh Thịnh Lan ôn nhu đến mức có thể nhỏ thành nước, lập tức nhận ra có điều không đúng, ấp a ấp úng nói: “Ngươi không có chuyện, vậy để ta nói…”
“A?” Minh Thịnh Lan nói: “Ngươi có chuyện gì?”
Hàn Nhạn Khởi suy nghĩ: “Ngươi muốn biết phu nhân Giang Nguyệt Lâu đã nói gì với ta không?”
Minh Thịnh Lan cười tủm tỉm: “Không muốn biết.”
Hàn Nhạn Khởi sửng sốt một chút, tức giận nói: “Thế ta càng muốn nói!”
Minh Thịnh Lan nói: “Vậy ngươi nói đi”
“Hừ,” Hàn Nhạn Khởi buồn bực kể: “Phu nhân nhà hắn thật ra không có hào phóng như vậy, khi biết ta là người Khi Hoa Lâu, bèn yêu cầu rất nhiều đồ vật, từ xuân cung đồ đến trym giả làm bằng ngọc, rồi thuốc trợ hứng.
Chắc chắn Tề Mi không thể ngờ mình được đổi về từ mấy thứ này.” Thật ra những thứ đó rất dễ mua, nhưng chúng không đặc biệt như đồ của người trong nghề.
Nếu không đi cửa sau thì dù có bản lĩnh mấy cũng không mua được.
Minh Thịnh Lan không quan tâm lắm, chỉ “à” một tiếng rồi thẳng tắp nhìn chằm chằm Hàn Nhạn Khởi, bên môi mang theo nụ cười như có như không.
Hàn Nhạn Khởi luống cuống, Minh Thịnh Lan gần quá, không khí không hiểu sao có vài phần kiều diễm, khiến Hàn Nhạn Khởi không nhịn được mà hơi cúi đầu.
Tay phải Minh Thịnh Lan xoa gương mặt hắn, từ từ nâng lên, nhìn chằm chằm đôi mắt hắn: “Sao ngươi không nhìn thẳng ta.”
Hàn Nhạn Khởi thẹn thùng, trốn tránh ánh mắt hắn: “Nếu không có chuyện gì, vậy chúng ta ra ngoài đi.”
Minh Thịnh Lan thì thào: “Sao lại không có?”
Hàn Nhạn Khởi nâng mắt nhìn hắn, vừa nhìn là không thể rời đi được.
Minh Thịnh Lan cứ cười mãi, mi mắt cong cong, đôi ngươi đen tuyền có thể dìm chết hàng trăm hàng ngàn thiếu nữ thanh xuân, đương nhiên có thể dìm chết một Hàn Nhạn Khởi.
Chẳng biết từ khi nào, hai người càng ngày càng dán gần nhau hơn, có lẽ Minh Thịnh Lan cố tình, hắn nghiêng đầu hôn lên môi Hàn Nhạn Khởi, mút lấy cánh môi mềm mại như gần như xa dùng đầu lưỡi liếm láp.
Hàn Nhạn Khởi sướng tê ‘ứm’ một tiếng, hơi ngửa đầu chủ động há miệng dây dưa cùng Minh Thịnh Lan.
Minh Thịnh Lan càng hôn càng sâu, tay nâng hai má Hàn Nhạn Khởi đầu lưỡi thọc gần đến yết hầu.
Tuy Hàn Nhạn Khởi đã học cách thở khi hôn nhưng vẫn bị hôn đến suyễn khí, song lại thoải mái vô cùng, cảm giác môi lưỡi quấn quýt này thật sự quá tuyệt vời.
Giường rất lớn và mềm mại.
Minh Thịnh Lan đẩy Hàn Nhạn Khởi ngã xuống giường, duỗi tay cởi dây buộc tóc hắn, những sợi tóc đen nhánh mềm mượt tản ra, càng tôn lên da thịt trắng nõn.
Cánh môi Hàn Nhạn Khởi bị hôn đến sưng nhẹ, đỏ tươi trơn bóng, hắn có chút hoảng loạn muốn ngồi dậy.
Minh Thịnh Lan lập tức cúi người hôn Hàn Nhạn Khởi lần nữa, đồng thời hai tay vuốt ve quanh eo hắn không chút khách khí cởi đai lưng ra, bàn tay ấm áp thô ráp dán lên da thịt trơn nhẵn.
