Án thư của Khánh Kỵ, chất đống là các loại tình báo từ Tây tuyến và Nam tuyến.
Câu Tiễn đăng cơ làm vua ba ngày thì tự sát, Việt quốc vương tộc tôn thất ủng hộ con của hắn và quỳ gối nhận phong tước của Ngô Vương, nhận tước vị Hội Kê quân có thể cha truyền con nối, Việt quốc từ nay về sau bị xóa tên.
Khánh Kỵ lại hạ xuống ý chỉ, chia Việt quốc làm bốn quận, chia ra phái các quận thủ quản lí. Thiếu tể Phạm Lãi, thượng tướng quân Kinh Lâm tạm thời lưu thủ ở bốn quận này, võ trấn văn trị, bình ổn nước Việt. Đề bạt chức vị cho thủ lĩnh bộ lạc Tam Di, đồng thời tiếp tục sử dụng những quan lại mục thủ của Việt quốc nhằm trấn an, để Bách Việt tộc và Tam Di tộc quản chế lẫn nhau.
Từ trong tôn thất Ngô quốc chọn ra những kẻ sĩ thông thái, tới Hội Kê quân phủ làm lão sư và trưởng quản cho Hội Kê quân, thu xếp hết thảy mọi thứ cho Hội Kê quân phủ.
Vợ đầu của Câu Tiễn là thái tử phi Nhã Ngư, cùng với trắc phi Lưu Thị và các phi tần toàn bộ ở trong phủ ở Cô Tô thành, được Ngô quốc triều đình cung dưỡng.
Tính xong từng đạo chiếu lệnh, Khánh Kỵ hít một hơi thật dài, xoa bóp trán, lại giở lên các tình báo chiến sự Nam tuyến.
Dưới sự giáp công của hai lộ đại quân của Yển Tương Sư cùng Tử Tây, Phí Vô Kỵ liên tiếp bại lui. Sau khi tin tức Lý Hàn phản bội truyền tới, sĩ khí của hắn càng thêm chán nản, đành phải bỏ Bách Cử, vượt qua Đại Biệt sơn, lui về giữ địa khu phía Đông mà người Sở luôn không thể khống chế được. Nơi này, có nhiều bá quốc cùng bộ lạc to nhỏ khác nhau, Hoàn quốc, Tông quốc, Đồng quốc, Thư quốc, Sào quốc, Chung Ly quốc, Tiêu quốc, Châu Lai quốc vân vân. Có những quốc gia ít người đến đáng thương, chỉ có một tòa thành, cũng xưng là một quốc gia. Vốn Sở quốc đối với nơi này nằm ngoài tầm với, cho nên luôn luôn áp dụng nguyên tắc hài hòa giữa ân và uy. Các bá quốc không nghe lời thì phái binh đi tiêu diệt, tiêu diệt xong lại cho một chút lợi lộc, lặp đi lặp lại, gắng gượng cũng duy trì được quyền khống chế truyền thống của Sở quốc đối với khu vực này. Nhưng mà hiện tại Phí Vô Kỵ đã là chó nhà có tang, làm sao có thể có sự cố kỵ khi còn là Sở quốc lệnh doãn trước kia. Hắn thiếu binh, thiếu lương, thiếu tiền, cho nên hắn sách nhiễu gò ép vơ vét của những bá quốc này, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Thật sự là kì lạ, những bá quốc này ngày xưa kiêu ngạo không tuân theo, nay dưới con dao bầu của Phí Vô Kỵ thì lại phục tùng giống như những con cừu, vì mạng sống mà ngoan ngoãn đưa binh đưa lương cho hắn, dưới dâm uy của Phí Vô Kỵ mà phải tác chiến với người Ngô. Người Ngô cũng chẳng phải tay mơ, người chắn giết người, Phật chắn sát Phật, đâu có quản là ngươi tự nguyện hay là bị ép buộc.
Ngô quốc bốn lộ đại quân, Lương Hổ Tử, Xích Trung, Bình Bố, Lữ Thiên bốn viên hổ tướng, giống như bốn cái cày sắt, cày đi cày lại, cày tới đâu người ngã tới đó, máu chảy thành sông.
Quân đội của Phí Vô Kỵ mệt mỏi, dưới sự bao vây tiêu diệt của bốn lộ đại quân thì chạy trốn khắp nơi, đi đâu cũng bức ép bá quốc, buộc bọn họ lên chiến xa của mình. Cho tới bây giờ, thực lực của Phí Vô Kỵ bị hao tổn không bao nhiêu, mà những bá quốc trong cuộc chiến này lại chẳng còn sót lại tí gì, chính quyền địa phương toàn bộ tán loạn, cũng không có phương pháp khống chế nào hữu hiệu. Toàn bộ Tiềm Sơn khu Đông bốn bề đều có dấu hiệu bất ổn, thảm hoạ chiến tranh liên tục.
