“Sơn tuyền?”
Hàn Nhạn Khởi mỉm cười gật đầu: “Chính là suối nước nóng ngoài trời, ngâm mình rất tốt.”
Minh Thịnh Lan tuổi thiếu niên không có xuống nước chơi đùa, khi còn bé hắn từng cùng nhóm bạn nói dối người lớn nhảy xuống sông bắt cá, nhoáng một cái đã qua nhiều năm như vậy, quả thực có chút hoài niệm.
Hắn chỉ suy nghĩ một lát, lập tức vui vẻ nhận lời.
Tề Tiểu Bạch chớp mắt, ngọt ngào cười: “Cữu cữu, ta không biết bơi, vậy đến lúc đó ngươi phải dạy ta bơi nha.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Hửm? Thịnh Lan, Dương Ý, các ngươi biết bơi không?”
Minh Thịnh Lan và Dương Ý cùng gật đầu.
Hàn Nhạn Khởi “Ờ” một tiếng, nói: “Cháu trai, vậy ngươi ngoan ngoãn theo Dương thúc thúc học đi, cữu cữu ta cũng không biết bơi.”
Tề Tiểu Bạch kinh ngạc, tính sai rồi, hắn khó hiểu hỏi: “Không biết bơi mà ngươi còn đi ngâm suối?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Ta nghe ngóng rồi, sơn tuyền kia nước cao chỉ tới ngực sẽ không bị chìm, ta chỉ tính chơi đùa một chút thôi.” Hơn nữa đến đó chuyện chủ yếu là dạy Kim Thất.
Tề Tiểu Bạch ủ rũ: “Được rồi… Làm phiền Dương tiền bối, vừa lúc chúng ta cũng có thể so khinh công.”
Minh Thịnh Lan nghe vậy cảm thấy rất hứng thú: “Đúng rồi, trên giang hồ luôn không đoán ra khinh công các ngươi rốt cục là ai cao hơn, không bằng tìm thời gian so tài thử xem?”
Tề Tiểu Bạch giảo hoạt cười: “Có thể nhờ Dương tiền bối chỉ dạy ta chút công phu diệu thủ không?”
Mọi người đầu tiên là kinh ngạc sau đó bật cười.
Đúng là, thân là con trai của thâu thiên thủ, sao có thể không xài vài chiêu thủ đoạn quân tử đu xà nhà?
Sau khi thu thập xong y phục, cả bọn đi đến Chi Bì Họa Khúc Quán cùng Kim Kiều Tiêu tụ họp.
Kim Kiều Tiêu dẫn theo Kim Thất cùng vài tiểu nha đầu, chính là Kim Kiều Tiêu kia, còn mang theo mười mấy quy nô, chậm rãi lên Thiên Thọ sơn.
Thiên Thọ sơn nằm ở vùng thấp nhất giữa tam tiên, cho dù là thấp nhất cũng vô cùng nguy nga, đứng ở chân núi Tề Tiểu Bạch cười nói: “Kim lão bản, biệt trang kia ở chỗ nào?”
Kim Kiều Tiêu nói: “Đỉnh núi, đi về hướng bên đó, nhìn thấy một tòa thạch nhai sau đó rẽ trái chính là biệt trang của ta.”
Tề Tiểu Bạch nói: “Chúng ta bắt đầu từ nơi này?”
Dương Ý gật đầu.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó giống như cực kỳ ăn ý, thân hình thoáng cái bay lên không trung, biến mất giữa rừng cây.
Hàn Nhạn Khởi tán thưởng: “Quá nhanh, bọn họ ai sẽ thắng?”
Minh Thịnh Lan nói: “Tất nhiên là Dương Ý.”
“Kim Thất cho là vị nào?” Hàn Nhạn Khởi chuyển hướng sang Kim Thất.
Kim Thất mười phần linh lung nói: “Dĩ nhiên hy vọng Tề công tử thắng nhưng Dương công tử khinh công cao siêu, Kim Thất không dám suy đoán.”
Lời nàng nói cực kỳ xảo diệu, xưng chính mình hy vọng Tề Tiểu Bạch thắng nhưng lại cảm thấy khinh công Dương Ý quá tốt.
Cho nên nếu Tề Tiểu Bạch thắng, lời của nàng coi như lấy được lòng, nếu Dương Ý thắng, cũng không sai lầm.
Quan trọng là… nàng cùng Dương Ý chưa từng nói qua mấy câu, mà Tề Tiểu Bạch thì gần gũi hơn, nếu muốn lấy lòng hai bên nói rằng ai thắng ta đều vui mừng, như vậy quá giả tạo.
