Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

Chương 102: Linh xà khế ước

Tử Tinh cung bởi vì bản án tru di cửu tộc của Lcụ đại nhân mà xôn xao, bất quá sự náo động này không quá vài ngày đã bị Dạ Mị dẹp yên, đám đại thần thấy Lục đại nhân thâm sâu đến vậy mà còn phải chết thì bọn hắn có đáng là gì a, cả đám tự nhiên không ai dám nói gì thêm sợ Dạ Mị mất hứng mà mang họa sát thân đến cửu tộc.

--- ----Tĩnh tâm uyển-------

“Nương nương, mùa hoa anh đào đã sớm qua rồi, người đang nhìn cái gì a?” Vô Tình đi tới phía sau Miên Miên nhẹ giọng hỏi.

“Đêm nay hắn sẽ đến đây sao?” Miên Miên nhìn về phía cây anh đào đã sớm chỉ còn là những cành khô không lá nửa hỏi nửa không.

“n, Đức công công vừa mới cho người qua báo là đêm nay bệ hạ sẽ đến đây, có điều sẽ trễ hơn một chút!” Vô Tình khoác áo choàng lên người Miên Miên nói.

Miên Miên thở dài một tiếng rồi lại nhìn về phía cây hoa anh đào trụi lủi, “A Tình, ngươi biết không? Đây chính là nơi đầu tiên ta ở sau khi tiến cung, ở đây ta có gặp qua một phi tử, nàng rất đáng yêu cũng rất thiện lương. Trong thâm tâm nàng lúc nào cũng có một niềm tin, niềm tin ấy khiến nàng tình nguyện sống nơi lãnh cung chứ không muốn được bệ hạ sủng ái, nàng ta khiến ta cảm thấy rất xúc động!” Miên Miên nói rồi tâm cũng không hiểu vì sao mà có chút khó chịu.

“Nương nương, ý người là muốn giống như nàng ta sai? Thế nhưng A Tình muốn hỏi người một điều, người thật sự không yêu bệ hạ sao? Chẳng lẽ bệ hạ chưa bao giờ ở trong lòng của người?” Vô Tình nhíu mày hỏi.

"A tình..."

“Nương nương, A Tình đã từng nói qua, mặc kệ ngươi quyết định như thế nào A Tình cũng sẽ đi theo người. A Tình không biết người quyết định như vậy là đúng hay sai nhưng A Tình biết nếu để bệ hạ biết được người chỉ là lợi dụng hắn chắc chắn sẽ rất khó chịu!” nói rồi lo lắng nhìn nàng.


Miên Miên nghe vậy chỉ bất đắc dĩ nói: “Đúng, lúc này là ta đang lợi dụng hắn để đối phó với Ngải Vân, lợi dụng hắn để có được vật mà ta muốn, ta càng muốn lợi dụng hắn để có thể trở về nhà…”, Miên Miên nhìn Vô Tình bên cạnh nói tiếp, “A Tình, người có nhớ mùa đông ba năm trước không?”

“Nương nương, ý người là cái ngày rất lạnh đó sao? A Tình chỉ nhớ là ba năm trước có một đợt bão tuyết rất lớn, tuyết đóng cao hơn cả đầu gối khiến dân chúng chết cóng khắp nơi!”

“Vào một ngày mùa đông của ba năm trước, Tử Tử khóc lớn đòi ăn bánh gạo nếp, ta liền để cho ngươi ở lại trông hắn mà đi ra ngoài mua ít vật dụng, dù ngươi không đồng ý nhưng ta vẫn nhất quyết đi…chỉ là không nghĩ tới trên đường lại gặp một lão nhân bị vùi trong tuyết, có lẽ là do nghĩ tới gia gia cũng nãi nãi của mình mà ta bất chấp thời tiết mang hắn đến khách điếm trong thành, lại cho hắn ăn uống, để lại cho hắn một ít bạc phòng thân, tuy ta không nói gì cũng không hỏi nhiều chuyện, nhưng là ta không ngờ lão nhân ấy lại có thể thay đổi suy nghĩ của ta.”

