Máy bay hạ, Lăng Vũ liền cầm hành lý bước ra ngoài. Sau khi xuống máy bay đi vài bước, Lăng Vũ lại phát hiện Âu Dương Hạo thế nhưng không có theo sau.
Xoay người muốn nhìn xem hắn làm sao vậy, lại phát hiện Âu Dương Hạo đang bị mấy người mặc tây trang đen mang kính râm ngăn lại. Cũng không biết bọn họ nói gì, Âu Dương Hạo liền cùng những người đó ồn ào.
Lăng Vũ vừa thấy liền biết không thích hợp, vì thế ném đồ trong tay, liền chạy đến chỗ Âu Dương Hạo. Nhưng còn chưa có chạy mấy bước, Lăng Vũ đã bị một người ngăn cản. Người đó mặt lạnh lùng nói:
"Lăng tiên sinh, thiếu gia nhà tôi mấy ngày này đã quấy rầy. Từ hôm nay trở đi, thiếu gia nhà tôi sẽ không đến chỗ ngài nữa. Cho nên Lăng tiên sinh có thể tự mình rời khỏi nơi này!"
Người nọ dùng ngữ khí lạnh như băng truyền lời cho Lăng Vũ, làm Lăng Vũ có chút không rõ nội tình, sau đó lại lo lắng nhìn Âu Dương Hạo cách đó không xa. Mà lúc này, từ bên kia lại truyền đến lời của Âu Dương Hạo.
"Vũ ca ca, anh đi về trước, chờ em dẹp yên nơi này liền tới tìm anh! Con mẹ nó buông ra tay, muốn như thế nào đây? Chẳng lẽ các người muốn mạo phạm sao? Ăn mật báo.. A các người..."
"Thiếu gia, chúng tôi cũng là theo mệnh lệnh hành sự. Ông chủ nói hôm nay cậu nhất định phải rời công ty con bên này, trở lại tổng công ty bên kia. Công việc nơi này ông chủ đã phái người đến đây xử lý, cho nên mong thiếu gia có thể phối hợp."
"Phối hợp cái rắm... Các người trở về nói cho ông già kia, tôi hôm nay không quay về. Tôi phải ở bên này, nếu ông ta không cao hứng thì tự mình đến đây gặp tôi. Bổn thiếu gia hôm nay còn chưa muốn quay về!"
"Thiếu gia, nếu ngài kiên trì nói như vậy, thứ lỗi mạo phạm!"
"Ngươi con mẹ nó muốn làm..."
Âu Dương Hạo nói còn chưa xong, đã bị người nọ đánh hôn mê, sau đó xụi lơ được một người đỡ lấy.
Nhìn tình cảnh trước mắt, Lăng Vũ tức khắc lo lắng.
"Tiểu Hạo! Các người rốt cuộc là đang làm gì? Vì cái gì muốn đem Tiểu Hạo mang đi?"
Muốn chạy đến giải cứu, nhưng người trước mắt chỉ một chiêu liền thành công ngăn cản Lăng Vũ.
"Lăng tiên sinh, ông chủ chính là nhớ thiếu gia, cho nên hy vọng thiếu gia hôm nay có thể trở về. Ngài yên tâm, chúng tôi cũng không phải phải đối với thiếu gia bất lợi. Chúng tôi chỉ là vệ sĩ của nhà Âu Dương. Hôm nay cũng là theo mệnh lệnh tới đây mang thiếu gia về. Cho nên, Lăng tiên sinh hiện tại có thể rời khỏi nơi này."
Lăng Vũ hồ nghi nhìn người trước mắt. Tuy rằng không biết người này nói là thật hay là giả. Nhưng kết hợp với đối thoại vừa rồi giữa Âu Dương Hạo cùng những người đó, Lăng Vũ cũng đại khái minh bạch là chuyện gì xảy ra.
Bất quá nếu ba của Tiểu Hạo tìm tới, vậy mình liền không lý do đi ngăn cản bọn họ. Chỉ là không biết Tiểu Hạo hiện tại thế nào, bị người kia đánh như vậy, còn không biết có gì hay không?
Nhìn Lăng Vũ còn chưa có động tác, người nọ lại một lần nữa làm động tác mời. Ý tứ xua đuổi rất là rõ ràng, Lăng Vũ cũng không thể ở thêm một giây.
Lại một lần nữa nhìn thoáng qua Âu Dương Hạo bị những người đó nâng lên xe, Lăng Vũ có chút lo lắng cầm lại hành lý, sau đó xoay người rời đi.
Ở ven đường, Lăng Vũ đón một chiếc taxi, sau đó báo địa chỉ liền lên xe.
Dọc theo đường đi Lăng Vũ đều là lo lắng cho Âu Dương Hạo. Nhưng nghĩ đến là ba của Âu Dương Hạo tìm tới, cũng liền thoáng yên lòng.
Ước chừng gần một giờ, xe rốt cuộc tới nơi. Lăng Vũ cầm hành lý xuống xe, sau khi thanh toán liền đi vào tòa nhà chung cư HunhHn786.
