Đại Tranh Chi Thế

Quyển 5 - Chương 275: Khởi hành (Thượng Hạ)

Phí Vô Cực ở Sở liên tiếp nhận được tin báo khẩn từ đệ đệ, lúc đầu cũng không muốn xuất binh, chỉ phái tâm phúc Yển Tương Sư đi sứ sang Ngô, định thông qua ngoại giao ép Ngô lui binh, không ngờ Úc Bình Nhiên phụ trách tiếp đón sứ giả Sở quốc miệng lưỡi lươn lẹo, hôm nay thì nói quân Ngô sắp rút quân, mai lại to tiếng bảo sĩ khả sát bất khả nhục, Ngô vương chịu nhục sao mà nhịn được? Làm cho Yển Tương Sư không biết người Ngô rốt cuộc đang nghĩ gì.

Đợi khi Ngô quốc bao vây thành Uyển Khâu, Yển Tương Sư mới vội quay về nước. Phí Vô Cực điên tiết, liền phái Yển Tương Sư dẫn ba vạn đại quân đến Trần cứu viện, ai ngờ quân Ngô như biết trước đường đi nước bước của quân Sở, họ vừa bước vào lãnh thổ Trần quốc, đại tư mã Anh Đào đích thân dẫn một vạn năm ngàn quân kéo đến mai phục, thả tiền quân đi qua, tập kích từ phía sau đánh cho Yển Tương Sư tan tác, còn bị bắn trúng một mũi tên vào mông, mũi tên có tẩm độc dược của người Đông Di, sau khi độc phát khắp người phù nề, làm cho Yển Tương Sư nhìn giống một con heo mập.

Hắn khó khăn lắm mới trốn được vào doanh trại, sau khi tỉnh lại nghe thám tử báo tin quốc quân Trần quốc đã giết chết Phí Vô Bệnh, dẫn theo quan viên mở cửa thành, nạp quốc ấn đầu hàng người Ngô rồi.

Yển Tương Sư chửi bới điên cuồng, chửi đến khi không còn nước bọt, hắn quyết định dẫn đám tàn binh bại tướng rút lui về nước. Phí Vô Cực nghe tin đệ đệ chết thảm, Trần quốc hàng Ngô, tức giận đấm ngực đùng đùng, hắn đứng trên tường thành Dĩnh Đô chỉ tay về hướng Trần quốc chửi một trận cho đã, xong lại quay sang hướng Ngô quốc chửi tiếp, nhưng nghĩ đến phải giao chiến với quân đội lang sói của Ngô, hắn lại thấy e dè.

Phí Vô Cực đang do dự có nên xuất binh đánh Ngô hay không, có thám tử chạy đến báo tin, vì Ngô quốc chiếm Bành thành của Tống, hai bên xảy ra xung đột, Tống quốc đã tăng quân tại biên giới, hình như muốn đánh trả quân Ngô. Phí Vô Cực thấy có cơ hội, đang định phái sứ giả sang Tống bàn chuyện cùng xuất quân giáp chiến quân Ngô cả hai mặt Nam, Bắc. Lại nghe thân tín bẩm báo có đại phu Việt quốc Duệ Dong đem theo mấy xe châu báu mỹ nữ vừa vào Dĩnh Đô xin gặp hắn.

Việt quốc đại phu Duệ Dong lần này đi sứ sang Sở, mang theo lễ vật cống nạp nhiều hơn gấp bội so với Cao Như đại phu lần trước. Việt quốc nằm sát ngay phía dưới Ngô quốc, nếu người Việt có thể liên minh thành công với người Sở, vậy cơ hội giành phần thắng của Phí Vô Cực và cả Việt quốc đều mạnh lên rất nhiều.

Người Việt bị Ngô quốc chèn ép quá đáng, đòi cống nạp cũng không hề ít, Chúc Dung lúc ở Việt quốc càng giống như là thái thượng hoàng, hay quát nạt sai bảo Việt vương DoãnThường, khiến Doãn Thường tức tối bề ngoài thì ra vẻ phục tùng răm rắp, sau lưng tức giận đùng đùng, khi xưa Câu Tiễn lấy lí do phụ vương lâm trọng bệnh, kẻ làm con phải trọn chữ hiếu hầu hạ bề bên, lần này thì Việt vương đúng là bị chọc cho phát bệnh. Hai nước Sở và Việt đều có thù oán sâu nặng với Ngô quốc, đương nhiên dễ dàng tâm đầu ý hợp nhau.

