"Tôi có thể đi rồi sao?"
"Lâm tiên sinh chờ một chút sẽ đưa anh về." Phùng Lăng mỉm cười, an ủi nói, "Không có việc gì, anh đừng gấp."
"Lâm Việt cậu ta.... cậu ta sắp về?" Vẻ mặt Lâm Mộ Thiên trở nên căng thẳng, liền đổ nước trong chén trà, suýt nữa rơi cả chén.
Phùng Lăng mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, anh ta đi rồi về, hai ngày nay đều gọi đên vài lần, hỏi tình trạng của anh, anh ta nói hôm nay muốn đưa anh về, để vợ anh không phải lo lắng."
"Cậu ta thật sự nói như vậy sao..." Lâm Mộ Thiên lo lắng.
"Anh yên tâm, Lâm tiên sinh đã gọi cho vợ anh rồi, nói anh hai ngày nay phải làm việc." Phùng Lăng tựa hồ biết rất nhiều, cũng ói hết cho Lâm Mộ Thiên biết chuyện mình biết, khiến cho Lâm Mộ Thiên đừng lo lắng, đây cũng là việc Lâm tiên sinh phân phó cho y.
"Cám ơn anh." Nụ cười nơi khóe miệng của Lâm Mộ Thiên thực gượng ép, hình như còn chưa thoát ra khỏi bóng ma khủng hoảng.
Phùng Lăng cũng biết việc Lâm Mộ Thiên gặp chuyện gì, y nhịn không được an ủi nam nhân tiều tụy này, lúc này, tâm tình của Lâm Mộ Thiên rất phức tạp, lời nói của Phùng Lăng, hắn cơ hồ không nghe vào, cả đầu óc đều là việc nếu Lâm Việt đến, hắn phải đối mặt như thế nào.
Cho đến khi chuông cửa vang, Lâm Mộ Thiên mới bừng tỉnh.
"Thế nào? Ngủ ngon không, nhìn qua cũng có vẻ rât tinh thần." Lâm Việt tây trang giày da mang theo một thân suất khí, từ ngoài cửa đi đến, cậu nhìn từ trên xuống dưới nam nhân đang ngồi ở sô pha, bả vai run nhè nhẹ.
Lâm Việt lúc này đã có câu trả lời, Lâm Mộ Thiên quả thực rất sợ!
Lâm Mộ Thiên thấy Lâm Việt đã trở lại, cũng không nói gì, hắn cũng không có để nói, chỉ bất an nắm chặt hai tay, ngay cả Phùng Lăng cũng có thể nhìn ra vẻ căng thẳng của hắn.
"Lâm tiên sinh đã trở về, tôi đây liền đi trước." Phùng Lăng cầm lấy áo khóac trên sô pha, nhận tiền công của Lâm Việt, rồi ra đi.
Phùng Lăng đi rồi, Lâm Việt mới quay đầu nhìn về phía Lâm Mộ Thiên.
"Đi thôi."
"Đi đâu?" Lâm Mộ Thiên mờ mịt ngẩng đầu, ánh mắt có chút khϊế͙p͙ đảm, hắn bàng hoàng nhìn Lâm Việt.
"Đưa anh về nhà, vợ anh còn trong nhà chờ anh đấy." Lâm Việt từ trên cao nhìn nam nhân hèn mọn bên dưới, nói xong liền xoay người đi ra cửa.
Lâm Mộ Thiên còn chưa phản ứng kịp.
Thanh âm của Lâm Việt lần thứ hai truyền đến: "Nếu anh muốn ở lại chỗ này, tôi cũng không để ý, đến lúc đó vợ anh bỏ chạy theo người, cũng không biết."
"Cậu.... nói bậy...." Lâm Mộ Thiên nghe được như thế, rốt cục có phản ứng, hắn nhỏ giọng phản bác, xong liền đứng dậy vội vàng đi phía sau Lâm Việt, hai người trong lúc đó vẫn duy trì một khoảng cách.
Lâm Việt đi từng bước sải, suyên thấu qua cửa kính xe thủy tinh, thấy nam nhân vẻ mặt khẩn trươgn đằng sau, không dấu vết nhíu mày, ngay cả Lâm Việt cũng không biết bản thân vì cái gì, giờ phút này, lại không muốn nhìn đến bộ dạng sợ hãi của nam nhân.
Dọc đường đi, hai người đều không nói chuyện, không khí im lặng ở trong xe cứ rót ra, Lâm Việt "chuyên tâm" lái xe, lâu lâu lại nhìn qua nam nhân.
Lâm Mộ Thiên cũng không muốn nói chuyện gì cùng Lâm Việt, hắn ngồi trên vị trí phó xe, trầm mặc nhìn ra cửa sổ, tình cảnh hiện tại của hắn phi thường khó xử, hắn sợ Lâm Việt, lo lắng Lâm Việt lại đối hắn làm ra chuyệ đó, nhưng, hắn lại không thể không ngồi xe Lâm Việt, lúc Lâm Việt không có động tác tiếp theo, hắn cũng không dám làm ra động tác gì.
Lâm Việt khiến cho hắn khó hiểu.
Hơn nữa, công việc của hắn còn không có tin tức, hắn phải đợi Lâm Việt trả lời.....