Một tuần trôi qua thực mau.
Nháy mắt đã tới ngày Bách Tiêu đến trường đại học báo danh.
Sáng sớm, mẹ Lăng cùng ba Lăng bắt đầu giúp đỡ hai người sửa sang lại hành lý.
Khi hết thảy đều được chuẩn bị thỏa đáng, hai người mới mang va li hành lý chuẩn bị ngồi xe đến nhà ga.
Ngoài ba Lăng và mẹ Lăng còn có mẹ Bách Tiêu vừa mới chạy tới, cũng chính là cô của Lăng Vũ. Ba vị phụ huynh nói là muốn đi đưa hai người, lại bị hai người ngăn cản.
Ba Lăng và mẹ Lăng đã lớn tuổi, đi tới đi lui không có tiện, mà mẹ Bách Tiêu là trên đường đi gặp khách hàng thuận tiện tranh thủ thời gian mới chạy tới. Cho nên hai người quyết định không cho bọn họ đưa ra ga. Người bận rộn thì đi lo công việc, người nên nghỉ ngơi thì để cho bọn họ ở nhà nghỉ ngơi. Hai người bọn họ cũng không phải trẻ em ba tuổi.
Ba Lăng, mẹ Lăng cùng mẹ Bách Tiêu nhìn thấy bọn họ kiên trì cũng chỉ có thể từ bỏ. Bọn họ cũng không còn nhỏ, chỉ là đi xa nhà, cũng không cần phải quá lo lắng, có lẽ đi theo đưa tiễn ngược lại càng làm cho bọn họ tăng thêm thương tâm cùng lưu luyến mà thôi.
"Vũ Nhi, vậy ba mẹ không đi đưa tụi con, nhưng một mình ở bên ngoài phải tự chăm sóc cho mình, biết không? Không được luôn ăn đồ ăn vặt. Tiêu Tiêu, nhớ phải để ý anh họ con. Nó lớn như vậy mà còn thích ăn đồ ăn vặt, vốn dĩ không mấy lạng thịt còn ăn thứ không chút dinh dưỡng. Con phải giám sát anh họ cho chúng ta, đừng để cho nó chỉ ăn đồ ăn vặt mà không ăn cơm."
Trừ bỏ ngày đầu tiên trở về cùng ngày hôm nay, những ngày vừa rồi Lăng Vũ đều ở nhà nằm trên sa lon xem TV ăn đồ ăn vặt.
Sau một ngày về nhà, Lăng Vũ liền lộ ra bản tính, bắt đầu đào tìm đồ ăn vặt có trong nhà ăn sạch, đến ngày sau những cái đồ ăn vặt đều ăn hết, còn chưa đã thèm, lại tự mình chạy tới cửa hàng mua một đống lớn đồ ăn vặt mang về tiếp tục ăn.
Ba Lăng mẹ Lăng cho rằng mười năm đi qua, Vũ Nhi vốn không thích học lại muốn đi học, vậy hẳn là đã trưởng thành rồi, những thói quen xấu trước kia cũng đã bỏ đi. Nhưng sự thật cũng không phải là như thế. Vũ Nhi trước kia coi đồ ăn vặt như mạng, thói quen này vẫn không đổi được.
Trước kia Vũ Nhi chính là bởi vì ăn đồ ăn vặt mới không có thịt, cũng không cao thêm. Thân cao chỉ 175cm, mà bởi vì xương nhỏ cùng không có mấy lượng thịt, cho nên có vẻ mảnh mai nhỏ xinh.
Tuy nói hiện tại cũng không cần Vũ Nhi cao hơn, nhưng bọn họ vẫn thực lo lắng dinh dưỡng của Vũ Nhi, không cao cũng phải mập mạp một chút mới được.
Hai vợ chồng bọn họ hiện tại đặc biệt lo lắng đứa con bảo bối nếu không sửa đổi những thói hư trước kia, vậy thì...
Hai vợ chồng nhìn nhau, đều biết trong lòng đối phương suy nghĩ cái gì, trong đầu đã hiện lên hình ảnh Lăng Vũ ôm một đống lớn đồ ăn vặt nằm ở trên sô pha xem TV, quần áo vứt loạn, tóc tai lộn xộn lôi thôi.
Cả hai đồng thời thở dài, đồng thời lại cũng chỉ có thể sủng nịnh nhìn Vũ Nhi sắp lại phải rời xa nhà.
Nhưng lần này không phải giống lần trước vô cớ mất tích, mà đi phát triển tương lai.
Thôi, chỉ cần Vũ Nhi vui vẻ là tốt rồi. Bách Tiêu là đứa nhỏ hiểu chuyện, hẳn là sẽ giúp bọn họ chiếu cố Vũ Nhi.
"Mợ, Tiêu Tiêu sẽ chiếu cố anh họ, các người cứ yên tâm đi!"
Mấy ngày nay, Bách Tiêu cuối cùng đã được chứng kiến sự tích lừng lẫy mà trước kia chỉ là nghe mà chưa từng thấy của anh họ. Tuy không có lôi thôi như cậu mợ đã kể, nhưng sở thích ăn đồ ăn vặt xác thật rất khủng bố.
