Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 183: Lộ diện

Gần đây Hàn Mẫn phi thường bận, vừa tiếp một ít nhiệm vụ tổ chức giao cho, còn giúp Minh Hiên tìm ra người khởi xướng bi kịch năm đó. Chuyện này, bọn họ vẫn luôn điều tra, nhưng lại không có một chút manh mối. Không biết là An Diệp hồ ly bảo mật tốt quá, hay là người khởi xướng ẩn mình. Tóm lại, mười năm qua bọn họ cũng không thu hoạch được gì HunhHn786.


Mà lần trước ở tiệc rượu kia ngoài ý muốn để hắn phát hiện được một manh mối, vì thế Minh Hiên cho hắn đi tra xét một người tên là Lăng Nặc. Nhưng mà, vốn tưởng rằng người này khẳng định là chủ mưu, lại không ngờ ở trên người Lăng Nặc không có tra được một chút manh mối hữu dụng nào.


Cái này làm cho Hàn Mẫn phi thường buồn bực, cho rằng manh mối đã mất, vẫn là công dã tràng.
Nhưng mà, trời không phụ lòng người. Khi Hàn Mẫn sắp từ bỏ thế nhưng ngoài ý muốn được một tin tức liên quan nguyên nhân gây ra bi kịch lúc trước, cùng người khởi xướng là ai.


Văn phòng một mảnh yên tĩnh. Mà trên ghế sau bàn làm việc giờ phút này đang ngồi một người.


Tuy rằng người kia là đưa lưng về phía người đứng ở trước bàn làm việc, nhưng người nọ vẫn là có thể rõ ràng cảm giác được hàn khí phát ra, giống như đặt mình trong động băng, hàn khí bức người.
"Tin tức đáng tin cậy không?"


Giọng nói từ người ngồi trên ghế truyền tới, làm người đứng lập tức thẳng thân mình, sau đó xác định nói:
"Bảo đảm đáng tin cậy! "
Vừa nghe nói xong, người ngồi ở trên ghế liền lại lâm vào trầm mặc.
Nhìn đối phương không nói lời nào, người đứng lại tiếp tục nói:


"Hiên lão đại, vậy hiện tại Lăng Nặc nên xử trí như thế nào? Hay là tôi đi giải quyết hắn! Thật không nghĩ tới người này thế nhưng trốn ngay cạnh chúng ta mười năm, mà chúng ta vẫn không có tra được. Thật không biết là người này che giấu quá tốt, hay là chúng ta bỏ qua vì gương mặt thiên sứ che giấu nội tâm ma quỷ? Suốt mười năm chúng ta tìm không thấy, không ngờ rằng Lăng Vũ vừa xuất hiện liền dẫn dụ được đối phương lộ diện! Ai! Tôi nói rồi, chỉ cần anh nói một câu! Tôi nhất định bảo đảm đem người đó băm! Xem còn làm hại người như thế nào!"


Hàn Mẫn lòng đầy căm phẫn nói. Bộ dạng phẫn hận tựa hồ lập tức liền muốn đem Lăng Nặc xé rách.
"Chuyện này cậu không cần quản! Tôi muốn tự mình kết thúc chuyện này! "
"Cái gì? Anh muốn đích thân ra tay? Vì sao? Một tép riu như hắn mà anh phải tự thân xuất mã sao? "


Nghe được Minh Hiên nói muốn đích thân ra ngựa, Hàn Mẫn lập tức nghi hoặc hỏi. Đối với hắn mà nói, đối phó một tép riu, cả hắn ra tay cũng cảm thấy bẩn tay, huống chi là lão đại trong giới sát thủ.


"Tôi chỉ muốn đi hỏi rõ, hắn vì cái gì muốn làm như vậy? Vì sao muốn hại Tiểu Vũ đơn thuần thiện lương? "
Minh Hiên nói lập tức làm Hàn Mẫn hiểu rõ gật gật đầu, trong mắt lóe ra ý vị thâm trường, khóe miệng cũng cười tà. Hắn mỉm cười hài hước hỏi.


