Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 172: Giải quyết đánh cược

Phía sau truyền đến giọng nói thiếu đánh, làm Lam Phi rất muốn đem người kia kéo sang một bên hung hăng đánh một trận. Vừa mới vui sướng, sắc mặt chậm rãi bị tức giận thay thế, muốn phát tác rồi lại không muốn Lăng Vũ thấy mình bạo lực HunhHn786.


Tuy rằng lúc trước hắn bạo lực Lăng Vũ cũng đã lĩnh giáo. Nhưng hiện tại người này đã có chút thay đổi suy nghĩ về hắn. Hắn không muốn bởi vì mình nhất thời sơ sẩy mà làm người này lần nữa nhớ tới ấn tượng không tốt trước kia.


Thu thu tâm thần, Lam Phi phỏng đoán đêm nay khẳng định mình không dễ dàng được buông tha. Nói như vậy, hắn không có biện pháp về nhà cùng Lăng Vũ. Nội tâm lại một lần bực bội bất kham, rất muốn cứ như vậy không để ý tới người phía sau, lập tức lôi kéo Lăng Vũ rời khỏi nơi này. Nhưng mà……


"Ngày mai vừa vặn tôi và ông nội cậu có hẹn, thực thích hợp bàn luận việc nào đó!"


Người phía sau giọng nói tựa như xúc tu ác ma quấn lấy hắn, làm hắn không được sống yên ổn. Nắm thật chặt đôi bàn tay, tận lực làm chính mình duy trì bình tĩnh, sau đó Lam Phi ngẩng đầu nói với Lăng Vũ còn đang đợi.


"Lăng Vũ, anh đi về trước! Tôi có chút việc phải xử lý, có khả năng sẽ về trễ!"
Lam Phi tận lực làm chính mình bảo trì ngữ khí vững vàng, không cho Lăng Vũ nhìn ra cái gì. Nhưng trong lòng hắn đã có xúc động muốn đem người phía sau xé rách.


Nghe được Lam Phi nói có việc phải xử lý, Lăng Vũ liền gật gật đầu, sau đó cười nói:
"Vậy được rồi! Sớm một chút xử lý xong rồi trở về, tự mình cẩn thận một chút a!"
Nói xong Lăng Vũ liền xoay người đi ra cửa quán bar.


Nghe được Lăng Vũ tri kỷ nhắc nhở, Lam Phi trong lòng nổi lên cảm động. Đây là lần đầu tiên trong đời, từ khi hắn sinh ra đến nay có mới cảm xúc như vậy. Dù là cha mẹ quá cố khi còn sống cũng không có săn sóc hắn, mà là một tay ông nội nuôi nấng hắn. Ông nội cũng chỉ biết bắt hắn học học lại học. Đối với thứ quan tâm như vậy, với hắn mà nói trước nay đều là xa xỉ. Cho nên hắn trước nay đều chưa có nếm thử cảm giác được người quan tâm.


Lăng Vũ lại thêm một lần mang cho hắn cảm giác khác biệt. Được người quan tâm, hơn nữa hắn cũng có thể nghe ra không phải là tùy ý nói lời khách sáo, mà rõ ràng quan tâm thật sự. Cái này làm cho tim Lam Phi lại một lần nhảy lên. Vì sự quan tâm của Lăng Vũ mà tim hắn đập nhanh.


Hít thật sâu một hơi, sau đó đem cảm xúc bình ổn. Dù sao ở chỗ này không phải nơi hắn có thể tùy tâm sở dục. Mà hắn cũng không có khả năng đem suy nghĩ thật của chính mình bày ra cho những người khác xem. Hắn sẽ chỉ biểu hiện thật ở trước mặt Lăng Vũ, ở trước mặt Lăng Vũ, hắn mới có thể cảm thấy thả lỏng, không cần giống ở bên ngoài, thời khắc đều mang mặt nạ.


Nhìn thấy bóng dáng Lăng Vũ hoàn toàn biến mất, Lam Phi thay đổi biểu tình, sau đó là bộ dạng cà lơ phất phơ ngày thường. Hắn cười như không cười nhìn Diệp Tu, nói:
"Anh thật đúng là phiền! Chẳng lẽ anh không biết chữ "thẹn" viết như thế nào sao?"


Nhìn vừa rồi Lam Phi đối với Lăng Vũ rời đi lộ ra biểu tình lưu luyến, Diệp Tu lại một lần ngăn không được tim co rút đau đớn.


