Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 304

Nam nhân nhìn Nhiên Nghị, y tính đi gọi điện thoại cho Thư Diệu, nhưng Nhiên Nghị tựa hồ nhận thấy được ý đồ của y, lập tức liền nói với nam nhân đừng đem chuyện hắn ở trong này nói cho bất luận kẻ nào, bằng không mọi người đều sẽ rước lấy phiền toái.


Nam nhân không có biện pháp, vì giúp Nhiên Nghị cầm máu, y đành phải đi lấy khăn ra, thay Nhiên Nghị chặn miệng vết thương trên tay. Nam nhân hiện tại lại đi không được, tìm bác sĩ khẳng định là không có khả năng, hơn nữa tình hình Nhiên Nghị hiện tại thật không ổn. Nam nhân tìm lấy cái hòm thuốc, trước kia đi làm ở công trường, y cũng thường xuyên bị thương, khi đó cũng thỉnh thoảng tự mình băng bó.


“Tôi nói anh không cần đụng vào tôi.” Nhiên Nghị còn đang mạnh miệng, hắn nhìn chằm chằm nam nhân: “Anh nghe không hiểu……” Hắn còn chưa nói xong, nam nhân liền vén áo sau lưng hắn lên.


Nhiên Nghị nhìn thấy nam nhân không để ý tới hắn, đầy tay là máu mở ra cái hòm thuốc, nhìn thấy tay nam nhân run run, hắn cũng liền câm miệng. Sắc mặt hắn trắng bệch ghé vào trên sô pha, chỉ cần nam nhân làm đau hắn một chút, hắn sẽ bất mãn chỉ trích nam nhân. (=.,=)


Hôm nay hắn từ bên chính phủ đi ra không có dựa theo kế hoạch đã định đi con đường thường ngày tới phiên họp, vì gần đây mấy lão già trong chính phủ nhìn hắn không vừa mắt. Hắn biết khẳng định sẽ có người ngăn trở hắn, cho nên hắn mới cố ý dẫn theo vệ sĩ đi đường vòng. Nhưng hôm nay thật là thất sách, mấy lão già kia ở sơn đạo gài bẫy, tìm người ám sát hắn.


Hừ……


Cũng may hắn thông minh, chạy trốn mau, nếu không phải thân thủ của hắn không tồi, hắn đã sớm mất mạng. Mấy lão già kia xuống tay thật đúng là độc, trên lưng Nhiên Nghị bị trúng đạn, tuy rằng chỉ là đạn bay xẹt qua làm trầy da, nhưng miệng vết thương của hắn rất sâu, rất dài, nhìn qua thật khủng bố……


Nam nhân nhìn thấy từng đạo vết thương như lợi khí, tay y run run thay Nhiên Nghị cầm máu bôi thuốc. Chỉ là Nhiên Nghị luôn mắng y, đã bị thương nặng như vậy còn có khí lực mắng chửi người, hẳn là không có gì trở ngại. Chính là nam nhân đầu đầy mồ hôi thay Nhiên Nghị băng bó xong sau, Nhiên Nghị đã hôn mê bất tỉnh, nam nhân lại không dám động hắn.


Y đành phải thu dọn đồ đạc, lau khô sạch máu trên người hắn, đem quần áo Nhiên Nghị ném vào thùng rác. Y phải ngồi ở bên cạnh thủ Nhiên Nghị, nếu người này chết ở trong nhà y, kia y sẽ thành hung thủ. Hơn nữa, Thư Diệu khẳng định sẽ rất khó qua, nam nhân bị vây trong lo lắng, đành bế chăn vội tới đắp lên cho Nhiên Nghị.


Nơi này của nam nhân rất nhỏ, hơn nữa chỉ có một cái giường, cả buổi tối nam nhân đều ngồi không có ngủ. Y cũng không biết rốt cuộc Nhiên Nghị đắc tội người nào, những người đó vì sao muốn giết hắn, bất quá dù đầu óc nam nhân không linh quang cũng biết những người đó không dễ chọc. Cả buổi tối nam nhân đều miên man suy nghĩ, thẳng đến khi Nhiên Nghị tỉnh lại.