Tiến đến cửa, Lăng Vũ đã bị làm hoảng sợ. May mà động tác nhanh nhẹn hướng bên cạnh né tránh mới thoát khỏi nguy hiểm có người bổ nhào vào.
May mắn tránh né, cũng kịp thời bắt được khung cửa, bằng không thật đúng là sẽ gục trên mặt đất!
Khi Lăng Vũ bình tĩnh nhìn kĩ mới phát hiện người nhào lại thế nhưng là Lam Phi.
Mà lúc này phía sau lại truyền đến giọng Bách Tiêu nôn nóng.
"Mày đi đâu? Sao không thấy bóng người? Di động cũng không mở, mày không biết như vậy nhiều người lo lắng không?"
Chỉ là một đêm không về nhà, hắn liền phát hiện anh họ không thấy.
Ngày hôm qua làm xong công việc ở trường hắn liền chạy nhanh về nhà. Bởi vì trường học thực bận rộn, cho nên không có kịp gọi cho anh họ. Hắn sợ anh họ sẽ lo lắng, cho nên xong việc liền chạy về trong nhà. Nhưng mở cửa lại phát hiện trong nhà không có một người.
Nghĩ là Âu Dương Hạo mang theo anh họ đi ra ngoài dạo, phỏng đoán qua không bao lâu liền sẽ trở về. Vì thế hắn liền đi vào phòng ngủ, một đêm không ngủ hắn mệt đến không chịu được, nằm dính giường liền ngủ rồi.
Nhưng mà khi hắn tỉnh lại, trong nhà vẫn không có một chút động tĩnh, cái này làm cho hắn rất là sốt ruột. Nghĩ đến hôm nay là thứ bảy, anh họ không có đi làm, mà tiểu tử thúi kia cũng không ở nhà, khẳng định là cùng nhau đi ra ngoài.
Chỉ là vì cái gì trễ như vậy cũng chưa về chứ?
Không yên tâm hắn đành phải gọi điện thoại cho anh họ, lại nghe đầu bên kia truyền đến một giọng nữ rất êm tai.
"Số điện thoại này hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau!"
Cái này làm cho hắn càng thêm bất an, chưa từ bỏ ý định hắn lại gọi cho Âu Dương Hạo, lại là tắt máy.
Trong lòng suy đoán anh họ khẳng định là bị tiểu tử thúi kia kéo ra ngoài chơi. Vì không muốn bị hắn quấy rầy, cho nên Âu Dương Hạo đem di động của mình cùng di động anh họ tắt máy.
Vốn dĩ cũng không có gì, dù sao anh họ cùng tiểu tử thúi ở bên nhau, cho nên khẳng định sẽ không phát sự tình gì.
Nhưng chờ tới buổi tối, trong nhà lại tới một nhóm người làm không thể buông lỏng tâm, lại một lần nữa bất an.
Buổi tối, đang ngồi ở trên sô pha phát ngốc, Bách Tiêu liền nghe được chuông cửa bị ấn vang. Cho rằng bọn họ đã trở về, vì thế hắn liền vui mừng chạy ra mở cửa. Lại không nghĩ tới đứng ở cửa chính là một nhóm người cao to đều mặc tây trang màu đen đeo kính râm.
Mà những người đó cũng không thèm nhìn tới hắn, liền trực tiếp xông vào, sau đó hỏi hắn phòng Âu Dương Hạo là cái nào?
Nghe được những người đó hỏi phòng Âu Dương Hạo, Bách Tiêu còn tưởng rằng tiểu tử thúi đắc tội với người xã hội đen, cho nên hiện tại bọn họ đến tìm trả thù. Cái này tức khắc làm Bách Tiêu nổi trận lôi đình.
Liền biết tiểu tử thúi không phải thứ tốt. Ngày thường giả đáng thương hề hề, không nghĩ tới sau lưng còn chọc phải những người này!
Vì thế trong lúc phẫn nộ, hắn chỉ một ngón tay về phía phòng Âu Dương Hạo. Những người đó được báo xong, thực không khách khí vọt vào phòng Âu Dương Hạo.
Cũng không biết những người đó ở bên trong mân mê cái gì, chỉ nghe từ trong phòng truyền đến âm thanh "lách cách lụp cụp". Âm thanh giống như đang quăng ngã đồ vật. Trong TV cũng có chiếu, trả thù người ta đều làm cái dạng này.
Nhưng những người đó đi vào phòng Âu Dương Hạo, đi ra lại khiêng ba bốn cái rương, cũng không phải trong phòng truyền ra âm thanh phá hoại gì.
Những người đó cầm rương liền đi ra bên ngoài, mà trong đó một người còn đi đến trước mặt Bách Tiêu nói:
"Cảm ơn mấy ngày qua đã chiếu cố thiếu gia nhà chúng tôi. Từ hôm nay trở đi thiếu gia sẽ dọn khỏi chỗ này, đã quấy rầy!"
Nói xong, người nọ cũng rời đi. Chỉ chốc lát sau liền nghe được dưới lầu truyền đến tiếng xe, những người đó cứ như vậy đi rồi.
Bách Tiêu khϊế͙p͙ sợ, còn không có phản ứng kịp đây là chuyện gì xảy ra.