“Ưm…” Hàn Nhạn Khởi phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, giống bé mèo nhỏ cào cấu đáy lòng, không phải bất kỳ loại giường kỹ nào mà là Diễm Cốt tự nhiên, cực kỳ gợi cảm.
Đáy lòng Minh Thịnh Lan thầm nghĩ, quả thực giống lời của Thạch Nhạn Tam, Hàn Nhạn Khởi hoàn toàn không thể chống cự cám dỗ của hắn.
Vốn dĩ Minh Thịnh Lan không tự tin mấy, người ở trong Quỷ Họa Tướng Quân Trận mà còn chẳng có việc gì thì sao có thể không chịu nổi sự dụ dỗ của hắn?
Nhưng dưới lời nhắc nhở của Thạch Nhạn Tam, Minh Thịnh Lan nhớ lại những lúc Hàn Nhạn Khởi thân thiết cùng mình, đúng là không bình tĩnh như ngày thường.
Đâu giống như lúc dạy giường kỹ cho Kim Thất, sau khi kết thúc người ta sắc xuân dạt dào còn hắn thì mặt không đỏ, tim không đập.
Cộng thêm sách quý Thạch Nhạn Tam bí mật cho nữa… Nghĩ đến đây, Minh Thịnh Lan lại càng thêm tự tin.
Hiện tại trong đầu Hàn Nhạn Khởi nhão như hồ, giống các lần trước hoàn toàn trống rỗng, vứt hết tất cả giường kỹ đã học, tùy ý để tay Minh Thịnh Lan vuốt ve cơ thể mình.
Minh Thịnh Lan kéo màn giường che khuất ánh sáng, ngón tay linh hoạt cởi hết quần áo của Hàn Nhạn Khởi, khẽ liếm lên cằm hắn.
Nhẹ nhàng cắn cái cằm nhọn xinh xắn, răng hơi cọ cọ, đầu lưỡi thỉnh thoảng như có như không lướt qua khiến Hàn Nhạn Khởi cảm thấy như có móng vuốt nhỏ cào trong lòng, nhưng cào mãi không cào được chỗ ngứa, hắn không nhịn được rên rỉ: “Đừng mà…”
Minh Thịnh Lan nghe lời, từ cằm đi xuống ngậm lấy hầu kết trêu đùa.
Mỗi một lần Hàn Nhạn Khởi nuốt nước bọt, Minh Thịnh Lan đều có thể cảm giác được cử động nơi đầu lưỡi, trong mềm có cứng, phảng phất như có sinh mệnh nhảy lên.
Xuống chút nữa là ngực.
Hàn Nhạn Khởi rất khó chịu, ngực như bị một ngọn lửa thiêu đốt, dù cho cả người trần trụi thì ngọn lửa kia như bốc lên từ bên trong, nóng bỏng khó nhịn, không biết nên làm sao.
Nhưng ngay sau đó, ngọn lửa kia đột nhiên hóa thành khoái cảm.
Môi lưỡi mềm mượt của Minh Thịnh Lan cũng không khách sáo trực tiếp ngậm lấy nụ phấn hồng trước ngực Hàn Nhạn Khởi.
Đầu lưỡi vờn quanh đánh vòng, vừa cắn vừa liếm.
“A… Ứm…” Tiếng rên rỉ mắc trong cổ họng không thể phát ra.
Hàn Nhạn Khởi chảy nước mắt nắm chặt tóc Minh Thịnh Lan, cơ thể cong lên.
Chưa bao giờ trải qua loại cảm giác này, luống cuống chẳng biết làm sao, khoái cảm kia gần như khiến đầu óc hắn mụ mị, đành phải bám lấy Minh Thịnh Lan như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Minh Thịnh Lan dùng răng lưỡi mút liếm, cảm giác đầu v* nhỏ dần mẫn cảm cứng lên như viên sỏi dưới đáy lưỡi, từ màu phấn hồng biến thành đỏ sẫm, diễm lệ đến mức khiến người ta nghĩ trong đầu, liệu đây có phải màu của Diễm Cốt hay không?
Đôi mắt Hàn Nhạn Khởi vô cùng ướt át, phát ra tiếng rên nho nhỏ, thở gấp từng cơn, không biết vì sung sướng hay đau đớn.
Minh Thịnh Lan chuyển từ trái qua phải, tận lực khiêu khích.
