Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 87: Không còn giống trước kia

Sáng sớm rời giường, Bách Tiêu liền bắt đầu đi làm bữa sáng.


Hôm nay tâm tình của hắn rất tốt. Có lẽ vì tối hôm qua đã thổ lộ, rốt cuộc đem áp lực trong lòng giải tỏa, hiện tại hắn liền bắt đầu bước lên con đường theo đuổi người yêu. Tuy rằng tối hôm qua anh họ chưa có đáp lại tình yêu của hắn, nhưng hắn sẽ vẫn sẽ luôn kiên trì.


Chưa có nỗ lực qua cũng không thể nói thất bại!
Tâm tình sung sướng, Bách Tiêu bắt đầu vui vẻ làm bữa sáng. Phải làm thêm một phần ăn, cái này khiến cho Bách Tiêu rất là không tình nguyện, nhưng không hề nề hà...
Khi hết thảy đều làm tốt, hai người kia mới lục tục rời giường.


Mà cái tên thiếu bị đánh Âu Dương Hạo, thế nhưng đi đến bên bàn ăn nhìn Bách Tiêu nói một câu:
"Bảo mẫu cần mẫn, sáng nay chúng ta ăn cái gì vậy?"


Bách Tiêu thật muốn đấm một đấm lên gương mặt nghênh ngang của Âu Dương Hạo. Mà Âu Dương Hạo như là đã biết trước ý đồ của Bách Tiêu, sớm một bước đã chuẩn bị tốt, tránh thoát được một đấm kia. Sau đó hắn cười tà nhướng mày, hất hất khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của mình, liền cầm lấy một khối sandwich trên bàn đi hướng đến sô pha ngồi xuống ăn.


Tức giận, Bách Tiêu thật muốn chạy lại nệm trên cái mặt kiêu ngạo kia mấy cái cho tới khi nở hoa, xem hắn còn ngạo mạn cái gì.
Rửa mặt xong đi ra tới, Lăng Vũ nhìn hai người kia đùa giỡn, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.


Hai người này, mỗi ngày vào buổi sáng đều sẽ náo loạn một lúc như vậy. Bởi vì Tiểu Hạo nghịch ngợm, hơn nữa hai người họ vẫn luôn xem đối phương không vừa mắt, cho nên thường đi trêu đùa Tiêu Tiêu. Mà mỗi lần Tiêu Tiêu đều không có cách với những trò nghịch ngợm kia, chỉ có thể giương mắt nhìn Tiểu Hạo.


Ai! Hai người thật đúng là trẻ con, mỗi ngày đều trình diễn trò ấu trĩ này. Mình nói bọn họ là trẻ con, bọn họ còn đồng thanh phản bác.


Nghĩ vậy, Lăng Vũ lại một lần nữa nở nụ cười. Sau đó ngẩng đầu đang muốn hướng đến bàn ăn nhìn, ánh mắt Lăng Vũ lại vô tình chạm vào ánh mắt Bách Tiêu.


Cái này làm cho Lăng Vũ nghĩ đến tối hôm qua Bách Tiêu thâm tình thổ lộ, tức khắc có chút không được tự nhiên dời đi tầm mắt, sau đó xoay người đi vào trong phòng, che giấu trong lòng xấu hổ. Trải qua chuyện tối hôm qua, Lăng Vũ hiện tại cũng không biết nên đối mặt Bách Tiêu như thế nào.


Chính mình có thể coi như chuyện gì cũng chưa có phát sinh qua, sau đó cùng Bách Tiêu tiếp tục giống như trước đây ở chung sao?


Lăng Vũ ở trong lòng phủ định cái ý tưởng này, bởi vì vốn dĩ chính là một người mẫn cảm. Đã xảy ra việc như vậy, trong lòng sẽ bởi vì chuyện này mà vẫn luôn tồn tại khúc mắc. Làm Lăng Vũ không có cách trở lại giống như trước kia khi cùng Bách Tiêu ở chung. Nhưng về sau, hai người ở cùng dưới một mái nhà, khó tránh phải nhìn mặt đụng chạm.


