Đại Tranh Chi Thế

Quyển 1 - Chương 76-1: Binh bất yếm trá* (Thượng)

Hôm nay, chính là ngày mười công tử Khúc Phụ cùng Khánh Kỵ liên thủ thi đấu kỹ năng săn bắn với Thúc Tôn thế gia.

Nguyên bản chỉ là trò đùa của mấy vị thiếu niên công tử, kết quả bởi vì trận đánh cuộc của Thúc Tôn Diêu Quang và Tôn Ngao, khiến cho trận thi đấu kỹ năng săn bắn này lại trực tiếp liên quan đến danh dự của hai nhà đại tư không Thúc Tôn Ngọc và đại tư khấu Tôn Thúc Tử. Cũng bởi nguyên nhân như vậy, tất cả hào môn thế gia ở Khúc Phụ không ai không phái nhân vật đại biểu đến để quan khán, rất nhiều rất nhiều các vị công tử, tiểu thư lấy thân phận cá nhân lén lút chạy tới tham gia vào sự kiện kích động lòng người này. Chỉ có điều kỳ quái là, Thúc Tôn Diêu Quang lại chưa xuất hiện.

Khúc Phụ năm nay thực là có chút dị thường, một cuộc đua thuyền rồng hàng năm vốn nguyên bản là rất bình thường, đột nhiên lại trở thành một trận cầu mà các nhà các hộ môn hạ Quý Thị tranh đoạt tài phú; một cuộc thi đấu kỹ năng săn bắn thình lình xảy ra ở tửu điếm, cuối cùng lại trở thành cuộc tranh đoạt danh dự của đại tư không và đại tư khấu.

Hai sự kiện này đều có liên quan đến các vị nhân vật cửu khanh, mà hai sự kiện này cũng rất kỳ diệu đều có quan hệ với Khánh Kỵ, vị Ngô quốc công tử này hiện giờ cũng đã trở thành một nhân vật trọng yếu khá nổi tiếng ở Khúc Phụ. Ở thời đại không có TV, không có tòa soạn báo không có radio, có thể trong một thời gian ngắn ở Lỗ quốc đạt được thanh danh lớn như vậy, nếu không có được cơ duyên, thật khó để làm cho ai ai cũng biết. Miệng truyền miệng, những người dân Lỗ quốc có hứng thú với Khánh Kỵ càng ngày càng nhiều.

Ở trên bình nguyên dưới núi Ni Khâu, hai chiếc xe ngựa dùng làm viên môn đứng gọn gàng trên mặt cỏ, trên mỗi chiếc xe có cắm một chiếc chiến kỳ vẽ hình phi xà, ở giữa chỉ lưu lại một khe hở đủ cho một chiếc xe đi qua, đó chính là viên môn.

Ở bên ngoài viên môn là vô số xe ngựa, đều là những thế gia công tử đến xem náo nhiệt. Bởi vì bãi săn bắn khi diễn ra trận đấu không cho phép người khác tiến vào, cho nên những công tử tiểu thư này cùng lắm chỉ xem được lúc các xe đi vào bãi, sau đó chỉ có thể chờ trận thi đấu kết thúc để biết kết quả. Đối với tất cả những công tử và tiểu thư nhàm chán mà nói, một khắc tối kích động lòng người không phải là quá trình tuyệt luân của trận đấu, mà là thời khắc cuối cùng tuyên bố kết quả, nhìn người ngày xưa cùng đứng cùng ngồi với mình đột nhiên trở thành nô bộc, đối với bọn họ mà nói, đúng là một chuyện vô cùng thú vị.

Thời gian chờ đợi đúng là rất lâu dài và nhàm chán, vì thế, dưới bóng những tàng cây liễu bên con sông nhỏ liền trở thành nơi tốt nhất để tiêu khiển. Bọn công tử dẫn theo đầy tớ, rải chiếu bày rượu và thức ăn, đã bắt đầu bố trí dưới tàng cây, có chiếu còn bày ra hộp đựng dế mèn, lồng sắt chọi gà, bọn họ đúng là sẽ không tịch mịch.