"Không phải là anh nợ tình người ta chứ? Đừng nói đến tâm tư rắn độc, Lăng Nặc kia bộ dáng cũng không tệ lắm a! Không phải là anh thấy người ta không tồi, liền ăn sạch sẽ sau đó lại vứt bỏ! Xem ra người ta thấy anh quá cường thế trả thù không được, cho nên mới đi trả thù Lăng Vũ! "


Hàn Mẫn một mình tự nói, nói xong lúc sau lại thừa dịp Minh Hiên đưa lưng về phía hắn mà lộ ra một vẻ "tôi thực thông minh đi!".


Không ngờ rằng người vốn còn đưa lưng về phía hắn lại đột nhiên xoay người nhìn hắn. Hàn Mẫn sợ tới mức lập tức thu hồi biểu tình, sau đó thực đứng đắn đứng ở tại chỗ, làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh.
Chỉ là......


"Cậu gần đây có phải rất nhàn rỗi hay không? Vừa vặn tổ chức tiếp một nhiệm vụ, liền giao cho cậu đi! "
Nói xong, Minh Hiên liền đứng dậy cầm áo khoác trên giá, sau đó đi ra cửa.
Hàn Mẫn vừa nghe đến lời như vậy, lập tức sốt ruột lên.


Tôi gần đây chính là vẫn luôn đi tiếp nhiệm vụ a! Hơn nữa lại bởi vì muốn đi tra người đứng sau màn chuyện năm đó mà nhiều ngày chưa gặp Đường Đường yêu dấu. Cho nên mặc kệ như thế nào cũng phải xin nghỉ mấy ngày, bằng không cục cưng sẽ giận mất!


Nghĩ như vậy, Hàn Mẫn lập tức tiến lên giữ chặt người đang muốn ra cửa, sau đó sốt ruột nói:


"Không được, tôi phải nghỉ ngơi! Ít nhất cũng nửa tháng. Không, phải một tháng! Đúng một tháng, bằng không về sau một cái nhiệm vụ cũng sẽ không tiếp! Anh cũng phải săn sóc cấp dưới một chút chứ. Vì anh liều sống liều chết bận rộn mấy tháng, anh thế nhưng đối đãi tôi như vậy! Thiên lý ở đâu a? Tôi muốn tố cáo anh ngược đãi cấp dưới, tố cáo anh trả thù lao cùng thời gian công tác không phù hợp, tố cáo anh...... "


"Muốn nghỉ phép liền câm miệng cho tôi! "
Chịu không nổi bên tai ồn ào, Minh Hiên liền nói. Mà những lời này thực thành công làm Hàn Mẫn lải nhải ngậm miệng lại, sau đó vẻ mặt nịnh nọt tươi cười nhìn người lạnh lùng rời đi.


Ban đêm, những chỗ ăn chơi bắt đầu mở cửa nghênh đón một đám khách đi vào tiêu phí. Vô luận có giàu sang hay không, vào nơi đó bỏ tiền thì chính là khách quý. Đa số những người đó đều trẻ tuổi, tiền ăn chơi đến từ mồ hôi nước mắt cha mẹ.


Trong ánh đèn mờ nhạt thấy không rõ gương mặt thật, lại đem ái muội phát huy tới cực hạn. Dù hai bên không quen biết cũng có thể hưởng thụ cái loại kích thích mới mẻ mang đến khoái cảm đôi bên.


Mà lúc này ở quán bar Dark Blue vẫn như cũ tương đối náo nhiệt. Trên sàn nhảy có những đôi vừa mới quen nhau ái muội uốn lượn. Có còn người ngồi ở quầy bar hoặc là trong một góc, tầm mắt không ngừng tuần tra toàn bộ quán, muốn tìm con mồi.


Mà lúc này, đột nhiên tiến vào một người làm đại sảnh vốn thực ồn ào nháy mắt im lặng. Mỗi người đều đem tầm mắt đặt ở trên người vừa mới tiến vào.


