Đắm Đuối

Chương 11

Tôi mở mắt ra và chơm chớp trước ánh nắng rạng rỡ đang tràn ngập căn phòng. Khi nhìn quanh tôi mới biết rằng mình đang nằm trên giường của một phòng ngủ. Nhưng đây là phòng của ai? Tôi chẳng thể hiểu…

Nhìn đồng hồ đeo tay, tôi biết là đã chín giờ mười. Chẳng hiểu gì, tôi nằm im như thế một lúc lâu, rồi đột nhiên, ánh sáng lóe lên: tôi đã mê man ngủ như thế ít ra cũng tám tiếng đồng hồ. Tung mền ra, tôi nhảy xuống giường.

Tôi giật mình, thấy mình đang đứng đối diện với một gã đàn ông có vẻ dữ dằn, trần như nhộng với dáng điệu hốt hoảng. Tôi lùi lại ngay và thấy gã đàn ông đó cũng bắt chước làm theo tôi. Trước cảnh tượng này, tôi mỉm cười và thốt lên:

“Này Wheeler, chú mày đang đứng trước một tấm gương lớn. Nhưng chẳng hay quần áo đâu hết rồi?”

Tôi đảo mắt nhìn quanh - vẫn không thấy áo quần đâu. Tôi nghe có tiếng cửa mở nhẹ ở phía sau và giọng Prudence thốt lên:

“À, đỡ rồi … Ồ!”

Tôi nhảy phóc nhanh lên giường và lại chui người dưới mền. Kéo chăn lên tận cổ, tôi tức tối nhìn Prudence:

“Cái gì lạ thế này?”

“Bộ anh không nhớ gì hết sao? Như thế cũng phải! Đêm qua anh bất thần ngất xỉu, không một triệu chứng nào báo trước. Theo em nghĩ, có lẽ anh không lượng được sức chịu đựng của mình. Anh không ngờ rằng anh đã bị đánh quá nặng ở nhà xác… Đã thế, anh lại uống quá nhiều whisky và quá căng thẳng trong suốt buổi tối…”

“Thế là tôi đã ngã lăn bất tỉnh. Nhưng tôi đã lên giường bằng cách nào?”

“Thì tụi em đã khiêng anh lên. Lúc đó anh hoàn toàn kiệt sức và tụi em nghĩ rằng sau một đêm yên ngủ chắc anh sẽ đỡ hơn…”

“Tụi em là ai?”

“Thì Pénélope và em chứ còn ai.”

“Quần áo của tôi đâu cả rồi?”

“Bộ anh muốn mặc nguyên thứ quần áo đó mà ngủ sao?”

Tôi lầu nhầu:

“Nhưng còn đỡ tệ hơn là trần truồng như thế này. Ai đã cởi đồ tôi” cô hay Pénélope?

Prudence tỉnh bơ nói:

“Pénélope thì mắc cỡ vì thế cô nàng đã biến nhanh sau khi tụi em cởi giày anh ra. Em thì xem đây là một chuyện rất tự nhiên, đã là tự nhiên thì em thích rồi.”

Tôi gào lên:

“Trả ngay quần áo cho tôi! Tôi cần phải rời khỏi đây ngay! Có quá nhiều việc đáng lẽ tôi đã làm từ tối hôm qua rồi! Trả quần áo cho tôi lẹ đi!”

Nàng lạnh lùng đáp:

“Anh trả ơn cho tôi như thế đấy! Rất tiếc là tôi đã vứt bộ complet của anh rồi, vì thấy nó rách bươm.”

Tôi gần như nghẹn họng:

“Cô đã… làm gì?”

“Ồ, anh không nên nóng giận, như thế có thể bị loét bao tử đấy! Vì tìm thấy xâu chìa khóa trong túi anh nên sáng nay em đã đến nhà anh sớm và mang về đây áo quần cho anh. Em cũng không quên mang dao cạo râu và bàn chải răng cho anh nữa!”

Tôi lầu nhầu:

“Cảm ơn cô. Đáng lẽ cô nên nói ngay cho tôi biết!”

Nàng mỉm cười, rạng rỡ:

“Thì em bắt chước cái lối khủng bố của anh mà! Chính anh đã dạy cho em cái kỹ thuật này, bộ anh quên rồi sao?”

Nàng ra khỏi phòng và trở lại, vài giây sau, mang theo quần áo. Nàng để chúng cuối giường và nói:

“Phòng tắm ở kề bên. Anh muốn dùng gì để điểm tâm?”

Tôi cay đắng nói:

“Tôi không còn thời giờ để ăn uống gì nữa. Ờ… cho tôi một tách cà phê là đủ rồi!”

Nàng nói, giọng cương quyết:

“Nếu để bụng đói thì anh có thể ngất xỉu thêm một lần nữa. Anh cần phải điểm tâm bằng trứng tráng, bánh mì nướng và trái cây!”