Miên Miên trầm tư rồi nói tiếp: “Lão nhân đó sau khi tỉnh lại, ta cười cười dặn dò hắn vài câu liền muốn rời đi, thật không nghĩ đến hắn đột nhiên lại hỏi ta ‘Khách từ trên trời đến, còn muốn trở về ư?’. Ngươi biết không? Lúc ấy ta ngây người nhìn lão, ngươi không biết những lời hắn nói có ý nghĩa gì với ta đâu, hắn nói cho ta biết rằng ta vẫn có cơ hội trở về, chỉ cần ta có được linh châu của Dạ Mị, thứ linh châu chí cao vô thượng của Thụy Tuyết xà vương. Linh châu này là vật theo hắn cả đời, ta muốn lấy được là chuyện không dễ dàng, ta chỉ muốn mượn năng lực của hắn để trở về thôi!”

“Cho nên, một khắc khi người biết mình có thể trở về liến muốn cho ta ly khai sao?” Vô Tình nhìn nàng thương cảm nói.

“Đúng vậy, sau khi ta biết mình có thể trở về ta rất muốn ngươi rời đi, bởi vì ta biết rõ ngươi đối với ta và Tử Tử rất tốt, nhưng là sớm muộn chúng ta cũng sẽ phải rời xa nhau không phải sao? Lão nhân đó còn nói, trên thế giới này đích xác có hai Nguyễn Miên Miên, một chính là ta ở đây, hai chính là ta ở hiện đại. Sau khi ta trở về, Tử Tử cũng sẽ không biến mất, Tử Tử đã nhận tổ qui tông rồi thì ta cũng không còn gì vướng bận nữa!” Miên Miên nói.

“Nương nương, A Tình đã từng nói bất kể người làm gì thì A Tình cũng sẽ ở cạnh người, dù cho người trở về thì ta vẫn sẽ ở đây chiếu cố Tử Tử!” Vô Tình nghẹn ngào nói.

“Cảm ơn ngươi, Vô Tình!” Miên Miên ôm lấy nàng ta nói, “Ngươi yên tâm, một ngày chưa diệt trừ được Ngải Vân thì ta sẽ không rời đi!” Miên Miên nói với Vô Tình cũng giống như đang nhắc nhở bản thân mình, nàng chắc chắn phải diệt trừ Ngải Vân trước khi trở về.

Nàng biết rõ mình không thuộc về nơi đây, nàng muốn trở lại là chính mình của thế kỷ 21, nơi đó còn có người thân của nàng!

--- ------ -------

“Đêm nay không có chuyện gì cần giải quyết sao?” Tử Tử ngồi trên giường lớn phi thường bất mãn nhìn Dạ Mị đột nhiên xuất hiện chiếm chỗ của hắn.


“Công việc của phụ hoàng đã xong tự nhiên là muốn đến chơi với ngươi và mẫu thân ngươi rồi!” nói rồi nhìn về phía Miên Miên, đương nhiên, tầm mắt của hắn lại bị Tử Tử dùng cả người chắn mất.

“Ta cho ngươi biết, những năm nay đều là ta ngủ cùng mẫu thân, lần trước là ta nhường ngươi nhưng hôm nay thì không có cửa đâu!” nói rồi trực tiếp nằm xuống ôm lấy Miên Miên không buông.

“Ai nói là ta muốn dẫn mẹ ngươi đi đâu, chúng ta là người một nhà thì tự nhiên phải cùng ngủ một chỗ a!” Dạ Mị nói rồi cười cười đem chăn mền kéo trùm lên cả ba người.

Tử Tử thấy vậy không khỏi quay đầu nhìn sang Dạ Mị cười cười: “Ngươi rất yêu thích mẫu thân ta sao?”

“Đúng vậy nha!” Dạ Mị không hề do dự đáp.

Miên Miên nghe hắn nói mà trong lòng có chút khó chịu, nàng biết rõ lời nói của vua là không thể tin được, nhưng lòng của nàng vẫn không nhịn được đau đớn.

“Ta biết rõ là ai cũng yêu thích mẫu thân ta!” Tử Tử rồi thở dài nằm thẳng người nhìn lên trần nhà nói, “Cho tới bây giờ đều là ta cùng mẫu thân ngủ chung, hôm nay có nhiều hơn một người thật là chật chội a, rất bức bối!” Tử Tử có chút bất mãn phàn nàn.