"Thời điểm đến rồi, giá trị lợi dụng của Phí Vô Kỵ đã hết, nên khép lại kịp lúc."
Khánh Kỵ suy nghĩ, nhấc bút lên, ký một đạo mệnh lệnh nhanh chóng tiêu diệt toàn bộ đội quân Phí Vô Kỵ gửi tới chiến trường phía Nam cho Lương Hổ Tử.
" Thần Thái Nghĩa cầu kiến Đại vương!"
Từ ngoài cửa truyền đến tiếng truyền báo, Khánh Kỵ múa bút như bay, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Vào đi."
Đại hành nhân Thái Nghĩa cầm trong tay một phong thư tín, vội vã đi đến. Lúc này sách hay văn kiện chủ yếu dùng thẻ tre, miếng gỗ, chỉ có mật thư hoặc những văn kiện trọng yếu mới dùng loại lụa sang quý để viết. Khánh Kỵ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn, vội vàng viết một câu cuối cùng, cầm tấm thẻ tre nhẹ nhàng thổi thổi, lúc này mới hỏi: "Chuyện gì?"
" Tề quốc cho sứ đến đưa thư."
"Ồ?" Khánh Kỵ hơi giãn chân mày: "Tề quốc?"
"Vâng!"
"Đưa đây ta xem."
Thái Nghĩa lập tức bước đi về phía trước, hai tay nâng lên tín thư, đồng thời nhỏ giọng nói: "Sứ hiện đang chờ ở tiền điện."
Khánh Kỵ hơi hơi gật đầu, nhận tín thư xem qua, còn nguyên vẹn chưa được mở ra, hắn từ trên bàn lấy một con dao con gỡ miếng dán, mở ra xem.
Lúc này trong lòng hắn vẫn còn chút lo lắng bất an, sợ rằng Tề quốc thừa dịp hắn diệt Việt nuốt Sở mà lại phát binh đi chiếm Đông Di. Dựa theo sự phân tích của hắn và quần thần, hai đại tập đoàn chính trị của Tề quốc là Điền thị và Yến thị luôn luôn không đồng ý kiến, vì vậy, thực lực của Tề quốc luôn luôn bị hao tổn, chắc gì đã dám quyết tâm xuống phía Nam gây chiến với Ngô. Bởi vì Đông Di sau khi lập quốc, tuy rằng vì nội chiến mà gây ra tổn thất, nhưng mà lực lượng chỉnh hợp lại thì sức chiến đấu vẫn hơn xa so với năm bè bảy mảng trước kia, mà đội ngũ này rõ ràng là đứng chung một chỗ với Ngô quốc.
Ngoài ra Lỗ quốc bởi vì ngăn cản Tề quốc nam hạ, cũng đại chiến một hồi với bọn họ. Dưới cái nhìn của Lỗ quốc, Ngô quốc không có thực lực thâu tóm Lỗ, mà Tề quốc lại không giống vậy, cho nên liên kết với Ngô kháng Tề mới là lựa chọn chính xác, nếu Tề quốc nam hạ, Lỗ quốc cũng không ngồi xem.
Quan trọng nhất là, cái lão quốc quân sống dai già mà mãi không chết của Tề quốc kia, luôn mãi đau đáu trong lúc hắn còn sống, muốn cho Tề quốc lại một lần nữa trở thành bá chủ thiên hạ. Hắn lúc này đang tìm cách tổ chức đại hội chư hầu, dựng nên thiên hạ bá chủ, đây mới là chuyện quan trọng nhất trong lòng người Tề. Nếu lại chiến trận với người Ngô, nhỡ đâu xui xẻo mà thua, như vậy hắn sẽ không còn thể diện mà ở trước mặt chư hầu thiên hạ nhận chức bá chủ, cái loại vì cái nhỏ mà mất cái lớn này, Tề quốc sẽ không mạo hiểm đi làm.
Chỉ có điều cho dù phân tích thế nào, dự tính vẫn là dự tính, con người không phải là máy móc, có đôi khi sự tình phát triển lại không theo điều hợp lý nhất. Nhưng mà mở bức phong thư xem kỹ, tâm sự của Khánh Kỵ liền được thả lỏng. Nội dung của phong thư là Tề quốc quốc quân mời hắn tham gia hội Hoàng Trì.
