“Cậu nói cái gì?” hai mắt Lâm Mộ Thiên nhìn chăm chú vào Lâm Việt như muốn tìm kiếm đáp án, muốn từ trong hai mắt dị thường bình tĩnh của Lâm Việt tìm ra cảm xúc đặc biệt nào đó.
“Tôi nói, tôi không có say, tôi rất thanh tỉnh, tôi biết hiện tại tôi đang làm cái gì.” Lâm Việt từng câu từng chữ trả lời nam nhân, giọng hắn bình tĩnh, ổn định, thanh tỉnh.
Không có chút men say……
Đúng là Lâm Việt uống rất nhiều rượu, nhưng này cũng không đủ để cho hắn say tới mức không thể tự hỏi. Hôm nay ở hội trường lúc nhìn thấy nam nhân, ánh mắt nam nhân bắt đầu tránh né hắn; lúc ngồi cùng bàn, những người ngồi bên cạnh nam nhân khiến hắn nhìn thật không thoải mái _ Tại sao lại là Thư Diệu……
Hắn thân là em trai nam nhân, người ở bên cạnh nam nhân không nên là Thư Diệu, mà phải là hắn mới đúng!!! hơn nữa vốn hôm nay hắn tính tuyên bố hôn lễ.
Thế nhưng …..
Hắn lo lắng, thật lo lắng, bản thân sau này sẽ hối hận……
Như vậy hắn liền thật sự mất đi nam nhân, hơn nữa dựa theo cá tính nam nhân, nếu hắn thật sự kết hôn, nam nhân khẳng định nói cái gì cũng sẽ không cùng hắn một chỗ, cho nên đến cuối cùng hắn im lặng…..
Hắn muốn bức nam nhân nhưng nam nhân ngoan cố muốn chết, như thế nào cũng không ngăn cản hắn đính hôn. Đối mặt với nam nhân bị động lại tự trách, Lâm Việt thật không biết nên đối xử với nam nhân như thế nào.
Nhân lúc nam nhân đang sững sờ, Lâm Việt không hề chờ đợi, đem dục vọng nóng bức đỉnh vào thân thể y. Thân thể nam nhân bị kéo căng ra, y kêu rên một tiếng, thẳng đến khi dục vọng của Lâm Việt cường ngạnh tiến vào trong cơ thể y, y mới thử hít thở. Y chỉ có thể khiến bản thân thả lỏng mới có thể dễ dàng hơn một chút, bằng vào hiểu biết của y đối với Lâm Việt, Lâm Việt tuyệt đối sẽ không dừng lại.
“Lâm Việt, cậu bỏ tay tôi ra……” Nam nhân thấp giọng yêu cầu, mặt y hướng sang bên, không có nhìn Lâm Việt: “Cậu trói tay tôi như vậy, tôi sẽ cảm thấy câụ đang cường……” Giọng nam nhân nghẹn ngào ở cổ họng, y cũng chưa nói hết câu, nhưng nghe vào rất khó chịu.
Những lời sau đó, dù nam nhân không nói, Lâm Việt cũng biết nam nhân muốn nói cái gì……
Lâm Việt không nghĩ tới lúc này nam nhân lại nói thẳng như vậy, dám nói như vậy. Hắn buông lỏng tay nam nhân ra, dây nịt rớt ở một bên, hắn bế nam nhân lên, làm cho nam nhân khóa ngồi trước mặt hắn.
Tóm lại, hôm nay nam nhân chạy không thoát, cửa sổ mở thật to mà cửa xe lại bị gắt gao khóa chặt, gió đêm thổi vào trong xe thật lạnh lẽo.
Tư thế thay đổi khiến dục vọng của Lâm Việt trượt ra khỏi cơ thể nam nhân, nhưng rất nhanh, nam nhân liền cảm giác được vật thể lửa nóng kia lại lần nữa tiến vào con đường hẹp hòi của y. Nóng bức cùng nóng bức tiếp xúc, chặt chẽ đến mức khiến cho người ta sắp hít thở không thông, ngay cả tâm nam nhân cũng nhảy lên kịch liệt.
