Binh lính thủ ở ngoài cũng biết rằng công tử lúc này không thể để cho người khác nhìn thấy, vội vàng ngăn cản Thúc Tôn Diêu Quang, lắp bắp nói:
- Đông tướng quân phân phó, nơi công tử dưỡng thương, tuyệt đối không thể... để... ừm... ngoại nhân... A...
Thúc Tôn Diêu Quang vừa tức vừa buồn cười, với tính cách ương ngạnh đại tiểu thư của nàng, lúc này sớm đã vả cho hắn một cái, lại một cước đá cho hắn mặt song song với bầu trời. Nhưng mà nhớ lại bọn họ chính là thủ hạ của Khánh Kỵ, xem như là cũng trung thành với Khánh Kỵ, hành động như thế thì đúng là ngu xuẩn, yêu người yêu cả thủ hạ, tay vừa giương lên, lại không tát tới, chỉ hừ lạnh một tiếng:
- Nói bậy bạ! Ta mà là ngoại nhân sao? Cút ngay cho ta!
Nói xong đưa tay đẩy hắn, nhanh chóng hướng về phía cửa. Đã nhiều ngày nay, nàng luôn ở trong phòng chiếu cố Khánh Kỵ, chỉ thiếu mỗi việc ngay cả đi bài tiết cũng đích thân đi làm. Kỳ thật cũng không phải nàng không muốn làm, mà là Đông Cẩu cùng A Cừu biết trong lòng nàng đúng là thích Khánh Kỵ, mà Khánh Kỵ tựa hồ cũng rất thích nàng, nếu để cho nàng làm cái chuyện đó với Khánh Kỵ giả, một khi bọn họ thực sự trở thành phu thê, phu thê trên giường nói ra chuyện này với nhau, khi đó kẻ không hay ho chính là mình, cho nên kiên quyết không đồng ý.
Tâm tư của Thúc Tôn Diêu Quang, tất cả mọi người đều hiểu rõ, những sĩ tốt đều lén bàn tán, nếu công tử có thể phục quốc hoặc có thể đạt được sự trợ giúp của Lỗ quốc, như vậy vị cô nương này mười phần có thể trở thành phu nhân của công tử, hiện giờ vị phu nhân này nhất định muốn xông sao, sao có thể động võ được, nhưng mà nếu không động võ thì cản bằng cách nào? Đúng lúc do dự, Thúc Tôn Diêu Quang đã đẩy cửa phòng rồi.
Trong phòng, Khánh Kỵ thấy bọn họ đối thoại, liền cảm thấy không ổn, vị cô nương này chỉ ở trước mặt mình mới có thể biểu hiện ra chút hương vị ôn nhu như nước, ở trước mặt người khác, nàng căn bản không hiểu ôn nhu là cái quái gì, vài tên binh lính sao có thể ngăn cản được nàng?
Thúc Tôn Diêu Quang ngoài kia quát lên một tiếng: "Cút ngay!" Khánh Kỵ trong này đã vội vàng nói với sĩ tốt ôm y phục của mình: "Nhét vào trong góc tường đi, kéo rèm cửa xuống, mau!"
Hết thảy vừa mới làm xong, Thúc Tôn Diêu Quang đã đẩy cửa đi vào, một tia nắng rực rỡ từ ngoài cửa tràn vào trong phòng, chỉ thấy Khánh Kỵ ngồi ở trên chiếu, tóc rối tung, sắc mặt tiều tụy, nhưng mà... ánh mắt kia rõ ràng đang mở to, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, chính là một nụ cười yếu ớt. Thúc Tôn Diêu Quang đột nhiên si ngốc đứng ở đằng kia, chỉ giương đôi mắt lên nhìn hắn, ngay cả một câu cũng không nói nên lời.
Trong mắt nàng, lúc này chỉ có một mình Khánh Kỵ, ngoài ra không để cái gì vào trong mắt. Lệ quang lấp lánh, nổi lên trong mắt nàng, cặp mắt to tròn kia, đen đen sáng sáng, so với ánh mặt trời còn nóng bỏng hơn.
- Diêu Quang, vừa mới mở mắt ra là thấy được nàng, thật là khiến cho người ta vui vẻ.
