Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 30: Bài phát biểu

Sáng sớm tinh mơ, Lăng Vũ tỉnh lại. Sau một đêm không mộng, cảm giác thật thoải mái khỏe khoắn.
Hiện tại dù có đi đấu bò tót cũng cảm giác dư sức chiến đấu. Toàn bộ mệt nhọc ngày hôm qua đều tiêu tán.
Đúng là ngủ một giấc ngon thật sảng khoái!


Lăng Vũ cảm thán, sau đó xoay người rời giường, lại phát hiện Tiêu Tiêu vốn phải nằm bên cạnh đã đi đâu không thấy.
Cái này làm cho Lăng Vũ sinh nôn nóng, lập tức đứng dậy tìm kiếm khắp phòng. Rồi Lăng Vũ lại phát hiện Bách Tiêu nằm ngủ trong một góc.


Bách Tiêu nằm cuộn tròn. Bộ dáng này phỏng chừng là bởi vì sau nửa đêm không khí lạnh mà trên người chỉ có cái khăn tắm nên Bách Tiêu co người lại.
Khó hiểu nhìn Bách Tiêu nằm ngủ ở trong một góc, Lăng Vũ đi qua, nhẹ vỗ vỗ Bách Tiêu, nhỏ giọng nói:


"Tiêu Tiêu, mau đứng lên! Nằm trên mặt đất dễ bị cảm lạnh! Muốn ngủ thì lên trên giường nằm!"
Giọng Lăng Vũ thực nhẹ, nhưng cũng đủ đánh thức Bách Tiêu.


Mông lung mở mắt, Bách Tiêu nhìn thấy người trước mắt, sau đó lại mê mang nhìn nhìn chỗ mình nằm. Bách Tiêu phát hiện mình thế nhưng ngủ ở trên mặt đất.


Cái này làm cho Bách Tiêu rất là nghi hoặc. Trách không được tối hôm qua hắn lại cảm giác chỗ nằm vừa lạnh vừa cứng. Thì ra thật sự ngủ ở trên sàn nhà.
Trên người chỉ có một cái khăn tắm, càng làm cho khóe môi Bách Tiêu run rẩy vài cái.
Đây là chuyện gì?


Sau đó hắn lại ủy khuất nhìn người trước mắt.
Chẳng lẽ tối hôm qua anh họ phát hiện ta dị thường, nên đá xuống giường sao?
Nhìn bộ dáng Bách Tiêu ủy khuất đáng thương, Lăng Vũ lo lắng hỏi.


"Làm sao vậy, Tiêu Tiêu? Em sao lại ngủ trên mặt đất? Cùng nhau lên giường, mà tỉnh lại phát hiện không thấy em, còn tưởng rằng em đã đi đâu. Không nghĩ tới em thế nhưng ngủ ở trong góc phòng. Chẳng lẽ giường ngủ không thoải mái, hay là em chê nằm với anh chật chội?"
Lăng Vũ quan tâm hỏi, trong lòng nghĩ.


Giường rộng như vậy, hai người nằm hẳn là đủ, sao Tiêu Tiêu còn...
Á? Không phải anh họ đem ta đuổi xuống giường. Vậy ta như thế nào... Chẳng lẽ ta có bệnh mộng du sao?
Nghĩ không ra, Bách Tiêu cũng lười nghĩ, sau đó lấy cái khăn trên người ra, đứng lên.


Nhìn về phía vẻ mặt đầy lo lắng của Lăng Vũ, Bách Tiêu cười nói:
"Không có gì! Chắc là tối hôm qua ngủ thấy có chút nóng, nên em mới đi nằm ngủ trên mặt đất!"
Nghe được Bách Tiêu có chút gượng ép giải thích, Lăng Vũ chỉ là đầy nghi ngờ "ờ" một tiếng.
Trong lòng Lăng Vũ lại nghĩ:


Tối hôm qua ta đâu có cảm thấy nóng. Sau nửa đêm hình như còn có chút lạnh nữa!
Kỳ quái nhìn thoáng qua Tiêu Tiêu đi vào phòng tắm rửa mặt, Lăng Vũ lắc lắc đầu, sau đó bắt đầu đi thu dọn mấy thứ hai người mua tối hôm qua, chuẩn bị về trường đại học của Bách Tiêu.


Ra khỏi khách sạn, Lăng Vũ cùng Bách Tiêu đều hít sâu một hơi. Buổi sáng không khí thật đúng là trong lành. Cảm thán xong, hai người nhìn nhau một chút, sau đó cười.
Bọn họ cùng đi về trường.


Khi tới phòng trong ký túc xá, Bách Tiêu phát hiện bạn cùng phòng đều đã đến đông đủ. Hiện tại ba người đều đang rửa mặt.
Nhìn thấy Lăng Vũ cùng Bách Tiêu tiến vào phòng, một người trong số đó liền hướng bọn họ chào hỏi:


"Xin chào, tớ là Lý văn, hôm qua mới dọn vào! Ai trong hai bạn là Bách Tiêu?"
Nghe được bạn cùng phòng chào hỏi, Bách Tiêu cười nói.
"Xin chào, tớ chính là Bách Tiêu! Cũng là ngày hôm qua dọn vào. Nhưng bởi vì buổi tối có chút việc ra ngoài cho nên không kịp về phòng."