“Tôi không quen ăn sáng. Đó là một thói xấu mà người ta dễ mắc phải!”

“Thôi, anh đừng lý luận nữa, để em nói bồi dọn lên.” Nàng nói, dứt khoát và bước ra khỏi phòng.

Tôi nhảy xuống giường, nhìn qua mớ áo quần nàng mang đến cho tôi. Sự lựa chọn của nàng không đến nỗi tệ, ngoại trừ chiếc cà vạt hơi sặc sỡ. Tôi mặc quần, cầm lấy dao cạo râu, bàn chải, rồi chui nhanh vào phòng tắm.

Hai mươi phút sau, tôi nhìn trong gương và thấy mình đã tiến bộ nhiều. Tình trạng vết thương trên mày không xấu đi chút nào tuy cục u ở bên trên vẫn còn tím xanh và không nhỏ lại bao nhiêu. Mảng da bị mất ở dưới cằm vẫn còn để lộ lớp thịt đỏ ối nhưng không hề có hiện tượng mưng mủ. Cái cổ vẫn còn làm tôi đau đớn và xem chừng càng lúc càng cứng hơn. Tuy vậy sự đau đớn lúc này không đến nỗi kinh khiếp như hồi đêm qua.

Tôi rời khỏi phòng và bước ra phòng khách. Khi này tôi mới sực nhớ rằng mình vẫn còn ở trong căn hộ của Pénélope. Quả đúng là căn phòng ngủ, với lối trang trí ở đó làm tôi lầm lạc phương hướng.

Trên chiếc bàn ở giữa phòng, tôi thấy bữa ăn sáng đã được dọn ra cho ba người. Khi nhìn vào đĩa trái cây tôi bỗng nhận ra rằng mình đang đói bụng.

Prudence và Pénélope ngồi đối diện nhau, giữa hai người là chiếc ghế trống dành cho tôi. Tôi ngồi xuống và trông thấy Pénélope đang mỉm cười nhìn mình.

“Sáng nay trung úy thấy có khoẻ hơn không?”

“Khoẻ hẳn. Tối qua cô ngủ ở đâu?”

“À, em ngủ chung với chị Prudence. Để em pha sữa vào cà phê cho trung úy nhé?”

“Thôi được, cảm ơn cô. Tôi thích cà phê đen.”

Tôi ăn ngon lành mớ trái cây, đĩa trứng tráng và ba lát bánh mì nướng… Ngẩng mặt lên, tôi thấy Prudence đang liếc nhìn tôi với một vẻ trêu chọc.

Nàng nói:

“Anh đã nói là không quen ăn sáng vậy mà em thấy anh ăn khá ngon miệng đấy!”

“Trước sự lo lắng của hai cô, không lẽ tôi dám phụ lòng hay sao? Vả lại, tôi đang đói bụng… Bây giờ, xin các cô thứ lỗi cho!” Tôi nói khi đứng dậy. “Tôi có một số việc cần phải giải quyết! Một lần nữa, xin cảm ơn nhiều!”

“Phải nói rằng tụi em rất hân hạnh khi được đón tiếp anh” cả hai cùng nói và mỉm cười nhìn nhau.

Tôi thắc mắc hỏi:

“Tại sao bây giờ hai cô lại hòa thuận với nhau đến thế? Mới tối hôm qua đây, tôi thấy dữ dội với nhau lắm mà?”

Prudence ôn tồn đáp:

“Chuyện không có gì là quan trọng. Tụi em vẫn thường gây gổ nhau, nhưng rồi không giận nhau lâu.”

“Vâng, đúng vậy” Pénélope quả quyết gật đầu.

“Thôi nhé, tôi đi đây. Cảm ơn các cô nhiều!”

Tôi bước ra phía cửa.

Đột nhiên Pénélope lớn tiếng gọi tôi trước khi nàng vội vã chạy vào phòng trong:

“Trung úy vui lòng chờ cho một chút!”

Nàng đi trở ra, thận trọng mang theo bao đeo cùng với khẩu súng của tôi.

“Trung úy không nên quên thứ này!” Nàng láu lỉnh nói. “Tối hôm qua, em đã cất nó trong hộc tủ.”

“Cảm ơn cô!” Tôi nói và cầm lấy bao súng.

Prudence vui vẻ nói khi giúp tôi cởi áo veston:

“Để em cầm hộ áo cho anh…”

“Được” tôi lầu nhầu.

Tôi đeo súng vào dưới nách rồi nhận lấy áo veston từ tay Prudence.

Pénélope nói:

“Trung úy cần phải mang theo súng, nhất là vào một ngày như thế này…”

Prudence dịu dàng:

“Đúng đấy, anh cần phải thận trọng anh Al Wheeler ạ! Chớ có liều lĩnh vô ích. Nếu có chút nghi ngờ thì anh nên nổ súng ngay, đừng chần chừ! .”