Tất cả những người dự thi đều mặc toàn thân giáp trụ, thoạt nhìn đằng đằng sát khí, nhưng mà về hình thể mà nói, các võ sĩ của Thúc Tôn Diêu Quang bên kia mỗi người đều vóc dáng khôi ngô cao lớn, nhất là trên chiếc chiến xa do bốn thiếp thân thị vệ của Thúc Tôn Ngọc tạo thành, một người cầm cương, một người cầm mác, một người giương cung, một người nắm kích, bốn người sừng sững như quả núi, riêng khí thế đó đã đủ để đè ép mười tên chiến sĩ bên phía Công tử quân.

Công tử quân bên này người nào cũng mặc khôi giáp, chỉ có điều cao thấp mập ốm không đồng nhất, những người thân thể gầy yếu nhiều lắm. Có rất nhiều người mong ngóng Thúc Tôn Đại tiểu thư bị thua, mong thấy nàng trở thành nô tỳ mua vui cho người ta, bọn họ chỉ có thể đem hy vọng kí thác lên người Khánh Kỵ. Khánh Kỵ giờ phút này không hề nghi ngờ chính là nhân vật được chú ý nhất bên phía Công tử quân, ở trong tình cảnh như vậy, hắn thế nhưng lại không hề mặc giáp trụ, chỉ một bộ áo bào trắng, môi hồng răng trắng, anh khí bừng bừng, trở thành một ngôi sao được chú ý nhất trong toàn trường, rất nhiều tiểu thư khuê các ánh mắt hướng tới hắn đều mang theo sự tán thưởng, hâm mộ.

Mà Khánh Kỵ lúc này lại không có thì giờ để để ý tới những nữ nhân đó, săn bắn là một cuộc đấu đòi hỏi sự hợp tác cao độ, chỉ bằng sự vũ dũng của một người thì cũng chỉ vô ích . Thông qua mười ngày tìm hiểu, hắn cũng đã rõ ràng tính cách của các chiến hữu bên cạnh hắn, thật không biết được chốc nữa bắt đầu cuộc đi săn, bọn họ có thể có bao nhiêu tác dụng, trong lòng hắn thực sự không yên tâm.

Cẩn thận đánh giá đối thủ của mình, Khánh Kỵ phát hiện ra rằng ba cỗ chiến xa của đối phương trên căn bản đều là từ những quân sĩ dũng mãnh thiện chiến tạo thành. Chiếc chiến xa đầu là do Lý Hàn chỉ đạo, trên chiến xa có bốn người, hai người đứng thẳng phía sau, trái cầm cung, phải cầm mác, phía trước là hai người đang ngồi, một là Lý Hàn, người ngồi bên cạnh hắn dáng người gầy yếu hơn so với Lý Hàn một chút, thân khoác khải giáp, bắp chân quấn hộ thối*, đầu đội mũ chiến, phần giáp bảo vệ cổ cao thẳng đứng lên, che khuất quá nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt, một cái mũi, không thấy rõ tướng mạo của hắn.

(*hộ thối: bảo vệ chân)

Khánh Kỵ mặc dù cảm giác rằng thân hình của người này là gầy yếu nhất trong bốn người, nhưng mà hắn có thể ngồi ở vị trí chủ xe đằng trước, đủ để cho thấy rằng cũng có đủ bản lĩnh để kiêu ngạo, cho nên Khánh Kỵ chú ý nhìn vào hai mắt hắn. Người kia tựa hồ cũng đang đánh giá hắn, thấy hắn trông lại, liền dời ánh mắt đi. Khánh Kỵ lại mắt đối mắt với Lý Hàn, trong mắt hai người địch ý thập phần rõ ràng.