Chỉ thấy người này phát ra khí thế hơn người. Đôi mắt đen thâm thúy giống như một cái hồ nước sâu không thấy đáy. HunhHn786 Cái mũi cao thẳng làm người ta không thể dời tầm mắt. Dáng người cao lớn, hắn mặc một cái áo thun cổ sâu màu đen cùng quần jean. Từ chỗ cổ áo sâu có thể nhìn thấy cơ ngực, làm người chung quanh đều thở hốc, trong mắt lộ ra thèm thuồng.


Có người thậm chí cố ý vô tình đi qua trước mặt người đàn ông mới vào, sau đó lại cố ý dừng một lát, liếc mắt đưa tình, hy vọng có thể được chú ý. Chỉ là tầm mắt hắn chưa từng dừng ở bất luận kẻ nào, mà là trực tiếp đi đến quầy bar, hỏi người pha chế.


"Ông chủ ở đâu? "
Giọng nói trầm thấp gợi cảm, làm tâm người nghe mềm mại một nửa, có chút muốn trực tiếp vọt vào trong lòng hắn.


Nhưng khi nghe người đàn ông ưu tú tới tìm ông chủ quán bar, khách chung quanh lập tức lộ ra biểu tình thất vọng, sau đó lưu luyến nhìn nhìn người đứng ở quầy bar liền lại bắt đầu tìm con mồi khác.


Đang pha chế rượu, bartender cũng bị người đàn ông có bề ngoài xuất sắc đột nhiên xuất hiện làm kinh ngạc, cho nên bị hỏi chuyện cũng không có nghe được. Người hỏi tựa hồ có chút không kiên nhẫn, vì thế liền hỏi một lần nữa.
"Ông chủ có ở đây không? "


Đang ở ngây ngốc vì vẻ đẹp trai, nháy mắt bị sự lạnh lùng làm kinh sợ tỉnh lại, sau đó bartender vẻ mặt hoảng sợ lắp bắp hỏi.
"Ngài... ngài... hỏi... hỏi... cái gì? "
Người hỏi chuyện hơi hơi nhíu mày, nhưng vẫn là nhẫn nại lặp lại một câu:
"Ông chủ có ở đây không? "


"A... ngài... ngài tìm ông chủ a... Ông chủ... hiện tại... ở phía sau...... "
Bartender còn chưa nói xong, người kia gấp không chờ nổi đi rồi. Mà người khác đứng xem, thấy người kia đi quá nóng vội nghĩ.
Đêm nay ông chủ quán sẽ được " yêu thương " rồi. Thật là quá hâm mộ!


Thậm chí có người còn tưởng tượng ra người bị đè ở dưới thân chính mình, trong óc toàn những hình ảnh hạn chế độ tuổi.


Hắn lạnh mặt, hai tròng mắt cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước. Bước chân có chút dồn dập, mà đôi tay cũng là gắt gao nắm, có thể nhìn ra được giờ phút này hắn đang cố chịu đựng. Khi sắp tới cửa văn phòng "giám đốc ", hắn mới bước chậm một chút, sau đó nỗ lực điều chỉnh biểu tình, khôi phục vẻ thân thiện.


Sau khi phát hiện mình cũng không có dị thường, hắn mới gõ cửa.
"Cốc cốc cốc."
Nhẹ nhàng gõ gõ cửa đóng chặt, sau đó liền đứng ở tại chỗ chờ người bên trong mở cửa ra.
Mà giờ phút này, trong văn phòng chính là tình huống huyết mạch phun trào.


Toàn bộ văn phòng là mùi xạ hương tràn ngập, hai người bên trong không mảnh vải che thân. Tiếng kêu rên cùng hơi thở dồn dập làm không gian đầy ái muội. Hai người trần trụi đang quấn lấy nhau kích thích.


Không hài lòng đột nhiên có tiếng đập cửa, người đang ngồi trên bụng người kia, chuẩn bị đưa dương v*t đâm vào hậu môn của mình, lập tức nắm gậy massage bên cạnh hướng cửa ném. Sau đó hai người lại tiếp tục động tác làʍ ȶìиɦ triền miên. Cái người đang chôn dương v*t vào cơ thể người phía trên biểu tình mê mẫn. Người ngồi phía trên nhún nhảy chà sát làm bảo bối của hắn chôn ở bên trong lại sưng lớn một vòng.