Mặc xong áo veston, tôi đứng yên một lúc để nhìn Pénélope và Prudence. Đứng cạnh nhau, trông cả hai thật dịu hiền và ngọt ngào. Vì một lý do bí ẩn nào đó, tôi giờ đây đã trở thành “cục cưng” của họ. Sự bất đồng, hục hặc giữa họ đã tan biến và bây giờ cả hai cùng chia sẻ chung một điều đó là… ngưỡng phục tôi! Tôi thắc mắc chẳng hiểu tại sao… và rồi ánh sáng chợt lóe lên trong tâm trí tôi.

Tôi nói:

“Hai cô thật là đáng mến! Các cô đã tỏ ra ân cần với tôi vậy mà tôi đối xử tệ với các cô. Các cô đã lo lắng cho tôi đủ điều… không quên cả quần áo, súng ống! Các cô tốt bụng thật!”

Prudence mỉm cười:

“Anh Al ạ, đây chỉ là chuyện rất tự nhiên! Thôi, anh đừng nhắc đến nữa và em mong anh chớ có bận tâm vì những chuyện vừa qua!”

“Đúng thế đó anh!” Pénélope nói xen vào.

Tôi nói tiếp:

“Các cô làm tôi nhớ đến thời trung cổ, cảnh một hiệp sĩ trước giờ lên ngựa để ra đi chiến đấu.”

Pénélope cau mày:

“Trung úy muốn ám chỉ điều gì chứ? Hiệp sĩ trước giờ lên ngựa là thế nào?”

“Thì các cô đã biết quá rõ.” Tôi lạnh lùng đáp. “Các cô biết rằng tôi sắp lên đường đi gặp John Kẻ Đưa Tin và khi lo lắng cho tôi thế này, các cô thầm mong rằng tôi sẽ đốn gục hắn. Các cô đã dành mọi ưu đãi cho chàng hiệp sĩ, hay cũng có thể là con vật tế thần!”

Với giọng đầy lo lắng, Prudence năn nỉ tôi:

“Anh Al ạ, hãy hứa với em là anh sẽ thận trọng đi! Như em đã nói với anh lúc nãy, chớ có chần chừ và nổ súng ngay trước khi đối thủ kịp giở trò.”

Pénélope hăng say nói xen vào:

“Nhớ nhắm ngay giữa trán đó anh!”

“Thế thì có cô nào thích đi thay tôi không? Tôi sẽ cho mượn súng và tôi ở nhà làm nội trợ thay cho.”

Pénélope nhắc nhở:

“Thôi anh đừng có đùa nữa. Anh đi ngay đi kẻo muộn rồi.”

Prudence mở cửa, nắm lấy tay áo tôi, nàng lôi tôi ra ngoài.

“Coi chừng kẻo bắn hụt đó nghe anh!” nàng nói.

“Đừng có nói chuyện xui xẻo!”

“Bao giờ xong chuyện, anh nhớ ghé lại để kể cho tụi em nghe nhé anh” Pénélope dặn dò và thúc mạnh vào hông khiến tôi phải tiến thẳng vào hành lang.

Prudence nói thêm:

“Đúng đó anh, tụi em muốn biết rõ anh đã đốn gục hắn như thế nào…”

Một lần nữa, Pénélope thúc mạnh một phát vào be sườn tôi khiến tôi phải lảo đảo tiến thẳng về phía trước.

Nàng nói bằng giọng cổ vũ:

“Thang máy ở đằng kia kìa! Chúc Trung úy may mắn!”

“Đừng quên trở lại kể chuyện cho em nhé!” Prudence nói lớn. (Giọng nói của nàng vừa trìu mến vừa khàn đục, khiến tôi rùng mình như vừa bị ai đâm một cây kim cháy bỏng vào cột sống.) “Em chờ anh đấy! Anh chỉ việc lên thẳng phòng em…”

Khi đến trước cầu thang, tôi nhấn nút gọi và chỉ trong chốc lát, cửa ca bin mở ra. Tôi quay lại nhìn lần cuối: Pénélope và Prudence đang nhí nhảnh vẫy tay từ biệt tôi.

***

Hillside là khu sang trọng của Pin City, một khu vực mà, nếu có bạc triệu trong tay, tôi rất rất vui đến an trú nơi đây. Sau hàng dậu được cắt tỉa công phu, ngôi nhà số Stanwell Drive cho thấy chủ nhân của nó hẳn là kẻ nắm giữ trong tay hàng triệu đô. Tôi rẽ xe vào lối đi trải sỏi và dừng lại sau chiếc Cadillac màu xanh đang đậu trong nhà xe rộng rãi - đủ để chứa một lúc bốn chiếc.