Nhưng mà khi Khánh Kỵ nhìn đến cỗ chiến xa cuối cùng, trong lòng lập tức căng thẳng, càng trở nên cẩn thận hơn. Trên cỗ chiến xa này, chính là tứ đại thị vệ của Thúc Tôn Diêu Quang. Người bình thường chỉ xem náo nhiệt, người tinh thông thì thấy rõ ràng, chỉ cần nhìn cách bọn họ ăn mặc, tư thế đứng của bọn họ, khí thế ngưng trọng đầy sát khí, Khánh Kỵ đã biết bốn người này mỗi người đều là nhân vật hổ tướng một phương.

Bốn người mắt không liếc ngang liếc dọc, đứng ở trên xe bất động, ngưng thần nhìn về phía trước, ánh mặt trời chói lọi, vẻ mặt bọn họ vẫn thập phần bình tĩnh, không hề thấy nửa điểm thần sắc sốt ruột.

Khánh Kỵ hơi hơi thu lại ánh mắt, nghiêng đầu thấp giọng nói với Quý Tôn Tư:

- Ngươi nhìn cỗ chiến xa thứ ba đi.

Quý Tôn Tư khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, thấp giọng nói:

- Ta cũng đã thấy rồi.

Hai người ánh mắt chạm nhau, Khánh Kỵ gật gật đầu, nói:

- Chính là nó!

- Ừm!

Quý Tôn Tư vuốt dây thắt mũ dưới hàm, mắt ti hí nhìn nhìn trái phải, sau đó đi tới cạnh Thường Tam công tử bên kia, trước mặt hắn nói nhỏ với nhau một chút. Thường Tam công tử gật đầu, đi đến bên cạnh chiếc chiến xa làm viên môn, một chân đạp ở trên xe, ngoắc gọi gia nhân của hắn tới buộc lại dây giày, sau đó tùy ý nói vài câu gì đó, gia nhân kia gật gật đầu, buộc tốt giày cho hắn, rồi lắc mình lui vào trong đám người.

- Khánh Kỵ công tử, mời!

Lý Hàn ở trên xe đứng lên, chắp hai tay, lớn tiếng nói:

- Dựa theo điều kiện đã ước định trước đó, sẽ thi đấu tổng cộng là ba lượt, trận đầu là chiến xa săn bắn, trong thời gian là ba nén hương, hết ba nén hương, song phương phải về lại nơi đây, dựa theo số con mồi săn được nhiều ít mà phân thắng bại.

Trận thứ hai, song phương xa chiến, người trúng tên hoặc bị đánh rớt khỏi chiến xa thì không được tiếp tục tham chiến, cuối cùng bên nào vẫn còn chiến sĩ thì tính là bên đó thắng.

Trận thứ ba, cắt dây thả một con nai bị buộc vào cột, song phương không cần biết dùng thủ đoạn gì, chỉ cần có thể bắt sống con nai trước là thắng.

Khi Lý Hàn nói, đã có người cầm túi tên lần lượt đưa cho chiến xa của song phương. Song phương đều có mang theo giỏ tên của mình, bên trong chính là mũi tên nhọn giết người, nhưng chỉ dùng để săn bắn dã thú, mà những túi tên này đều là mũi tên gãy, đầu mũi tên quấn lụa trắng được nhuộm chất lỏng màu đỏ, đặc biệt dùng để bắn người, khi bắn trúng người sẽ để lại dấu vết, phòng ngừa có ai trúng tên mà lại không chịu rút khỏi cuộc chiến.

Khánh Kỵ nghe hắn nói xong, cao giọng đáp:

- Tốt, thời gian đã đến, chúng ta bắt đầu đi.

Lý Hàn chắp tay nói:

- Lý Hàn không dám qua mặt, mời công tử nhập viên môn trước.

