Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 96

Hắn không biết vì cái gì nhũng người này lại muốn chụp ảnh mình. Hắn đã thật lâu không xuất hiện trước mặt công chúng, giới giải trí là một năm nhập mười năm, ba măm ra đi có thể xem như giã từ sân khấu, chẳng lẽ còn có người nhớ rõ hắn?


"Trong hội trường không được chụp ảnh, mời các phóng viên đến trong vườn hoa chờ, như thế này chúng tôi sẽ có thời gian cho mọi người." Lâm Việt chắn trước người nam nhân, đuổi đám phóng viên kia đi, đây là buổi tiệc lớn, không ai dám không để mặt mũi.


"Bọn họ vì sao muốn chụp ảnh tôi?" Nam nhân nhìn về phía Lâm Việt, hôm nay Lâm Việt ăn mặc rất trang trọng, rất có phong thái ông chủ.


"Chờ một chút anh sẽ biết, cũng là chuyện tốt." Lâm Việt có hưng trí nhìn về phía nam nhân, ánh mắt lướt qua trên vẻ mặt xấu hổ của nam nhân, "Anh cảm thấy ban thân được hoan nghênh thì không tốt sao?"


"Cũng không phải, tôi chỉ thấy khong cần phải... tôi đã sớm không còn là người trong giới giải trí, cũng không còn..."
"Là thiếu gia Lâm gia đúng không?" Lâm Việt hoàn tất câu nói.
"Ừm." Nam nhân chậm rãi gật đầu, động tác thực gian nan.


Hai người cùng một chỗ không lâu, Lâm Việt đã bị mấy tiền bối kéo đi. Nam nhân ở trong đám người chậm chậm đi tìm Tâm Nghi, Tâm Nghi là cùng hắn đến hội trường, khi phát hiện không thấy vợ mình, trong lòng có chút tự trách.


"Mộ Thiên, anh đang tìm cái gì? Tìm tôi sao?" Thư Diệu vừa bàn việc với mấy ông chủ xí nghiệp xong, trên mặt mang theo nụ cười nhu hòa, xuất hiện trước mặt nam nhân.
"Tôi tìm Tâm Nghi." Nam nhân nói.


"Tâm Nghi cùng Vĩnh Trình ở phía trước, tôi thấy anh cũng đừng nên đi tìm họ, đi với tôi là được, tôi sẽ chiếu cố anh." Thư Diệu đi đến bên người nam nhân, nở nụ cười rất nho nhã, "Vĩnh Trình biết chăm sóc cho Tâm Nghi, anh không cần lo lắng."
Nam nhân vẫn là lo lắng.


Hết nhìn đồng đến nhìn tây tìm kiếm thân ảnh hai người, không có nhìn thấy Tâm Nghi, mà là nhìn đến Nhiên Nghị, Nhiên Nghị tách khỏi đám người, đi về phía nam nhân, nam nhân đột nhiên trở nên căng thẳng, nhớ tới thái độ xa lạ với mình của Nhiên Nghị, hắn cũng không biết phải làm sao.


Nhưng mà Nhiên Nghị trực tiếp lướt qua đầu vai nam nhân, dừng lại trước mặt Thư Diệu, trước sau không buồn liếc nhìn nam nhân một cái, nam nhân cũng không có thể nói cái gì, đang chuẩn bị rời đi lại bị Thư Diệu bắt lấy cổ tay kéo về.


"Mộ Thiên, anh còn nhớ không, đây là người ít tuổi nhất trong nhóm chúng ta, Nhiên Nghị, năm đó anh cũng rất quan tâm cho nó!" Nhiên Nghị trước công chúng ôm lấy thắt lưng nam nhân, ở bên tai nam nhân nhẹ giọng nói, "Anh còn nhớ cậu ta chứ, kỳ thật lần trước hai người đã gặp nhau, chính là khi đó không có cơ hội nói chuyện."


Nam nhân nhìn Thư Diệu, một lát sau hắn mới quay đầu nhìn Nhiên Nghị: "Xin chào, rất vui gặp lại cậu." Nam nhân chỉ đơn giải chào hỏi, lần này Nhiên Nghị không có không để ý đến hắn, nhưng là không kiên nhẫn gật đầu.


"Thư Diệu, tôi đi qua bên kia chờ cậu." Nam nhân cảm thấy Nhiên Nghị tựa hồ là có chuyện muốn nói với Thư Diệu, hắn ở đây không được tiện nghi.
"Không cần." Thư Diệu trả lời chắc nịnh.


"Anh qua bên kia chờ đi." Đây là lời của Nhiên Nghị, lần đầu tiên mở miệng nói với nam nhân, nhưng trong giọng nói cũng mang theo ý ra lệnh, điều này khiến cho nam nhân rất bất ngờ.


Nam nhân cũng không băn khoăn nhiều, gật đầu đáp ứng, một mình đi ra, nam nhân cũng không muốn tham dự cuộc trò chuyện của hai người, trong hội trường thực náo nhiệt, nam nhân đi qua hành lang, đi vào một sàn nhà được lát cẩm thạch.