Phí Vô Cực và người Việt bí mật kí kết hiệp ước liên minh cùng tấn công Ngô quốc, lại đem tin tức Ngô quốc và Tống quốc kết oán nói ra. Duệ Dong vốn là người mưu mẹo, vừa nghe Phí Vô Cực nói Tống và Ngô vì vấn đề Bành thành xảy ra xung đột, hắn mừng rơn trong lòng, cảm thấy thời cơ đã đến, vội kiến nghị với Phí Vô Cực, lôi kéo Tống quốc gia nhập làm đồng minh của họ, bảo quân Tống chủ động tấn công quân Ngô, thu hút binh lực của Ngô lên phía Bắc, sau đó liên quân Sở Việt đánh úp vào Ngô từ sau lưng, cho dù không diệt được Ngô quốc, cũng có thể bẻ gãy uy danh của Khánh Kỵ, báo thù chuốc hận.

Phí Vô Cực đã sớm có ý định kéo Tống quốc vào cuộc, chỉ là không nghĩ đến mưu kế thâm độc như Duệ Dong, nghe hắn trình bày, cảm thấy quá tuyệt. Khánh Kỵ hiện nay đã liên tiếp thả ba đợt quyền quý cũ của Sở về nước, số quyền quý này đều là thượng khanh chức cao quyền trọng, một tay che trời vào thời Nang Ngõa còn đang lộng quyền, ai nấy xét về quyền thế, về tư cách đều không hề thua kém Phí Vô Cực.

Giờ đây hắn thay thế vị trí của Nang Ngõa, giữ chức Lệnh doãn của Sở quốc, ngay cả Sở vương và Sở thái hậu cũng khiếp sợ dưới quyền lực của hắn, thế lực hơn cả Nang Ngõa năm xưa, nhưng đám cựu thần này chưa từng lãnh giáo qua sự lợi hại của hắn, khi xưa chẳng qua chỉ là đồng vai vế, nay họ qua Ngô làm khách hơn một năm, trở về nước mới phát hiện quyền thế chức quan của mình bị người khác thay thế hết, thử nghĩ họ sao mà chịu buông tay?

Trong đám người này có không ít gia chủ thế tộc, khi bị bắt qua Ngô người kế vị là con cháu của họ, bây giờ gia chủ cũ quay về, đám con cháu dù muốn dù không cũng phải giao trả quyền lực, có trường hợp cá biệt không chịu giao trả, trong gia tộc thế là xảy ra mâu thuẫn nội bộ, ngấm ngầm đấu đá nhau không lúc nào yên.

Những chuyện cỏn con này lúc đầu vẫn chưa làm phiền đến Phí Vô Cực, nhưng số quyền thần nhờ bợ đỡ hắn mới được giữ chức thì khác, chúng dựa vào Phí Vô Cực nên mới nắm giữ được quyền lực, nay có đám người cũ chạy về tranh giành, chúng đâu chịu dễ dàng giao trả những thứ đang có trong tay ra, hơn nữa chúng đều thuộc phe của mình, Phí Vô Cực cũng không muốn thay thế chúng đưa đám quyền quý cũ lên mà chưa biết chắc có chịu nghe lời hắn hay không.

Mấy lão già này đúng là hay sinh sự, suốt ngày liên lạc tụ tập gây hấn với nhau trong thành Dĩnh Đô, chốc chốc lại tìm đến phủ Phí Vô Cực kể lể thở than, làm cho hắn đã bực bội càng bực bội thêm, gần đây Phí Vô Cực đã hết chịu nổi, hắn dọn ra khỏi Dĩnh Đô, lấy cớ đi trốn nóng dọn đến Điếu Ngư Các tại Chử cung.

Đám quyền thần mới được thả về đâu chịu buông xuôi, Phí Vô Cực vừa đi khỏi, chúng bèn chạy đến tìm thái hậu và Sở vương van nài, còn tìm cớ này cớ kia chửi mắng Phí Vô Cực cho hả giận, đám người này kể ra cũng có gốc gác, uy danh cũng không nhỏ, nhất thời Phí Vô Cực không dám manh động ra tay hãm hại, lúc này đây hắn đang buồn phiền, đau đầu không nghĩ ra cách phân chia quyền lực, giải quyết cho êm chuyện.

