Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

Chương 128: Đáy vực kinh hoàng 12

“Aaaa…” một tiếng hét kinh hãi đánh thức nàng từ trong mộng tỉnh dậy, mồ hôi theo tóc chảy xuống gương mặt nhỏ nhắn, mà đôi mắt nàng lúc này trống rỗng nhìn về phía xa xăm.

“Nữ hoàng…” tiếng hét của nàng khiến cho đám thị nữ canh giữ bên ngoài hốt hoảng chạy vào.

“Bây giờ là giờ nào rồi?” nàng mồ hôi ướt đẫm hỏi.

“Hồi bẩm nữ hoàng, đã qua giờ mẹo rồi ạ!” Lệ tổng quản vội vàng đáp.

Nữ hoàng nhỏ tuổi nghe vậy lập tức đứng dậy chậm rãi đi đến tràng kỷ trước cửa sổ nhắm mắt tĩnh tâm, được một lúc thì nàng đột ngột mở lớn hai mắt, đáy mắt hiện rõ tia u oán, “Hắn đã đến, hắn thật sự đã đến!”

Đám thị nữ ở đằng sau thở cũng không dám thở, phảo biết rằng Nữ hoàng ngày mai là sẽ khôi phục hình dáng thật rồi, nếu bây giờ bọn họ phạm lỗi thì chẳng khác gì tự tìm đến cái chết.

“Lệ tổng quản!” Nữ hoàng nhìn về phía xa lạnh lùng lên tiếng, tuy hình dáng của nàng bây giờ chỉ là một tiểu hài tử nhưng là khí thế nữ vương vẫn mạnh bức người.

“Có nô tài!” Lệ tổng quản vội vàng bước đến trước nàng chờ đợi.

“Triệu tập bốn tộc nhân, hạ lệnh cho tất cả tuần tra toàn bộ rừng rậm cho ta, nếu gặp được xà nhân có đôi mắt tím giống với tiểu Quốc vương thì bắt mang về đây, còn lại thì toàn bộ giết hết không tha!” Nữ hoàng lạnh lùng ra lệnh.


“Nô tỳ tuân chỉ!” Lệ tổng quản vội cúi người nhân lệnh rồi nhanh chóng đi ra ngoài phân phó hạ nhân thực thi mệnh lệnh.

“Ngươi rốt cuộc cũng chịu tới rồi sao? Ta chờ ngươi đã rất lâu rồi!” Nữ hoàng nhìn khu rừng phía xa ai oán thì thầm.

--- -----Tẩm cung Quốc vương---- ------

“Tiểu mỹ nam, ngươi hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?”

“Này, ngươi nếu còn dám bảo ta là nữ nhân của ngươi xem xem ta có nhéo đứt cái lỗ tai này của ngươi không?”

“Tốt, vậy ngươi phải đáp ứng chiếu cố mẹ cả đời a!”

Từng lời nói, từng cử chỉ thân mật vang lên trong đầu Tử Tử, các này lại để cho hắn đang nằm mơ đau đớn không thôi, là ai, ngươi đến tột cùng là ai? Ta đến tột cùng đã quên đi chuyện gì?

Những hình ảnh khác nhau liên tiếp hiện lên, những hình ảnh này cũng không nói cho hắn biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Cảm giác mờ mịt trong đầu khiến hắn có chút hít thở không thông, những tiếng động mơ hồ truyền tới nhưng hắn cơ bản không thể nhìn thấy thứ gì khác…

"Phụ thân..." Tử Tử đột ngột mở lớn mắt tỉnh dậy từ cơn mê muội, mà người đầu tiên hắn nhìn thấy lại là tiểu Nữ hoàng, trông nàng có vẻ không vui, “Ngươi vừa mới gọi phụ thân? Ai là phụ thân của ngươi?”

Tử Tử kinh ngạc nhìn nàng ta rồi từ từ nhớ lại mọi chuyện liền dùng sức đẩy nàng ta ra lớn tiếng nói, “Yêu quái, ngươi chính là yêu quái! Ta mới không thích một nữ quái như ngươi a!”

Gương mặt ngây thơ của tiểu Nữ hoàng phút chốc trở nên âm trầm lạnh giá, “Không tin được là ngươi lại có thể khôi phục trí nhớ, nói, cha ngươi rốt cuộc là kẻ nào?”

“Hừ, cha ta? Đại danh của cha ta có thể hù chết ngươi a!” Tử Tử khôi phục trí nhớ liền vứt bỏ bộ dáng nhu thuận trở lại bộ dáng trêu ngươi ngày trước.


“Vậy sao? Ngươi nói một chút xem có thể đem ta hù chết không?” tiểu Nữ hoàng nhìn chằm chằm đôi mắt tím của hắn hỏi.