Chu thiên tử cũng đã chính thức thừa nhận địa vị hợp pháp của năm chư hầu phân chia Tấn, cũng đã đồng ý đại hội chư hầu ở Hoàng Trì sẽ phái sứ giả tới tham gia. Ngô quốc hiện giờ cũng xem như một nước lớn ở Đông Nam, nếu Ngô quốc không tham gia, như vậy cho dù ở Hoàng Trì có chọn ra được một vị bá chủ, thì cũng không chiếm được sự thừa nhận của thiên hạ chư hầu, cho nên Khánh Kỵ biết hắn là đối tượng chắc chắn được mời.
Có điều hắn vốn tưởng lá thư mời này sẽ tới từ tay sứ thần của Chu thiên tử, hoặc là thông qua những quốc gia mà Ngô quốc giao hảo, tỷ như Vệ quốc, Lỗ quốc qua tay nhắn dùm, tuyệt đối không ngờ là xuất phát từ Tề quốc quốc quân.
Cẩn thận suy nghĩ một hồi lâu, Khánh Kỵ khẽ cười. Thái độ của Ngô quốc đối với việc lập bá chủ, hiện tại có ảnh hưởng rất lớn đến Sở quốc, Tần quốc, Lỗ quốc, Đông Di bốn quốc gia cùng với các tiểu chư hầu phụ thuộc vào bọn họ.
Hành động này của Tề quốc tuy là hơi đột ngột, kỳ thật là do muốn thăm dò thái độ của Ngô quốc đối với việc đề cử bá chủ thiên hạ, nhất là hiện tại trong thiên hạ đã có tin đồn những chư hầu phương Bắc muốn đề cử Tề quốc làm bá chủ thiên hạ. Ngô quốc có tiếp nhận lời mời của Tề quốc hay không, dùng phương thức nào tiếp nhận, trong một mức nào đó sẽ biểu hiện thái độ của Ngô quốc, như vậy Tề quốc cũng có thể sớm đưa ra ứng đối.
Nếu đoán không lầm, đây hẳn là có dấu ấn của Yến Anh, chỉ có người lùn hành sự cẩn thận này, mới suy nghĩ chu đáo được như vậy. Nếu thay vào là cái loại người vì mục đích bất chấp tất cả như Điền Khất, hắn hiện tại chắc gì đã thèm quan tâm đến thái độ của Ngô quốc. Nói như vậy, hai đại quyền thần Điền Khất cùng Yến Anh Tề quốc ít nhất là vào thời điểm xưng bá cũng đã đạt được sự đồng tình, bọn họ đều muốn đưa Tề quốc lên vị trí bá chủ.
Đúng vậy, những năm tháng Tề quốc làm bá chủ đã qua lâu lắm rồi. Khi đó là thời kỳ của Hoàn Công, Hoàn Công cả đời nhiều công trạng, cùng với Quản Trọng lưu danh thiên cổ. Mặc dù với sự hiền đức của Yến Anh, nhưng đối mặt với sự hấp dẫn có thể được lưu danh thiên cổ như Quản Trọng, cũng khiến cho hắn không khỏi tâm động.
Khánh Kỵ gõ bàn, cẩn thận suy tư thật lâu, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Thái Nghĩa vẫn còn chắp tay đứng trước mặt, liền xua tay cười nói: "Ngươi đi đi, bảo sứ giả Tề quốc là quả nhân đang bận việc... quốc sự, ngày mai sẽ gặp hắn. Ừm..., ngươi tự mình đưa hắn đến dịch quán, khoản đãi long trọng, không được thất lễ."
Thái Nghĩa hiểu ý, lập tức lên tiếng trả lời lui ra.
Khánh Kỵ cuộn mấy thanh chiếu lệnh và tình báo vừa mới viết lại, nói với hai tiểu thái giám cận thân đứng ở vách tường nói: "Đưa mấy cái này cho nội sứ thư ký, ghi vào trong văn kiện, tất cả chiếu lệnh lập tức chuyển đi."
"Vâng, Đại vương!" Thư Khắc cùng Thân Sinh hai tiểu thái giám cuống quýt chạy tới, mở ra hai tay, đón lấy mấy cuốn thẻ tre ôm vào trước ngực.
Khánh Kỵ ngắm nghía cây bút lông, lại nói: "Còn nữa, lập tức triệu tướng quốc, đại tư đồ, đại tư không... À, triệu tập tất cả thượng khanh trong Cô Tô, vào cung nghị sự."
" Vâng!" Thư Khắc mông cong lên, cúi sâu thi lễ, cùng với Thân Sinh ôm đầy tấu chương trong ngực chạy nhanh như chớp đi.
Khánh Kỵ nhìn Thư Khắc khổ sở, không khỏi cười mắng: "Tiểu tử đần độn này, một lần chuyển không được, sao không chia ra làm hai? Đi đứng như vậy, cẩn thận không lại té ngã!"