Nếu quả thật phạt Ngô thành công, thì hắn coi như giải quyết xong chuyện này. Khi phạt Ngô thắng lợi, hắn vì trả được mối thù Hạp Lư công phá đô thành Dĩnh Đô Sở quốc, danh vọng chắc chắn lên cao, đến lúc đó mấy lão già quyền quý này sẽ không dám có ý kiến trước mặt hắn nữa. Hơn nữa một khi giành thắng lợi trong cuộc chiến đánh Ngô, các đại phu phe cánh của hắn ai nấy đều có công lớn, họ có thể danh chính ngôn thuận giữ chức quan, còn đám quyền thần thất thế cũ đâu còn mặt mũi nào mà chạy ra đòi hỏi.

Nghĩ đến lợi ích này, Phí Vô Cực vội bảo Duệ Dong về Việt quốc trước liên lạc với Việt vương Doãn Thường, bàn bạc chi tiết kế hoạch liên minh phạt Ngô, một mặt hắn phái tâm phúc phi ngựa đến Tống quốc thăm dò ý định của người Tống, nếu quả thật Tống và Ngô xảy ra xung đột, bèn liên lạc luôn người Tống, dù kế điệu hổ ly sơn, cùng nhau tiêu diệt Ngô quốc.

Phí Vô Cực đang gấp rút tiến hành kế hoạch nham hiểm, bên kia chuyện lập quốc của Doanh Thiền Nhi cũng đang định ngày hoàn thành. Khánh Kỵ và Vệ phu nhân Nam Tử liên lạc, thông qua Nam Tử bắn tiếng với quốc quân Tống quốc, ngỏ ý Tống quốc cùng phối hợp diễn tuồng với hắn, quân đội hai bên cố ý xung đột, từ đó không ngừng tăng quân tại biên giới Ngô Tống, tạo ra hiện tượng giả là hai nước sắp xảy ra đại chiến.

Hai nước Vệ Tống được Khánh Kỵ giúp đỡ, thuyết phục Tần quốc xuất binh, kẻ địch uy hiếp lớn nhất của họ là Tấn quốc giờ đã tan rã, vì đền ơn đáp nghĩa, yêu cầu nhỏ nhoi phối hợp diễn màn kịch này đương nhiên không có lí do gì phải chối từ.

Mục đích thật sự của Khánh Kỵ trong hành động này chính là Đông Di và Sở, Việt. Đây là kế một mũi tên bắn chết hai con nhạn, tăng quân trú đóng Bành thành, đóng gần vùng đất Đông Di, ngộ nhỡ Doanh Thiền Nhi đăng cơ gặp trở ngại, có thể phát động đại quân dùng vũ lực trấn áp. Nếu Đông Di thuận lợi lọt vào tay hắn, lúc đó sẽ cho “Cuộc chiến tranh biên giới Ngô, Tống” leo thang, dụ liên quân Sở Việt tấn công vào đại bản doanh Ngô quốc.

Mồng một tháng năm, còn bốn ngày nữa là Độc nguyệt Ác nhật, vào đúng Đoan Ngọ, truyền thuyết nói đây là ngày gian tà tứ xuất. Khánh Kỵ leo lên lầu cao, dõi mắt về hướng Tây Bắc, nghĩ đến cảnh tượng Tần quốc xuất binh, lục khanh phân chia Tấn quốc, trái tim hắn khua thình thịch liên hồi, máu nóng dâng trào, chỉ tiếc là vào thời đại đó không có phóng viên chiến trường, cũng không có truyền hình trực tiếp, đợi tin tức bên kia truyền đến tai hắn, nhanh nhất cũng phải mất gần một tháng.

Khánh Kỵ sau khi lên ngôi Ngô vương, phần lớn thời gian phải ở trong cung, không phải nghị bàn quốc gia đại sự với quần thần, thì là đến hậu cung hưởng lạc với các mỹ nhân, những ngày tháng an nhàn này nghe có vẻ hay, nhưng ngày nào cũng ăn thịt cá tôm cua cũng sẽ có lúc thấy ngán, sống hơn một năm an nhàn, Khánh Kỵ lúc này có hơi hoài niệm những ngày tháng hắn đích thân dẫn quân ra sa trường chém giết.

