Hàn Nhạn Khởi lần này xuất môn chính là phụng sư mệnh, nhưng sư phụ bảo hắn đến Đế Đô tìm một người, lại không nói cụ thể phải làm cái gì.
Hàn Nhạn Khởi tuy rằng nghĩ ngờ nhưng sư phụ đối xử với hắn vô cùng tốt, tự nhiên nói gì nghe nấy.
Hàn Nhạn Khởi vốn tưởng một mình lên đường, sư phụ lại cho đồ đệ của bạn hắn cùng đồng hành.
Nói là theo bảo hộ, Hàn Nhạn Khởi cảm thấy có thể tự bảo vệ mình, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của sư phụ, hắn đành ngoan ngoãn nghe lời.
Đáng tiếc, Hàn Nhạn Khởi chẳng rành nhân tình thế thái, khó tránh gây hiểu lầm.
Tỷ như Minh Thịnh Lan luôn cho rằng hắn là tiểu quan.
Hàn Nhạn Khởi nghe sư phụ nói có thể tin người này, nên hắn thành thật khai nhiều như vậy, đổi lại là người khác, cho dù bị cắn chết hắn cũng không thèm hé nửa câu.
Nào biết hiểu lầm càng thêm trầm trọng.
Đây là lần đầu Hàn Nhạn Khởi xuất môn, lúc còn ở Dương Châu hắn rất ít khi ra ngoài, huống chi giờ phải đến Đế Đô.
Cộng thêm sư phụ nói phải đi tìm lão bằng hữu nói chuyện nên không cần vội, Hàn Nhạn Khởi lập tức hạ quyết tâm ở trên đường phải du ngoạn một phen.
Bởi vì trước khi đi sư phụ thường lơ đãng nói: “Ngươi đừng đi quá nhanh, trên đường nên kết giao bằng hữu, nhiều bạn bè một chút mới tốt.”
Hàn Nhạn Khởi bị sư phụ nhốt trong phòng đã lâu, nghe hắn dặn dò như thế cảm thấy hơi hoảng sợ.
Sư phụ ấp a ấp úng, buông những câu khó hiểu: “Lần này… Đường xá hiểm ác… Cũng không phải quá hiểm ác… Nhất định phải cẩn thận.”
Cái gì gọi là hiểm ác, mà không phải quá hiểm ác?
Hàn Nhạn Khởi nhất thời @@.
Hắn thấy nghĩ không ra thì thôi không nghĩ nữa, nếu sư phụ đã nói có thể tự do du ngoạn, vậy thì cứ vâng theo là được.
Minh Thịnh Lan cũng nghĩ như vậy, hắn mang người của quán trọ đen giao cho quan phủ địa phương, lập tức muốn rời đi.
Trong tay còn bắt đượ Tề Mi, nếu không sớm ngày quay về, chậm trễ chỉ sợ sẽ sinh biến.
Hàn Nhạn Khởi còn muốn ở lại chơi vài ngày, nghe hắn nói vậy thì rất không tình nguyện.
Minh Thịnh Lan thấy hắn lộ tính trẻ con ôm cột giường không chịu đi, đành dở khóc dở cười khuyên bảo: “Đồng thành này chỉ thành thị nhỏ, có gì vui mà chơi đâu, ngươi coi chi bằng thế này, đi về phía trước có thành thị lớn, chúng ta có thể dạo chơi nhiều chỗ.” Trong lòng thầm nghĩ, đợi đến thành kế tiếp ta lại lừa ngươi thêm lần nữa, lừa đến khi về tới Đế Đô thì thôi.
Hàn Nhạn Khởi không chút nghi ngờ, lập tức vui vẻ đồng ý, thu thập hành trang hưng phấn bừng bừng chuẩn bị lên đường.
Khi bốn người đi đến cửa thành, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, còn có từng trận hô hoán.
“Chậm đã! Minh bộ đầu chậm đã.”
Minh Thịnh Lan quay đầu, nhìn thấy một người mặc quan phục dẫn theo vài người cưỡi ngựa đuổi theo, khi đến trước mặt xoay người xuống ngựa, thở hổn hển nói: “May… May mắn đuổi kịp.”
Minh Thịnh Lan nhìn quan phục trên người hắn chính là huyện lệnh, cau mày nói: “Đại nhân là huyện lệnh Đồng thành? Cưỡi ngựa nhanh trong thành sẽ làm dân chúng hoảng sợ, lỡ đạp trúng hoặc bị thương người thì phải làm thế nào?”
Huyện lệnh sờ mũi cúi đầu khom lưng nói: “Hạ quan đúng là huyện lệnh của bản thành, vừa rồi nóng vội quá nên mới xem nhẹ, xin đại nhân chớ trách.”
Minh Thịnh Lan gật đầu: “Không biết quý tính đại nhân là gì?”
Huyện lệnh nói: “Không dám, hạ quan họ Trần.”
Minh Thịnh Lan chắp tay nói: “Ra là Trần huyện lệnh, không biết tìm tại hạ có việc gì?”