Khánh Kỵ trong lòng khẩn trương, trong phòng còn có một Khánh Kỵ khác đang nằm trong, nếu để nàng phát hiện ra, có trời mới biết được vị đại tiểu thư này sẽ gây ra chuyện gì, cho nên trước hết phải dùng lời ngon tiếng ngọt để cho nàng một chén mê dược.
Thúc Tôn Diêu Quang hoan hô một tiếng, hoan hỉ lao tới, nhào vào lòng ngực hắn. Dù đã đoán trước, nhưng trên vai Khánh Kỵ có thương tích, đến ngồi còn chưa xong, nàng vừa lao tới, Khánh Kỵ sợ đau, theo bản năng né ra sau, Thúc Tôn Diêu Quang dừng lại không kịp, ôm hắn nhất tề lăn ra chiếu.
A Cừu một bên há hốc miệng, hắn nhìn trái nhìn phải, thấy hai binh lính bên cạnh miệng há ra còn lớn hơn cả hắn, vội lấy khuỷu tay huých huých, vẻ mặt chính khí trừng mắt nhìn bọn họ một cái, hai binh lính vội vàng khép miệng lại.
Khánh Kỵ kêu đau một tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ, Thúc Tôn Diêu Quang giật mình hỏi:
- Công tử, chàng làm sao vậy? Ai da, ta...
Nàng lúc này mới phát hiện ra mình còn đang nằm trong lòng ngực hắn, không khỏi mặt đẹp ửng đỏ, hoảng hốt muốn đứng lên. Khánh Kỵ che giấu vết thương trên đầu vai, mỉm cười nói:
- Khánh Kỵ gặp tiểu thư ba lần, là ba lần nhào vào tiểu thư, thường nói có qua có lại, giờ tiểu thư chỉ mới đáp lại một lần, như thế nào đã vội đứng lên?
Thúc Tôn Diêu Quang xấu hổ uất ức, bàn tay phấn hồng nhẹ nhàng đập lên vai hắn, sẵng giọng:
- Bại hoại, vừa mới tỉnh đã nói năng ngọt xớt như vậy!
Một quyền này đánh cho Khánh Kỵ đau tới nghiến răng, có điều hắn đau là ở trong lòng, còn mặt vẫn phải cười, không dám lộ ra chút vẻ mặt nào khiến cho nàng hoài nghi. Quản sự Hưu Trù đưa Thúc Tôn Diêu Quang trở về đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy tình cảnh trong phòng như vậy, trong lòng ‘ầm’ một tiếng:
- Khó trách tiểu thư không ngớt tranh cãi với đại nhân, khăng khăng đòi chạy tới hồ Lịch Ba. Hóa ra... không phải là thực hiện cái ước hẹn gì, mà là... Ai!
Thúc Tôn Diêu Quang ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra bên cạnh còn có người. A Cừu cùng vài sĩ tốt đứng ở đằng kia, vẫn đang trợn mắt nhìn nàng, mới vừa rồi... mới vừa rồi hoan hỉ quá, sao có thể phát hiện ra? Trong lúc nhất thời, Thúc Tôn Diêu Quang thẹn tới đỏ bừng khuôn mặt, mà thân mình lại không có chỗ trốn. Nàng ngượng ngùng cúi thấp đầu, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, trừng lên một đôi con ngươi lão đại, hung hăng lườm lại bọn hắn, còn có vẻ càn quấy hơn bọn hắn. Một phen mắt to trừng mắt nhỏ này, đến mức A Cừu cùng hai gã binh lính phải xoay đầu đi, Thúc Tôn Diêu Quang mới đắc ý dào dạt thu binh.
Khánh Kỵ nhìn bộ dáng của nàng, trong lòng không khỏi buồn cười. Thúc Tôn Diêu Quang lườm lui được A Cừu đám người, nâng ngón tay thanh tú lên, hơi vuốt mái tóc đen, xấu hổ nói:
- Công tử, chàng... tỉnh lại khi nào, độc thương trong người, đã khỏi hẳn chưa?