Hoàng Trì là lãnh thổ Tống quốc, gần với Vệ quốc. Khánh Kỵ từng ở Vệ hơn một năm, hai lần Nam hạ thảo phạt Hạp Lư, đều từng đi tới gần Hoàng Trì, cho nên rất rõ địa lý nơi đó.
Trước đây vài lần thiên hạ chư hầu hội minh, địa điểm cũng đều là ở Tống quốc. Lựa chọn Tống quốc làm nơi thương nghị, cũng là bởi vì Tống quốc trong các quốc gia Xuân Thu có ít dã tâm nhất, ngoại trừ thường cùng với Vệ quốc gắn bó như môi với răng xuất binh kháng cự lại Tấn quốc, thì đối với các nước khác không xảy ra chiến tranh gì.
Mặt khác, có tư cách tranh đấu cũng chỉ có ba nước Sở, Tấn, Tề. Tống quốc là một trong số ít các quốc gia nằm ngoài khả năng khống chế của ba nước đó, bởi vì vậy, ba nước chư hầu cứ chọn Tống quốc làm nơi hội minh, bởi vì nơi này là nơi thế lực cân bằng nhất, là nơi an toàn nhất đối với các chư hầu, cho nên đó là nguyên nhân chủ yếu nhất để lựa chọn Hoàng Trì.
Chư hầu hội minh, là nơi các vị quân chủ các quốc gia biểu diễn thực lực của nước mình, mặc dù có thể không đạt được vị trí bá chủ, cũng đều hy vọng chính mình có thể được các nước chư hầu nhìn với ánh mắt khác xưa, coi trọng hơn. Bởi vậy khi chư hầu hội minh, xuất động binh lực là một nghi thức nhìn mãi đã thành quen, hơn nữa chiến xa, sĩ tốt, vũ khí đều phải lựa chọn tốt nhất, đem cái tuyệt vời nhất của mình bày ra ngoài.
Tin tức Ngô Vương Khánh Kỵ vui vẻ nhận lời mời của Tề quốc quốc quân, quyết định tham gia hội Hoàng Trì được truyền ra ngoài, trong nước đều bận rộn, ai ai cũng nghĩ đại vương phải nhanh chóng chấm dứt chiến sự xung quanh, suất lĩnh tinh binh Ngô quốc đi Hoàng Trì. Hiện giờ ngày càng có nhiều thương nhân các nước đi trước một bước tới Ngô quốc, bắt đầu mua vật liệu may mặc hàng loạt, chế tác ra vô số áo giáp tinh xảo, từ phương Bắc vận tới nhiều chiến xa chắc chắn và tuấn mã khỏe mạnh, chỉ chờ Ngô quốc bỏ số tiền lớn ra mua để trang điểm cho đại quân, sẽ có thể kiếm được kha khá.
Nào ngờ, Ngô Vương này mặc dù gần đây danh tiếng lan xa, danh chấn chư hầu, nhưng mà thẳng tới lúc sắp khởi hành, Ngô quốc cũng không có ý định mua sắm gì cả. Những thương nhân này đi hỏi thăm một chút, mới nghe nói Ngô quốc mấy năm liên tục chinh chiến, quốc khố nghèo nàn, căn bản là không có đủ tài lực để phái đi nhiều quân đội, mua trang bị mới. Lần này đi tới Hoàng Trì, Ngô Vương chỉ mang theo một vạn năm ngàn người, hơn nữa sẽ chỉ mặc trang phục bình thường trong quân.
Điều này khiến cho các thương nhân choáng váng, nếu bọn họ lại vận chuyển hàng hóa tới nơi khác thì không chỉ có phí chuyên chở lên cao, mà còn bỏ lỡ đi cơ hội chào hàng tốt nhất. Bọn họ đành phải phẫn nộ bán tống bán tháo ngay tại chỗ, sau đó mua nhiều đặc sản của Ngô quốc, nghiến răng nghiến lợi lại vận chuyển về nước họ để mong gỡ lại một chút.
Thông tin Ngô quốc thực lực yếu ớt, sắp tới hội chư hầu mà vẫn chưa có tiền mua trang bị, không có năng lực phái đi nhiều quân đội thông qua bọn buôn bán này mà truyền đi rộng rãi. Những nước chư hầu vốn cảnh giác với hành động khuếch trương quân sự gần đây của Ngô quốc giờ lại sinh ý khinh miệt.