Tôi bước lên những bậc thang của hàng hiên và nhấn chuông, ở đâu đó phía trong nhà, có tiếng chuông ngân nga nghe thật du dương. Chẳng biết làm gì hơn, tôi châm một điếu thuốc. Bỗng chốc cửa mở ra và John Kẻ Đưa Tin đứng đó, nhìn tôi bằng một ánh mắt dò hỏi, bình thản.

Hắn ôn tồn hỏi:

“Trung úy cần gì?”

Kể ra, John Kẻ Đưa Tin trông rất ăn khớp với khung cảnh sang trọng nơi đây! Áo veston thể thao bằng lụa xanh dương, quần flanelle xám và sơ mi lụa trắng cắt may theo lối cổ điển. Toàn bộ con người hắn toát ra một vẻ sang trọng và tinh tế, sự sang trọng mà chúng ta thường gặp nơi những cư dân của Hillside. Thêm vào đó, chiếc cà vạt trắng hạt đậu mà hắn đang thắt hờ hững nơi cổ như muốn làm tăng thêm vẻ “xịn” của hắn. John không gợi lên cho ta cái hình ảnh của một kẻ mới giàu, một tay trưởng giả rởm nhưng hắn chính là chân dung của một hội viên của các câu lạc bộ sang trọng với số hội viên rất giàu có và hạn chế.

Tôi há hốc mồm chiêm ngưỡng hắn.

Vẫn điềm đạm, hắn nhắc lại:

“Trung úy cần gì ạ?”

“Nói chuyện với anh. Chẳng hay anh có rảnh không?”

“Vâng, tôi đang rảnh rỗi.” Hắn mở rộng cửa. “Xin mời trung úy vào.”

Hắn đi trước để dẫn lối cho tôi. Quầy rượu nằm ở tận cuối nhà, trên một sân hiên nhìn ra bể bơi. Đương nhiên, không một ánh mắt tò mò nào có thể trông thấy cảnh quan tuyệt vời này!

Hắn nói:

“Trung úy uống chút rượu nhé?”

“Vâng, cảm ơn” Tôi đáp và ngồi xuống trên một chiếc ghế mây. Hắn rót đầy hai ly, trao cho tôi một ly và ngồi xuống ở một chiếc ghế đối diện.

Hắn mỉm cười nói:

“Tôi hy vọng trung úy sẽ không tái diễn cái trò đòi bắt giữ nhân chứng nữa!”

“Ồ, không! Hôm chỉ là một chút đùa bỡn… Lẽ ra, nếu anh chịu nấn ná lại đôi chút, hẳn tôi đã nói cho anh hiểu… Theo như tôi còn nhớ thì lúc đó anh đã biến nhanh!”

“Trung uý hiểu cho, hôm đó tôi còn nhiều công việc phải giải quyết…” Hắn bình thản nói.

“Ngày hôm qua, người ta đã tìm thấy xác của Thelma Davis. Cô ấy chết vì bị gãy cổ. Anh biết tin đó chứ?”

“Vâng, tôi biết. Cái chết quá kinh khiếp, trung úy ạ! Mà này, tôi thấy hình như trung úy cũng gặp chuyện không ổn thì phải… Mặt mày trung úy sao thế kia? Hình như thiếu da thiếu thịt đôi chút nơi này nơi nọ đấy…”

“Thế thì anh đã trao quả tim cho cô Prudence chưa? Hay anh đã gởi nó qua đường bưu điện?”

Hắn uống cạn rượu rồi xoay xoay cái ly trong đôi tay lực lưỡng của hắn.

Cuối cùng hắn nói:

“Này Wheeler, ông hãy nghe tôi nói! Ở đây chỉ có hai ta và theo tôi nghĩ thì chúng ta nên chấm dứt cái trò mèo vờn chuột. Ông hãy nói thật đi, chuyện gì làm ông phải bứt rứt?”

“Anh… và hai vụ án mạng.”

“Rồi sao nữa? Ông nói tiếp đi.”

Tôi nói cho hắn biết về những nguồn tin mà tôi đã thâu thập được: bằng cách nào hắn đã đưa cái xác đầu tiên vào studio đài truyền hình. Sau đó hắn đã chấp nhận phi tang xác Howard Davis và dùng một cái rương lớn để di chuyển xác Davis đến đài truyền hình và đặt vào quan tài.

John lên tiếng nhận xét:

“Trung úy xem chừng khá am hiểu mọi chuyện.”

