Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 46: Gợi hứng thú

Buồn bực Lăng Vũ cầm văn kiện hướng dưới lầu đi đến. Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, Lăng Vũ cảm thấy có chút vô ngữ. Sau đó trong lòng Lăng Vũ cũng có kết luận.


Phái nữ nổi giận biến hóa cũng quá khủng bố! Một khắc trước còn cùng bạn tươi cười đón chào, ngay sau đó liền lộ ra bộ dáng hung ác!


Đã sớm nghe nói qua phái nữ là sinh vật phiền toái nhất, trước kia Lăng Vũ cũng rất ít tiếp xúc cùng phái nữ. Hơn nữa mười năm ngăn cách với thế giới bên ngoài, khả năng giao tiếp càng hạn chế.


Đối với phái nữ, trừ bỏ mẹ cùng người thân thích trong nhà, Lăng Vũ hoàn toàn không biết nên ở chung với người khác như thế nào.
Sờ sờ chỗ còn có chút nóng rát đau đớn trên gương mặt, Lăng Vũ nghĩ về sau vẫn phải cùng mỹ nữ kia ít tiếp xúc một chút.


Ta không muốn ở công ty cùng bất luận người nào nháo đến không thoải mái!
Nghĩ như vậy, Lăng Vũ cũng không đi so đo chuyện vừa rồi. Nhìn văn kiện trong tay, Lăng Vũ liền nghĩ phải chuyên tâm đem công tác trong tay làm cho tốt.


Văn phòng Lăng Vũ làm việc ở tầng ba, xuống tầng hai rất nhanh, cho nên Lăng Vũ đi xuống dưới lầu bằng thang bộ.
Hỏi thăm một đồng nghiệp khác nhờ chỉ dẫn một chút, Lăng Vũ mới tìm được chỗ sao chép.
Trong tay là một xấp tài liệu rất nhiều, đại khái phải mất hơn hai mươi phút mới sao chép xong.


Lăng Vũ cuối cùng cũng đem những tờ văn kiện sao chép sắp xếp lại gọn gàng. Thở phào một hơi, sau đó Lăng Vũ mới ôm những bản văn kiện chạy lên lầu.
Vừa đi Lăng Vũ vừa nghĩ.


Chờ về đến phòng mình sẽ đến bàn mỹ nữ kia nói lời xin lỗi. Dù sao người ta cũng là con gái, lại là đồng nghiệp cùng công ty. Về sau làm chung một bộ phận, ngồi cùng một văn phòng vẫn phải tiếp xúc mỗi ngày, gây mâu thuẫn làm cho quan hệ cứng ngắc cũng không tốt!


Nghĩ vậy, Lăng Vũ liền quyết định về phòng sẽ hướng mỹ nữ xin lỗi.
Mà do quá mức đắm chìm trong suy nghĩ riêng, Lăng Vũ không phát hiện có người đi hướng ngược lại. Ở chỗ ngoặt của cầu thang thình lình bị người đi tới đâm trúng, thiếu chút Lăng Vũ nữa cứ như vậy lăn xuống cầu thang.


May mắn động tác nhanh nhẹn, Lăng Vũ hướng bên cạnh né một chút, mới đứng vững thân mình, cũng may mắn tránh được những tờ văn kiện trong tay rơi xuống. Nếu như vậy sẽ là bi kịch.
Nhưng vẫn là lo lắng không biết có văn kiện rơi xuống hay không, vì thế Lăng Vũ liền cúi đầu tìm.


Đang lúc cúi đầu tìm kiếm, bên tai Lăng Vũ lại vang lên một giọng nói tràn đầy hài hước.
“Ý! Không nghĩ tới chúng ta thật là có duyên nha. Ở đâu cũng có thể chạm mặt tiểu thiên sứ. Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi hiện tại làm ở chỗ này?”


Đúng lúc Lam Phi tới đây gặp bạn hữu, vừa mới nói chuyện xong liền chuẩn bị rời đi. Rời khỏi văn phòng bạn tốt, hắn liền từ trên lầu đi xuống. Vốn dĩ phải đi thang máy, bỗng nhiên hắn muốn chạy thang bộ. Lại không nghĩ thế nhưng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.
Xem ra về sau nên đi thang bộ nhiều hơn một chút!


Nghe được âm thanh hài hước quen thuộc, Lăng Vũ tâm lập tức ngẩng đầu nhìn.
Hiện tại xác thật sợ gặp hắn. Mỗi lần gặp được ôn thần này, sẽ không có chuyện tốt lành gì cả!