Hàn Nhạn Khởi trải qua huấn luyện nhiều năm, vốn chẳng có cảm giác với những khiêu khích tầm thường, kỹ xảo Minh Thịnh Lan cũng chẳng phải cao siêu gì cho cam.
Nhưng giờ phút này, mười mấy năm huấn luyên như chưa từng tồn tại, hắn tựa một người bình thường chìm đắm trong dục vọng.
Bàn tay Minh Thịnh Lan tinh tế vuốt ve thắt lưng hắn rồi mò dần xuống phía dưới, dừng lại ở cái mông cong vểnh.
Làn da căng bóng mềm mại, Minh Thịnh Lan lập tức lớn mật nhào nặn.
“Ưm…” Cơ thể Hàn Nhạn Khởi đều treo trên người Minh Thịnh Lan, trym dựng thẳng, muốn chạy trốn khỏi đôi tay tra tấn kia.
Bởi vì phía trước dán cùng chỗ với Minh Thịnh Lan nên hai chú trym kề sát nhau, thét ra lửa.
Minh Thịnh Lan thở dốc, trong lúc Hàn Nhạn Khởi còn đang vặn vẹo thì tay Minh Thịnh Lan nắm lấy chân Hàn Nhạn Khởi tách ra kẹp bên eo mình, sau đó để hai chú trym hót song ca.
Hàn Nhạn Khởi ngửa cổ rít lên sung sướng.
Minh Thịnh Lan cúi đầu hôn hắn, tay đỡ eo mềm dẻo Hàn Nhạn Khởi, đẩy hai chân hắn mở rộng hình chữ M, lộ ra phía dưới.
Tư thế này khiến Hàn Nhạn Khởi vô cùng xấu hổ, mặt đỏ lên lỗ tai như ứ máu, làm người ta không nhịn được muốn nhấm nháp.
Hắn nghiêng đầu, gương mặt khô nóng không dám nhìn Minh Thịnh Lan.
Minh Thịnh Lan ôn nhu hôn Hàn Nhạn Khởi, sau đó cúi đầu liếm trym hắn.
Chú trym trinh nguyên bất ngờ bị đớp lấy, bao bọc giữa một nơi ướt át nóng bỏng.
Hàn Nhạn Khởi thở hổn hển cảm thấy cơ thể như tan ra.
Vốn đã n*ng, bị Minh Thịnh Lan liếm không bao lâu, thậm chí còn chưa kịp làm gì Hàn Nhạn Khởi run lên bắn cmnl.
Chỉ cần tưởng tượng đến người liếm trym mình là Minh Thịnh Lan, Hàn Nhạn Khởi đã n*ng gấp bội, đội quần bắn sớm.
Minh Thịnh Lan khẽ cười, mặt Hàn Nhạn Khởi đỏ như bị đốt cháy, cảm giác như hắn đang cười mình.
Hàn Nhạn Khởi nghĩ nếu lúc nãy Minh Thịnh Lan không dời miệng, vậy có phải sẽ bắn vào miệng hắn không?
Minh Thịnh Lan liếm chất lỏng trắng đục còn sót lại, sau đó hôn lên hoa cúc Hàn Nhạn Khởi, đầu lưỡi thăm dò, chất nhầy trắng đục chảy xuống làm ướt nơi chật hẹp kia.
Hàn Nhạn Khởi phê suýt khóc, che miệng ngăn chặn tiếng rên rỉ kiềm nén.
Minh Thịnh Lan dùng ngón trỏ dính chất lỏng thọc vào cúc huyệt, nhẹ nhàng vỗ cánh mông để hắn thả lỏng.
Ngón tay bị hút chặt, nơi đó vừa ấm áp vừa ướt át trơn trượt như gấm vóc mềm mại, Minh Thịnh Lan chọc ngoáy bên trong làm nó thích ứng sự tồn tại của ngón tay.
Hàn Nhạn Khởi cố gắng thả lỏng cơ thể, quá căng thẳng nên quên hết tất cả những gì đã học, bao gồm làm sao để thả lỏng nhanh.
Đầu tiên là một ngón tay rồi tăng lên cho đến ba ngón, hô hấp Hàn Nhạn Khởi càng thêm nặng nề, Minh Thịnh Lan ước lượng thế đã đủ, rút ngón tay ra.