Tôi đáp:

“Tuy vậy, tôi phải mất khá nhiều thời gian mới có thể hiểu được tại sao anh lại bỏ công sức để gọi điện cho tôi và truyền đạt điều này điều nọ. Anh là người đã cho tôi biết tung tích cái xác và chính anh cũng là người đã giải thích cho tôi về mối quan hệ giữa Davis và Pénélope… Hiển nhiên, mục tiêu của anh là muốn tôi tạo áp lực với Pénélope, làm cho nàng cuống cuồng lên và nghĩ rằng sớm muộn gì tôi cũng bắt giữ nàng. Chính vào lúc đó, anh đã xuất hiện để cứu Pénélope ra khỏi thế bí” với điều kiện là cô ấy phải chi cho anh năm mươi ngàn đô… Rồi, để phi tang tử thi của Davis, Pénélope lại phải mất cho anh hai mươi ngàn đô… Tất cả chỉ vì tiền! Tôi không mong cái địa vị anh chút nào!

“Ồ! vấn đề là biết thu xếp với nhau thôi” John nói. Tóm lại, ta không nên ở quá lâu một chỗ và biết gởi tiền vào các ngân hàng Thụy Sĩ. Nếu muốn, tôi sẽ cho trung úy biết một số đường dây chuyển tiền.

Tôi đáp:

“Thôi khỏi, cảm ơn. Với chín trăm năm chục đô thì tôi gởi cho ngân hàng tại đây cũng được rồi. Bây giờ chúng ta trở lại với những cú điện mà anh đã gọi cho tôi. Một khi đã nhận tiền của Pénélope, anh bắt đầu tìm cách để làm tôi hết nghi ngờ cô ta. Thế là anh đã hướng tôi về khu du lịch “El Rancho de Los Toros” và nhà săn thú lừng danh đang thuê phòng ở đó.”

“Tôi thích thú khi nhận thấy rằng trung úy đã bắt đầu am hiểu vấn đề hơn. Thành thật khen ngợi trung úy! Tuy có nhiều mặt hạn chế, nhưng xem chừng trung úy đã xoay trở khá tốt!”

“Thôi, cậu chớ nên quá khen làm tôi phải đỏ mặt thì xấu lắm! Đó là chưa kể những xúc động mà cậu đã dành cho tôi hôm qua ở nhà xác…”

Hắn nói, vẻ chân thành:

“Trung úy thông cảm cho, tôi biết làm sao hơn chứ? Tôi cần phải ra khỏi đó bằng mọi cách…”

Tôi rời khỏi ghế và bước đến bên khung kính rộng lớn của sân hiên để ngắm cái bể bơi hình bầu dục với mặt nước trong xanh đang lấp lánh dưới nắng trời.

“John à, cậu ở nơi này trông đẹp thật!”

“Vâng, không đến nỗi tệ.”

“Pénélope nghĩ rằng cậu đã mướn ngôi nhà này nhưng theo tôi thì đây là nhà của cậu.”

“Thế à?” Hắn thốt lên với vẻ thờ ơ, như thể tôi muốn nghĩ sao cũng được và đó không phải là điều đáng để cho hắn quan tâm.

Tôi nói tiếp:

“Theo Prudence thì cậu chỉ biết đam mê tiền bạc. Cô ấy cho rằng tiền đối với cậu là tất cả và cậu muốn gom góp hàng tấn giấy bạc, chỉ vì ham thích thế thôi… Với tôi, tôi không tin như thế!”

“Trung úy tư duy hơi nhiều đấy!”

“Ồ! Cậu biết sao không?… Thỉnh thoảng, vào những tối cuối tuần, khi không có gì để tiêu khiển thì tôi ngồi yên một chỗ và bắt đầu sử dụng chất xám.”

Vẫn điềm đạm, hắn nhắc nhở:

“Theo tôi, thì chúng ta đã đi xa vấn đề qua rồi. Nếu tôi không lầm thì chúng ta đang đề cập về chuyện những cú điện thoại.”

Tôi nói, dứt khoát:

“Riêng tôi, tôi nghĩ rằng sở dĩ cậu đã tìm cách kiếm cho thật nhiều tiền là vì cậu cần phải xài nó! Cậu sống trong một thế giới xa hoa, thượng lưu nhưng khi lao đi kiếm tiền, cậu là John Kẻ Đưa Tin, một kẻ cực kỳ nguy hiểm.”

Tôi ngưng một lúc để châm điếu thuốc.

“Xong việc rồi, cậu lại trở về với thế giới cũ của cậu. Ở đây cậu là một nhân vật khả kính, một công dân gương mẫu chỉ biết chăm chút quản lý cái tài sản to lớn của mình. Không ai ở đây hay biết về John Kẻ Đưa Tin, bởi cậu đã mang một cái tên khác. Ở đây cậu dùng tên J.Berkeley Addingham hay đại khái một cái tên gì như thế. Và bất cứ ai ở đây cũng biết ông J.B. là người luôn sẵn lòng để ký một ngân phiếu nhằm ủng hộ bất cứ một công việc từ thiện nào.”