Nhưng hắn cũng hiểu rõ với thân phận bây giờ không cho phép hắn đích thân ra sa trường nữa rồi, trái tim háo hức một hồi, cuối cùng hắn cũng nghĩ ra một lí do hợp lí ra khỏi hoàng cung: đi tuần thị Hàn Ấp.

Quốc vương một nước đi lại trên lãnh thổ của mình, nghĩ chắc không ai dám phản đối nữa chứ? Hàn Ấp chính là nơi giáp ranh gần nhất với thế lực phương Bắc của Ngô quốc, là cứ điểm quân sự quan trọng về phòng thủ. Đại vương đi tuần thị cứ điểm quân sự, lí do quá chính đáng, thêm vào đó hiện nay đang diễn màn kịch căng thẳng leo thang với Tống quốc, chiến tranh sắp nổ ra mà đại vương tuy không đích thân ra trận, nhưng xuất hiện tại quân doanh cổ vũ binh sĩ, hành động này cũng góp phần thuyết phục hai nước Sở, Việt tin Ngô xung đột với Tống là thật, nghĩ chắc với tính gian xảo của Phí Vô Cực và Câu Tiễn cũng không nghi ngờ đây là một cái bẫy giăng sẵn dụ họ rơi vào.

Ngoài ra, một khi Đông Di lập quốc thành công, quốc gia mới thành lập, Doanh Thiền Nhi không thể lập tức rời khỏi Đông Di đến Cô Tô gặp hắn, lúc đó hắn có thể hội ngộ với nữ vương Đông Di tại Hàn Ấp, dùng thân phận quốc quân hai nước kí kết hiệp ước liên minh, xác lập quan hệ giao hảo.

Khánh Kỵ hí hửng đem ý định này nói với các đại thần Tôn Vũ, Yểm Dư, quả nhiên bọn họ không tìm được lí do gì ngăn cản Khánh Kỵ khởi hành, sau cùng các triều thần quyết định, điều thượng tướng quân Kinh Lâm từ Vũ Nguyên quay về bố phòng Cô Tô thành, do tướng quốc Tôn Vũ chủ trì triều chính, vì Khánh Kỵ chưa có con, nên giao cho hoàng hậu và ba vị hoàng phi cùng nhau giám quốc.

Xa giá đang đứng đợi ngoài cung, năm mươi cỗ chiến xa, ba ngàn giáp binh vây kín mít lấy ngự giá của Khánh Kỵ, đứng xa xa chỉ nhìn thấy chiếc dù che nắng màu vàng cắm trên xe, trước và sau còn có hai ngàn tinh binh hộ tống, lúc khởi hành sẽ chia nhau cách trung quân của Khánh Kỵ ba dặm đường để tiếp ứng khi cần thiết.

Khánh Kỵ ngồi bệ vệ trên chiếc xe vua được che chắn cẩn thận, ngón tay gõ tanh tách vào thành xe, tiết trời nóng nực, giang nam lại ẩm ướt, trời nóng chui vào xe cứ như đang ngồi trong lò hấp bánh bao, Khánh Kỵ quen với việc ngồi trong cung có băng đá tản nhiệt đặt xung quanh, nay đột nhiên đi đường dưới ánh nắng chói chang quả là có hơi không quen.

Hắn nhìn vào hàng binh sĩ đang đứng dưới ánh nắng, mồ hôi lăn dài từ trán xuống tới lưng, áo giáp trên người bị ánh mặt trời chiếu vào lóe mắt, nhưng các binh sĩ vẫn nghiêm nghị đứng yên không hề động đậy, cứ giữ tư thế này đứng rất lâu.

“Ây! Khi xưa ta cũng từng nếm qua cảnh cơ cực này, bây giờ làm đại vương sống những ngày tháng an nhàn, ngồi trong xe mà còn thấy vất vả, đúng là nghèo đổi sang giàu thì dễ chấp nhận, đang xa hoa mà bắt cơ cực thì khó chịu nổi.”

Khánh Kỵ cảm khái nghĩ ngợi, quay đầu nhìn về phía cổng hoàng cung, khẽ chau mày, nha đầu Tiểu Man đang làm gì ấy nhỉ, quả nhân sắp phải dẫn quân đi thị sát biên cương, thế mà nàng ta chưa đến đưa tiễn nữa.