Ngẩng đầu nhìn Lam Phi trước mắt vẻ mặt là biểu tình hài hước, Lăng Vũ không muốn cùng người này có bất luận giao thoa gì. Vì thế nép thân mình tránh Lam Phi, Lăng Vũ hướng văn phòng mình đi đến.


Lại chưa đi được mấy bước, Lăng Vũ liền cảm giác được phía sau có người tới gần, liền muốn tránh đi.
Lam Phi vẫn là sớm có chuẩn bị, từ phía sau mạnh mẽ giữ chặt đối phương, sau đó kéo người hướng đến toilet bên cạnh.


Đang lúc Lăng Vũ muốn tránh thoát, từ bên trong toilet đi ra một người. Người nọ kỳ quái nhìn hai người Lăng Vũ cùng Lam Phi lôi kéo lẫn nhau. Hai người trước mặt tướng mạo đều là thực thanh tú, người nọ liền ngắm vài cái.


Lại thu được ánh mắt sắt bén lạnh như băng của Lam Phi, người nọ tức khắc sợ tới mức quay đầu bỏ chạy ra ngoài.
Người nọ vừa đi, Lam Phi liền đóng mạnh cửa lại.
‘Rầm’
Sau đó hắn thuận thế áp sát Lăng Vũ đang bị hắn kiềm chế.


Kiềm chế tay Lăng Vũ cũng không lơi lỏng, mà là càng siết càng chặt, móng tay Lam Phi thậm chí đã đâm vào bên trong thịt của người ta.
Một tháng không gặp tiểu thiên sứ... A không phải. Hẳn nên gọi là lão trai già mới đúng!


Lúc trước hắn cho người điều tra, kết quả thu được làm hắn kinh ngạc. Người mà ngay từ đầu bị chính hắn cho rằng chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi thế nhưng đã ba mươi tuổi.


Lúc ấy thật đúng là làm hắn có chút giật mình. Người này dùng khuôn mặt thanh thuần trẻ trung lừa hắn lâu như vậy, không nghĩ tới thế nhưng lại là lão trai già.


Hắn không có sở thích đối với người già. Được hắn coi trọng đều là người xinh đẹp trẻ tuổi hoặc già nhất là cùng tuổi hắn. Trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới mình thế nhưng sẽ có thời điểm nhìn lầm. Bất quá người này xác thật diện mạo thực không tồi, làn da săn chắc trơn mềm, sờ vào xúc cảm làm hắn luôn là muốn ngừng mà không được.


Không nghĩ tới một người đàn ông ba mươi lại có làn da tốt như thế. Đúng là yêu nghiệt mà!
Cái này rất thích hợp khẩu vị của hắn, hiện tại hình như hắn đã không còn để bụng chuyện tuổi tác nữa rồi.


Những thiếu niên thanh thuần xinh đẹp chơi riết cũng chán, có lẽ đổi khẩu vị sẽ không tồi.
Mà trong một tháng qua trai già này khẳng định đã cho hai tên thanh niên trẻ trong nhà kia ăn no rồi đi. Bằng không sao thoạt nhìn càng ngày càng dễ chịu như vậy.


Tưởng tượng đến chuyện đó, trong lòng Lam Phi liền dâng trào lửa giận. Quả thật hắn muốn đem người trước mắt ném lên giường lăn lộn. Sau đó đem người này làm cho không thể xuống giường. Để xem người này còn đi câu dẫn mấy người đàn ông xung quanh hay không.


Không chỉ có đem cái người được gọi là em họ câu đến thần hồn điên đảo. Còn ngại không đủ, thế nhưng cả Tổng tài trẻ tuổi của tâp đoàn Âu Dương cũng bị câu mất hồn luôn.


Xem ra đúng là có chút bản lĩnh mà, trách không được luôn kiêu ngạo làm lơ hắn như vậy. Nguyên do là ở sau lưng người này có chỗ dựa lớn như thế.
Nếu như vậy càng khơi dậy mong muốn chinh phục cùng dục vọng của đàn ông trong hắn.


Muốn ở trước mắt hắn chạy thoát, đó là không có khả năng. Bởi vậy người trước mắt đã thành công khiến cho hắn hứng thú vô hạn.
Không đạt mục đích, hắn sẽ không buông tay…