Trần huyện lệnh lau mồ hôi trên đầu, nói: “Lúc trước hạ quan không ở trong phủ nên chưa đón tiếp Minh bộ đầu, đám ngu ngốc trong nha môn cũng không biết giữ đại nhân lại, hạ quan đuổi theo kỳ thực là muốn cầu Minh bộ đầu ở lại hỗ trợ phá một án tử.”
Minh Thịnh Lan hỏi: “Án tử?”
Trần huyện lệnh gật đầu: “Đúng vậy, án tử chưa được giải quyết.”
Minh Thịnh Lan ồ một tiếng, có chút hứng thú nói: “Không biết là án tử gì?”
Trần huyện lệnh nói: “Là thế này, bắt đầu từ 5 năm trước trong thành có một thiếu niên nhà rất nghèo làm nghề buôn da bán thịt, ở nhà mở cửa tự làm tiểu quan.
Loại chuyện này vốn chỉ là đề tài cho mọi người rảnh rỗi tán dóc, nhưng không biết từ khi nào có người phát hiện, phàm là khách hàng thân thiết của thiếu niên kia nếu không bệnh thì cũng chết.
Căn bệnh cũng rất cổ quái, rất nhiều đại phu xem qua đều bó tay, cả ngày nằm trên giường, tinh thần uể oải.
Thường thì khi biết chuyện, sẽ không có khách nào dám đến tìm hắn, nhưng kỳ lạ ở chỗ, không biết hắn dùng phương pháp gì mà những người từng quan hệ với hắn đều như mê đắm không dứt ra được.
Đến sau này, mọi người truyền tai nhau nói thiếu niên kia là yêu tinh quỷ quái, hóa thành người để hại nhân gian.”
“Mọi chuyện là thế, nói đến quái lực loạn thần, hạ quan tất nhiên không tin.
Huống chi hai năm trước, thiếu niên buôn da bán thịt dần dần có tiền, không còn làm nghề đó nữa, trong nhà mở một cửa hàng tạp hóa và còn cưới vợ… Chẳng qua những nam nhân bị hắn mê hoặc đều tỏ ra bất mãn, một đám bệnh đến xanh xao vẫn chạy tới tìm hắn khiến dư luận ầm ĩ, người nhà của đám nam nhân đó tố cáo hắn với nha môn, nói hắn dùng tà thuật mê hoặc nhân tâm, muốn bản quan tìm đạo sĩ hòa thượng đến bắt người.”
“Aiz… Không dám dối gạt đại nhân, nhiệm kỳ bản huyện của hạ quan cũng sắp hết, ngày thường công trạng dám nói không tồi, nhưng án này đặt ở nha môn đã mấy tháng vẫn chưa tìm ra manh mối, thật sự hạ quan không biết thiếu niên kia đã dùng thủ đoạn gì…”
Minh Thịnh Lan nghe xong, thấy Trần huyện lệnh gặp phải án kỳ quái, tra xét hồi lâu chưa ra kết quả nhưng vẫn không tin tưởng là do yêu ma quấy phá.
Minh Thịnh Lan cũng thấy thú vị, nói: “Thiếu niên kia chẳng qua chỉ làm tiểu quan ba năm đã có tiền cưới vợ mở cửa hàng, có khi nào những người chết kia là bị hắn cướp của?”
Trần huyện lệnh nói: “Hạ quan cũng từng nghĩ như vậy, còn tra được đám người đó quả thật cho hắn rất nhiều tiền, nhưng thiếu niên này giải thích là do khách nhân cứng rắn bắt nhận lấy, hắn không làm gì cả.
Hạ quan tìm hắn vài lần đều không có kết quả.”
Trần huyện lệnh là một vị quan tốt, nếu đổi lại người khác thiếu niên kia sớm đã bị mang đi bức cung phải nhận bừa rồi.
Minh Thịnh Lan vui vẻ đáp ứng.
Hàn Nhạn Khởi lại không vui nói: “Không phải ngươi nói đi đến thành kế tiếp để chơi sao?”
Minh Thịnh Lan có cảm giác ôm đá đập vào chân mình, liên tục giải thích: “Này chờ một chút… Không sao, thành kia chẳng chạy đi đâu được.”
Hàn Nhạn Khởi cực kỳ không vui, ngón tay chọt chọt thắt lưng Minh Thịnh Lan.
Minh Thịnh Lan kinh hãi vội né tránh, nói: “Coi như ta sợ ngươi, trong thời gian chờ tra án tử, ngươi ở Đồng thành chơi một chút rồi sau đó lại đi.”
Hàn Nhạn Khởi tươi cười hớn hở: “Tốt quá hí hí, vậy ta giúp ngươi tra án tử, đây cũng là sở trường của ta.”
Minh Thịnh Lan nói: “Phá án?”
Hàn Nhạn Khởi gật đầu: “Cái kia á…”
Minh Thịnh Lan lúc đầu còn chưa kịp phản ứng nhưng chợt nghĩ đến tình huống của thiếu niên, bật cười nói: “Ta quên, việc này ngươi hẳn là rất chuyên nghiệp.”