Hắn ở trước mặt Lam Phi không tiếc bày tỏ rất nhiều, trước nay lại không có đổi được một ánh mắt chú ý. Lăng Vũ kia lại có dễ như trở bàn tay. Hắn thực không cam lòng. Dựa vào cái gì hắn trả giá nhiều như vậy lại không chiếm được bất luận hồi báo gì. Mà người kia chỉ là nói một câu đã khiến cho người hắn thích lộ ra mê luyến như vậy.


Nghe Lam Phi trước sau thái độ khác nhau, đôi mắt Diệp Tu lóe lóe sáng. Sau đó hắn nhếch khóe môi, trong giọng nói vẫn như cũ mang theo hài hước nói:
"Những lời này hẳn là tôi nói đối với cậu! Đánh cuộc thua không đáp ứng người thắng thật sự không cảm thấy thẹn sao!"


Hai người cứ như vậy đối diện. Mặt ngoài tươi cười, nhưng cất giấu sóng ngầm cuồn cuộn. Người ở chung quanh vây xem đều có thể cảm nhận được.
Nhìn nhau một hồi, Lam Phi nhướng mày sau đó cười nói:
"Chúng ta nên tìm chỗ thích hợp nói chuyện. Nơi này hình như có điểm không thích hợp!"


Lam Phi nói Diệp Tu không thể không đồng tình. Hắn nhẹ gật đầu, sau đó đi theo Lam Phi hướng bên ngoài.
Mà đi theo sau Diệp Tu vẫn như cũ là một thiếu niên nhỏ gầy. Bóng dáng có chút run rẩy, làm người ta cảm giác té ngã bất cứ lúc nào.


Đại khái đi mấy bước, Diệp Tu phát hiện thiếu niên vẫn đi theo phía sau, vì thế liền thực không kiên nhẫn xoay người nhìn về phía sau.
Thấy Diệp Tu đột nhiên xoay người, thiếu niên lập tức ngừng bước chân, sau đó sợ hãi nhìn người trước mắt. Hắn sợ ngay sau đó liền sẽ bị đánh chết.


"Còn đi theo bổn thiếu gia làm gì? Nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành, không cần lại đi theo bổn thiếu gia!"
Diệp Tu hạ mệnh lệnh, làm thiếu niên kia vốn có chút tái nhợt mặt càng trắng một phần. Sau đó hắn nâng lên khuôn mặt tràn đầy nước mắt cũng quật cường nhìn Diệp Tu, nói:


"Không, em phải đi theo Tu thiếu gia! Xin Tu thiếu gia đừng đuổi em đi được không? Em bảo đảm sẽ im lặng đứng ở một bên, sẽ không quấy rầy Tu thiếu gia cùng Phi thiếu gia!"


Giọng cầu xin gần như van nài, làm Diệp Tu muốn phát tác cũng sinh lòng thương hại, muốn nói lời cự tuyệt, lại một câu cũng nói không nên lời, trên mặt thần sắc cũng thay đổi. Cuối cùng vẫn là ma xui quỷ khiến hắn đáp ứng thỉnh cầu.


Chỉ là đáp ứng xong, Diệp Tu mới nghĩ đến mình rốt cuộc đáp ứng cái gì, mình cho phép để được cái gì. Hắn muốn đổi ý, lại thấy bởi vì được mình cho phép đôi mắt thiếu niên lộ ra vui sướng, hối hận lại một lần nữa bị hắn nuốt xuống.


Sau đó Diệp Tu xoay người tiếp tục đi về phía trước, cũng mặc kệ người phía sau đi có chút lảo đảo.
Bỗng nhiên Diệp Tu ý thức được mình tựa hồ bởi vì thiếu niên này mà có thay đổi gì đó. Nhưng rốt cuộc thay đổi cái gì, hắn cũng hoang mang nghĩ không ra.


Đi ở phía trước Lam Phi tựa hồ có chút nóng nảy.
Cuối cùng bọn họ đến một nơi tương đối hẻo lánh thì ngừng lại. Lam Phi không cảm thấy cùng cái người khiến mình chán ghét đàm phán cần đi những nơi thú vị, giống như chỗ này cũng là đủ rồi.


"Nói đi, anh rốt cuộc muốn thế nào? Bổn thiếu gia thừa nhận đã động tâm đối với Lăng Vũ. Nhưng muốn bổn thiếu gia thực hiện đánh cuộc kia, đó là chuyện không có khả năng xảy ra."