Nghe được người trước mắt chính là Thủ khoa năm nay, Lý Văn có chút kinh ngạc, kinh ngạc qua đi lại có chút sùng bái.
"Bạn chính là Bách Tiêu. Không nghĩ tới phòng chúng ta thật sự có người nổi tiếng nha! Thật là vinh hạnh! Ngày hôm qua nhìn thấy tên của bạn còn tưởng rằng nhìn lầm rồi chứ!"


Lý Văn cười ngây ngô, sau đó ngượng ngùng gãi gãi cái đầu đinh của mình.
Mà hai người kia đã rửa mặt xong, nghe thấy Bách Tiêu giới thiệu, cũng đều đi tới chào hỏi.
Một người tương đối lùn hơn gọi là Vương Càng. Một người khác vóc dáng trung bình mang kính cận tên là Lưu Ý.


Mọi người cùng phòng giới thiệu xong, lại nhìn sang người xa lạ, Lăng Vũ. Bạn cùng phòng liền hướng Bách Tiêu dò hỏi.
"Bách Tiêu, vị này là ai? Hình như phòng chỉ có bốn người ở. Chẳng lẽ là ở phòng khác sao?"


Nghe bạn cùng phòng hỏi, Bách Tiêu lập tức đem anh họ mình kéo đến, tươi cười giới thiệu.
"À, vị này chính là anh họ mình, là đưa mình tới trường học! Không phải tân sinh viên!"


Nghe được Bách Tiêu hướng bạn cùng phòng của hắn giới thiệu mình, Lăng Vũ lập tức lộ ra nụ cười hiền lành với mấy bạn trẻ.
Nụ cười kia làm đám người Lý Văn có chút hoảng hốt. Nháy mắt mấy người dại ra một lát, sau đó xấu hổ ho khan vài cái che giấu mình thất thố.


Ba thanh niên thế nhưng bởi vì nụ cười của một người đàn ông mà phát ngốc, xác thật có chút kỳ quái.
Lăng Vũ không để ý chuyện đó, nhưng Bách Tiêu trong lòng có chút khó chịu, bất quá cũng không rối rắm bao lâu.


Bởi vì Lý Văn nói tân sinh viên phải đến hội trường tập hợp. Nhà trường có mở buổi lễ chào đón người mới, bắt đầu lúc 8 giờ 30.


Còn nữa chính là bởi vì tối hôm qua Bách Tiêu không có ở trong phòng nên không biết. Hội trưởng sinh viên đã tới thông báo, nhờ bọn họ chuyển lời. Nói là Bách Tiêu nên chuẩn bị để đại diện tân sinh viên lên lễ đài phát biểu.


Nghe thế, Bách Tiêu lập tức hướng người kia nói cảm tạ, sau đó bắt đầu đi chuẩn bị.
Bài phát biểu, hắn thật đúng là không có thời gian chuẩn bị. Bách Tiêu bất đắc dĩ nhìn anh họ bên cạnh.


Hắn lại phát hiện đối phương đang dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn chính mình, làm Bách Tiêu trong lòng có chút dào dạt đắc ý.
Chỉ là đắc ý qua đi nổi khổ lại tới.


Đứng ra phát biểu thật đúng là phiền toái. Ta căn bản không có sự chuẩn bị. Khi lên lễ đài phải nói cái gì đây?
Nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của Bách Tiêu, Lăng Vũ lo lắng hỏi.
"Làm sao vậy Tiêu Tiêu? Cái mặt sao nhăn như khổ qua vậy? Là bởi vì bài phát biểu sao?"


Bách Tiêu gật gật đầu, không nói gì.
Lăng Vũ cho rằng Bách Tiêu là sợ lên đài, đối mặt với những gương mặt xa lạ, vì thế đến trấn an.


"Tiêu Tiêu, đừng lo. Tuy rằng anh họ chưa từng có phát biểu ở trước nhiều người lần nào, nhưng anh tin tưởng Tiêu Tiêu có thể. Tiêu Tiêu ưu tú như vậy, khẳng định bài phát biểu sẽ không làm khó được Tiêu Tiêu. Cho nên củng cố tinh thần! Đừng sợ!"


Nghe được anh họ nói lời khuyến khích, Bách Tiêu có chút dở khóc dở cười, nhưng trong lòng vẫn là ấm áp.
Không muốn làm anh họ lo lắng, vì thế Bách Tiêu cười nói:


"Dạ, anh yên tâm, em không sợ. Chỉ là bởi vì không có thời gian chuẩn bị gì hết, cho nên em có chút buồn rầu. Bất quá cũng không phải cái vấn đề gì lớn, chờ lên đài tự do phát huy thì được rồi."


Nghe được Tiêu Tiêu nói thực tự tin làm Lăng Vũ cũng buông lỏng, sau đó lại dùng vẻ mặt sùng bái nhìn Bách Tiêu.