Lâm Việt ác ý đỉnh đỉnh thân thể hắn, Lâm Mộ Thiên phát ra những tiếng hừ nhẹ nhỏ vụn không biết là thống khổ hay ẩn nhẫn.
"Hả? Vĩnh Trình?" Lâm Mộ Thiên có chút không rõ ràng lắm.
"Ít giả vờ, không phải thằng đó, anh tích cực như vậy sao?" Lâm Việt càng nói càng thái quá, nhìn đến bộ dáng cắn môi run rẩy của hắn, Lâm Việt có một cảm giác kỳ dị, thân thể như nóng lên, thế nhưng còn có miệng khô lưỡi khô, một loại cảm giác muốn chèn ép Lâm Mộ Thiên.
"Cậu nghĩ tôi là gian tế?" Lâm Mộ Thiên cảm thấy buồn cười, nhưng giờ phút này, đối mặt với tình huống như thế nào thì không cười đi ra nổi, "Tôi không phải! Tôi đến tìm cậu bàn về việc của tôi, không liên quan gì đến Vĩnh Trình."
Hắn bị cưỡng bách đến kịch liệt, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng trở nên khàn khàn vô lực.
"Mày có biết kết quả lừa gạt tao không?" Lâm Việt ngăn chận thân thể run rẩy của nam nhân, bàn tay vuốn lên bụng nam nhân, dùng sức áp xuống, khiến bụng nam nhân phát đau.
"Tôi không có lừa cậu, xin... cậu.... buông ra...."
"Tao vừa rồi cho mày cơ hội, chính là không quý trọng, còn ra vẻ bị người chà đạp."
Nam nhân trong lòng bất đắc dĩ, cái gì mà "vẻ bị người chà đạp"? Bản thân rõ ràng đang bị cậu ta khi dễ, hắn còn trái lại bị coi là đầu sỏ gây ra chuyện!
"Tôi không có...."
Giãy dụa của nam nhân không có một chút lực uy hϊế͙p͙, người trên thân nam nhân lại càng làm ra kịch liệt, tựa hồ không có chút ý tứ ngừng lại.
Lâm Việt vốn cũng không muốn làm thế với hắn, chỉ nghĩ muốn hù dọa nam nhân này, nhưng khi cậu nhìn đến ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ của nam nhân, trò đùa dai càng trở thành sự thật, mỗi lần nghe được tiếng "ư ư ha ha" ẩn nhẫn của nam nhân, lý trí thanh tỉnh còn sót lại của Lâm Việt trở thành mơ hồ, cho đến khi không khống chế được nữa, đem nam nhân hai mắt ướt át đặt ở dưới thân.
Khiến cho Lâm Việt càng không thể hiểu rõ chính là nam nhân này, chẳng những lớn tuổi, lại còn đã kết hôn, trước kia cậu gặp qua những thiếu niên tươi đẹp hơn nam nhân đi nữa, chính là cũng không có loại hứng thú này, thậm chí là khi lần đầu tiên nhấm nháp tư vị của nam nhân này, có một lần đi câu lạc bộ còn gặp được một nam hài xinh đẹp hơn nam nhân này, nhưng mỗi lần xâm nhập đều không làm đến hết, hòan toàn mất đi hưng trí.
Lâm Việt rõ ràng bản thân là vẫn thích nữ nhân hơn nam nhân rất nhiều, nhưng, Lâm Việt mỗi khi hồi tưởng đến thân thể rắn chắc, còn có mặt sau chặt chẽ của nam nhân thì....
Cảm giác mất hồn khiến Lâm Việt không thở nổi, tuy rằng người bị đặt bên dưới là anh trai của cậu, nhưng cậu vẫn không muốn quản chuyện đó, từ nhỏ đến lớn Lâm Việt chưa bao giờ biết qua cái gì là thân tình, trong tiềm thức của Lâm Việt căn bản không có "người anh" này, đương nhiên cũng không thừa nhận hắn là anh mình.
Cái Lâm Việt muốn chính là quyền lợi, là quyền lực, ai cũng không được không coi cậu ra gì!
Lâm Việt không cần thân tình, cũng không cần tình yêu, lại càng không cần ánh mắt thương hại bố thí của kẻ khác, cậu chán ghét những kẻ dùgn ánh mắt đáng thương nhìn mình, cái cậu cần là ánh mắt sùng bái, mê luyến.
Lâm Việt chán ghét nam nhân dùng loại ánh mắt thương tiếc nhìn mình, giống như bản thân thực đáng thương, thực thảm hại, nam nhân từ nhỏ đã vậy, cho đến khi gặp lại Lâm Mộ Thiên, Lâm Mộ Thiên trên mặt tươi cười như trước khiến cho Lâm Việt cảm thấy không thoải mái, giống như bóng ma thời thơ ấu, ở trong lòng không sao xóa đi được!