Tuy rằng Ngô quốc cũng là chư hầu họ Cơ, đồng dạng với các chư hầu Trung Nguyên, cũng là chính tông nhà Chu, có điều Ngô quốc lệch về Đông Nam, mấy trăm năm nay không có qua lại với chư hầu Trung Nguyên, phong tục tập quán cũng đã bị dân bản sứ đồng hóa, hơn nữa vài năm trước thực lực của Ngô quốc cũng không đáng bàn tới, cho nên trong mắt các chư hầu Trung Nguyên, Ngô quốc vẫn là một nơi lạc hậu hoang dã.
Thử nghĩ xem vào thời đại thông tấn báo chí phát triển mà vẫn còn có nhiều dân chúng không hiểu rõ về các quốc gia khác, huống chi là vào thời đại này. Khánh Kỵ lần này đã thành công ẩn tàng đi thực lực của mình, khiến cho các chư hầu Trung Nguyên hướng sự chú ý vào nội loạn ở Tấn quốc, do đó nhanh chóng khuếch trương mở rộng ở Đông Nam, ẩn giấu đi mũi nhọn.
Ở niên đại đó, trở thành bá chủ thiên hạ là lý tưởng lớn nhất của các chư hầu. Nếu không thể trở thành bá chủ thiên hạ, cũng phải dựa vào thực lực của mình, trở thành kẻ không cần phải triều cống cho bá chủ, hoặc là nhận được sự lễ ngộ của bá chủ và sự kính trọng của các chư hầu cường đại, đó là ý niệm của quân chủ các quốc gia. Bởi vậy, không có ai hoài nghi dụng tâm của Khánh Kỵ, hành động của Khánh Kỵ ngược lại còn khiến cho hai người bất bình.
Một người là Đông Di nữ vương Doanh Thiền Nhi, là Thành Bích phu nhân khi xưa; người còn lại là Vệ quốc quân phu nhân Nam Tử. Luôn hy vọng nam nhân của mình tỏa sáng rực rỡ, trở thành ngôi sao sáng nhất trong các chư hầu. Chỉ là Khánh Kỵ...
Nam Tử không hiểu ý liền phái người tới đưa cho hắn một phong mật tín, trong thư còn sợ đụng tới lòng tự tôn của hắn, rất uyển chuyển đi đường vòng, cuối cùng mới bảo Vệ quốc có thể trợ giúp hắn giải quyết một phần lộ phí, xe cộ, trang phục..., hy vọng Khánh Kỵ có thể dẫn dắt một đội quân cường đại ngăn nắp đến Hoàng Trì, hoàn thành nguyện vọng phục hưng Ngô quốc của hắn.
Khánh Kỵ nhìn thấy những dòng chữ tú lệ của Nam Tử trong thư, mỉm cười nhấc bút lên, trên tấm lụa chỉ viết tám chữ to: "Đãn đắc nhất nhân, dư nguyện túc hĩ" (Chỉ cần một người, hơn cả ước nguyện)
Chỉ tám chữ này, không biết đã khiến cho đệ nhất tiểu mỹ nhân Trung Nguyên Nam Tử đã chịu đủ long đong tình trường vui vẻ biết bao nhiêu. Chỉ tám chữ này, đã khiến cho nàng vui vẻ cả đêm, tự tay niêm phong mật thư đó bằng sáp nến, giấu ở trong một cái trâm ngọc rỗng ruột, cả ngày đeo trên mái tóc bóng mượt, không bao giờ bỏ ra nửa bước.
Thành Bích cũng không biết mục đích thực sự của Khánh Kỵ là gì, nàng còn tưởng rằng Khánh Kỵ tự biết trước mắt còn chưa đủ điều kiện để xưng bá, cho nên không muốn tiêu tiền vào một vấn đề vô vị. Dưới con mắt nàng, phô diễn thực lực cường đại của một nước, không phải là một vấn đề vô vị, nó có thể khiến cho sau khi hội minh, nhanh chóng mở rộng ảnh hưởng của Khánh Kỵ trong các chư hầu, cho nên mới khẳng khái thông qua phương thức lấy cớ Đông Di quốc triều cống cho mẫu quốc, cung ứng cho những phí tổn đó.
Thành Bích khi xưa kinh doanh ở Lỗ quốc, sau khi đệ đệ trở thành Ngô quốc đại phu lại mở rộng thêm một bước nữa, hơn nữa trong các cuộc chiến tranh chư hầu lại càng phát triển, tài lực phải hùng hậu gấp đôi khi xưa, muốn xuất tiền đương nhiên là không khó.