- A, ta hôm qua tìm được một cây thảo dược cực nhỏ, nhưng lại có thể kiềm chế độc tính của song đầu xà, vội hái về cho công tử ăn, lúc này mới tỉnh lại được. - A Cừu ở một bên cuống quít giải thích.
- Ừm!
Thúc Tôn Diêu Quang liếc mắt nhìn hắn:
- Trong phòng nhiều người, làm sao mà thở nổi, công tử vừa mới khỏi hẳn, các ngươi lại là những hán tử thô lỗ, đi ra ngoài đứng đi, trong phòng phải thanh tĩnh một chút, mới tiện cho công tử nghỉ ngơi.
- Sao?
A Cừu nghẹn một tiếng, thầm nghĩ: "Cái quái gì thế này? Một thị nữ cũng có thể ra lệnh cho chúng ta ra ngoài sao? Thế này... có khác nào tự nhận là phu nhân không?"
- Ách... Thúc Tôn tiểu thư...
A Cừu một lời còn chưa dứt, Thúc Tôn Diêu Quang đã ôm đồm nói:
- Yên tâm đi, có chuyện gì ta sẽ chiếu cố công tử.
Khánh Kỵ cười cười:
- Các ngươi ra ngoài đi.
- Rõ!
A Cừu lo lắng nhìn thoáng vào trong phòng, không biết làm sao đành phải dẫn người lui ra ngoài.
Hưu Trù đứng ở ngoài cửa đảo mắt trắng dã, mắt thấy tiểu thư nhà mình làm thị nữ mà còn cao hứng như vậy, hắn một hạ nhân còn nói được cái gì? Thúc Tôn Diêu Quang thấy bọn họ đều đã lui ra ngoài, liền ôn nhu nói với Khánh Kỵ:
- Công tử, chàng mới lành bệnh, cẩn thận kẻo trúng gió, để ta đỡ chàng quay về phòng nghỉ ngơi.
Thúc Tôn Diêu Quang lúc nói như vậy, trên mặt tràn đầy ôn nhu cùng quan tâm, không điên cuồng như lúc kinh hỉ khi mới thấy hắn, không thẹn thùng như lúc nhào vào lòng ngực hắn, nhưng ngữ khí ôn nhu biểu hiện ra chân tình này, lại càng hấp dẫn hơn.
Nếu hiện tại trở về phòng, vậy thì hỏng bét, với tính tình của Thúc Tôn Diêu Quang, Khánh Kỵ không tin rằng nàng sau khi biết được chân tướng sẽ có thể ôn nhu đối đãi với mình được nữa, cho dù nàng có không vạch trần sự thật với bất cứ kẻ nào chăng nữa, nhưng đã lừa gạt nàng, khiến cho nàng phải thương tâm nhiều ngày, chịu khổ đủ điều, nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.
Khánh Kỵ cảm thấy nặng nề, vẫn mỉm cười nói:
- Nàng đó, đuổi bọn họ ra làm gì? Có một số việc, nàng có thể thay bọn họ chăm sóc cho ta được sao?
- Việc gì?
Thúc Tôn Diêu Quang chớp chớp hai mắt, Khánh Kỵ cười, âm thầm cắn răng nói:
- Ta vừa mới tỉnh dậy, toàn thân hôi thối, toàn mùi thuốc Đông y, đang muốn để bọn A Cừu chuẩn bị nước ấm cho ta tắm rửa, chuyện này, nàng có thể thay bọn họ chăm sóc cho ta được không?
- A!
Thúc Tôn Diêu Quang xấu hổ đỏ mặt, lí nhí nói:
- Chàng... chàng sao không nói sớm. Ta... ta ra gọi bọn họ vào. - Nói xong hoảng hốt lúng túng đứng lên, liền muốn chuồn ra ngoài.
Khánh Kỵ khó mà thấy được bộ dáng thẹn thùng của nàng, cố ý đùa giỡn với nàng thêm:
- Sao nào? Thật sự không muốn xem sao? Cơ hội khó có được nha, dáng người hùng vĩ kiện mỹ của bản công tử, người bên ngoài muốn nhìn còn không có phúc khí đó.