Vừa nãy hoàng hậu Quý Doanh dẫn theo phi tần chốn hậu cung đến tiễn biệt đại vương ở Loan Phượng cung. Khánh Kỵ và Quý Doanh từ đêm đó chưa từng gặp mặt riêng với nhau, càng không nói với nhau câu nào, hiện giờ hai người giống như trẻ con phụng phịu, muốn làm lành lại thấy ngại. Khánh Kỵ nhìn thấy Quý Doanh đã không còn cảm giác chán ghét như trước, ngược lại thấy vị hoàng hậu này rất thú vị.

Hắn tin Quý Doanh bây giờ cũng không ghét cay ghét đắng hắn nữa, đồng thời đang đợi hắn hồi tâm chuyển ý, hai người ánh mắt chạm nhau, từ đôi mắt ấy lờ mờ đọc được ý nghĩ của đối phương, hai người từ một đôi nam nữ chưa từng quen biết, vì mục đích chính trị kết làm phu thê, lại động thủ trong đêm tân hôn, nay bắt đầu tiến tới giai đoạn hòa nhập.

Khánh Kỵ trước lúc lên đường, các phi tần đại thần đều có mặt đưa tiễn, trước đám đông hắn không tiện nói ra câu gì, Quý Doanh theo lễ nghi cung đình cung chúc đại vương xuất hành thuận lợi, long thể khỏe mạnh xong, dâng lên ba ly rượu, rồi ngoan ngoãn lui xuống. Khánh Kỵ đang định xuất phát, Quý Tôn Tiểu Man xưa nay không ra dáng hoàng phi cao quý bỗng chạy đến bên tai hắn nói nhỏ: “Đại vương, xin đợi giây lát bên ngoài cung, có món đồ thú vị này tặng cho chàng.”

“Món đồ gì vậy?”

“Hí hí, mau làm xong rồi, đợi khi nào chàng thấy thì sẽ biết thôi.”

Tiểu Man tinh nghịch lui xuống, nhìn thấy hai người thân mật như thế, ánh mắt Quý Doanh không khỏi ngưỡng mộ, nhưng khi Khánh Kỵ đưa mắt về phía nàng, đôi mắt ấy lập tức trở lại vẻ bình thản, không còn gợn sóng lăn tăn, tình cảm dạt dào.

Lúc này đã mất khá nhiều thời gian, còn chưa đợi được món quà thú vị của Tiểu Man, Khánh Kỵ có hơi mất kiên nhẫn, đang gõ tay tanh tách lên thành xe, không ngừng ngóng đầu về phía cổng hoàng cung chờ đợi, bỗng thấy hai tên thái giám tùy thân Thân Sinh, Thư Khắc mỗi người cầm theo một cái giỏ tre chạy như bay lao đến.

“Đại… đại vương…, quà… đưa… đưa tới rồi.” Thư Khắc đưa tay áo lên lau mồ hôi lấm tấm trên trán, thở hổn hển gọi với theo.

“Hử? Là món gì vậy, trình lên đây cho quả nhân xem thử.”

“Dạ, dạ!” Thân Sinh vội bước lên phía trước, mở nắp đậy ra, hai tay dâng giỏ tre lên.

Khánh Kỵ nhìn vào, lập tức cảm thấy kinh ngạc, trong giỏ là vài món ăn nhắm nháp thơm ngon nhìn vào là nhỏ dãi.

“Đây là…”

“Đây đều là hoàng hậu tự tay làm đó ạ, hoàng hậu nương nương nói đại vương đi xa dọc đường vất vả, việc ăn uống trên đường lại không tiện, bây giờ đang vào giữa trưa, mới có ý làm ra vài món ăn, mời đại vương thưởng thức trên đường đi.”

“Ồ… là hoàng hậu làm đó hả?”

“Dạ phải, hoàng hậu nương nương còn nói, đây là hầu lương, thức ăn dùng thạch tử đun nóng làm ra, thơm giòn ngon miệng, lại để được lâu.”