Thành Bích khác với Nam Tử. Tình cảm của Nam Tử Khánh Kỵ tuyệt đối không nghi ngờ, nhưng nếu nàng biết được chí hướng muốn thâu tóm các quốc gia trong thiên hạ, thống nhất thiên hạ của Khánh Kỵ, xuất phát từ tình cảm của nàng với Tống Vệ hai nước, trong lòng của nàng khó tránh khỏi vẫn còn khúc mắc. Nhưng Thành Bích lại không vậy, cho nên thư Khánh Kỵ gửi lại cho nàng thẳng thắn hơi nhiều, hồi âm của Khánh Kỵ cho nàng dài hơn Nam Tử một chữ, chỉ gồm chín chữ: "Xây tường cao, tích trữ lương, hoãn xưng bá."
Tường cao, tích lương còn có thể lý giải, Ngô quốc về phía Nam đã nuốt được Việt quốc, phía Bắc thế lực lấn tới Đông Di, phía Tây Bắc nuốt Trần quốc, hướng Tây thôn tính lãnh thổ Tiềm Sơn khu Đông, cứ như vậy, phía sau đã mất đi mối lo, bây giờ tiến có thể dòm ngó Trung Nguyên, mưu tính thiên hạ; lùi có thể bế quan xưng bá Đông Nam. Điều kiện địa lý đã xử lý xong, nhưng mà một hơi nuốt nhiều lãnh thổ như vậy, cần phải hoàn toàn hấp thu, đồng hóa cư dân, củng cố chính trị, không phải trong một thời gian ngắn là làm được. Chuyện này nếu không giải quyết được, thì cũng giống như một con thuyền ba lá đi trên sông, thoạt nhìn có vẻ nhanh nhẹn, nhưng chỉ một ít sóng gió là có thể lật úp.
Huống chi Ngô quốc nội chính tuy rằng có nhiều hiền thần, cải cách nhiều, nhưng mà muốn đạt hiệu quả, cũng phải chờ một hai năm. Cái này gọi là "Binh mã chưa động, lương thảo đi trước", thành bại chiến tranh, quyết định rất lớn bởi chiến lược dự trữ; Ngô quốc chiến tranh liên miên, khuếch trương lãnh thổ ích lợi còn chưa thấy đâu, chỉ thấy nguồn dự trữ bị tiêu hao gần hết, lúc này nên nghỉ ngơi lấy sức, tích tụ thực lực.
Nhưng mà hoãn xưng bá thì lại phải nghiền ngẫm, Ngô quốc bây giờ còn chưa có thực lực xưng bá chư hầu, Khánh Kỵ không nói Thành Bích cũng hiểu được, do vậy nên hắn hoãn xưng bá ở lần hội minh chư hầu này cũng đúng, có điều đến khi nào sẽ xưng bá? Nếu một ngày kia Ngô quốc có năng lực xưng bá, Khánh Kỵ lại vẫn không muốn làm bá chủ thiên hạ, như vậy hắn đang tính cái gì cơ chứ?
Khánh Kỵ cũng thật không ngờ, phong thư này của hắn lại khiến cho Thành Bích phải vắt hết óc suy nghĩ...
Tẩm cung của Đông Di nữ vương Doanh Thiền Nhi tới nửa đêm rồi mà đèn dầu vẫn chưa tắt, khi nữ quan thị vệ Huyền Điểu đi qua tẩm cung nữ vương, bất chợt nhìn thấy nàng ngồi dưới ánh đèn, chăm chú nhìn một phong mật thư mà thật lâu không nói gì...
Càng đi về phía Bắc, khí trời càng lạnh, Khánh Kỵ vén rèm kiệu lên, một trận gió nhẹ nhàng mát mẻ tạt vào mặt, Khánh Kỵ không khỏi phấn chấn tinh thần, đứng dậy ra khỏi kiệu, đứng ở trên càng xe vươn thân mình, chỉ thấy khắp nơi tuyết trắng, kéo dài tới tận chân trời, đại quân đạp lên tuyết đọng, chấn hưng tinh thần, tiến lên trong cánh đồng tuyết.
" A Cừu, còn cách Hoàng Trì xa lắm không?"
A Cừu thúc mạnh ngựa, lại gần hắn một chút, cao giọng đáp: "Đại vương, khoảng hơn một canh giờ nữa là tới."
"Ừm!" Khánh Kỵ gật gật đầu, mỉm cười xoay đầu, chợt thấy trong cánh đồng tuyết vô tận có một dải đen, cùng lúc đó, một kỵ binh phụ trách cảnh giới hướng nơi này vẫy động một lá cờ đen.
Khánh Kỵ thấy tín hiệu cờ, biết là gặp được đội ngũ của một chư hầu nào đó, không khỏi tò mò cười nói: "Không biết là chư hầu nào đang tới, trong tuyết gặp nhau, cũng coi như là có duyên phận."