Cái này làm cho Lăng Vũ có chút mâu thuẫn.


Hay là mình cùng Tiêu Tiêu nói chuyện, nói em ấy dọn về ký túc xá ở. Mà Tiểu Hạo cũng nên về cái biệt thự kia. Tuy rằng Tiểu Hạo cũng không làm gì, nhưng nếu Tiêu Tiêu dọn đi, vì công bằng Tiểu Hạo cũng nên cùng nhau dọn đi mới được. Như vậy cũng sẽ không làm Tiêu Tiêu hiểu lầm mình đối với em ấy nhìn bằng con mắt khác. Chỉ là hai tên nhóc này sẽ đồng ý đề nghị của mình sao? Đặc biệt là Tiểu Hạo hay dính người.


Lăng Vũ cảm thấy việc này khẳng định sẽ không dễ dàng giải quyết. Nếu như vậy, qua một đoạn thời gian nữa rồi nói sau. Vì thế Lăng Vũ liền đi thay quần áo, sau đó liền đi ra ngoài ăn sáng.


Nhìn thấy ánh mắt anh họ có chút tránh né tầm mắt mình, Bách Tiêu trong lòng có chút bất đắc dĩ, lại có chút mất mát.
Từ hôm nay trở đi, mình cùng anh họ không cách gì tùy ý giống như trước đây. Có lẽ anh họ còn sẽ cố tình trốn tránh mình!


Ý nghĩ như vậy làm Bách Tiêu cụp mi xuống, mí mắt run rẩy vài cái, tâm cũng bắt đầu có chút khẩn trương lên.
Mà khi nhìn thấy Lăng Vũ từ trong phòng đi ra, Bách Tiêu lại lập tức khôi phục tươi cười.


Không muốn cho anh họ nhìn thấy mình không thoải mái mà áy náy, vì thế hắn vứt bỏ u ám trong lòng, bắt đầu giúp anh họ đem bữa sáng bày biện tốt, sau đó lại đem sữa bò nóng bưng ra tới đặt lên bàn.


Nhìn Bách Tiêu trước sau như một săn sóc cẩn thận, nội tâm Lăng Vũ bị xúc động một chút. Một loại cảm xúc không biết tên lướt qua trái tim, sau đó lại chậm rãi khuếch tán mở rộng.


Biến hóa như vậy, làm Lăng Vũ tức khắc có chút hoảng loạn. Không muốn bị Bách Tiêu phát hiện mình khác thường, vì thế liền chậm rãi bình phục tâm trạng, sau đó mặt vô biểu tình ngồi xuống ghế bên bàn, bắt đầu ăn thức ăn Bách Tiêu đã bày ra.


Mà ngồi ở trên sô pha, Âu Dương Hạo bởi vì vẫn luôn nhìn trong TV xem tin tức buổi sớm, cho nên cũng không có chú ý tới biến hóa của hai người phía sau.
Ăn xong bữa sáng ba người mới bắt đầu lục tục rời nhà, phương hướng lại khác nhau.


Lần này Lăng Vũ cũng tiếp tục không cho Âu Dương Hạo đưa mình đi làm. Dù sao cũng không phải rất xa. Nếu Âu Dương Hạo đưa xong, sau đó mới lại đến công ty, thì phải đánh một vòng thật lớn. Cho nên vì không cho Âu Dương Hạo phiền toái, Lăng Vũ liền kiên trì không cho Âu Dương Hạo đưa mình đi làm.


Không có biện pháp Âu Dương Hạo chỉ có thể đồng ý lời của Lăng Vũ, sau đó cho xe chạy hướng đến công ty. Mà Lăng Vũ đón phương tiện giao thông công cộng đi làm.
Đang lúc nhìn xung quanh xem xe bus đã tới hay chưa, một chiếc xe hơi màu đen ngừng ở trước mặt Lăng Vũ.