Thư Diệu quay đầu lại, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm hai má phiếm hồng của nam nhân, anh thong thả nói: "Tôi giống như cương." Hơi thở của anh rối loạn, biểu hiện ȶìиɦ ɖu͙ƈ dân lên.
"A?" Nam nhân kinh ngạc lại thẹn thùng ngẩng đầu, không nghĩ đến Thư Diệu trực tiếp như vậy, Thư Diệu nói là chỗ kia...
Đôi mắt nhu hòa của Thư Diệu lóe ra hào quang, anh kéo tay của nam nhân, đưa về phía nơi đó của mình, ngoài miệng còn nghiêm túc nói: "Không tin, anh sờ thử xem."
Nam nhân còn chưa phản ứng kịp, cánh tay đã bị kéo về phía đũng quần của Thư Diệu, cách một tầng quần tây trang, lòng bàn tay của nam nhân cảm giác được một thứ cứng rắn.
"Hiện tại làm sao bây giờ?" Thư Diệu nhìn hắn, ánh mắt có chút... đáng thương.
Nam nhân mẫn cảm thu tay lại, hồi lâu sau trả lời: "Tự cậu làm đi, tôi đi lấy khăn ướt cho cậu, như thế này có thể lau khô cái kia." Nam nhân nói, định đứng dậy.
"Nhưng..." Thư Diệu giữ chặ