Mà người đứng ở ngoài cửa nghe được âm thanh, liền biết người bên trong tựa hồ bất mãn mình đột nhiên gõ cửa nên cầm đồ vật ném về phía cửa. Nhưng hắn cũng không có kiên nhẫn ở đây đợi, hắn lại tăng thêm lực gõ cửa.


Có lẽ vì người bên ngoài không thuận theo không buông tha đập cửa, làm người bên trong chửi thô tục. Hứng thú dâng cao cũng cũng tiếng đập cửa phá hủy.


Thực khó chịu rời khỏi người còn đang kích thích, người phía trên chậm rãi đứng lên. Sau đó hắn cầm lấy áo đặt ở bên cạnh tròng lên trên người, liền hướng đến cửa đi đến.


Mạnh mẽ kéo cửa ra, vốn định quát lớn người tới không hiểu quy tắc, nhưng nhìn thấy người đứng ở cửa động tác cũng dừng lại, thời gian cũng tựa hồ trì trệ.


Lời muốn nói ra khi nhìn thấy người đến là ai, tức khắc một chữ cũng không phát ra. Miệng há to, trên mặt toàn là không tin tưởng cùng kinh ngạc, tay đỡ lấy cửa cũng không ngừng run rẩy.


Người đợi trong phòng thực khó chịu khi bị Lăng Nặc đẩy ra, mà nguyên nhân hắn tự nhiên quy kết cho người gõ cửa. Nhìn thấy Lăng Nặc mở cửa xong một câu cũng chưa nói, hắn liền tùy tiện cầm cái quần mặc vào, sau đó đi tới cửa hỏi
"Nặc! làm sao vậy?"


Giọng nói vốn dễ nghe vang lên, mà lúc này Lăng Nặc lại thấy giống kim loại cọ vách tường phi thường chói tai.
Kinh hoảng nhìn người đã lâu không thấy, Lăng Nặc hận không thể đem người đáng ghét vừa lên tiếng đạp xuống địa ngục.


Hắn cho rằng mình từ nay về sau không còn được gặp người khiến hắn yêu đến hèn mọn. Lhông ngờ rằng ông trời thế nhưng cho hắn cơ hội gặp lại, hơn nữa ở trường hợp xấu hổ. Không muốn bị nhìn thấy trong trạng thái này, cũng đã không có biện pháp né tránh.


Minh Hiên đứng ở bên ngoài, thời điểm cửa mở ra hắn lập tức bị mùi hương bên trong kích thích xoang mũi, hơi hơi nhăn mày. Con ngươi thâm thúy hiện lên chán ghét. Hắn biết chính mình vừa cắt ngang cái gì, vì thế liền hướng người mở cửa xin lỗi.


"Xem ra tôi quấy rầy chuyện tốt của ông chủ Lăng, thật là xin lỗi"
Nghe được Minh Hiên xin lỗi, làm Lăng Nặc tức khắc cứng đờ thân mình, mắt cũng hơi ươn ướt.
Lắc đầu phủ nhận lời Minh Hiên nói, hắn lại không thể giải thích.


"Nặc, làm sao vậy? Người này là ai? Chẳng lẽ hôm nay Nặc không chỉ có hẹn tôi, còn hẹn người này sao?"
Người bên trong đã chạy tới cửa, thấy Minh Hiên, hắn lập tức thực tức giận chất vấn Lăng Nặc.
"Cút."
Lại vang lên tiếng nói làm hắn chán ghét, Lăng Nặc quát lớn.


Nghe được Lăng Nặc phẫn nộ, người bên trong lập tức dùng ánh mắt tràn đầy khinh thường nhìn Minh Hiên nói.
"Có nghe hay không, Nặc nói cút đó."
"Tôi nói cút chính là cậu a, nghe không hiểu sao?"


Lăng Nặc lại một lần tăng thêm ngữ khí cả giận nói. Sau đó hắn đem tầm mắt đặt ở người vẻ mặt đắc ý, trong mắt toàn là chán ghét.