Mái tóc mềm mại của Lâm Việt khiến sườn mặt nam nhân hơi ngứa, Lâm Việt nghiêng đầu, hôn nhẹ sườn mặt y. Động tác của hắn không tính thô lỗ nhưng rất bá đạo, nam nhân nghẹn ngào, tâm tình phức tạp cưỡi ngồi trên người Lâm Việt. Mọi hành động của y đều bị Lâm Việt kiềm chế, Lâm Việt hai tay đỡ thắt lưng y, nam nhân cảm giác được đôi tay ấm áp của Lâm Việt nhu nắn điểm mẫn cảm bên hông y.
Thân thể nam nhân run rẩy rụt đứng lên, hạ thân nam nhân có thể nói là trần như nhộng nằm lộ ở trước mặt em trai mình, Lâm Việt khống chế thắt lưng nam nhân thỉnh thoàng hướng phía bên cạnh đè ép, còn động eo xâm nhập bên trong ướt át kia. Thân thể nam nhân vì khoái cảm mà run run, cơ thể y đã sớm quen thuộc nhiệt độ cơ thể của Lâm Việt, nhưng khi tiếp xúc một lần nữa, vẫn khiến nội tâm nam nhân chấn động không nhỏ.
Tiếng rên rỉ yếu ớt của Lâm Mộ Thiên ở bên tai Lâm Việt bồi hồi, Lâm Việt ɭϊếʍƈ hôn cằm nam nhân, đôi môi nam nhân hé mở phun ra hơi thở nóng rực. Lâm Việt thuận thế đem nam nhân áp đảo trên ghế ngồi, càng thêm xâm nhập, càng thêm cường thế, càng thêm mãnh liệt đoạt lấy thân thể nam nhân. Nam nhân dưới tác cầu và âu yếm không ngừng của Lâm Việt, phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt mỏng manh.
Trong lúc hỗn loạn.
Nam nhân nghe thấy giọng Lâm Việt ở bên tai vang lên: “Kỳ thật anh rất để ý tôi đúng không, bằng không anh cũng sẽ không bảo tôi kết hôn, cũng sẽ không bảo tôi tìm một người phụ nữ sinh con.”
“Không phải……”
“Anh chính là không muốn thừa nhận mà thôi.” Lâm Việt thấp giọng nói xong liền dùng nụ hôn chặn môi nam nhân lại, ngăn nam nhân muốn nói xạo.
Lâm Việt mang nam nhân về biệt thự, giống như muốn bù đắp lại những tiếc nuối gần đây, giống như làm thế nào cũng không đủ. Hắn trực tiếp đem xe chạy đến trước cửa nhà, thay nam nhân mặc quần áo liền ôm nam nhân vào biệt thự. Nam nhân còn chưa kịp phản ứng lại, quần áo đã bị bóc xuống với tốc độ cực nhanh, bị trần trụi đặt ở trên sô pha.
“Vậy giờ cậu tính không kết hôn?”
Nam nhân nói đứt quãng, y vẻ mặt phức tạp nhìn Lâm Việt nâng thắt lưng y lên, thân thể nam nhân di động lên xuống, hai chân bị đặt ở hai bên sườn, động tác như vậy khiến mông nam nhân kề sát cằm Lâm Việt. Hơn nữa tư thế như vậy khiến nam nhân không thể đứng dậy, đến khi Lâm Việt một lần nữa xâm nhập y, nam nhân bất an kêu nhỏ vài tiếng.
Lâm Việt không có trả lời nam nhân, một bàn tay hắn chống bên sườn nam nhân, một bàn tay chống bên đầu nam nhân. Hắn đè hai chân nam nhân, dục vọng của hắn ở trong bí huyệt hẹp hòi lại nóng ướt của nam nhân không ngừng ra vào, ma sát bám từng đợt khoái cảm khiến nội vách tường của nam nhân co rút chặt chẽ. Lâm Việt cử động người, khiến thân thể nam nhân cũng theo với tiết tấu của hắn mà đong đưa lên xuống……
Mồ hôi của hắn theo chóp mũi tinh xảo nhỏ xuống mặt nam nhân, cảm giác như giọt sáp nhỏ xuống khiến nam nhân không tự chủ được khẽ kêu một tiếng. Nam nhân bị đùa nghịch đầu đầy mồ hôi, trên làn da khỏe mạnh của nam nhân bịt kín một tầng mồ hôi tinh tế, dưới ánh đèn hôn ám thật mê người, khiến dục vọng của Lâm Việt càng tăng lên mãnh liệt……
“Tôi đang hỏi, cậu nói……” Làm xong sau Lâm Mộ Thiên mới chậm rãi mở miệng: “Cậu có ý gì, cậu làm như vậy đối với Lan Tố không tốt, đối với tôi cũng không công bằng……”
“Vậy anh đối với tôi công bằng?” Lâm Việt không mặc quần áo ngồi ở bên cạnh nam nhân, trên đùi hắn đắp cái áo của y. Bộ vị trọng yếu được che kín, chân Lâm Việt rất thon dài, không có một chút sẹo lồi.