“Cậu tỉnh rồi à.” Nam nhân mệt mỏi đứng lên, đi rót nước cho Nhiên Nghị. Nam nhân rất thân thiện, cũng rất cẩn thận, có điều Nhiên Nghị đối với y lại xa cách.  Ngay cả khi nam nhân đút hắn uống nước, hắn cũng không nguyện ý nói nửa chữ với nam nhân.


Nam nhân cũng biết, Nhiên Nghị rất khinh thường nhìn thấy y……
Có lẽ, y chiếu cố Nhiên Nghị như vậy, kết quả không chừng còn bị Nhiên Nghị nói thành dụng tâm kín đáo muốn nịnh bợ hắn……


Thắt lưng Nhiên Nghị bị thương không thể động, nam nhân mất rất lớn khí lực mới đem hắn đi tới trên giường. Vết máu trên sô pha đều đã khô, sô pha này khẳng định không thể giữ lại.


Nam nhân đưa lưng về phía Nhiên Nghị đơn giản thu dọn một chút rồi đi phòng bếp nấu một chút cháo, còn hứng một chậu nước ấm đến rửa mặt cho Nhiên Nghị. Kỳ thật nam nhân mệt chết đi, y cả đêm cũng chưa ngủ, trong mắt tràn đầy mệt mỏi, y thầm nghĩ nhanh lên chuẩn bị cho tốt đi phim trường, vì hôm nay cảnh quay còn rất nhiều, y không thể xin phép.


Nhiên Nghị tiếp nhận nam nhân vì hắn “phục vụ”, nhưng hắn lại thủy chung cũng không quan tâm nam nhân, thậm chí ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn. Nhiên Nghị ăn đồ nam nhân nấu, cũng không có nói cảm tạ, ngược lại cứ như nam nhân làm mấy việc này đều là những việc theo lý phải làm vì hắn. Bất quá nam nhân Lâm Mộ Thiên này, nói y ngốc, tới thời điểm mấu chốt y cũng không ngốc. Biết hắn mất hứng sẽ không hỏi hắn nguyên nhân, không biết có tính là tiến bộ không?


Nhìn thấy nam nhân thu dọn xong đã xuất môn, Nhiên Nghị mới mở miệng: “Anh muốn đi đâu?” trong giọng nói lãnh đạm của hắn mơ hồ ẩn chứa tức giận, khiến nam nhân dừng bước.


“Tôi…… Tôi đi phim trường……” Nam nhân nắm chốt cửa, y lo lắng nhìn về phía Nhiên Nghị nằm ở trên giường. Sắc mặt Nhiên Nghị vẫn không tốt lắm, nam nhân lại chậm rãi bổ sung một câu: “Hôm nay tôi có thông cáo phải quay, cậu cứ an tâm nghỉ ngơi cho tốt ……”
“……”


“Tôi sẽ không nói cho người khác cậu ở chỗ tôi, cậu cứ ở đây nghỉ ngơi đi, dù sao cậu cũng không có nơi để đi.” Nam nhân thấp giọng nói xong, phát hiện sắc mặt Nhiên Nghị càng ngày càng khó coi, tính tình giống như lại nổi lên rồi, nam nhân liền trực tiếp đi ra cửa tới phim trường.


Mà Nhiên Nghị nhìn thấy nam nhân cứ như vậy xuất môn, trong lòng hắn thật giận. Nam nhân này lại còn nói hắn không có chỗ để đi, còn giả mù sa mưa nói để cho hắn ở tại chỗ này, có ý tứ gì……
Là bố thí hắn sao……


Nhiên Nghị trong lòng thật phiền táo, nam nhân không bản lĩnh như Lâm Mộ Thiên này cũng dám ở lúc hắn gặp rủi ro cười nhạo hắn. Nhiên Nghị che miệng vết thương trên lưng, nếu không phải hắn bị thương, nam nhân ở trước mặt hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám, quy quy củ củ, làm sao sẽ giống như bây giờ cười nhạo hắn……


Chính là, khiến Nhiên Nghị không nghĩ tới là nam nhân chẳng những không có báo nguy, hơn nữa cũng không có thông báo cho Thư Diệu. Vì từ lúc nam nhân rời đi tới chiều, chuông cửa nhà nam nhân thủy chung cũng không có vang.