Cách nói của nàng lại có vẻ chân thành hơn rất nhiều.
Hàn Nhạn Khởi vừa lòng gật đầu.
Đợi đến khi đoàn người đi lên, Tề Tiểu Bạch cùng Dương Ý sớm đã ở biệt trang chờ, hơi thở vững vàng, so với nhóm người bọn hắn còn thoải mái hơn.
Tề Tiểu Bạch tự nhiêu thoải mái nói: “Ta thua.”
Thắng không kiêu bại không nản, rất có khí khách.
Minh Thịnh Lan ha ha cười: “Ngươi vẫn còn trẻ.”
Dương Ý cũng gật đầu đồng ý: “Tiền đồ vô lượng.”
“Cảm ơn.” Tề Tiểu Bạch ngượng ngùng cười, sau đó lấy ra một đống đồ vật…
“A! Khuyên tai của ta!”
“Ngọc bội của ta!”
“… Thắt, thắt lưng!”
…
Mọi người ngạc nhiên, ai cũng không nghĩ tới Tề Tiểu Bạch trong lúc mọi người không để ý, đã thuận tay trộm đồ vật tùy thân của bọn họ.
Tề Tiểu Bạch nói: “Nếu là so tài, ta nghĩ mọi người hẳn là cùng nhau so tài ha.”
Dương Ý cười nhạt, mở tay ra, đúng là một cái đai ngọc.
Tề Tiểu Bạch biến sắc: “Đai ngọc của ta…”
Tề Tiểu Bạch thở dài một tiếng: “Tài không bằng người, vẫn là ta thua…”
Hàn Nhạn Khởi im lặng vỗ vai hắn nói: “Cháu trai… Về sau đừng phạm án trước mặt bộ đầu, đừng nhìn ta, trả ngọc bội lại đây.”
Gọi là biệt trang, kỳ thật cũng không quá lớn nhưng tường trắng ngói xanh, trồng nhiều loại hoa đào, nhìn rất là tươi mát xinh đẹp.
Kim Kiều Tiêu dẫn bọn họ đi vào, giới thiệu: “Lúc trước xây trang tử này, cố ý dẫn nước Thọ Thiên tuyền vào trong ao phía sau hậu viện, còn chuyển đá lớn tới, kiến trúc vô cùng tự nhiên thú vị, khi công tử dạy Tiểu Thất có thể cách một tảng đá.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Thật sự là ý tưởng độc đáo.”
Kim Kiều Tiêu nói: “Lúc ấy cũng không có ý này, hiện giờ vừa vặn có thể sử dụng, thật ra ta lại nghĩ cũng không cần kiêng kị.”
Lời của nàng đúng là mơ hồ ám chỉ Hàn Nhạn Khởi có thể tùy ý hưởng dụng Kim Thất.
Thực ra cũng không tính là gì, người trong phong nguyệt khi đi theo sư phụ, nếu như khác giới đa số đều chịch với nhau gia tăng tình cảm.
Về phần thanh quan, dựa vào thủ đoạn người trong nghề sẽ có biện pháp không phá thân vẫn có thể hưởng thụ.
Ý của Kim Kiều Tiêu cũng không quá mờ mịt, ít nhất những người ở đây như Minh Thịnh Lan, Tề Tiểu Bạch, Kim Thất, bọn họ đều có thể nghe hiểu được.
Kim Thất vẻ mặt như thường, cũng chẳng biết có phải trước đó đã thông qua ý kiến hay không mà nàng quả thật phớt lờ.
Minh Thịnh Lan nói: “Kim lão bản, tuy rằng một ngày làm thầy cả đời làm cha, nhưng dù sao cũng không cùng huyết thống, nam nữ khác biệt, cho dù là sư đồ, nam nữ vẫn phải chia phòng đúng không?”
“A, Minh bộ đầu nói đúng, là ta suy nghĩ không chu toàn, công tử thứ lỗi.”
“Không sao.” Hàn Nhạn Khởi mơ hồ chẳng chút để tâm nói.
Kim Kiều Tiêu tuy là ý cười tràn đầy xin lỗi, nhưng trong lòng nàng đã có tính toán khác.
Người trong kỹ quán nói cái gì “lễ pháp” “nam nữ khác biệt”? Vị bộ đầu đại nhân này bị ngu hay gì?