“Hắn là phụ hoàng của ngươi a!” Miên Miên vuốt tóc hắn sủng nịch cười, nàng phải nhanh chóng diệt trừ Ngải Vân rồi ly khai nơi này. Nàng tất nhiên muốn thời gian này hảo hảo bồi hắn rồi, hắn là cốt nhục của nàng, nàng thật không nỡ rời xa hắn, thế nhưng…Nàng thật sự không thuộc về nơi này, nếu như có thể trở về thay đổi quá khứ nàng tin rằng Nghi phi đối với Miên Miên này rất tốt, Tử Tử cũng nhất định sẽ được hạnh phúc.

“Đúng rồi, ta hỏi ngươi một chuyện!” Tử Tử hướng qua Dạ Mị nói, hắn dĩ nhiên không có để ý tới sự khác thường của Miên Miên lúc này.

“Rửa tai lắng nghe a!” Dạ Mị thấy hắn có vấn đề muốn hỏi, thân làm phụ thân liền tỏ ra bộ dáng bác đại tinh thâm nhìn hắn.

“Hôm nay ta cùng với Tư nhi muội muội chơi đùa, có một tiểu cung nữa đặc biệt yêu thích ta hỏi ta tên gọi là gì, ta liền ghi trên mặt đất cho nàng xem. Tư nhi muội muội lại nói cho ta biết là ở đây không nên tùy tiện đem danh tự của mình cho người khác biết, đặc biệt là trên giấy, ta hỏi nàng tại sao thì nàng nói là linh xà khế ước gì đó, còn nói nếu ghi danh tự trên linh xà khế ước thì có thể sẽ mất mạng như chơi, mà chết còn không có linh hồn cơ!” Tử Tử nhíu mày cả kinh nói.

“Tư nhi nói cho ngươi hay sao?” Dạ Mị không khỏi sửng sốt, nha đầu kia sao lại có thể biết chuyện này?


Miên Miên thấy hắn sững người cũng không khỏi tò mò hỏi: “Cái gì là linh xà khế ước a? Tên gì mà nghe có vẻ khác lạ quá?”

Nhìn tử mẫu hai người hiếu kỳ không thôi, Dạ Mị thở nhẹ một hơi rồi nói, “Tiểu Linh xà khế ước là một loại yêu thuật bị cấm ở Thụy Tuyết quốc, có thể thực hiện được pháp thuật này nhất định không phải là người tầm thường, bởi vì muốn làm được phải có được một bộ da người còn nguyên vẹn, nhất định phải là da người chứ không phải xà nhân!”

“Da người?” Tử Tử không khỏi run rẩy, Miên Miên cũng có chút sửng sốt, linh xà kế ước này cùng da người có quan hệ gì?

“Cũng không phải da ai cũng được, mà nhất định phải là da của xử nữ, hơn nữa lúc lột da nhất định không thể bị quấy rầy, nhất định phải là một bộ da nguyên vẹn rồi sau đó lấy mảng da lưng luyện bằng yêu thuật mới có thể làm thành!” Dạ Mị bình tĩnh nói.

“Yêu thuật? Ngươi không phải đã nói xà quốc không có pháp thuật sao?” Miên Miên khó hiểu hỏi.

“Đúng là trẫm có nói thế, nhưng đó là với người bình thường. Xà tộc bẩm sinh sẽ có một vài người có linh thuật cùng yêu thuật, đương nhiên, những người có linh thuật sẽ có nhiều rằng buộc, muốn giải trừ phong ấn thì Tử Tử phải đử mười tuổi, nói cách khác trước khi Tử Tử đủ mười tuổi thì hắn cũng không khác gì người bình thường cả!” Dạ Mị nhìn về phía Tử Tử khẽ vuốt đầu hắn nói: “Phụ hoàng không hy vọng ngươi sử dụng linh thuật tùy tiện, bởi hậu quả của việc sử dụng linh thuật bừa bãi sẽ rất nghiêm trọng!” Dạ Mị nhắc nhở.

“Thần kỳ như vậy ư?” Tử Tử hoàn toàn bị mê hoặc không nhịn được giơ bàn tay mình lên nhìn, hắn cũng có linh thuật sao?

