Nhìn Lam Phi trước mắt bắt đầu phẫn nộ, Lăng Vũ cảm thấy thực vô lực.
Hình như là hắn muốn khiêu khích ta trước mà, như thế nào kết quả thành giống như là chính ta khiêu khích hắn vậy?
Không nghĩ sẽ dây dưa quá nhiều cùng người trước mắt, vì thế Lăng Vũ lựa chọn thái độ mềm mỏng, đối với thanh niên nói:
"Ta xin lỗi vì hành vi vừa rồi của ta không tốt, hy vọng cậu có thể không so đo mà bỏ qua. Mà hiện tại cũng đã khuya rồi, ta nghĩ cậu cũng nên nhanh về nhà đi, bằng không người nhà sẽ lo lắng lắm đó."
Giọng nói êm ái vang lên ở bên tai Lam Phi, làm hắn tức khắc ngơ ngẩn.
Đó là âm thanh gì vậy, quả thực dễ nghe đến mức làm người ta vô pháp cự tuyệt thỉnh cầu. Chẳng lẽ đây là cái gọi âm thanh thiên sứ trong truyền thuyết đó sao? Quả thực là âm thanh của tự nhiên mà!
Đây là người đầu tiên mà Lam Phi sau khi nghe giọng nói thôi đã nảy sinh ra ý niệm.
Xem ra ta đã nhặt được bảo bối rồi!
Trong lòng Lam Phi thầm nghĩ.
Nếu người trước mắt ở dưới thân uyển chuyển thừa hoan, lại dùng âm điệu như vừa rồi phát ra tiếng rên ái muội, âm thanh kia khẳng định sẽ rất hay, có lẽ còn hay hơn so với MB số một thành phố, tiêu hồn ma mị quá đi!
Nghĩ như vậy Lam Phi chậm rãi lộ ra nụ cười gian tà. Đôi mắt phượng hẹp dài lập loè ý xấu. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía người trước mắt.
Người trước mặt lộ ra ý xấu trong ánh mắt, làm Lăng Vũ cảm giác toàn thân nổi da gà. Không biết người này đang có chủ ý gì, nhưng Lăng Vũ có thể khẳng định chủ ý kia tuyệt đối có quan hệ cùng với mình.
Không muốn cứ tiếp tục như vậy, Lăng Vũ không để ý tới thanh niên khó chơi kia, nâng bước rời khỏi.
Nhưng mà ở thời điểm Lăng Vũ cho rằng người thanh niên kia bởi vì lời nói của mình mà từ bỏ dây dưa, phía sau lại vang lên một giọng nói thoải mái, lại ẩn chứa sự hưng phấn không chút nào che giấu.
"Chúng ta cùng về nội thành đi. Hiện tại đã là nửa đêm, địa phương này lại hẻo lánh như vậy, muốn tìm xe là không có khả năng. Nếu muốn đi bộ đến nội thành thì không chừng đến giữa trưa ngày mai cũng không có khả năng tới."
Lăng Vũ nghe xong sửng sốt.
Đúng vậy, hiện tại ta căn bản không biết nơi này là chỗ nào, dù muốn kiên trì đi bộ cũng không chắc chắn có thể tìm được đường vào nội thành. Đừng nói đến giữa trưa ngày mai, có lẽ đến hết ngày mai cũng không biết có thể tới chưa!
Nhìn thấy người kia bởi vì lời nói của mình mà dừng bước chân, Lam Phi lộ ra vẻ tươi cười:
Xem ra nhất định phải thua trên tay ta thôi!
Lam Phi chậm rãi đi tới gần, sau đó cúi đầu tiến đến bên tai Lăng Vũ. Cánh môi cố ý mà như vô tình lướt qua vành tai đối phương thì thầm.
"Bất quá... đêm nay em phải thuộc về anh!"
Giọng nói trầm thấp gần như dụ dỗ, hoặc do âm thanh cùng với động tác ái muội làm thân thể Lăng Vũ cứng đờ. Không cần quay đầu lại cũng biết đối phương hiện tại cơ hồ là dán dính ở phía sau lưng.
"Thế nào? Việc này quá có lời rồi! Dù gì anh đây cũng coi như là mỹ nam hàng đầu. Em hình như cũng không có hại nha!"
Lời nói trêu ghẹo của Lam Phi mang theo ngữ khí tự luyến cao ngất làm trên cái trán của Lăng Vũ rơi xuống N cái hắc tuyến, khóe miệng cũng ngăn không được giật giật.
Có phải vì ta nhiều năm không tiếp xúc nhiều cùng bên ngoài nên bị ngăn cách, mới không có phát hiện ngày nay con người đã tiến hóa đến loại trình độ tự luyến siêu cấp rồi!
Nhìn thấy người kia vẫn như cũ làm lơ chính mình, khi đó Lam Phi luôn bảo trì vẻ thong dong bình tĩnh đã bị vứt đến trên chín tầng mây. Hiện tại hắn đã sắp biến đổi thành một người nói năng ầm ĩ.