Một tuần này, anh họ cơ hồ như là ong chui vào hủ đường vậy.
Nhưng nếu anh họ thích ăn, xem ra hắn về sau phải tìm cách thích hợp ngăn cản, dù sao đồ ăn vặt ăn nhiều đối với thân thể là không tốt.
"Ba mẹ, các người cứ yên tâm đi! Vũ Nhi bảo đảm về sau sẽ ngẫu nhiên ăn một chút, không ăn nhiều như vậy nữa đâu!"
Lăng Vũ nhanh hướng ba Lăng mẹ Lăng bảo đảm.
Xác thật, thói quen thích ăn đồ ăn vặt của Lăng Vũ vẫn không có sửa đổi. Trước kia khi còn ở tổ chức, chỉ cần có cơ hội ra nước ngoài làm nhiệm vụ, mỗi lần trở về tổng hội những chiếc túi nhỏ đáng thương bị nhét đầy đồ ăn vặt.
Nếu không tranh thủ cơ hội vơ vét thì chờ đến nhiệm vụ lần sau không biết là khi nào.
Kỳ thật túi áo quần không nhỏ, có sát thủ nào quần áo không có ba bốn cái túi. Còn có riêng Lăng Vũ, tự mình lại làm thêm mấy cái túi ở bên trong quần áo. Nhưng đối với Vũ Nhi của chúng ta có tính tình trẻ con, coi đồ ăn vặt như mạng mà nói, chỉ một ít đồ ăn vặt kia xác thật là quá ít. Không chỉ là ít, còn "thiếu" đến đáng thương.
Mà những đồ ăn vặt đó đều là Lăng Vũ của chúng ta khi thi hành nhiệm vụ xong, thuận tay lấy đi từ những biệt thự, hay chỗ ở của đối tượng.
Điều này chỉ có thể chứng minh Vũ Nhi tính tình trẻ con của chúng ta rất mạnh mẽ. Ở trong tình huống mà bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy bất an, mà Lăng Vũ còn có thể nghĩ đến món ăn vặt mà mình yêu thích.
Ba Lăng mẹ Lăng nghe được ngữ khí bảo đảm của Lăng Vũ, trong lòng càng thêm lo lắng. Bởi vì Vũ Nhi mỗi lần muốn ăn đồ ăn vặt sẽ hướng bọn họ bảo đảm, nói chỉ ăn lần này là lần cuối cùng, lần sau không bao giờ ăn nữa.
Bất quá nếu qua nhiều năm cũng chưa sửa đổi được, vậy cũng chỉ có thể cứ như vậy thôi, chỉ cần Vũ Nhi của bọn họ nhớ ăn cơm là được.
"Tiêu Tiêu, nhớ rõ đến nơi phải gọi điện thoại cho mẹ. Một mình con thật ra mẹ không quá lo lắng. Lần này nếu là con đề nghị dẫn anh họ đi, vậy con phải đảm bảo phải có trách nhiệm chăm sóc anh họ. Đừng có làm cho cậu mợ luôn yêu thương con phải thất vọng, biết không?"
"Dạ biết, mẹ! Con sẽ chăm sóc tốt cho anh họ! Các người cứ yên tâm đi!"
Đây là tình huống như thế nào?!
Lăng Vũ xấu hổ.
Chẳng lẽ mình ở trong lòng bọn họ bất kham như vậy sao?
Quá thương tâm, Lăng Vũ bĩu môi, không vui xoay đầu qua.
Xem ra ta phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, không thể để cho bọn họ cứ luôn xem thường mình như thế. Những năm qua, không phải ta cũng tự chăm lo cho bản thân đó sao?
Khi ở tổ chức, giường đệm của Lăng Vũ hỗn độn nhất, nhưng cũng không đến mức dơ bẩn. Lăng Vũ cũng có tự giặt quần áo. Những thói quen xấu cũng thay đổi không nhiều lắm. Tuy rằng có rất nhiều lần chính bởi vì thói nằm nướng lại giường mà đã muộn thời gian tập hợp đặc huấn. Nhưng không phải đã chịu trừng phạt rồi sao? Về sau cũng sửa đổi rất nhiều.
Chỉ là Lăng Vũ của chúng ta cũng không biết, ở trong tổ chức khủng bố ám sát ăn thịt người không nhả xương đó, nếu không phải có người giúp giải quyết mọi hậu quả, Lăng Vũ sao sống sót được.
Trong sổ ghi chép của người hỗ trợ dọn dẹp hậu quả, mỗi lần làm nhiệm vụ Lăng Vũ đều lưu lại N dấu vết, cùng với mỗi lần đều thuận tay mang đi đồ ăn vặt. Nếu không có người xử lí thì mạng nhỏ của Lăng Vũ cũng không biết ném bao nhiêu lần. Bất quá Lăng Vũ của chúng ta rất đơn thuần xác thật không biết sự tình này, mỗi lần đều cho rằng mình làm rất cẩn thận, thần không biết quỷ không hay.