“Thụy Tuyết quốc Xà vương, Dạ Mị!”Tử Tử treo lên bộ dáng tiểu mỹ nam đứng dậy nhìn Nữ hoàng nói.

Tiểu Nữ hoàng có chút giật mình, kỳ thật thì nàng cũng sớm thấy đôi tử nhãn của hắn có chút quen thuộc nhưng là nàng không có cách nào liên tưởng hắn cùng Dạ Mị với nhau, nàng không tin Dạ Mị có thể bỏ rơi con mình dưới đáy vực như vậy, hắn yêu thương đệ đệ cùng muội muội như vậy sao có thể không yêu con trai mình đâu này?

Tử Tử đột nhiên nhớ tới Miên Miên, mẫu thân hắn rốt cuộc cũng đã tới tìm hắn, nhưng là hắn không muốn nàng gặp nguy hiểm nên quyết định không nói chuyện này ra.

“Aaaa….” đúng lúc này thì tiểu Nữ hoàng ôm lấy đầu ngã xuống lớn tiếng hét lên, một màn như vậy khiến Tử Tử ngây người, nàng ta làm sao vậy?

“Mở ra!” Lệ tổng quản thấy vậy lập tức đẩy Tử Tử qua một bên rồi nhanh chóng phân phó người mang thuốc tới. Tiểu Nữ hoàng lúc này không ngừng lăn qua lăn lại trên mặt đất, từ khóe miệng phát ra những tiếng kêu quỉ dị vang vọng khắp hoàng cung.

"Nàng... Nàng làm sao vậy?" mặc dù yêu nữ này đã ép buộc hắn thành thân với nàng nhưng là ngày ngày ở cạnh nhau, nàng kỳ thực đối xử với hắn rất tốt, một nam nhân có phong độ như hắn đương nhiên là phải quan tâm hỏi thăm nàng rồi.

“Nữ hoàng mau uống thuốc đi…” Lệ tổng quản không hề để tâm tới vấn đề Tử Tử hỏi mà vội vàng nâng tiểu Nữ hoàng đang lăn qua lăn lại trên đất dậy.

Tử Tử liếc qua đám nữ thị vệ thấy các nàng không ngừng run rẩy, bộ dáng giống như gặp quỉ cũng không có mấy khác biệt liền rón rén từ trên giường bước xuống thừa lúc hỗn loạn chạy ra ngoài.

“Bắt lấy hắn!” tiểu Nữ hoàng thê lương kêu lên.

Đám đông nữ thị vệ nghe lệnh lập tức chạy ra ngoài truy đuổi.


“Làm sao vậy?” Miên Miên đang bưng một chén cháo đặt trước mặt Tiểu Tịch liền nghe bên ngoài truyền tới âm thanh huyên náo không nhịn được lên tiếng hỏi.

“Không xong rồi!” Tiểu Tịch đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt đầy lo lắng mở cửa sổ.

“Làm sao vậy?” Miên Miên khó hiểu hỏi, tiểu Nữ hoàng nói Tiểu Tịch sinh bệnh không muốn ăn bất cứ thứ gì nên ra lệnh cho nàng nấu cháo mang đến. Kỳ thực thì nàng cũng muốn gặp Tiểu Tịch để hỏi rõ một vài việc, chỉ là chưa kịp ngồi xuống đã nghe những tiếng la hét bi thương khiến nàng có chút giật mình.

“Nàng sắp khôi phục lại hình dáng thật rồi…” sắc mặt Tiểu Tịch có chút biến đổi, lông mày không tự giác nhíu chặt lại.

"Cái gì? Ý của ngươi là nàng sắp trở nên khát máu rồi?” Miên Miên vội vàng đi đến trước cửa sổ hỏi.

Tiểu Tịch quay người lại nhìn nàng vẻ khó xử nói: “Ta không biết đã có chuyện gì xảy ra mà nàng lại khôi phục sớm hơn dự tính, nhưng là ta biết rất rõ sự đột ngột này chắc chắn sẽ khiến đầu rơi máu chảy, người trên mùi ngươi sắp không giấu được nữa rồi, bây giờ ta lập tức tới chỗ nàng, ngươi tìm cơ hội mang Tử Tử đi đi!” Tiểu Tịch nhìn nàng kiên định nói.

“Nếu vậy thì chẳng phải ngươi sẽ gặp nguy hiểm sao?” Miên Miên nhìn Tiểu Tịch đơn thuần mà không khỏi lo lắng.

“Ngươi đừng lo lắng quá, ta sẽ chiếu cố tốt bản thân. Ba canh giờ trước khi khôi phục nguyên dạng nàng sẽ đau đến chết đi sống lại nên sẽ không có thời gian để ý các người, ngươi nhất định phải tranh thủ thời gian mang Tử Tử rời xa nơi này, nhanh đi đi!” Tiểu Tịch nói rồi nắm lấy tay Miên Miên dẫn nàng đi.