Hắn phát hiện đêm nay hắn đã bởi vì người đẹp trước mặt này mà mất khống chế, rất nhiều lần sắp phát điên. Định lực trước kia cùng sự tự cao tự hào của bản thân ở hiện tại đã không hề còn tác dụng.
Loại tình huống bị người khác thao túng tâm tư làʍ ȶìиɦ cảm biến hóa khiến cho hắn cảm giác rất khó chịu. Luôn luôn đều là người khác thuận theo ý hắn, chuyện gì cũng trong tầm khống chế của hắn, nhưng hiện tại lại bị người trước mắt phá vỡ.
Phần tự tôn mãnh liệt của người đàn ông trong lòng làm Lam Phi ý thức được, không đem người trước mắt bóp nát, không đủ để bình phục sự không cam lòng trong lòng hắn.
Lăng Vũ cũng phát hiện người phía sau có biến hóa. Nghe ngữ khí cùng thái độ đã biết mình chọc giận đối phương hoàn toàn rồi. Đây nhất định là một cậu chủ quen được người trong nhà nuông chiều từ bé, được người ngoài thuận theo thành thói quen.
Đỡ trán, Lăng Vũ xem ra đêm nay mình sẽ không dễ dàng an ổn rồi. Vì thế chậm rãi xoay người lại, Lăng Vũ đối mặt với người phía sau cơ hồ đã sắp phát cuồng.
Nhìn thấy đối phương xoay người lại đây, Lam Phi lộ ra nụ cười trào phúng.
Thì ra thiên sứ bất quá cũng chỉ như thế này thôi!
Nhưng mà....
"Ui da! Khốn nạn, mẹ nó cái gì vậy? Có ai đối đãi với ân nhân nhiệt tình hảo tâm trợ giúp mình như vậy sao?"
Hành động tiếp theo của Lăng Vũ tức khắc làm Lam Phi nổi trận lôi đình, lập tức bạo tẩu.
Lăng Vũ thực bất đắc dĩ nhìn người ân nhân trước mắt đã bị chính mình trói lại.
Ân nhân gì? Là ân nhân mà nói và hành xử vô lễ như vừa rồi, còn đưa yêu cầu khiếm nhã vậy sao?
Lăng Vũ không muốn tiếp tục cùng cậu ấm được nuông chiều từ bé này nói lung tung. Mà nghĩ lại vừa rồi hắn nói cũng rất đúng. Nửa đêm, ở địa phương hẻo lánh, muốn tìm xe là không có khả năng, đi bộ trở về càng như là ngàn lẻ một đêm. Hiện tại Lăng Vũ đã thực mỏi mệt, không còn nhiều tinh lực đi tìm đường về nội thành. Cho nên chỉ có thể đi cùng xe với người này mới nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhưng Lăng Vũ lại không có khả năng đáp ứng yêu cầu vô lễ kia, cho nên chỉ có thể đem người khó chơi trói lại.
"Dẫn đường!"
Ngắn gọn đưa ra yêu cầu, hiện tại Lăng Vũ đang ngồi ở vị trí lái xe. Lam Phi bị trói ném ở trên ghế phụ.
"Ta không làm! Lam thiếu gia trước nay đều là người ra lệnh... Phi! Ta sao có thể làm ra hành vi không hề có hình tượng như vậy. Đừng hòng áp chế ta. Ai cũng phải ngoan ngoãn nghe theo ta. Ta nói gì phải nghe nấy. Cũng chưa từng có người nào dám ra lệnh ta. Muốn ta dẫn đường? Trừ phi... Ê... Ê... Ngươi làm gì? Đồ khốn...!"
"Dẫn đường. Không muốn cứ như vậy bị ném khỏi xe, liền ngoan ngoãn dẫn đường cho ta."
Lam Phi hiện tại chính là nửa người trên ở ngoài xe, đôi chân thon dài ở bên trong xe. Tư thế thật nguy hiểm ở trên xe.
Nhẫn nại không tầm thường của Lăng Vũ đã bị tiêu hao hết.
Chàng trai trẻ trước mắt này thật đúng là khó chơi. Đành phải dùng tới chiêu đối phó người, Lăng Vũ tin tưởng hắn hẳn là không muốn cứ bị cột như vậy bỏ lại nơi hoang vắng.
"Được.. được... được... Đại ca, ta kêu anh là đại ca có được chưa? Nhanh nhanh đem ta kéo vào trong đi, như vậy làm sao ta chỉ đường cho anh được?!"
Nghe được chàng trai trẻ thay đổi ngữ khí mềm mỏng, Lăng Vũ cũng không hề làm khó xử hắn, khóe môi nhếch lên một cái, sau đó đem người kéo vào, bắt đầu khởi động xe.