Thúc Tôn Diêu Quang xấu hổ xì một tiếng, mắt hạnh trợn lên, gắt giọng:
- Tới địa ngục đi! Có quỷ mới thích nhìn ngươi, bổn cô nương nhìn thấy ngươi là thấy không vừa mắt, hừ! Cái lúc ngươi khiến cho người ta nhìn thuận mắt nhất, chính là lúc bị sưng thành đầu heo, nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Nói tới đây, nàng phì cười, nghiêm mặt đứng lên:
- Ta đi gọi người vào hầu chàng tắm rửa, chàng ngồi yên đó, không được lộn xộn.
Khánh Kỵ vuốt cằm mỉm cười nói:
- Hóa ra là Thúc Tôn Đại tiểu thư thích nam nhân có khuôn mặt như heo, không nói câu nào. Ừm... Khánh Kỵ muốn lại biến thành bộ dáng như vậy, thực là có chút khó khăn. Không biết Diêu Quang cô nương có cách nào dễ hơn không?
Thúc Tôn Diêu Quang khoan thai đi tới cửa, đột nhiên xoay thân thể mềm mại, đôi mắt quyến rũ, ngữ khí đáng yêu, dùng một loại âm điệu kiều diễm khác thường nói:
- Nếu muốn vậy cũng không khó, đợi khi chàng nghỉ ngơi cho tốt, lại gọi nô tỳ cùng chàng lên núi tán gẫu, rồi để con rắn đó cắn chàng lần nữa là được.
Quả tim Khánh Kỵ đập bình bịch, nữ tử này, một khi đã trở nên động tình, căn bản đều coi người ngoài thành không khí hết. Nàng... dám dùng cách nói một câu hai nghĩa này để trêu chọc mình như vậy, Khánh Kỵ cuối cùng cũng đã lĩnh giáo được tính tình dám yêu dám hận của nữ tử thời kỳ Xuân Thu. Cô nương người ta một khi đã nổi lá gan lên, Khánh Kỵ nhất thời cũng đành phải nhấc chân thối lui, vuốt cái mũi kêu lên buồn bực, không dám nói tiếp với nàng.
Thúc Tôn Diêu Quang nhướng đôi mi nhọn, đắc ý dào dạt cười với hắn, bước ra khỏi phòng, thuận tay khép cửa lại cho hắn.
Khánh Kỵ nhẹ thở ra một hơi, chậm rãi đứng dậy, chờ bọn A Cừu tiến vào dời người thế thân của mình đi ra ngoài. Thúc Tôn Diêu Quang đại khái là từ sáng sớm đã khởi hành đến đây, tính toán thời gian một chút, bọn Anh Đào trở về từ đêm hôm qua, bọn họ về bằng cách trèo đèo lội suối đi đường nhỏ, đoàn sứ giả Ngô quốc bị tập kích muốn thu thập xong tàn cục, sau đó đi qua Tất Thành tới Khúc Phụ, tuyệt đối không có chuyện nhanh như vậy. Có điều bọn họ một khi đã tới Tất Thành, nhất định mục thủ địa phương là Công Tôn Quyển Nhĩ đại nhân sẽ phái người truyền tin tới Khúc Phụ. Cứ tính như vậy, chậm nhất là giữa trưa hôm nay, người đưa tin của Công Tôn Quyển Nhĩ có thể đã tới Khúc Phụ. Tin tức Ngô sứ bị giết một khi truyền ra, kẻ đầu tiên bị hoài nghi chính là mình, vô luận là Quý Thị, hay là Thúc Tôn, Mạnh Tôn Thị, nhất định đều sẽ cho người tới dò xét mình. Mà về phía Tề quốc...
Khánh Kỵ vừa mới nghĩ tới đó, cánh cửa đã két két mở ra. Khánh Kỵ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thúc Tôn Diêu Quang chầm chậm rảo bước tiến vào, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, khẽ khép cửa lại. Trái tim Khánh Kỵ liền không khắc chế được đập thình thịch thình thịch:
- Nàng... nàng vào đây làm gì?
Thúc Tôn Diêu Quang cúi đầu, thanh âm như muỗi kêu, ấp a ấp úng nói:
- Người ta nghĩ lại rồi, giờ đã là thị nữ của chàng rồi, ừm... hầu hạ chàng tắm rửa... hẳn là cũng nên làm...