“Cái này cùng linh xà khế ước có quan hệ gì?” Miên Miên vẫn không quên chủ đề chính hỏi.

“Chỉ có người có linh thuật cùng với yêu thuật mới có thể tạo nên linh xà khế ước. Da người sau khi lột xong được ký kết hiệp ước với tử thần thì phàm là những danh tự ghi ở trên đó nhất định phải tuân theo chủ nhân của khế ước, nếu như bị gạch tên rồi thì bọn họ sẽ lập tức biến mất!”

“Vậy nếu người kia đem danh tự trả lại cho bọn hắn thì bọn hắn sẽ không phải biến mất?” Tử Tử vội vàng hỏi, chuyện linh xà khế ước này đặc sắc hơn nhiều chuyện hắn từng nghe trước đây a.

“Đúng vậy, nhưng là người đó nhất định phải dùng máu của mình để xóa bỏ danh tự trên khế ước, nếu như làm sai khiến khế ước bị hủy thì bọn hắn chết là chuyện không có gì ngạc nhiên, hơn nữa, nhất định chết không có linh hồn.”


Miên Miên nghe chuyện mà có chút ngây người, nàng không ngờ nơi này lại có chuyện quỉ dị như vậy a.

“Đặc sắc, thật sự có thật trên đời sao?” Tử Tử hiếu kỳ cầm tay Dạ Mị hưng phấn hỏi, không có linh hồn, thật quá sức quỉ dịddiž!

Nghe vậy, liên tục ngây ngẩn cả người, nàng theo không nghĩ tới qua tại đây đã còn có quỷ dị như vậy sự tình.

Dạ Mị thấy thế khẽ vuốt đầu hắn cười nói: “Tử Tử, loại chuyện này tốt nhất không nên đụng vào, chúng ta không thể bắt người khác ký kết những điều bất bình đẳng như vậy, ai cũng có quyền tự do của mình cả, hiểu không?”

“n, biết rõ!” Tử Tử đáp ứng, lần đầu tiên hắn thật tâm trả lời Dạ Mị.

“Vậy ngươi đáp ứng phụ hoàng sẽ làm Thái tử tốt a, chờ ngươi trưởng thành rồi phụ hoàng sẽ giao linh châu cho ngươi được không?” Dạ Mị cười cười nhìn hắn nói.

"Linh châu?" Tử Tử nhíu mày khó hiểu, linh châu là ci gì a?

Miên Miên nghe tới linh châu thì không khỏi quay người nhìn Dạ Mị, hắn vừa nói linh châu sao?

“Đúng vậy a, linh châu là biểu tượng của quân vương nha, chờ ngươi trở thành Xà vương rồi, linh châu của phụ hoàng dĩ nhiên muốn giao cho ngươi rồi!”

“Thôi đi ba ơi, ta mới không có thèm đâu!” Tử Tử bĩu môi nói.

Miên Miên có chút bất an sau khi nghe hết câu chuyện, linh xà khế ước? Linh châu? Chẳng phải là nàng muốn có được linh châu sao, vì sao khi nghe tới hắn sẽ giao linh châu cho Tử Tử mà nàng lại cảm thấy bất an đâu này?


“Miên Miên, làm sao vậy?” thấy nàng có chút mất tập trung, Dạ Mị không khỏi lo lắng hỏi.

"Không có... Không có việc gì, chỉ là nghe chuyện ngươi kể có chút không tưởng tượng được thôi!” Miên Miên miễn cưỡng cười, không biết vì điều gì mà lòng nàng vẫn bất an không thôi, có chuyện gì sắp xảy ra sao?

“Được rồi, chúng ta mau ngủ đi!” Dạ Mị cười cười ôm lấy Tử Tử đi ngủ, Tử Tử cũng không hề phản kháng mà ngược lại còn ôm lấy hắn. Thời gian dần qua, bên tai Miên Miên truyền đến tiếng hít thở đều đều của hai cha con Dạ Mị, lòng nàng lúc này đang rất rối, Dạ Mị, ngươi sẽ đối xử tốt với Tử Tử đúng không? Nàng tin tưởng hắn nhất định sẽ vì Tử Tử mà làm mọi chuyện đấy!