Tôi quay lưng lại bể bơi và mỉm cười với John:

“Vào những tôi thứ bảy, tôi thường nghĩ ngợi những điều như thế đó. Những gì mà tôi vừa nói ra chỉ là một cái nhìn nho nhỏ…”

John chậm rãi đứng dậy và nhìn đồng hồ đeo tay:

“Tôi rất thích thú khi được nói chuyện với trung úy nhưng, trung úy thứ lỗi cho … Tôi có một cái hẹn gấp lắm. Trừ phi trung úy còn một điều gì khác…”

“Ồ! Tôi chỉ muốn cho cậu biết thêm một chi tiết nho nhỏ nữa… Kể từ cú điện thoại đầu tiên của cậu thì hầu như trong mọi giai đoạn của cuộc điều tra, tôi đều có dịp để đụng độ với cậu! Cậu là người duy nhất đã kiếm được khá bộn qua vụ án này… Bảy mươi ngàn đô không phải là ít đâu John ạ! Đây là số tiền mà cậu đã khảo được của Pénélope. Để có nó, cậu không phải tổn hao gì nhiều: chỉ cần một cái xác trước cửa phòng Pénélope là đủ. Tôi công nhận cậu là một người có tài tổ chức nhưng tiếc rằng cái tài đó không mang lại một lợi ích nào cho xã hội. Và, vì quá khéo léo nên cậu không chấp nhận một chi tiết nhỏ nhặt nào làm hỏng những kế hoạch mà cậu đã trù tính” cho dẫu đó là sự cần thiết phải giết Howard Davis.

Hắn đứng đó, hai tay buông thõng và tôi thấy những ngón tay của hắn bắt đầu cựa quậy nhè nhẹ. Hốt hoảng, cái cổ của tôi rụt lại, như muốn tìm một nơi để né tránh… Vẻ mặt của John sa sầm và bộ đồ thanh lịch của hắn như không che giấu nổi cái sức mạnh ma quái đang tỏa ra nơi hắn. Tôi biết ngay đây là lúc mà con người thượng lưu, quý phái nơi hắn đã rút lui để nhường chỗ cho con người của mánh mung và hành động.

Vẫn ôn tồn, hắn hỏi:

“Nãy giờ ông nói nhiều nhưng tôi không biết mình đã hiểu đúng hay không? Có phải ông cho rằng tôi đã giết Davis chỉ vì muốn dùng cái xác của hắn để tống tiền?”

“Đúng, như thế là cậu đã hiểu tôi rồi đấy!”

“Thelma Davis cũng bị sát hại. Thế thì trung úy có thể giải thích vì lý do nào tôi đã giết người đàn bà đó?”

“Theo tôi nghĩ thì cậu đã bỏ ra một thời gian khá lâu để dàn dựng vụ này. Chẳng phải tình cờ mà Davis đã đến Pin City đúng lúc như thế! Nếu tôi không lầm thì chính cậu đã dụ hắn tới đây. Cậu đã hứa hẹn với hắn một vụ làm ăn lớn, với khối bạc đang ở tầm tay. Davis hẳn đã lẩn tránh khi biết Thelma đến đây tìm y và lúc đó có thể y đã mất cả lý trí khi biết cô này có thể đưa y vào tù chỉ vì vài trăm đô la thiếu hụt. Sau cái chết của Davis, Thelma đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng: cô cho cậu hay rằng cô đã biết hết mọi chuyện; cậu chính là người đã xúi giục Davis đến Pin City để cùng làm ăn và cô chỉ cần hé môi là cậu tiêu đời. Dẫu sao, cái chết của Thelma cũng đã mang dấu ấn của cậu: phải to lớn và khỏe mạnh lắm mới có thể vặn cổ một người như thế…”

John nói, cân nhắc từng chữ:

“Wheeler à, ông đã lệch hướng rồi! Tôi không phải là tác giả của hai cái chết này tuy vậy, tôi xin cảm ơn ông về khả năng phân tích hay ho của ông. Nhờ ông tôi có thể phát hiện một số điều mà lâu nay tôi không nghĩ ra. Thông thường thì chúng ta hay đặt nặng mức độ thông minh của người khác nhưng chúng ta hay quên một điều đó là ngoài thông minh ra người ta còn có sự xảo trá mưu mô và đôi chút khéo léo.”

Tôi phản đối:

“Tôi không hề mưu mô xảo trá với cậu!”

“Tôi không dám nói trung úy, Phải công nhận rằng trung úy có một trí thông minh đáng kể và trung úy đã biết che giấu một cách tài tình dưới cái vẻ bề ngoài hơi thô lỗ… Tôi thầm nghĩ, phải chăng trung úy có đôi chút mặc cảm tự ti?”