Nhiên Nghị lại không thể rời giường, thương của hắn còn chưa có tốt, bụng kêu òng ọc. Gần rạng sáng hôm sau nam nhân mới mỏi mệt từ bên ngoài trở về, nam nhân buông chìa khóa xuống, liền thuận tay bật đèn trong nhà lên, mà Nhiên Nghị nửa nằm ở trên giường không kiên nhẫn nhìn chằm chằm nam nhân. Nam nhân này có phải quên trong nhà còn có một bệnh nhân hay không, như thế nào trễ như vậy mới trở về. Nhiên Nghị trong lòng hỏa thiêu càng vượng, nam nhân lại vươn tay chạm lên trán hắn……


Nhiên Nghị sửng sốt.
Nam nhân này muốn làm cái gì……
Nhiên Nghị tính gạt tay nam nhân, lại nghe nam nhân nói: “Hình như cậu đang phát sốt, tôi quay phim xong đã tới nhà thuốc mua một ít thuốc trở về, đối với sự hồi phục của cậu rất có ích.”


Nhiên Nghị vốn tính mắng nam nhân nhưng hắn lại câm miệng. Nam nhân cho hắn thuốc giảm đau cùng thuốc hạ sốt, còn bưng một chén nước đưa đến bên miệng hắn. Nhìn thấy nam nhân từ bên ngoài trở về, ngay cả áo khoác cũng chưa kịp cởi liền cho hắn uống thuốc, lại rót nước cho hắn, hắn cũng mất đi tâm tình quở trách nam nhân. Nhiên Nghị rất rõ, dù hôm nay bị thương không phải hắn, đổi thành một người xa lạ không quen biết, nam nhân Lâm Mộ Thiên này…… cũng sẽ đồng dạng chiếu cố người khác như vậy……


Nam nhân đút Nhiên Nghị uống thuốc xong, còn thay Nhiên Nghị bôi thuốc tốt nhất lên người. Nam nhân mệt mỏi đầu đầy mồ hôi nhưng nam nhân cũng không muốn cùng Nhiên Nghị trao đổi nhiều, vì luôn chưa nói được hai câu, Nhiên Nghị sẽ châm chọc y.


Y thầm nghĩ Nhiên Nghị nhanh lên khoẻ lại là có thể rời đi, như vậy y cũng không cần lo lắng bọn họ tới sẽ nhìn thấy Nhiên Nghị, đối với người nào mà nói, cũng không tiện.


Nhiên Nghị nhắm mắt lại mệnh lệnh nam nhân: “Này, tôi đã đói bụng, làm chút gì cho tôi ăn đi.” Giọng hắn thật vô lực, nhưng vẫn trước sau như một kiêu ngạo, mãnh liệt.
“ Ừ.”


Nam nhân không muốn cùng hắn nhiều lời, đã đi đem cháo vừa rồi mua ở bên ngoài về, đổ ra bát đưa cho Nhiên Nghị, bảo Nhiên Nghị tự ăn: “Cậu ăn đi, tôi đi tắm rửa, ăn xong để lại ở trên tủ đầu giường, tôi đi ra dọn.”


Nhiên Nghị trầm mặc không lên tiếng nhìn chằm chằm bóng dáng nam nhân rời đi, ăn mấy hớp còn kém chút phun ra _ cái gì mà khó ăn như vậy, hắn đoán đây là mấy món đồ ăn bán sẵn mua tại mấy cửa hàng thực phẩm……


Đến khi nam nhân tắm rửa xong đi ra, Nhiên Nghị đã mở TV ra, trong TV đều đang truyền bá tin hắn chết. Hôm nay lúc nam nhân đến trường quay, cả trường quay đều đang bàn tán chuyện Nhiên Nghị. Nhiên Nghị ở bên ngoài nhận được rất nhiều khen ngợi, nhưng chỉ nam nhân mới biết được tính cách hắn đáng giận như thế nào, miệng độc như thế nào.


“Sao cậu không ăn, sắp lạnh rồi.” Lâm Mộ Thiên ngồi xuống bên giường, vì Nhiên Nghị bị thương, cũng không thể động thủ đánh y, cho nên lá gan y cũng lớn hơn chút.


