Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 40: Sát khí

Trên bàn, ba người đang chờ đồ ăn được mang lên.
Lăng Vũ buồn cười nhìn hai người một trái một phải.


Từ khi tiến vào nhà hàng, hai người này chưa nói qua một câu bình thường. Nghe bọn họ nói chuyện mà Lăng Vũ mơ màng hồ đồ. Lăng Vũ suy đoán có lẽ mình thật sự nhiều năm không tiếp xúc cùng xã hội, nên lạc hậu lắm rồi.


Những người trẻ tuổi ngày nay ý tưởng cùng lời nói đều khiến người già như Lăng Vũ khó có thể lý giải. Những từ nói lóng kia nếu nghe không quen cũng khó mà lý giải ra ý nghĩa.
Lăng Vũ dứt khoát rời khỏi vòng giao lưu của bọn họ, sau đó ngồi ở một bên nhìn bọn họ đùa giỡn.


Mà Bách Tiêu cùng Âu Dương Hạo còn không khách khí đối chọi gay gắt. Hai người đều mang theo ánh mắt khinh bỉ nhìn đối phương.
Đúng lúc này, hai người bỗng nhiên cảm giác được người bên cạnh có chút không thích hợp.


Cố không được cùng đối phương âm thầm đánh giá. Hai người đều lo lắng nhìn Lăng Vũ.
Mà lúc này Lăng Vũ là vẻ mặt đề phòng, biểu tình rất là khẩn trương, làm hai người không tự giác dò xét nhìn khắp nơi một phen. Lại không có phát hiện cái gì dị thường.


Nhưng từ biểu tình trên mặt Lăng Vũ cho thấy giống như trong phòng có những người khác vậy.
Mà Lăng Vũ sau khi cảnh giới một lát, liền chậm rãi thả lỏng lại. Khi phát hiện hai người bên cạnh có ánh mắt lo lắng, trong lòng Lăng Vũ dâng lên một trận cảm động.


Vừa rồi đang miên man suy nghĩ, đột nhiên Lăng Vũ liền cảm giác có một cổ sát khí hướng đến bọn họ.
Mà vị trí của bọn họ hiện tại chính là ghế ngồi bên trong gốc của nhà hàng, trừ ba người bọn họ ra, chung quanh cũng không có những người khác.


Nhưng cái loại trực giác này đã được tôi luyện trở nên quen thuộc hơn mười năm, là không có khả năng lầm lẫn.
Chỉ là khi Lăng Vũ đi tìm kiếm, cổ sát khí kia lại chậm rãi tan ra. Rồi sau đó liền hoàn toàn biến mất.


Lăng Vũ cho rằng có lẽ thật sự mình bị ảo giác, hay do trong lòng nghĩ lại miên man. Dù sao nơi này cũng không phải nhà hàng rất cao cấp, chỉ xem như chỗ để mọi người tiêu phí tiền một chút mà thôi. Sao có thể xuất hiện sát thủ linh tinh gì đó. Những sát thủ kia tiếp nhận nhiệm vụ, mục tiêu đều không phải là nhân vật bình thường.


Giống loại nhà hàng này, những người thân phận địa vị tôn quý khẳng định sẽ không tới để tiêu tiền.
Mà ba người bọn họ lại không có làm cái gì để khiến người ta phái sát thủ đến giải quyết.


Lăng Vũ cười nhạo bản thân phỏng chừng là quá khẩn trương đi, mới có thể mẫn cảm như vậy.
Lăng Vũ trấn an hai người bên cạnh để cho bọn họ không cần lo lắng.
Đúng lúc đồ ăn được mang lên, ba người liền bắt đầu ăn.


Không đợi Lăng Vũ kịp phản ứng, trong chén đã nhiều thêm một khối cá kho.


Nghiêng đầu nhìn về phía Âu Dương Hạo, Lăng Vũ liền đón nhận một gương mặt tươi cười sáng lạn đáng yêu. Nụ cười phát ra từ nội tâm của hắn làm Lăng Vũ thực thư thái, sau đó cũng mỉm cười trở lại, mới bắt đầu ăn.


Mà Bách Tiêu ngồi bên kia là vẻ mặt buồn bực nhìn hai người kia ăn vui vẻ. Hắn vốn cũng định gắp một khối gà nấu hạt dẻ, món mà Lăng Vũ yêu nhất, lại nhìn thấy trong chén Lăng Vũ đã có một khối cá.


Muốn lấy lòng cũng không có cơ hội, Bách Tiêu chỉ có rầu rĩ ăn cơm trong chén. Trong lòng tự an ủi là không cần cùng một kẻ xảo trá tiểu nhân so đo, như vậy có vẻ mình cũng quá không quyết đoán.
Bất quá bữa cơm này chỉ có Bách Tiêu ăn thực buồn bực. Hai người khác lại là ăn vui vẻ.


Mà Lăng Vũ lại là hai bên đều chưa có gắp.
Từ từ Lăng Vũ cũng phát hiện Bách Tiêu rầu rĩ không vui, không biết hắn bị làm sao vậy. Buông đôi đũa trong tay, Lăng Vũ lo lắng hỏi Bách Tiêu:
"Tiêu Tiêu, em bị sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Hay là gọi thêm món khác?"


Giọng Lăng Vũ ôn nhu làm hờn dỗi trong lòng Bách Tiêu chậm rãi tiêu tán. Hắn nở nụ cười nhìn về phía Lăng Vũ có vẻ mặt lo lắng.
"Không có việc gì đâu anh họ. Đồ ăn rất hợp khẩu vị! Không cần chỉ lo cho em, anh cũng nhanh ăn đi!"


Nói xong hắn liền giúp Lăng Vũ gắp một khối thịt gà, sau đó cũng ăn đồ ăn trong chén của mình.
Trong lòng Bách Tiêu lại có cảm giác hưng phấn, cũng thấy anh họ vẫn thực quan tâm mình.
Đột nhiên hắn cảm thấy mình so đo này nọ làm gì, chỉ cần anh họ vui vẻ thì tốt rồi.


Tuy hiện tại nhiều thêm một người cùng hắn cạnh tranh, nhưng mà nếu anh họ thật sự thích đồng tính, hơn nữa cũng có lựa chọn của riêng mình. Vậy hắn vẫn sẽ tôn trọng lựa chọn của anh họ. Dù gì thì tâm nguyện lớn nhất của hắn chính là nhìn thấy người mình yêu vui vẻ hạnh phúc.


Nghĩ như vậy, trong lòng Bách Tiêu cũng chậm rãi buông lỏng, sau đó trên mặt cũng chậm rãi treo lên tươi cười.
Vốn đang có chút buồn bực vô vị với đồ ăn, tức khắc Bách Tiêu lại thấy món ăn trở nên thơm ngọt.


Mà bên cạnh, Âu Dương Hạo nhìn Bách Tiêu kia phát ra nụ cười từ nội tâm, trong lòng tức khắc sinh ra cảm xúc khó chịu.
Nhưng nhìn bộ dạng Lăng Vũ nghiêm túc ăn cơm, trong lòng Âu Dương Hạo liền lập tức thấy khó hiểu.


Hiện tại chú ý của hắn đều là người tên Lăng Vũ này, chuyện khác đều đã vô pháp khiến cho hắn chú ý.