Tôi gật đầu, thú nhận:

“Từ lâu tôi vẫn mơ ước được trở thành một gã bồi rượu, nhưng vẫn chưa thực hiện được giấc mơ…”

Mỉm cười, hắn hỏi:

“Thế trung úy có biết ngoài trung úy ra còn một ai khác đã che giấu sự thông minh của hắn dưới cái vẻ thô lỗ như thế?”

“Không, tôi hoàn toàn không biết. Cậu muốn nói đến ai chứ?”

“Đây là người mà tôi cần tìm gặp để giải quyết ngay. Tôi rất bực khi biết hắn đã sử dụng trí thông minh để gài tôi vào một vụ giết người thay cho hắn! Tôi tính sẽ truyền đạt cho hắn một điều” điều sau cùng…

“Này John, bộ cậu không hay biết gì sao? Bây giờ cậu không thể đi đâu được nữa, bởi tôi sẽ đưa thẳng cậu vào nhà giam…”

Hắn cười rộ:

“Tôi rất tiếc, trung úy à! Đáng lẽ tôi phải tỏ ra tử tế với trung úy nhưng khổ nỗi, tôi cần phải truyền đạt gấp điều này. Xin lỗi trung úy nhé, tôi cần phải đi gấp đây, không thể chần chừ được nữa.”

“Chắc cậu tưởng là tôi sẽ dễ dàng để cho cậu chuồn thêm một lần nữa?”

Chẳng buồn nghe tôi, hắn vươn mình và cười khẩy:

“Ồ! Trung úy tưởng có thể ngăn trở được tôi ư?”

Tôi gật đầu:

“Tôi thì không nhưng với thứ này thì chắc được.”

Thọc tay vào dưới nách, tôi rút khẩu 38 ra.

John vẫn thản nhiên:

“Kể cả thứ đó cũng không ngăn được tôi.”

Chĩa súng vào ngực John, tôi suy nghĩ thật nhanh. Tôi biết rằng súng chưa mở khóa an toàn và nếu tính toán sai lầm, thì tôi chỉ còn là cái xác.

Như một con cọp, John nhẹ nhàng bước về phía tôi. Đôi vai hắn thu về phía trước ngực và những ngón tay của hắn chuyển động không ngừng.

Hắn nói, rất tự tin:

“Ông không hù dọa được tôi đâu, Wheeler ạ! Ông không thể lạnh lùng nã đạn vào một kẻ tay không như tôi.”

“Tùy cậu. Nếu cứ tiếp tục sáp lại gần tôi thì cậu sẽ thấy ngay.”

Không chút vội vã, hắn vẫn tiến đến; chỉ còn một bước nữa là hắn có thể chạm vào tôi.

Tôi thốt lên:

“Cậu đã muốn thế thì được!”

Tôi vừa nói hết câu thì hắn đã chồm đến và toàn bộ tấm thân to lớn của hắn che khuất tầm nhìn của tôi. John bây giờ là tảng núi và tảng núi đó đang đổ ập xuống tôi. Tôi nhấn cò và chỉ nghe một tiếng “clic”, thế thôi.

Giọng cười của John vang lên như sấm, đinh tai nhức óc.

Hắn khinh miệt thốt lên:

“Đồ ngu ngốc tội nghiệp! Ông không đáng để tôi phải xuống tay. Thôi, hãy tránh sang một bên cho tôi đi!”

Hắn giơ cao cánh tay phải, cùi chỏ xếp lại bàn tay xòe ra, với cái vẻ như muốn đập nát một con ruồi. Mu bàn tay của hắn quất mạnh vào má tôi với một sức mạnh khủng khiếp. Trước khi kịp chống trả, tôi đã thấy toàn thân mình bị nhấc bổng lên và bật ra phía sau. Tiếp theo đó là tiếng loảng xoảng của khung kính bị vỡ tan sau khi tôi bị dạt ra phía ngoài. Tôi té ngừa bên cạnh bể bơi và chết giấc.

Hẳn tôi đã bất tỉnh như thế không quá ba mươi giây bởi, khi mở mắt ra, tôi nghe có tiếng động cơ xe hơi, thoạt đầu rất gần, rồi sau đó xa dần. Rồi mọi vật lại chìm vào im lặng.

Nhận thấy cánh tay trái của mình đang buông thõng xuống bể bơi, tôi rút tay lên và khốn khổ ngồi dậy. Có lẽ tôi đã bị bất tỉnh là do ngạt hơi khi bị đánh bật ra đây nhưng không sao cả, bởi khi ngồi dậy được như thế này, tôi biết rằng cột sống của mình không hề hấn gì. Một lúc sau, tôi đứng dậy và khập khiễng leo lên những bậc thang để vào sân hiên. Khẩu súng của tôi đang lăn lóc dưới một chiếc ghế bành; tôi nhặt lên và nhét vào túi đeo.

Sau khi đảo mắt nhìn quanh các nơi, tôi thấy có một máy điện thoại đặt nơi nhà bếp. Tôi kéo ghế lại gần và trầm ngâm ngồi nhìn chiếc máy.