Nhìn thấy biểu tình Lăng Vũ khó xử đến đáng yêu, ánh mắt Bách Tiêu tràn ngập ý cười. Hắn nhìn anh họ vô cùng sủng nịnh.
"Được rồi, không nói nữa. Hai người các con nhanh lên xe đi, đừng kéo dài thời gian kẻo trễ."
Vẫn luôn chưa lên tiếng, ba Lăng đứng ra giảng hòa.
Mọi người nghe xong cũng đều không nói cái gì nữa. Mà Bách Tiêu cùng Lăng Vũ cầm hành lý chất lên xe taxi, cùng tài xế nói địa điểm, liền lên xe rời đi.
Ba Lăng và mẹ Lăng nhìn theo chiếc xe chở hai người rời đi, nước mắt chảy xuống. Vừa rồi Vũ Nhi còn ở đây, bọn họ không muốn làm Vũ Nhi lo lắng, cho nên mới nhịn xuống. Nhưng hiện tại, Vũ Nhi thật sự đã đi rồi, bọn họ cũng nhịn không được nữa, mới rớt nước mắt.
Kỳ thật Vũ Nhi so với trước kia đã hiểu chuyện hơn nhiều, chỉ là trong lòng bọn họ, Vũ Nhi mãi mãi là đứa trẻ còn chưa có lớn mà thôi.
Buổi tối trước khi rời đi, Vũ Nhi đi vào phòng bọn họ làm nũng, sau đó đem ra một thứ đặt vào tay bọn họ. Đó là một cái thẻ ATM mới toanh, là tài khoản ngân hàng mới được mở dưới tên bọn họ.
Vũ Nhi chỉ nói bên trong có tiền, lại không nói có bao nhiêu, nói cho bọn họ cầm dùng, muốn mua cái gì thì mua, không cần lo lắng.
Lúc ấy bọn họ cảm thấy thực vui mừng. Con của bọn họ đã trưởng thành, không hề còn là Vũ Nhi cần được bảo hộ dưới cánh.
Mẹ Bách Tiêu nhìn thấy anh trai và chị dâu rơi lệ, trong lòng cũng thực không thoải mái. Bà biết hai vợ chồng họ mới gặp lại Vũ Nhi chưa lâu, cho nên thực không đành lòng để Vũ Nhi rời đi.
Bất quá, mỗi người đều phải có ước mơ để phấn đấu. Vũ Nhi cũng giống vậy. Tuy rằng không biết mười năm qua Vũ Nhi rốt cuộc đã trải qua cái gì, nhưng mặc kệ như thế nào, hiện tại Vũ Nhi muốn vì ước mơ của chính mình mà phấn đấu, vậy cũng phải nên buông tay để mặc Vũ Nhi đi làm.
Nhưng bà nghĩ đến vừa rồi ánh mắt Tiêu Tiêu vô cùng ôn nhu khác thường nhìn Vũ Nhi, trong lòng bà có chút bất an.
Xe taxi đã đi xa không còn nhìn thấy bóng dáng, ba người cũng không còn đứng nhìn theo nữa, xoay người liền trở vào nhà.
Mà không chỉ ba người bọn họ nhìn theo chiếc xe, ở chỗ góc khuất còn có những người đang theo dõi phía bên này.
Trong một góc, có một người ăn mặc đơn giản đứng theo dõi mấy người nhà Lăng Vũ. Thấy xe chở hai người kia đã rời đi, người nọ nhanh đưa tay vói vào trong túi. Sờ trái sờ phải xong, hắn lại lộ ra biểu tình kinh hoảng. Sau một hồi loay hoay, người nọ xoay người hoảng loạn bỏ chạy. Tốc độ chạy rất nhanh, có thể đi tham gia cuộc thi chạy nước rút.
Ở một góc khác, có một người đàn ông cao lớn mặc tây trang màu đen, mang cặp kính đen, cũng đang theo dõi mấy người Lăng Vũ. Thấy chiếc xe taxi rời đi, hắn cầm lấy di động nhấn số, cung kính nói chuyện với người đầu dây bên kia. Sau khi nghe người bên kia nói gì đó, hắn gật đầu đáp ứng. Nói chuyện điện thoại xong, người đàn ông mặc tây trang màu đen liền duỗi tay ra hiệu, ngõ nhỏ bên cạnh liền xuất hiện một người với quần áo màu đen tương tự hắn. Người vừa xuất hiện đi đến ven đường đón một chiếc xe, liền đuổi theo chiếc taxi chở anh em Lăng Vũ.
Nhìn thấy đồng nghiệp đã rời khỏi, người đàn ông mặc tây trang màu đen lại nhìn về phía người hoảng loạn chạy đi. Vừa rồi có một người khác cũng thực hiện nhiệm vụ giám sát giống hắn. Đối phương kinh hoảng rời đi, hắn cũng lắc mình vào ngõ nhỏ bên cạnh.