Kỳ thật hôm nay nam nhân cũng đói bụng cả ngày, vì tối qua chiếu cố Nhiên Nghị, nam nhân cũng không có thời gian đọc kịch bản. Hôm nay giữa trưa lúc ăn cơm lại nhận được kịch bản mới, hơn nữa lúc xong việc y phải đi mua cháo cho Nhiên Nghị, chính y cũng bận không có thời gian ăn cơm, còn phải chiếu cố Nhiên Nghị, hơn nữa Nhiên Nghị còn có vẻ không quá cảm kích.


“Sao anh không báo nguy?” trong giọng nói Nhiên Nghị lộ ra vài phần đùa cợt, hắn có chút không rõ ý đồ của nam nhân. Trước kia hắn đối với nam nhân kém như vậy, nam nhân xuất phát từ tâm tình gì mà vì hắn “phục vụ”. Nhìn thấy mi mắt nam nhân rung một cái, hắn lại cười nhạo nói: “Nếu anh báo nguy, tôi nhất định sẽ chết, mấy lão già kia khẳng định có liên hệ rất tốt với bên cảnh sát. Nếu tôi xuất hiện, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp giết chết tôi.”


“Tôi đã nói rồi, cậu như vậy sớm muộn cũng xảy ra chuyện ……” Giọng nam nhân rất thấp, rất yếu. Trước kia y đã từng nhắc nhở Nhiên Nghị, kiêu ngạo ương ngạnh như vậy sớm muộn cũng xảy ra vấn đề.


Nhiên Nghị cũng nhớ rõ lần đó bọn họ từ phim trường trở về, lúc nam nhân xuống máy bay trực thăng đã nói với hắn một câu: “Cậu không coi ai ra gì như vậy, sớm muộn cũng xảy ra vấn đề”, khi đó hắn tưởng tẫn biện pháp cười nhạo nam nhân. (lúc cả đám bị lạc đường khi trở về từ buổi cắm trại trong rừng đó:3)


Nam nhân Lâm Mộ Thiên này có tư cách gì nói với hắn như vậy……
Nhưng là.
Lần này thật sự đã để cho nam nhân nói trúng……


Nam nhân thấy Nhiên Nghị không chịu ăn cháo y mua về, y bưng lên đút Nhiên Nghị mấy muỗng, chọc Nhiên Nghị căm tức bảo y lăn xa một chút (=..=).  Nhiên Nghị vừa động khí liền liên lụy đến miệng vết thương.


“Cậu không ăn cũng được ……” Nam nhân bưng cháo đi xa một chút, y ngồi vào một góc giường mà Nhiên Nghị không chạm tới được, chậm rãi ăn mấy miếng. Hành động của nam nhân thiếu chút nữa không đem Nhiên Nghị làm tức chết tươi.


Nhiên Nghị bảo nam nhân đi nấu cơm cho hắn ăn, nhưng nam nhân lại bưng cháo bắt đầu ăn, hơn nữa còn có vẻ như ăn rất ngon. Cháo kia rõ ràng rất khó ăn, nhưng nam nhân ăn cũng rất vào.
Nhiên Nghị bụng đói không chịu được.


Cái thứ khó ăn như vậy, nam nhân còn ăn ngon lành, nam nhân ngốc này thật đúng là không kiêng ăn. Hắn nguy hiểm nheo hai mắt lại, nhẹ nhàng động đậy, đến gần nam nhân một chút: “Nếu anh dám ăn, tôi liền cưỡng gian anh.” Hắn đang uy hϊế͙p͙ nam nhân, đe dọa nam nhân, hù dọa nam nhân.


Bởi vì Nhiên Nghị bất thình lình uy hϊế͙p͙ nên nam nhân sợ tới mức tay cầm thìa đột nhiên run lên một cái, Nhiên Nghị liền dán lên bên tai y nói chuyện. Hơi thở quen thuộc kia kích thích mỗi một tế bào trong người nam nhân.


Nam nhân kinh hoảng ngẩng đầu, nghênh đón y chính là nụ hôn kịch liệt như cuồng phong bão táp……