"Buông mày ra? Nói cái gì vui đùa, tao còn chưa có bắn, như thế nào có thể buông mày ra." Nhiên Nghị vuốt vuốt mông nam nhân, làm cho bên trong co rút lại cắn chặt dục vọng của y, y không ngừng nghỉ chút nào thẳng tiếp, xâm nhập
con đường chặt chẽ lại nóng rẫy của nam nhân.
"Cậu..." Nam nhân bấu chặt tấm chăn, đầu đầy mồ hôi thống khổ nghẹn ngạo, trong cơ thể giống như có một ngọn đuốc thiêu đốt, đau đến mức nam nhân thiếu chút nữa thất thanh khóc rống.
Nhiên Nghị thực vừa lòng bộ dáng bị tra tấn thống khổ đến không chịu nổi của nam nhân, y đem nam nhân nửa ôm lấy đến dựa vào vào đầu giường, làm cho hai chân mềm nhũn của nam nhân khoát lên đùi mình, ôm lấy thắt lưng nam nhân xâm nhập vào trong cơ thể, y đè nặng ngực nam nhân, làm cho nam nhân không thể nào đánh trả, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Nam nhân thở dốc, nội tâm rung chuyển xoay đầu lại, đôi môi lơ đãng đảo qua sườn mặt của Nhiên Nghị, nam nhân chỉ cảm thấy thân thể giống như bị hỏa thiêu, mặt môi đều trở nên khô khốc mà nóng rực, Nhiên Nghị tức giận nắm lấy cằm nam nhân, hung hằng nhìn chằm chằm đối phương.
"Mày chính là dùng phương thức này câu dẫn đàn ông à?" Y quăng một cái tát lên mặt nam nhân, đánh cho nam nhân nghiêng đầu, trên mặt hiện rõ năm dấu tay, bên miệng nam nhân chảy ra tơ máu thê lương.
"Tôi không..." Thanh âm nam nhân run đẩu, va chạm điên cuồng trong cơ thể đem hắn bức điên.
"Không có? Không có thì Lâm Việt sẽ vì mày mà đánh nhau với Thư Diệu? Ba băm không thấy mày, mày đa dạng không ít thôi, mày chính là dùng thân thể ɖâʍ đãng này làm cho bạn bè tao phản nhau hả?" Trong đôi mắt màu nâu của Nhiên Nghị bốc lên nộ hỏa, y đánh vào mặt nam nhân, nắm chặt thắt lưng nam nhân, dùng sức động thân tiến vào, đem nam nhân đặt trên dục vọng của mình, cực kỳ cường bạo, cực kỳ tàn nhẫn, cực kỳ vô tình.
Tiếng kêu thảm thiết của nam nhân quanh quẩn trong phòng, lập tức lại là thanh âm ɖâʍ mỹ va chạm trong thân thể, cùng với tiếng thân thể va chạm vào đầu giường, lưng nam nhân bị đâm cho rất đau, trong cơ thể là vận động cực hạn, dưới thân một mảnh dơ bẩn, bầy nhầy làm cho người ta phát nôn.
"Tôi không biết... Tôi không biết... Bọn họ phản bội..." Nam nhân vô lực lay động, thống khổ hiện đầy trong mắt, nếu không phải Nhiên Nghị nói cho hắn Lâm Việt cùng Thư Diệu xảy ra tranh cãi, hắn căn bản là không biết, hắn chưa bao giờ đi hỏi qua chuyện của bọn họ, hắn nào đâu biết rằng sẽ xảy ra như vậy, mà Nhiên Nghị thế nhưng cảm thấy được đầu sỏ gây nên là hắn.
"Lâm Việt muốn nuốt chửng phần còn lại của Thư Diệu, lúc trước chúng tao đâu có như thế, ai cũng không phạm ai, Lâm Việt hiện tại lại vi phạm, nó nói nó là vì mày." Nhiên Nghị cười đến châm biếm, y lấy tư thái từ trên cao nhìn xuống cười nhạo nam nhân thống khổ dày vò dưới thân, "Nó làm gì cho mày hử? Vì thân thể ɖâʍ đãng này à? Tao nghĩ tẫn biện pháp đưa một đám Tiểu bạch kiểm cho nó, nó cũng không muốn, nói chỉ cần mày, ha hả..."
Nam nhân trầm mặc, biết không thể làm cho Nhiên Nghị ngừng lại cơn thịnh nộ, chỉ có thể làm cho Nhiên Nghị nhanh lên làm xong, hắn mới không còn thống khổ như vậy...
"Còn có Thư Diệu...." Thanh âm của Nhiên Nghị trở nên trầm thấp một ít, mang theo ác ý va chạm, đem nam nhân hung hăng vất ở trên giường, nam nhân bị đâm cho phát ngất, chật vật ngã vào trên giương, Nhiên Nghị căn bản không để cho hắn có cơ hội chạy trốn, liền đem nam nhân nghiêng người đâm vào nơi sâu nhất, nam nhân thống khổ bắt lấy mép giường, thân thể theo bản năng co rút lại, nghĩ muốn đem dục vọng của nam nhân đẩy ra khỏi người, rất đau, đau đến mức nam nhân tái nhợt đi, thân thể như lá rụng trong gió, run rẩy không ngừng.