Đại Tranh Chi Thế

Quyển 1 - Chương 71-2: Thủ đoạn lả lướt (Hạ)

Thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, là thời đại hoàng kim của thương nhân Trung Quốc, bởi vì chư hầu san sát, cho nên vật tư giữa các quốc gia muốn trao đổi được phải dựa vào thương nhân, bởi vậy thương nhân địa vị cực cao, thậm chí sánh ngang với sĩ. Tề quốc danh tướng Quản Trọng là xuất thân từ một thương nhân kinh doanh cá và muối; Phạm Lãi, Tử Cống cũng lần lượt kinh thương, cũng không tổn hại đến hiền danh một đời, nguyên nhân chính là bởi lúc ấy thương nhân cũng không phải là một nghề nghiệp thấp hèn bị kỳ thị.

Lúc ấy các quý tộc môn hạ của Quý Thị kinh thương rất nhiều, mỗi nhà đều có một chút sinh ý, bằng không Quý Tôn Ý Như cũng sẽ không lấy kinh thương muối biển làm phần thưởng, khiến các nhà môn hạ phải cật lực giành phần thắng. Thành Bích phu nhân khi vừa mới bước vào nhà Quý Tôn Tử Phi, đã biểu hiện ra năng lực kinh thương siêu phàm, Ngải Thị phu nhân đuổi đi rất nhiều thị thiếp của trượng phu, duy chỉ để lại mình nàng, ngoại trừ việc thị thiếp Thành Bích rất biết đối nhân xử thế, việc kinh thương trác tuyệt cũng là một nguyên nhân trọng yếu. Phải biết rằng Ngải Thị phu nhân vốn là một cao thủ kinh thương, cho nên mới có thể trong mấy năm khiến cho tài sản của trượng phu tăng theo cấp số nhân, Thành Bích cố ý hạ mình rồi lại biểu hiện ra một chút năng lực kinh doanh là đã có thể được Ngải phu nhân coi trọng, đã cho thấy một phần bản lĩnh rồi.

Sau khi Ngải Thị phu nhân suy sụp, trượng phu về sau cũng chết, Thành Bích phu nhân liền chuyên tâm vào kinh doanh buôn bán, hiện giờ đã trở thành phủ giàu nhất Lỗ quốc, phú khả địch quốc. Lúc ấy phú thương buôn bán lớn kiếm được những khoản lời kếch sù, thủ đoạn có ba, một là đồng thời sử dụng thuyền và xe, qua lại các nước, lợi dụng không gian khác biệt để kiếm những món lãi kếch sù, bởi vì đường xá xa xôi, những thứ vận chuyển đều là của hiếm đồ cổ, hoặc đồ dùng sinh hoạt xa hoa; loại thứ hai là sử dụng lượng vốn hùng hậu, đầu cơ tích trữ, mua một vài thứ nhu yếu phẩm cần dùng trong cuộc sống mà lợi nhuận vốn không cao như lương thực, súc vật, tơ tằm về tích trữ, đến thời điểm có thiên tai lại bán ra, lợi dụng thời gian khác biệt để thu được khoản lợi kếch sù; loại thứ ba chính là cho vay tiền, vay tiền đương nhiên không thoát khỏi cho vay nặng lãi.

Những thủ đoạn kinh doanh đó chính là ba phương diện kinh doanh chủ yếu của Thành Bích phu nhân . Nhưng mà trừ những thứ đó ra, nếu nói tới buôn bán thứ gì có thể lấy được món lời lớn hạng nhất, thì đó phải là làm muối và bán muối. Cái thời đại này bán muối có thể thu được lợi cực lớn, lợi nhuận thậm chí còn trên cả kinh doanh châu báu, nếu độc nhất vô nhị kinh doanh trong ba năm, thì lợi nhuận sẽ là tài phú khổng lồ không thể tưởng tượng ra được. Có nguyên nhân này, Khánh Kỵ phu nhân đối với việc có thể đoạt được thắng lợi trong cuộc đua thuyền hay không sao có thể không để trong lòng?

Nàng hỏi qua chuyện mua gạo thóc súc vật, nhân tiện nói:

- Thành Tú, ngươi lập tức thay ta đi làm một chuyện, hướng tới quân đội của Khánh Kỵ ở ngoài thành đưa vài thứ, ừm..., đưa mười con trâu, hai mươi con heo, hai mươi con dê, cho thêm lụa, đay, cảo* vào ba xe, để cho bọn họ dùng.

(*cảo: chính là lụa Lỗ cảo nổi tiếng nước Lỗ.)

Thành Tú ngẩn ra, hỏi:

- Khánh Kỵ? Là Khánh Kỵ công tử từ Ngô quốc tới sao? Chúng ta chẳng có liên quan gì với hắn, vì sao phải đưa hắn lễ vật?

Thành Bích phu nhân thản nhiên cười nói:

- Khánh Kỵ là khách quý của Quý Tôn gia ta, ta đưa lễ vật tặng khách nhân nhà ta, còn cần phải có lí do sao?

Thành Tú không rõ dụng ý của tỷ tỷ, đành phải gật đầu đáp ứng. Thành Bích nhìn đệ đệ rời đi, mỉm cười làm biếng duỗi lưng, đôi mắt quyến rũ nổi lên một tia đắc ý:

- Hôm nay đưa ngươi trâu béo dê béo, mai lại đưa ngươi trâu cày ngựa cưỡi, Ngô quốc đệ nhất dũng sĩ sao, ha hả, nếu có thể khiến cho hắn dốc sức vì ta, cuộc thi này còn sợ không đoạt được thứ nhất sao?

Thành Bích phu nhân thần tình thản nhiên, tiếng cười róc rách như nước chảy, trên khuôn mặt quyến rũ lộ ra một tia ý cười ngọt ngào thỏa mãn.