Vì thế, dưới khẩn cầu của Trần huyện lệnh, bốn người vừa đến cửa thành đã phải ôm hành trang trở về.
Lúc này ở huyện nha, Minh Thịnh Lan vì thói quen của bộ đầu, tra án vô cùng nghiêm túc, bắt đầu cũng nhanh, buổi chiều cùng Hàn Nhạn Khởi đi khắp nơi trong Đồng thành nghe ngóng về thiếu niên, buổi tối mới trở về.
Tề Mi chán muốn chết ngồi một chỗ, thấy bọn họ về cũng có hứng thú hỏi: “Minh đại nhân, có phát hiện gì không?”
Minh Thịnh Lan mỉm cười: “Ước chừng đã biết.”
Vì thế hắn nhìn Tề Mi cùng Dương Ý, chậm rãi kể.
Thiếu niên kia họ Mông, gọi là Mông Ly, thuở nhỏ nhà nghèo, tuổi nhỏ mất mẹ, tuổi trẻ mất cha, chẳng có huynh đệ, không thân không thích.
Rơi vào đường cùng mới đi làm cái nghề kia, cầu một cuộc sống ấm no.
Mông Ly lớn lên diện mạo vô cùng đẹp, mà lúc bấy giờ đang phong trào chơi luyến đồng, lứa tuổi mười hai mười ba là tốt nhất, như Mông Ly mười lăm mười sáu mới ra làm đã là hơi già một chút.
Nhưng có thể được hoan nghênh tất nhiên có chỗ hơn người, khuôn mặt kia nhất định là thượng phẩm.
Từ lúc Đồng thành truyền nhau chuyện của hắn, Mông Ly liền ít khi ra ngoài, cửa hàng thuê một thằng nhóc trông coi, vợ hắn mỗi ngày trừ bỏ mua thức ăn giặt quần áo, cũng rất ít xuất môn.
Minh Thịnh Lan mang theo Hàn Nhạn Khởi điều tra khắp phố lớn ngõ nhỏ, biết được diện mạo Mông Ly kia vô cùng quyến rũ.
Ai cũng nói quyến rũ hơn cả nữ nhân, cực kỳ xinh đẹp.
Còn nói hắn dáng người lẳng lơ khiến người ta vừa nhìn không muốn dời mắt.
Điều làm nhiều người chế nhạo chính là, vợ của Mông Ly chỉ là một thôn nữ bần hàn, tuy rằng không khó coi nhưng so với tướng công thì nàng thúc ngựa cũng đuổi không kịp.
Đây là loại giải thích gì, một nam nhân mà xinh đẹp hơn cả vợ mình.
Minh Thịnh Lan cũng hỏi Hàn Nhạn Khởi nghĩ thế nào, Hàn Nhạn Khởi cân nhắc nửa ngày, chỉ nói muốn gặp người đó mới có thể tra ra.
Minh Thịnh Lan nhìn sắc trời đã tối, đành phải hỏi thăm chỗ ở Mông Ly, sau đó hai người quay về huyện nha.
Tề Mi chậc chậc, cảm thấy kỳ quái::”Ta mấy năm gần đây cũng gặp không ít mỹ nam tử, thiếu hiệp xinh đẹp trên giang hồ cũng nhiều, nhưng chưa từng thấy loại nam nhân quyến rũ hơn cả nữ nhân có bộ dạng như nào.
Ngày mai cho ta đi cùng với, biết đâu chỉ là nghe nhầm đồn bậy, phóng đại lên thì sao.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Đại tỷ, ngươi đừng nên đi thì tốt hơn.”
Tề Mi hỏi: “Tại sao?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Ngươi cũng biết, Mông Ly kia lớn lên rất xinh đẹp, ngươi thấy hắn lỡ ganh tỵ lồng lộn lên thì sao?”
Tề Mi hổn hển chỉ vào hắn: “Ngươi muốn chọc điên ta đúng không? Ngày mai ta nhất định phải đi xem!”
Hàn Nhạn Khởi vuốt mũi, tủi thân nói: “Ta khuyên thật lòng mà…” Hắn vẫn chưa xác định được Mông Ly kia là tình huống gì, khuyên Tề Mi đừng đi vì sợ Mông Ly thật sự là…
Nên biết thế gian nhiều chuyện lạ, những lời trên phố chưa hẳn hoàn toàn sai, hay tin đồn vô căn cứ.
Nam tử hay nữ tử, phàm là chuyện phòng the sẽ có chỗ diệu dụng, có thể là “Danh khí”.
Nhưng danh khí này, người bình thường nếu không chịch thử một lần thì không thể biết được.
Trên đời cố tình có những người như thế, cũng tùy theo chủng loại mà thể hiện, nhìn xem người đó có phải mang danh khí hay không.
Còn phải tinh tế tỉ mỉ nắm bắt sự kỳ bí trong đó.
Sau này sẽ giải thích.
Chúng ta hãy cùng xem, cao nhân làm sao bắt được “Danh khí”, phân biệt danh khí.
Mà danh khí có trăm loại, cũng từ đó mà được sắp xếp theo thứ tự..