Nhìn Diệp Tu theo đuôi mình đi vào chỗ hẻo lánh này, Lam Phi đầu tiên là biểu đạt rõ ràng lập trường. Cái này làm cho Diệp Tu cười khổ một chút, sau đó dùng ánh mắt có chút si cuồng nhìn người mình yêu thương đã lâu.
"Tôi chỉ muốn cậu thực hiện đánh cuộc, mặt khác không bàn nữa!"


"Không có khả năng!"
"Tôi đây không biết ngày mai khi gặp ông nội cậu sẽ nói cái gì!"


"Anh! Cái đồ đê tiện vô sỉ tiểu nhân. Chẳng lẽ anh không biết, không chiếm được trái tim bổn thiếu, anh làm gì cũng là uổng công sao? Lại nói, anh cam nguyện nằm ở dưới bổn thiếu gia sao? Nếu anh không ngại, tôi có thể suy xét một chút để anh làm bạn giường!"


Lam Phi phẫn nộ nhìn Diệp Tu, sau đó lại hài hước nói câu sau. Hắn biết Diệp Tu là top, hơn nữa lòng tự tôn rất cao, không có khả năng hạ mình nằm ở dưới thân người khác. Cho nên hắn chắc chắn Diệp Tu sẽ không đáp ứng điều mình nói.


Lam Phi nói lại một lần khiến trái tim Diệp Tu đau đớn. Đã không phải lần đầu tiên bị người này giẫm đạp chân tình. Mà hắn đến bây giờ cũng không có bởi vì người này không ngừng châm chọc mà chết đi, chỉ là mỗi lần đều bị tổn thương. Hắn hy vọng mình có thể chết đi, như vậy liền sẽ không cảm giác được đau lòng.


"Vì cái gì mỗi lần đều phải đem chân tình của tôi giẫm đạp trên mặt đất? Chẳng lẽ tôi so với người đàn ông kia kém hơn sao?"
Không cam lòng trong mắt Lam Phi chỉ có Lăng Vũ, Diệp Tu lại một lần nhịn đau hỏi.


"Bổn thiếu gia đã nói qua, anh không phải dạng bổn thiếu gia thích, cho nên mong anh đừng làm chuyện uổng công! Cái đánh cuộc của chúng ta coi như không có phát sinh đi!"


"Không có khả năng! Cậu muốn không có, tôi không chấp nhận. Hơn nữa khi đánh cuộc có rất nhiều người chứng kiến. Cậu muốn chơi xấu, vậy chứng minh lời Lam thiếu nói không đáng tin!"


Diệp Tu nói làm Lam Phi tạm dừng vài giây. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào người trước mắt vẻ mặt đau xót, tầm mắt lơ đãng quét qua thiếu niên sau lưng Diệp Tu.


Khuôn mặt nhỏ đồng dạng bi thương. Đôi mắt đã sưng đỏ làm người ta thương tiếc. Thân thể run nhè nhẹ tựa như muốn thay Diệp Tu nhận đau đớn.


"Anh nên nhìn người bên cạnh mình. Đem tâm tư đặt ở người một lòng vì anh trả giá. Đừng lãng phí tâm tư không cần thiết cho tôi! Chúng ta là không có khả năng. Anh tuyệt đối ở phía trên, tôi cũng tuyệt đối ở phía trên. Hai chúng ta đều không thể vì đối phương mà thay đổi cái gì. Nếu cứ như vậy dây dưa còn có thú vị gì! Anh đối với tôi có lẽ bởi vì không chiếm được mà không cam lòng. Anh nhìn người phía sau mình đi, hắn đã bị anh tổn thương thành bộ dáng kia, lại còn kiên định đứng ở phía sau anh, không có một chút ý muốn từ bỏ. Hơn nữa hắn còn thực bảo vệ anh, không sợ hãi bất luận kẻ nào mà bảo vệ anh! Thử nghĩ, còn có ai sẽ như vậy, không hề tính toán đối đãi tốt với anh. Phỏng chừng đời này cũng khó gặp được một người đi! Nếu như vậy, anh còn không bằng quý trọng người trước mắt, đừng quá mức chấp nhất thứ không chiếm được!"


Lam Phi bình tĩnh nói, mà nội tâm cũng bởi vì lời mình nói mà có chút rung động. Hắn hiện tại tựa hồ cùng Diệp Tu giống nhau, chấp nhất. Hắn muốn đem Lăng Vũ vào vòng tay mình, không cho bất luận kẻ nào mơ ước.


Loại tâm chiếm hữu này rốt cuộc là đúng hay sai đây? Có phải mình cũng nên giống lời mình khuyên bảo Diệp Tu, cứ như vậy từ bỏ?
Nhưng mà đáy lòng hắn có một âm thanh không ngừng nói cho hắn:
Không thể từ bỏ, mình cùng Diệp Tu tình huống căn bản là không giống nhau!