Tiểu Tịch dẫn nàng ra khỏi tẩm cung liền hướng tới tẩm cung của Nữ hoàng, rất nhanh chóng hai người đã có mặt tại tẩm cung. Miên Miên nhìn thấy tiểu Nữ hoàng mặt trắng đến không còn chút huyết sắc nằm trên đất không ngừng lăn qua lăn lại phát ra những tiếng rên rỉ mà không khỏi kinh hãi.

“Tỷ tỷ…tỷ tỷ…người thế nào rồi?” Tiểu Tịch lo lắng hỏi.

“Có bắt được chưa hả?” Lệ tổng quản hướng tới đám nữ thị vệ bên ngoài lớn tiếng hét lên.

“Chúng ta đang truy đuổi hắn về bên này!” một nữ thị vệ lên tiếng đáp.


Tiểu Tịch nghe vậy liền liếc nhìn Miên Miên, Miên Miên gật gật đầu giống như hai người có cùng suy nghĩ, Tiểu Tịch lập tức bước đến nói: “Lệ tổng quản, ngươi trước vẫn là lo chiếu cố tỷ tỷ đi, ta đi lấy thuốc cho tỷ tỷ!” Tiểu Tịch nói rồi rất nhanh chóng đi ra ngoài, Miên Miên thấy vậy cũng vội vàng đi theo.

Vừa ra khỏi cửa không xa quả nhiên thấy có năm sáu nữ thị vệ đang lôi kéo Tử Tử đi đến.

Nội tâm Miên Miên kinh hãi, đúng lúc này thì Tiểu Tịch nhìn nàng khẽ gật đầu, thời điểm mấy nữ thị vệ tới gần Tiểu Tịch đột ngột ngã xuống khiến các nàng hốt hoảng la lên, “Công chúa…công chúa…”

Trong khoảnh khắc này không ai chú ý đến Tử Tử, Miên Miên thấy thế liền im lặng đi tới sau các nàng đưa tay kéo lấy Tử Tử chạy đi.

“Tử Tử, ta là mẫu thân của ngươi, ngươi ngàn vạn lần không được la lên a!” Miên Miên vừa nắm tay Tử Tử kéo đi vừa giải thích cho hắn, đúng vậy, nàng chính là sợ hắn chưa khôi phục trí nhớ sẽ la lên thì xong đời nàng rồi.

“Mẹ, người thật dông dài a, nhanh nhanh chạy mau đi a!” Tử Tử vừa chạy theo nàng vừa hét lên.

Miên Miên nghe hắn giục mình mà không thể không quay người hỏi, “Ngươi nhớ lại rồi sao?”

“Nữ nhân, mau tranh thủ thời gian chạy đi a, người muốn bị bắt lại hay sao?” Tử Tử gian giảo cười rồi đổi lại lôi kéo Miên Miên chạy đi.

Miên Miên thấy vậy vui sướng chạy theo hắn đi qua hoa viên, rốt cuộc khi đến một bụi cỏ dại to thì ngừng lại, Miên Miên ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vạch mở bụi cỏ vui sướng vẫy vẫy Tử Tử, “Tử Tử ngươi xem, đây là công chúa nói cho ta biết đó, từ chỗ này đi ra rất nhanh chóng sẽ đến rừng cây ngải cứu, đến lúc đó chúng ta coi như đã được an toàn rồi!” Miên Miên nói rồi kéo Tử Tử chuẩn bị đẩy hắn qua.

“Mẹ, I love you a!” Tử Tử nói rồi hôn chụt lên má Miên Miên, bắt đầu bò ra.

Miên Miên thấy hắn sắp qua tới bên kia cũng cúi người chuẩn bị bò theo, nhưng đúng nàng chuẩn bị bò qua thì từ phía cung điện truyền đến một tiếng hét thê lương, thanh âm này khiến cho Miên Miên giật mình kinh hãi, Tiểu Tịch…đây chính là tiếng la của Tiểu Tịch.


“Mẹ, ngươi nhanh lên a!” Tử Tử ra được vội quay lại giục nàng.

Đắn đo nửa ngày Miên Miên quyết định đem cỏ dại lấp lại cửa, “Tử Tử, ngươi nghe mẹ nói, ngươi trốn đi, ta sẽ đi sau, ngươi hứa với ta nhất định phải trốn đi, không được quay lại!” Tiểu Tịch đã giúp đỡ nàng nhiều như vậy, nàng không thể biết Tiểu Tịch đang gặp nguy hiểm mà mặc kệ nàng ấy được!

“Mẹ…mẹ…” Tử Tử ở bên ngoài lớn tiếng kêu lên nhưng là ở bên trong Miên Miên đã sớm rời đi.