Hắn không thể tưởng tượng nhìn Lăng Nặc. Hắn không biết Lăng Nặc vì cái gì đuổi hắn đi. Hôm nay hắn chính là thật vất vả mới được Lăng Nặc coi trọng, còn chưa có hưởng đủ đâu, liền bị đuổi đi. Không cam lòng hắn ngữ khí thực không tốt chất vấn Lăng Nặc.


"Lăng Nặc, con mẹ nó có ý tứ gì, kêu tôi cút. Anh cho tôi là người nào, thú cưng vẫy tay là chạy đến sao? Tôi con mẹ nó hôm nay chính là không đi."
"Tôi không có hứng thú xem các người cãi nhau, xử lý tốt liền ra bên ngoài tìm tôi. Tôi có việc muốn nói."


Đối với hai người trước mắt tranh chấp, Minh Hiên thực không kiên nhẫn tiếp tục xem, vì thế liền không kiên nhẫn lên tiếng. Nói xong, hắn liền xoay người rời đi, muốn tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống.


Nhìn Minh Hiên rời đi, Lăng Nặc tức khắc hoảng loạn đi theo, bỏ lại người phía sau đứng tại chỗ kinh ngạc, trên mặt không cam lòng cùng khuất nhục.
"Hiên...... Đã lâu không gặp. Anh... anh sao biết tôi ở đây?"


Dù đã trải qua nhiều năm như vậy, nhưng nhìn thấy người lúc trước làm hắn tâm động, Lăng Nặc vốn cao ngạo khí thế biến mất hầu như không còn, trước mắt chỉ có yếu đuối khép nép.


Nếu không phải ánh sáng mờ nhạt, có lẽ người quen thuộc thấy Lăng Nặc thật sự sẽ bị bộ dạng khép nép này dọa sợ.
"Tôi muốn biết ông chủ Lăng còn không phải dễ dàng, cái quán bar này chính là nổi tiếng xa gần."


"Hiên... đừng dùng ngữ khí như vậy nói chuyện cùng tôi được không? Chúng ta cũng đã lâu không gặp, đi uống chút rượu, ôn chuyện?"
"Nếu ông chủ Lăng mời, tôi làm sao dám không đáp ứng?"


Nghe được Minh Hiên ngữ khí xa cách, lòng Lăng Nặc lại một lần co rút đau đớn. Đôi tay đặt ở trên đùi cũng không tự giác kéo vạt áo, đầy chua xót.
Hít sâu một hơi, Lăng Nặc cố giảm bớt xúc động, sau đó nỗ lực tươi cười nói với Minh Hiên.


"Vậy...... Chúng ta đi chỗ khác, nơi này có chút ồn ào. Chúng ta...... Chúng ta tìm nơi an tĩnh!"
Nghe được Lăng Nặc kiến nghị, Minh Hiên cũng cũng không có nói gì, mà là khẽ gật đầu liền đi ra cửa.


Nhìn Minh Hiên rời đi, Lăng Nặc lập tức đi theo, nhưng phát hiện trên người không có quần áo chỉnh tề. Lăng Nặc lập tức gọi Minh Hiên, sau đó thực xin lỗi nói.
"Hiên, có thể chờ một chút. Tôi... tôi đi đổi quần áo."


Nghe được Lăng Nặc thấp giọng yêu cầu, Minh Hiên hơi hơi nâng lên mày, rồi sau đó gật gật đầu, bỏ lại một câu liền đi.
"Nhanh lên, tôi ở cửa chờ."
Nghe được Minh Hiên thực không kiên nhẫn nói, Lăng Nặc lập tức gật đầu, sau đó nhanh chóng đi trở về phòng thay quần áo.


Đi vào phòng thay quần áo, Lăng Nặc giống như bị rút hết sức lực toàn thân, vô lực dựa vách tường trượt xuống mặt đất. Nước mắt tích tụ đã lâu như vỡ đê tràn ra, miệng không ngừng nỉ non:
"Hiên...... Hiên......"