Chẳng qua trên mặt Kim Kiều Tiêu vẫn rất nể tình, bởi vì nàng cũng biết lý do của Minh Thịnh Lan và lý do của nàng đều chỉ là một cách nói thôi, ý tứ chân chính mọi người tự nhiên hiểu được, Minh Thịnh Lan nghĩ ra cái cớ này quả thật không phù hợp.
Kim Kiều Tiêu nhìn thấu lòng người, sâu kín liếc nhìn Minh Thịnh Lan, trong lòng tức khắc có tính toán, xem ra muốn Kim Thất bước thêm một bước với Hàn Nhạn Khởi là không có khả năng, vậy phải bắt tay từ phương diện khác, ví như —— lấy lòng Minh Thịnh Lan, để hắn thổi gió bên tai…
Kim Kiều Tiêu bên này gảy xong bàn tính, nào biết rằng Hàn Nhạn Khởi cùng Minh Thịnh Lan căn bản không phải quan hệ đó.
Hàn Nhạn Khởi thì không cần phải nói, hắn bị chậm tiêu.
Chính là Minh Thịnh Lan, mới vừa rồi nhất thời xúc động thốt ra thủ tiêu ý niệm của Kim Kiều Tiêu, bản thân cũng hiểu được có chỗ không đúng, trong lòng mặc dù quái dị lại không muốn nghĩ sâu, trên mặt vẫn giả vờ nhưng chẳng có gì.
Hắn nào biết, người ở trong núi này không thấy rõ, Kim Kiều Tiêu lại rất rõ ràng, nhưng tự cho mình là đúng nghĩ hắn và Hàn Nhạn Khởi quan hệ không bình thường.
Tề Tiểu Bạch trái lại có chút đăm chiêu nhìn Minh Thịnh Lan giả vờ vô sự cùng Hàn Nhạn Khởi không chút ý thức, không biết suy nghĩ cái gì.
…
“Này, này”
“… Ừm?” Minh Thịnh Lan trợn mắt, nhìn Hàn Nhạn Khởi đang ghé vào mép giường: “Làm sao vậy? Đã hơn nửa đêm.”
Hàn Nhạn Khởi để ngón trỏ lên môi, làm động tác chớ có lên tiếng, nói nhỏ: “Thức dậy, chúng ta đi ngâm tiên tuyền đi.”
Minh Thịnh Lan ngồi dậy: “Gian phòng này cách âm rất tốt, ngươi không cần cẩn thận như thế, nhưng nửa đêm mà đi ngâm suối hả?”
“Có sao đâu.” Hàn Nhạn Khởi nhẹ nhàng thở ra: “Nhất định phải ngâm vào buổi tối, đêm nay vừa lúc trăng tròn, hấp thu chút nhật nguyệt tinh hoa, hì hì.”
Minh Thịnh Lan nói: “… Càng ngày càng thần côn.”
Hàn Nhạn Khởi trừng mắt: “Thần côn gì, Thọ Thiên tuyền này thuần âm, ngâm vào ban đêm sẽ bổ khí lợi tinh.”
Ra là ngươi đánh chủ ý này… Minh Thịnh Lan cạn lời: “Vậy sao không gọi Kim Thất, còn những người khác đâu?”
Hàn Nhạn Khởi bĩu môi: “Kim Thất là nữ tử, vốn là âm, ngâm tuyền ban đêm không tốt cho thân thể.
Dương Ý… Ngươi cảm thấy hắn sẽ đi sao? Về phần Tề Tiểu Bạch, hắn là đại hung khí, bổ nữa sẽ thành tinh đó!”
Nói đến cùng, là không muốn gia tăng sức mạnh cho Tề Tiểu Bạch.
Minh Thịnh Lan thầm nghĩ, Hàn Nhạn Khởi gọi hắn là bởi vì hắn không có sức cạnh tranh, hay là quan hệ bọn họ gần gũi hơn người khác?
… Chỉ sợ là cả hai.
Minh Thịnh Lan bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, Hàn Nhạn Khởi này tự cho mình thông minh, kỳ thật rất ngốc nghếch.
Hàn Nhạn Khởi sốt ruột lôi kéo hắn: “Ngươi là phát ngốc gì đó, mau đi thôi.”
Hai người rón ra rón rén xuất môn, đi tới hậu viện.
Lúc này đã là đêm khuya, bọn họ yên lặng đi, không có ai phát hiện.
Đến hậu viện, nghe được tiếng nước róc rách bên tai, ánh trăng như lụa rơi tại mặt nước, hiện lên ba quang lân lân.