Một lát sau, kỵ binh do thám chạy tới gần, chắp tay bẩm báo: "Khởi bẩm Đại vương, đội ngũ của Tần quốc quốc quân đang tới."
"Ồ?"
Khánh Kỵ còn chưa gặp vị anh vợ này bao giờ, vội vàng phân phó xuống: "Tạm thời dừng lại, chờ Tần Công."
Qua một lúc, đội quân kia đã tới trước mặt, kỵ binh do thám đôi bên đã thông báo tin tức cho nhau, đoàn xe chủ soái của đối phương cùng với đoàn xe chủ soái Ngô quốc đã tới sát nhau, xa giá tới trước mặt, rèm kiệu vén lên, bên trong bước ra một nam tử, vừa ra khỏi xe, đã cười to lên nói: "Phía trước chính là xa giá của Ngô Vương?"
Nam tử này dáng người khôi ngô, hơn ba mươi tuổi, một thân mặc y phục màu đen, tuy rằng nói ngôn ngữ phổ biến của Chu thiên hạ, nhưng vẫn có một chút tiếng địa phương của vùng Quan Trung (lưu vực Sông Vị, nay ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc), khẩu âm vô cùng giống với Quý Doanh.
Khánh Kỵ vừa nghe thấy đã cảm thấy thân thiết, đứng ở trên xe cười to đáp lại: "Vị này chính là Tần Công? Hạnh ngộ hạnh ngộ, tại hạ chính là Khánh Kỵ, ra mắt Tần Công các hạ."
Nam tử kia vừa nghe thấy, vén bào liền nhảy xuống xe, đạp lên tuyết đọng đi tới. Khánh Kỵ thấy vậy cũng vội nhảy xuống xe, hai người tới gần nhau, bốn bàn tay to nắm lấy nhau ha ha cười lớn.
"Khó gặp khó gặp, nếu không phải Tề hầu mời dự họp đại hội chư hầu, chúng ta khó mà có cơ hội gặp mặt nhau thế này."
Tần Công cười to nói, hạ thấp tiếng hỏi: "Muội tử của ta thế nào?"
Khánh Kỵ cười nói: "Vương hậu hết thảy đều tốt."
Tần Công thở phào nhẹ nhõm nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Ta đã nói rồi, thành vợ người cũng phải hiểu chuyện một chút, khi muội tử của ta còn ở Tần quốc, thường làm loạn khiến cho cung của ta gà chó không yên, may mà có ngài... A... Không phải..., ha ha ha ha..."
Hắn đảo mắt khắp nơi, nói: "Khó có lúc hai chúng ta gặp nhau, ngài có muốn lên xe cùng đi với Doanh Tương không?"
"Có mong muốn, chỉ là chưa dám hỏi ngài!" Hai người nhìn nhau cười, nắm tay nhau đi lên xe của Tần Công, hai quân cũng tiếp tục tiến bước, hai người ở trong xe trước tiên nói chuyện tình cảm thân tình, sau đó lại nói đến hội Hoàng Trì.
Tần Công tươi cười hỏi: "Ngô Vương nghĩ rằng, lần này ở hội Hoàng Trì, ai có thể trở thành bá chủ thiên hạ?"
Khánh Kỵ ngắm nhìn tấm rèm rủ xuống bên cửa sổ, tùy tiện nói: "Trong thiên hạ không phải sớm có tin đồn, năm vị chư hầu mới lập ở Tây Bắc muốn đề cử Tề quốc làm bá chủ thiên hạ sao? Không biết Tần Công có ý kiến gì không, hay là có ý muốn tranh đoạt vị trí bá chủ này?"
Tần Công Doanh Tương vội vàng xua tay cười nói: "Tần quốc ở biên giới phía Tây, vốn không được các chư hầu Trung Nguyên coi trọng, sao dám với tới vị trí bá chủ thiên hạ? Tề quốc là đại quốc phương Đông, sau khi Tấn quốc bị chia ra, nếu luận về thực lực, đích xác cũng chỉ có Tề quốc mới làm được bá chủ. Có điều... Tề quốc là chư hầu đứng đầu phương Đông phương Bắc, hiện giờ lại được các chư hầu ủng hộ, nếu Tề quốc được vị trí bá chủ, sẽ gây bất lợi cho những nước phía Nam phía Tây chúng ta. Ngô quốc gần đây Bắc đoạt Đông Di, Nam diệt Việt quốc, Tây tranh phong với Sở, binh uy hiển hách, thiên hạ đều phải để mắt, liệu có muốn ganh đua với Tề quốc?"