Khánh Kỵ nhìn ngó bốn phía, chiến xa của đối phương sớm đã bố trí đội hình sẵn sàng, mà bên phía Công tử quân của mình, các tướng sĩ mặc quần áo vẫn đang mặc quần áo, nói chuyện phiếm vẫn đang nói chuyện phiếm, ba hoa khoác lác với nữ bằng hữu thì vẫn đang ba hoa khoác lác. Bất lực nhất chính là, Yến Vũ Yến công tử đang đứng ở một góc đám người, hai gia nhân bên cạnh một nâng ấm nước, một nâng hộp đồ ăn, vị nhân huynh này tay trái cầm một miếng thịt, tay phải cầm ly nước, lại có thể... lại có thể còn chấm gia vị, ăn đến quên trời quên đất.

Khánh Kỵ có chút xấu hổ nói lớn:

- Mời đoàn xe của Thúc Tôn Thị môn hạ đi trước nhập tràng, chúng ta... khụ, chúng ta lập tức lên xe chuẩn bị. - Nói xong quay đầu lại tức giận hét lớn:

- Lên xe, chuẩn bị thi đấu.

Chúng công tử lúc này mới vội vàng lên xe. Yến Vũ còn chưa ăn xong, vừa nghe nói vậy thì cuống quýt cả lên, lúng ta lúng túng giơ tay đoạt lấy hộp đồ ăn, ấm nước, lại còn có thể mang theo cả lên xe. Lý Hàn híp hai mắt lại, nhìn biểu hiện ba lăng nhăng của những công tử bạn hữu bên phía Khánh Kỵ, khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh miệt:

- Được! Vậy Lý Hàn xin vượt bổn phận. Nhập săn, xuất phát!

Đám người vây xem xung quanh lập tức trở nên hưng phấn, có một vài thiếu nữ đã lớn tiếng hò hét ủng hộ, cố lên, trên cơ bản các nàng đều hô cố lên cho Khánh Kỵ, người có bộ dáng anh tuấn, luôn chiếm chút tiện nghi. Công tử bạn hữu cũng đều lớn tiếng hô Khánh Kỵ cố lên, Tôn Ngao làm nô bộc cho Diêu Quang thì có gì là thú vị, thiên kim đại tiểu thư làm nữ nô cho kẻ khác mới làm thỏa mãn hứng thú tà ác của bọn họ.

Chiến sĩ thân hình tương đối gày yếu bên cạnh Lý Hàn thập phần thành thạo vung cương ngựa, một tiếng the thé: "Giá!" Chiến mã bốn vó di chuyển, dẫn theo chiến xa lọc cọc lọc cọc chạy về phía viên môn.

Để tránh cho chiến xa của đối phương dễ dàng tiếp cận, hai bên trục bánh xe của chiến xa luôn được thiết kế thật dài, còn bọc đồng hoa mỹ, ở đầu còn bọc đồng đen trang trí, lấp lánh sáng lên. Viên môn không rộng, còn chiến xa đã rộng mà trục bánh xe còn rộng hơn, lại còn đang tiến nhanh về phía trước. Hai bên viên môn chỉ lưu lại một khoảng không gian chừng trên dưới bốn tấc*, nhưng mà kỹ xảo đánh xe của vị này rất cao, đường mặc dù không phải rộng thênh thang, hắn lại đánh xe cực kỳ vững vàng, điều khiển chiến mã đi thành một đường thẳng tắp vô hình, thẳng tiến qua viên môn.

(*tức là khi xe đi qua, trục xe sẽ cách hai bên viên môn bốn tấc, bốn tấc là chừng 40 phân)

Ngay sau đó cỗ xe thứ hai cũng qua, khi chiến xa thứ ba, cũng chính là chiến xa được tạo bởi Thúc Tôn tứ vệ tới gần viên môn, trong đám người đứng xem náo nhiệt bên cạnh đột nhiên nhảy ra một vài vị công tử choai choai nhỡ nhỡ, trong tay cầm mõ trúc đập loạn hết cả lên, lớn tiếng hò reo lên:

- Thúc Tôn tất thắng! Thúc Tôn tất thắng! Thúc Tôn tất thắng... Cộc cộc cộc...

---------------------------

*Tiêu đề chương: Binh bất yếm trá - Việc binh không khỏi dối trá