“Hầu lương, đây chẳng phải là món ăn Thạch tử mô sau này đó à?” Khánh Kỵ bẻ một miếng nhỏ bỏ vào miệng, càng nhai càng thơm, Khánh Kỵ mỉm cười khoái trá: “Không ngờ con ngựa hoang này còn biết chuyện bếp núc nhỉ, tài nấu nướng cũng khá đấy.”

Thạch tử mô chính là món ăn đặc sắc trong lịch sử chế biến của Trung Quốc, thời Xuân Thu gọi nó là “Hầu lương”, đến đời Đường đổi tên thành bánh “Thạch ngao”, thời đó thường làm cống phẩm đưa vào cung cho hoàng thượng phi tần hưởng dụng, là một món lương khô ngon miệng lại thích hợp mang theo khi phải đi xa, hơn nữa món này dễ tiêu hóa, ngay cả người bệnh, sản phụ cũng thích hợp dùng làm thức ăn.

“Đại vương, còn đây là Phấn từ, dùng gạo nếp và bánh đậu hấp ra thành chiếc bánh, hoàng hậu nương nương nói đây là món ăn đặc sản Tần Xuyên, đặc biệt làm riêng cho đại vương dùng thử ạ.”

Khánh Kỵ nhìn vào, quả nhiên là món ăn được Quý Doanh bỏ tâm tư chọn lựa, món này lưu truyền đến mấy ngàn năm sau, được người hiện đại gọi là “Tắng cao”, chỉ là sau này người ta thêm vào ít táo đỏ.

Khánh Kỵ cảm thấy hài lòng, mỉm cười mãn nguyện: “Nha đầu này, cách tạ lỗi với ta cũng thú vị nhỉ, lại nghĩ ra cách tự tay làm vài món ăn lấy lòng phu quân, ha ha, ăn những món này vào bụng rồi, sau này gặp mặt nàng ta đâu làm mặt lạnh được nữa.”

Thư Khắc cũng dâng chiếc giỏ của mình lên: “Vì đại vương đi xa, hoàng hậu đích thân tuyển chọn vài món ăn dâng lên, giỏ này là “Ngư chỉ”, cũng là món hoàng hậu nương nương vừa mới làm xong.”

Giỏ thức ăn của Thư Khắc, Khánh Kỵ nhìn vào cảm thấy quen thuộc, đây rõ ràng chính là su shi của Nhật, khi đó gọi là “Ngư chỉ”, vào đời Hán gọi là “Ngư sạ”, vì món này dễ mang theo khi đi đường nên thích hợp làm thức ăn khi phải đi xa. Vào đời Đường, văn hóa Trung Hoa du nhập vào Nhật Bản, người Nhật học được cách làm món ăn này, đến đời Minh món này biến mất tại Trung Quốc, trở thành món ăn truyền thống của Nhật, lí do tại sau cũng không ai biết chính xác.

Khánh Kỵ thấy Quý Doanh quan tâm tới hắn, trong lòng mừng rơn, nghĩ thầm: Nha đầu Quý Doanh này tính tình không tệ, chỉ là quen được chiều chuộng nên hơi ngang tàng, nếu lần này không được dạy dỗ, e là sau này cưỡi lên đầu lên cổ mình, phu thê sớm muộn cũng đồng sàng dị mộng, xung đột gay gắt.

Phí Vô Cực thì chắc chắn phải đánh rồi, nhưng không thể để một nữ nhi quyết định, hơn nữa lập trường can dự chính sự của nàng là quá nguy hiểm, hắn không thể dễ dãi cho qua chuyện, buộc phải làm nghiêm để răn đe, nếu không làm căng sợ sau này hậu cung lộng quyền dung túng cho thân thích nắm giữ triều chính, nguy hại đến giang sơn xã tắc Ngô quốc, lúc đó công sức phục quốc của hắn coi như đổ sông đổ biển, nhưng giờ đây tin rằng thiếu nữ Quý Doanh dù tính cách mạnh mẽ, trải qua bài học quý báu này, tương lai sắp tới chắc không dám làm bừa trước mặt hắn nữa.

Tôn Vũ dẫn theo quần thần vái lạychúc mừng: “Hoàng hậu hiền thục, là phúc của đại vương.”

“Ờ, ờ!” Khánh Kỵ cố nhịn cười, gật gù: “Về nói lại với hoàng hậu, cứ nói… những món ăn này…, à… rất hợp với khẩu vị của quả nhân, ha ha ha…!”