" Ha ha, Tần Công quá khen, Ngô quốc chỉ là một tiểu quốc phương Nam, hiện giờ tuy có chút thanh danh, nhưng khó có thể chống lại được Tề quốc. Kỳ thật nếu phải nói, thì trong số các chư hầu phía Nam, chỉ có Sở quốc là cường đại nhất. Chỉ có điều... Sở vương còn nhỏ, khó khiến cho người khác phục tùng..."
Doanh Tương nhướng mày, nói: "Tần Ngô đường xá xa xôi, hội Hoàng Trì lại tổ chức gấp gáp, cho nên giữa chúng ta chưa kịp có liên hệ. Ta vốn tính khi tới Hoàng Trì sẽ thương nghị với đại vương một chút, mong rằng Đại vương có thể thẳng thắn suy tính. Lỗ quốc nhất định không mong Tề quốc xưng bá, nghe nói Tống quốc không giành được Bành Thành, cũng đã nghị hòa kết minh với Ngô quốc. Nếu Đại vương cố ý tranh đấu với Tề quốc, Tần quốc, Sở quốc, Đông Di quốc nhất định sẽ đồng ý. Doanh Tương nắm chắc có thể thuyết phục Trịnh quốc cũng đứng về phía ta, Lỗ quốc cùng Tống quốc chỉ cần chúng ta vừa đấm vừa xoa, ít nhất cũng sẽ không phản đối, nói vậy Ngô quốc chắc gì đã không có đủ lực lượng để chống lại Tề quốc? Đại vương thật sự muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy sao?"
Khánh Kỵ mỉm cười, nói: "Bá chủ thiên hạ, trưởng chư hầu, nếu đại thiên tử hiệu lệnh, sẽ phải đi chinh phạt chư hầu khác. Ngô quốc thực không có lực này, Khánh Kỵ cũng không có tâm này. Không dối gạt Tần Công, Ngô quốc liên tục chinh chiến, thực lực tổn hao nhiều, lần này ở hội Hoàng Trì, nghi thức ba quân còn không đồng đều, thử nghĩ xem như vậy, Ngô quốc sẽ lấy cái gì mà tranh bá chủ thiên hạ?"
Tần Công theo ánh mắt của Khánh Kỵ nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy quân Ngô quần áo cũ nát, giáp trụ bụi bặm. Người Ngô là người phương Nam, có chút sợ lạnh, cho nên trên người mặc quần áo tương đối dày, bên ngoài lại khoác giáp trụ mài mòn cũ nát, xem ra thật sự là không có uy phong. Lại nhìn binh khí, cờ quạt, chiến xa của Ngô sử dụng..., Tần Công không khỏi nhíu nhíu mày, thật sự là nghe tiếng không bằng gặp mặt, thực lực của Ngô quốc đúng là cũng hơi suy nhược.
Tần Công mặc dù không có dã tâm tranh đoạt, nhưng cũng không hy vọng một Tề quốc chưa từng đặt Tần quốc vào trong mắt trở thành bá chủ thiên hạ. Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: "Các quốc gia chư hầu đang lần lượt tới Hoàng Trì, kỳ hạn đại hội còn ba ngày, ba ngày này, các quốc gia chư hầu tất nhiên sẽ liên hệ hữu hảo, ngầm kết đồng minh, chờ khi chúng ta tới Hoàng Trì bố trí ổn thỏa, sẽ thương nghị với các nước phía Nam một lần nữa."
Khánh Kỵ thấy hắn vẫn chưa đánh mất ý niệm muốn khuyên mình ra tranh đoạt, liền nói: "Cũng được, Tần Công nhớ nhé, nếu Tần quốc có ý muốn tranh vị trí bá chủ, Ngô quốc tất nhiên sẽ đứng bên phía Tần quốc cổ vũ hết mình, toàn lực ủng hộ."
Tần Công cười gượng hai tiếng đang định từ chối, một vị Tần quốc tướng quân vội vàng chạy tới xa giá, miệng thở ra đầy sương trắng bẩm báo: "Khởi bẩm quốc quân, phía trước có hai chư hầu tranh đường, xung đột binh mã, đến nỗi bánh xe hai bên quấn vào nhau không thể di chuyển, ngăn trở đường đi của chúng ta."
"Ồ?"
Doanh Tương vừa nghe thấy vậy thì mặt mày hớn hở, lập tức vui vẻ nói: "Lại có chuyện này sao, đưa quả nhân đi xem."
Nói xong vén rèm kiệu lên, khẩn cấp xông ra ngoài.
Khánh Kỵ thấy vậy thì thần tình cổ quái, khó trách vị anh vợ này lại ham khuyên mình đi tranh đấu, té ra... hắn là thích xem náo nhiệt à...