Cảm giác trống rỗng xảy ra bất ngờ khiến Hàn Nhạn Khởi không kịp thích ứng, hắn mở to hai mắt, mê mang nhìn Minh Thịnh Lan.
Minh Thịnh Lan ngậm lấy môi Hàn Nhạn Khởi, Hàn Nhạn Khởi tự giác duỗi lưỡi ra quấn quýt với hắn.
Đúng vào lúc này, Minh Thịnh Lan đẩy eo một cái, trym to cắm sâu vào bên trong cúc huyệt mềm mại chật hẹp.
Hàn Nhạn Khởi hét lên đau đớn, nước mắt tựa châu ngọc rơi xuống.
Minh Thịnh Lan không đoán được sẽ như vậy, nhưng trym được bao chặt quá sướng, hắn đành phải cố nén dục vọng, liếm những giọt nước mắt trên mặt Hàn Nhạn Khởi, tay vuốt ve trêu đầu v*.
Qua một lúc, Hàn Nhạn Khởi nức nở vặn vẹo thân thể, chỗ kia không còn đau nữa, ngược lại trở nên tê dại, làm hắn hơi khát vọng Minh Thịnh Lan di chuyển, hai chân quấn chặt lấy hông Minh Thịnh Lan.
Minh Thịnh Lan cũng nghẹn đến khó chịu, nâng hông nhấp thử mấy cái.
Lúc đầu còn khó khăn sau đó dần thông thuận hơn, cảm giác như có một cái miệng nhỏ chật hẹp ấm áp đang cắn chặt trym hắn, cực kỳ thoải mái.
Ra vào càng ngày càng thuận lợi, động tác cũng càng thêm mạnh bạo.
Hàn Nhạn Khởi vốn tương đối gầy yếu, cho nên thân thể gần như treo lắc lư trên người Minh Thịnh Lan.
Hàn Nhạn Khởi cảm thấy cúc huyệt càng bị đâm chọc thì càng ngứa, cần phải đâm thật sâu thật mạnh mới giảm bớt được.
Vì thế hắn lắc mông mời gọi theo bản năng con người.
Từ nhỏ Hàn Nhạn Khởi đã được giáo dục phải vâng theo dục vọng của bản thân không cần kiềm chế, như thế mới đạt được khoái cảm lớn nhất.
Do đó, động tác của hắn rất tự nhiên.
Cảm thấy sướng là được rồi.
Nhưng càng về sau Hàn Nhạn Khởi không chịu nổi nữa, cả người như sắp tan ra, mỗi cú thúc của Minh Thịnh Lan đều mang lại khoái cảm tuyệt vời, gần như chôn vùi hắn.
“Chậm… Chậm thôi…” Cuối cùng, Hàn Nhạn Khởi khóc nức nở cắn bả vai Minh Thịnh Lan.
Minh Thịnh Lan ngó lơ, rõ ràng không quan tâm.
“Không được… Ta bắn…” Hàn Nhạn Khởi khóc nhè, dùng sức nắm tóc Minh Thịnh Lan.
Minh Thịnh Lan thở hổn hển, hôn hắn, nói: “Ngoan, ngoan nào…”
Hàn Nhạn Khởi lại bị thọt sâu thêm, hắn rên rỉ chói tai, cả người mềm như bông, trym nhỏ cọ xát bụng Minh Thịnh Lan, thỉnh thoảng bị vỗ về chơi đùa.
Cuối cùng bắn ra.
Nhưng Minh Thịnh Lan vẫn không có dấu hiệu ngừng.
Hàn Nhạn Khởi vừa khóc vừa nói: “Ngươi… Xong chưa… Ta sắp bị ngươi đâm chết rồi…”
“Vẫn còn nói được à?” Minh Thịnh Lan cúi đầu nuốt hết oán giận của hắn.
Lúc này phải giữ gìn thể lực để chịch tiếp mới đúng
Đó là lý do mà người ta hay nói hôm nay khác ngày mai.
Bình thường Hàn Nhạn Khởi có thể khiến Minh Thịnh Lan bắn nhiều lần, bây giờ lại chẳng mảy may ảnh hưởng hắn.
Thế nên mới nói… nam nhân bị bỏ đói lâu ngày không dễ thỏa mãn.
Trần quản gia, hôm nay đừng tìm thiếu gia!.