Trong làn nước xanh biếc, chỗ nông có thể thấy được thấy cát dưới đáy bể, giữa chỗ nước sâu còn có đá lớn, từng khối dựng ở ven bờ giống đường nhỏ trên nước.
Hàn Nhạn Khởi ngồi xuống thử độ ấm nói: “Quả nhiên là bảo tuyền! Đêm trăng tròn vẫn còn ấm nha, như vậy không cần phải lo đêm dài cảm lạnh.”
“Thần kỳ như vậy?” Minh Thịnh Lan có chút không tin sờ xuống nước, quả thực chạm vào tay vô cùng ấm áp, “Thật sự là tạo hóa thần kỳ, kiến trúc tuyệt diệu.”
Hàn Nhạn Khởi cười dài: “Cởi đi.”
“… Khụ khụ, cởi? Cởi cái gì?” Minh Thịnh Lan bị doạ kinh hãi.
Hàn Nhạn Khởi tự nhiên nói: “Đương nhiên là cởi quần áo, không cởi quần áo làm sao ngâm suối?”
Gương mặt Minh Thịnh Lan dưới ánh trăng hơi phiếm hồng, bắt đầu cởi quần áo.
So sánh thì Hàn Nhạn Khởi cởi quần áo thoải mái tự nhiên hơn, động tác vô cùng lưu loát —— phải như thế, nói không chừng trong giường kĩ còn có một môn học, tên là “như thế nào cởi quần áo thật gợi cảm?”
Hắn hai ba động tác cởi sạch quần áo trên người, nhìn thân thể Minh Thinh Lan lõa lồ trước mắt không hề sợ hãi, càng không có nửa phần mất tự nhiên.
Có một câu nói rất hay rằng: Quân tử lòng như gương sáng, tiểu nhân tâm địa bất an.
Thân thể Hàn Nhạn Khởi nhỏ nhắn nhưng không yếu nhược, làn da cực trắng dưới ánh trăng phảng phất như mưa bụi quang hoa.
Toàn thân không hề có sẹo, theo đường cong vai lưng xuống tới phần eo cực kỳ lưu sướng, sau đó đến đùi tiếp xuống nữa là đôi chân thon dài thẳng tắp.
Hàn Nhạn Khơi cởi dây buộc tóc xõa mái tóc đen như mực chảy ở sau người, che khuất nửa mông, như ẩn như hiện.
Hắn đưa lưng về phía Minh Thịnh Lan cười khẽ hai tiếng, sau đó nhảy cái tủm vào trong nước.
Trên mặt dính chút bọt nước, Minh Thịnh Lan khôi phục lại tinh thần, lúc này mới phát hiện chính mình gần như ngây ngốc nhìn chằm chằm người ta.
Minh Thịnh Lan là một bộ đầu giỏi, võ công của hắn rất lợi hại, hắn từng chịu huấn luyện chuyên môn về cách kiềm chế.
Thế mà ở trước mặt Hàn Nhạn Khởi mất đi tác dụng không chỉ một lần.
Minh Thịnh Lan bắt đầu hoài nghi Hàn Nhạn Khởi có gì đó cổ quái, hắn thường xuyên mơ hồ cảm thấy dưới gương mặt không tuyệt sắc kia có lực hấp dẫn khó hiểu.
Tựa như từ trong xương cốt toát ra sự diễm lệ.
Diễm lệ từ này dùng ở thân người thiếu niên Hàn Nhạn Khởi thoạt nhìn ngây thơ khờ dại, dường như có chút không thích hợp.
Nhưng cẩn thận nghĩ, hắn biết nhiều loại giường kĩ kỳ diệu, hắn có thể lơ đãng bắt lấy tầm mắt người, lời này tựa hồ với hắn vô cùng thích hợp.
Minh Thịnh Lan còn chưa kịp nghĩ sâu thêm nữa, Hàn Nhạn Khởi ở trong nước vui vẻ vùng vẫy, dựa vào tảng đá quay đầu nhìn hắn nói: “Minh Thịnh Lan, ngươi còn không mau lại đây.
Nhanh đến hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa!”
Trên mặt Hàn Nhạn Khởi mang theo bọt nước, đôi mắt đen như quả hạnh, mắt một mí, lông mi rất dài, làn da thực trắng, cười rộ lên ngây thơ trong trẻo, động tác nghịch nước còn mang theo tính hoạt bát trẻ con.
Tóc đen da trắng.
Nhưng dưới ánh trăng tròn, trong sơn tuyền trong suốt, Minh Thịnh Lan từ giữa nhan sắc hắc bạch này nhìn ra được một làn thanh diễm nhập cốt….