Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

Chương 50: Theo bồi ta được không?

“Tiếng chuông từ xa vang lên, ếch cất tiếng hát ru, cát trắng uốn ánh trăng cong, yêu người vì hương vị ngọt ngào như mộng, tình nguyện yêu say đắm, đó chính là hương vị của tình yêu…”

m cuối vừa rơi xuống, Miên Miên mơ màng nhắm mắt nghĩ xa xăm, ở xà giới này đây là nơi duy nhất khiến nàng cảm thấy yên bình, Miên Miên thỏa sức hít thở tận hưởng bầu không khí trong lành này, “Oa, thơm quá…”, nàng không khỏi thốt lên cảm thán, cảm giác tươi mát khiến cho nàng tham lam muốn nhiều hơn nữa, mặc kệ đã ngửi bao nhiêu nàng vẫn cảm thấy chưa đủ.

"Khúc hát của ngươi rất êm tai… "

"Ah..." Đột nhiên nghe thấy tiếng nói, Miên Miên bật dậy như lò xo la lên.

“Thật sự rất êm tai…” nói xong trưng ra nụ cười ôn nhu khiến cho ánh trăng hôm nay vốn sáng cũng phải lu mờ.


Miên Miên nghe vậy xấu hổ cười: “Tuyết…Tuyết vương gia…” hai tay nàng không khỏi vân vê mép áo, nàng thật sự không biết nên nói gì lúc này, từ lần trước gặp mặt nàng ở trong mộng cũng luôn nghĩ về hắn, loại cảm giác này khiến cho nàng luống cuống tay chân.

“Ách…chẳng lẽ ta quấy rầy ngươi rồi sao?”, nói xong liền nhìn sang bụi cở lau bên cạnh, những lời này của hắn khiến cho lòng nàng có chút khổ sở, nàng nên đoán ra nơi như thế này chắc chắn phải thuộc về một vị quan thần nào đi? Nàng hít sâu một hơi nhìn về phía hắn nở nụ cười khổ, “Nô tỳ… nô tỳ không quấy rầy vương gia!” nói rồi nhanh chóng quay người đi ra.

“Ngươi chán ghét bổn vương như vậy sao?” Ngay khi nàng quay người, Dạ Phong nhíu mày hỏi.

Miên Miên nghe vậy vội vàng nhìn về phía hắn, lắc đầu nói: “Không ghét, một chút cũng không…”

“Ha ha, đã không ghét vì sao phải rời đi?” Dạ Phong nói rồi vịn tay đẩy xe lăn đưa mắt nhìn ánh trăng trên cao.


Miên Miên bị hắn nói như vậy không biết nói gì, cũng không biết nên làm sao mới phải.

“Theo bồi ta một lúc!” hắn vẫn không quay đầu nói.

Miên Miên có chút sững sờ, vội vã gật đầu đi tới bên cạnh hắn, theo ánh mắt hắn nàng tươi cười ngồi xuống dưới thảm cỏ, Dạ Phong thấy thế cười hỏi, “Ngươi vừa hát khúc gì, nghe rất hay…”

“A, đó là khúc hát ở quê nhà ta…” Miên Miên cười ngây ngốc nói, đột nhiên được hắn khen khiến cho nàng có chút xấu hổ cùng ngượng ngùng.

Thấy bộ dáng khả ái của nàng, hắn không nhịn được cười cười: “Lần đầu tiên ta phát hiện ra nụ cười của ngươi cùng những vì sao trên kia có chút giống nhau, rất sáng, rất mê người…”

Miên Miên được hắn khen mặt càng thêm đỏ, đưa mắt lên nhìn lên trời, nàng muốn xem vì sao mà hắn đã ví với mình, nhưng là ngay tại lúc nàng ngẩng đầu lên thì trên bầu trời xuất hiện vô số dải ánh sáng đang xẹt qua, bầu trời đêm lúc này đẹp không thể tả, Miên Miên trừng lớn hai mắt nhanh chóng kéo lấy tay Dạ Phong hưng phấn reo lên: “Sao băng, sao băng a…”