Có lẽ Prudence và Charlie đã nói đúng khi cho rằng nếu là một tên cớm như bao tên khác, hẳn tôi đã không một mình một ngựa đến nhà xác, Lúc đó tôi sẽ đưa cả một tiểu đội cảnh sát được trang bị đầy đủ với đèn pha, lựu đạn cay, dùi cui và thế là John Kẻ Đưa Tin sẽ bị tóm gọn và tôi không bị bầm dập như ngày hôm nay.

Đúng vậy, họ rất có lý… Nghĩ đến đây, tôi một lần nữa lại thấy mình phân vân trước cái vấn đề cũ xì này: nếu tôi nhấc máy lên và gọi toán tuần tiễu cảnh sát thì tôi có thể mô tả chính xác cho họ về John Kẻ Đưa Tin cũng như chiếc xe của hắn - ngoại trừ số xe thì đương nhiên tôi không biết - và tôi có thể nói rõ cho họ biết là hắn đang đi về đâu. Như thế, chỉ nội trong mười lăm phút sau, hắn sẽ bị tóm gọn.

Tôi bỗng nhớ đến vụ cái chốt an toàn của súng mà tôi quên đẩy xuống và nghĩ đến những hậu quả mà tôi phải lãnh sau đó: một khuôn mặt và cái lưng đau nhức. Tôi nhấc máy, xin số khu du lịch “Rancho de Los Toros” và chờ.

Trong hai phút tưởng chừng bất tận, tôi nghe tiếng các nhân viên ở tổng đài trao đổi với nhau. Nhưng đường dây vẫn chưa hỏi được. Cuối cùng, một giọng nói mới mẻ vang vang bên tai tôi:

“Đây, khu du lịch “El Rancho de Los Toros”!”

“Vâng, tôi là trung úy Wheeler, trợ lý của ngài cảnh sát trưởng. Tôi có chuyện khẩn cần được nói với ông Jonathan Blake. Chuyện hệ trọng cho tính mạng của ông ấy, xin gọi ông gấp hộ tôi.”

“Vâng, thưa ông” giọng nói nghe vội vã.

Có tiếng khô khốc của cái ống nghe bị vứt xuống trên quầy.

Tôi châm điếu thuốc và chờ đợi. Thời gian trôi qua thật chậm nhưng thật ra sự chờ đợi này của tôi không kéo dài quá sáu mươi giây. Cuối cùng, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai tôi:

“Jonathan Blake nghe đây.”

“Trung úy Wheeler có chuyện muốn nói với anh.”

“Vâng, tôi nghe.”

Giọng nói của y không chút thay đổi.

Tôi nói ngay:

“Tôi muốn báo cho anh biết là John Kẻ Đưa Tin đang bị cảnh sát truy nã vì can tội giết Howard Davis và Thelma. Tôi vừa đến nhà John để bắt giữ hắn nhưng hắn đã trốn thoát. Theo tôi biết thì hắn đang chủ tâm giết anh và hiện giờ, hắn đang trên đường đến “Rancho de Los Toros”. Tôi khuyên anh tốt hơn nên lánh mặt và tìm một nơi để trú ẩn trong vài ba tiếng đồng hồ. Vào lúc đó, người chúng tôi bao vây khu vực và hắn khó lòng mà trốn thoát.”

Blake bật cười:

“Tôi phải lánh mặt à? Trung úy có đùa không đây?”

Tôi gào lên:

“Chưa bao giờ tôi biết đứng đắn như hôm nay. John là một thằng điên cực kỳ nguy hiểm, hắn đã giết hại hai người và thề là sẽ đốn gục anh. Tôi khuyên anh nên tìm một nơi an toàn và chui vào đó cho yên thân!”

“Lúc này tôi đang chuẩn bị để ra Vực Quỷ Sứ, vì thế không có lý do gì để tôi phải thay đổi ý kiến.”

“Này Blake, anh nghe tôi đi! Tôi sẽ đến gặp anh càng sớm càng tốt. Dĩ nhiên, sau khi gác máy là tôi nhảy lên xe và phóng đến anh ngay. Tôi mong anh sẽ ẩn kín ở một nơi nào đó để chờ tôi!”

Hắn nói, khô khốc:

“Nếu khiếp sợ John đến thế thì tôi khuyên trung úy nên núp dưới một cái bàn gần nhất và ngồi yên đó đi. Riêng tôi, tôi có thể đương đầu với hắn.”

Blake gác máy trước khi kịp chấm dứt câu nói.

Với tấm thân ê ẩm, tôi chậm rãi bước ra khỏi nhà bếp rồi băng qua phòng khách để ra khỏi nhà. Tôi nổ máy chiếc Austin Healey và lao đi.