Nghe được Lam Phi nói, Diệp Tu tức khắc xoay người nhìn về phía sau. Chỉ thấy người phía sau vẻ mặt bàng hoàng. Vừa thấy thấy hắn nhìn lại, khuôn mặt còn chưa khô nước mắt kia có chút tái nhợt làm người thương tiếc. Thân thể gầy nhỏ run nhè nhẹ tựa hồ ngay sau đó liền sẽ ngã trên mặt đất.


Diệp Tu có chút nghi hoặc cảm thấy trong lòng có chút cảm xúc không bình thường. Mà lời Lam Phi nói còn quanh quẩn ở bên tai hắn thật lâu không tan đi.


Hắn đột nhiên nhớ tới tựa hồ từ lần đầu tiên gặp mặt thiếu niên này, chính mình liền không tự chủ được giữ người lại bên cạnh. Rồi sau đó hắn cũng thường xuyên thấy thiếu niên xuất hiện ở trước mặt, cũng thuận tay liền ôm hắn. Động tác kia tự nhiên mà lại không hề cố kỵ. Hiện tại ngẫm lại tựa hồ có chút không quá thích hợp.


Thiếu niên này từ lúc bắt đầu liền rất hiểu chuyện, luôn yên lặng hầu hạ, mặc kệ đánh chửi thế nào cũng sẽ không bỏ đi, trước sau như một đi theo phía sau hắn.


Rất nhiều tình nhân chịu không nổi tính thô bạo của hắn. Bọn họ khóc la cầu xin tha, qua đi đều trốn tránh. Chỉ có người này không có, từ đầu đến cuối đều không có trốn đi, cũng không có cầu xin tha.


Nghĩ một chút, Diệp Tu đột nhiên kinh ngạc. Hắn trước nay không có suy xét qua cảm thụ của bạn giường, chỉ là phát tiết xong rồi liền không quay đầu nhìn mà rời đi. Cho nên hắn trước nay không có chú ý biểu hiện của thiếu niên này làm gì.


Có thể bởi vì chính mình thô bạo mà nằm yên lặng chịu đựng đau đớn hay không?
Ý nghĩ như vậy làm Diệp Tu lần đầu sinh ra phỉ nhổ chính mình.


Thì ra mình chỉ biết theo đuổi người mà mình nghĩ là hoàn mỹ, lại bỏ qua người bên cạnh yên lặng nhìn chăm chú vào chính mình. Có lẽ Lam Phi nói đúng. Mình chỉ là bởi vì quá dễ dàng có được cho nên đối với thứ không chiếm được mới vẫn luôn kiên trì như vậy. Mà Lam Phi nói không sai, mình không có khả năng vì hắn mà thay đổi cái gì, mình tuyệt đối phía trên, không có khả năng cam nguyện nằm ở dưới thân người khác!


Lòng tự tôn là không cho phép hắn làm ra hành động như vậy.
Ngẩng đầu lại một lần thật sâu nhìn vào mắt Lam Phi, sau đó Diệp Tu liền xoay người đi về phía thiếu niên run rẩy không thôi. Có lẽ hắn là nên nhìn thẳng vào tình cảm của mình, không thể còn tiếp tục hồ đồ.


Ngay cả Lam thiếu gia luôn luôn phong lưu luyến cả vườn hoa cũng bắt đầu chuyên tâm đối đãi tốt với một người, mình cũng nên suy xét! Mà cũng thật buồn cười, cứ như vậy đã giải quyết đánh cuộc!


Giống Lam Phi nói, không chiếm được trái tim cũng là uổng công. Mà hắn cũng không có khả năng mãi đi theo một người trong lòng không có hắn.
Dù hiện tại hắn có được tình yêu của thiếu niên này, nhưng có lẽ thời gian dài hắn vẫn là sẽ chán ghét. Dù sao trong lòng hắn cũng không có yêu người này.


Bế lên người đã sắp ngã xuống, Diệp Tu đối với Lam Phi nói.
"Xin lỗi! Cảm ơn!"
Nói xong, Diệp Tu liền ôm thiếu niên rời đi.


Nhìn Diệp Tu rốt cuộc cũng rời đi, Lam Phi tức khắc thả lỏng, cũng bởi vì Diệp Tu buông bỏ mà cả người dựa vào vách tường ngồi ở trên mặt đất. Trong lòng hắn cũng rõ ràng, có lẽ chính mình cũng nên suy xét sự tình về sau.