Lâu ngày, hắn cũng không phản kháng nữa, Lâm Việt mỗi lần muốn hắn, hắn cũng không phản kháng, nhưng cũng không xứng hợp, hắn còn có một chút tôn nghiêm của đàn ông, tuy rằng hắn không ngăn cản được việc Lâm Việt phát tiết dục vọng trên người hắn, nhưng hắn có thể trầm mặc!
Lâm Việt cũng phát hiện Lâm Mộ Thiên ở mỗi lần làʍ ȶìиɦ, tựa hồ cũng không quá thích phản ứng, bằng không sẽ không động, mặc cậu bài bối, chỉ ngẫu hiên phát ra tiếng rên rỉ, nhưng là Lâm Mộ Thiên cho tới bây giờ cũng không nhìn caụa, điều này khiến Lâm Việt bắt đầu hoài nghi mị lực của bản thân.
Cậu không cần nam nhân thực yêu thương mình, nhưng ít ra cũng phải có sùng bái, nhưng bổn nam nhân này cũng không cảm ksich, điều này khiến Lâm Việt tức giận vài lần, làm xong đã nghĩ tát cho bổn nam nhân này mấy bàn tay!
Lâm Việt cảm thấy nam nhân đang sung sướng mà không biết, chính là nam nhân lại cảm thấy bản thân đang ngã vào trong địa ngục, hắn cũng không phải đàn bà, hắn không rõ ràng lắm vì cái gì Lâm Việt mỗi lần đều phải tìm hắn làm loại chuyện này, nhưng trong quá trình bức bách hắn lại luôn tuôn ra lời sỉ nhục, nam nhân có mấy lần bị đùa nghịch phải khóc cầu xin tha thứ, chính là Lâm Việt nghe đến tiếng rên rỉ áp lực của nam nhân, liền cảm thấy hưng phấn, lại càng thêm nặng tay, chỉ có đến khi nam nhân thực khóc lên, Lâm Việt mới nhẹ nhàng lại.
Lâm Mộ Thiên cảm thấy cuộc sống như vậy rất khó chịu, trong khoảng thời gian này, số lần Lâm Việt tìm đến hắn ngày càng nhiều, thậm chí Lâm Việt còn chạy đến công trường tìm hắn, điều này khiến Lâm Mộ Thiên kinh ngạc lại sợ hãi, kinh ngạc vì không nghĩ đến Lâm Việt sẽ đến nơi hắn làm việc, Lâm Việt trong ấn tượng là có tính sạch sẽ, chán ghét chỗ bẩn thỉu. Mà sợ hãi là vì lo lắng Lâm Việt nhất thời hứng khởi, kéo hắn đến một góc công trường giải quyết vấn đề, hắn sống trong lo lắng đề phòng cùng nhiều áp lực mà tâm lý phải đối mặt!
Mặt khác, Thư Diệu cũng thường xuyên tìm hắn, ngày Thư Diệu tìm nam nhân luôn luôn khác Lâm Việt, hai người đều không gặp nhau, điều này khiến nam nhân cũng càng thêm yên tâm, nếu Lâm Việt thấy hắn cùng Thư Diệu đi cùgn nhau, khẳng định lại tra tấn hắn, tuy rằng nam nhân thực nghi hoặc vì cái gì Lâm Việt lại thích khẩn trương như vaỵa với nam nhân, nhưng hắn cũng không dám hỏi Lâm Việt.
Bọn họ trong lúc đó trừ bỏ làʍ ȶìиɦ, căn bản không có gì để nói, gần đây Lâm Việt cũng rất kỳ quái nói cho hắn, bảo hắn đừng đi công trường làm, nhưng hắn cự tuyệt, bởi vì hắn phải nuôi gia đình, Lâm Việt cũng không có biện pháp, mỗi lần đều nổi giận đùng đùng rời đi, ngẫu nhiên buồn bực làm đến mức để nam nhân cầu xin mới thôi, nam nhân rất không thích như vậy, cảm thấy không có tự do, bị trói buộc.
Nhưng cũng may, mỗi lần Thư Diệu đến, đều kể cho hắn nghe vài chuyện vu, không giống như Lâm Việt, hắn cùng Thư Diệu là thực thuần khiết, có Lâm Việt đối lập, Thư Diệu trong mắt nam nhân liền trở nên phi thường vĩ đại, hai người ngẫu nhiên trò chuyện nhắc đến Vĩnh Trình.
"Vĩnh Trình mất tích thật lâu, tôi có cho người đi tìm, nhưng không có tin tức." Thư Diệu mỗi lần đều nói như vậy với nam nhân, gần đây tựa hồ có một chút tin tức. "Cậu của cậu ta hiện tại cũng không quản, cậu ta hiện tại cũng không sống tốt lắm, Lâm Việt đã nuốt toàn bộ công ty cùng cổ phiếu của cậu ta, Vĩnh Trình hiện tại có thể nói là không có nơi để đi."
"A...." Lâm Mộ Thiên mỗi lần nghe chỉ gật gật đầu, nghe Thư Diệu nói, hắn biết Thư Diệu cũng có tham gia trong việc phá đổ Vĩnh Trình, Thư Diệu cũng không giấu diếm hắn, còn thản ngôn kể cho hắn biện pháp lúc trước, chính là Lâm Việt cùng anh nghĩ ra.