Lâm Việt tựa vào bên cạnh nam nhân nghỉ ngơi, nam nhân đang chuẩn bị đi lượm quần áo, Lâm Việt lại trực tiếp hất tay y ra: “Còn chưa có làm xong, đêm nay anh đừng hòng đi.” Nói xong, nam nhân lại một lần nữa bị đè xuống……
Đêm khuya.
Trong biệt thự vốn yên tĩnh không tiếng động lại truyền đến tiếng thấp khóc sởn gai ốc (=.,= thấy gê), tiếng rên rỉ kia không biết là thống khổ hay là yêu thích, một tiếng một tiếng làm cong lòng người.
Cửa phòng ngủ Lâm Việt mở thật to, trong phòng Lâm Việt hỗn loạn không chịu nổi, cửa sổ cũng mở rộng, ban đêm gió thổi bức màn lụa trắng hỗn độn đong đưa……
Bên ngoài gió rất lớn, bầu trời không biết khi nào đã đổ mưa.
Trong phòng, tầm mắt có chút u ám. Tiếng rên rỉ mỏng manh của nam nhân còn đang vang lên, trong bóng đêm, có người ɭϊếʍƈ láp gì đó phát ra tiếng vang ɖâʍ mỹ, âm thanh kia dị thường rõ ràng.
Trên giường lớn.
Hai thân thể tứ chi giao quấn, có vẻ ɖâʍ mỹ lại khiến người ta hít thở không thông. Nam nhân tựa vào trên giường lớn, ngón tay cùng đầu lưỡi Lâm Việt không ngừng âu yếm chỗ riêng tư giữa mông nam nhân.
Nam nhân đầu đầy mồ hôi nắm chặt chăn, lưỡi Lâm Việt chạy giữa mông y, hai mắt y run run, cảm giác được xúc cảm trơn ướt chậm rãi lan toả khắp lưng. Ngón tay dài nhỏ cùng đầu lưỡi linh hoạt bị vật thể lửa nóng thay thế, lập tức luồn vào trong cơ thể nam nhân; trọng kích phía sau đánh sâu vào khiến cho nam nhân không ngừng lắc đầu, mồ hôi che kín toàn thân.
Không biết qua bao lâu, nam nhân bị lật qua, Lâm Việt lười biếng nằm ở trên giường, nam nhân bị ôm ngược vào. Trừu sáp kia còn đang tiếp tục, nam nhân cười khổ không được, toàn thân đều mất đi khí lực _ làm cái kiểu như vậy, nam nhân cảm thấy mình khả năng trong một đêm bị làm đến đau thận ……
Nam nhân bảo Lâm Việt chậm một chút, nhưng Lâm Việt hình như nghe không rõ. Một bên đùa bỡn hai điểm trước ngực nam nhân, một bên vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ láp lỗ tai ướt mồ hôi của nam nhân……
“Kỳ thật anh cũng thật khẩu thị tâm phi, rõ ràng rất muốn, nếu giờ tôi không làm anh chịu được sao?” môi Lâm Việt liền dán bên tai nam nhân, mùi rượu trên người hắn đã sớm biến mất. Lúc vào nhà, hắn còn đưa nam nhân vào phòng tắm đùa nghịch một trận, cuối cùng mới đem nam nhân áp đảo ở trên giường.
“ Uhm……” Nam nhân phát ra âm thanh run run, nam nhân cả người ướt mồ hôi, căn bản không có nghe rõ Lâm Việt đang nói gì, nam nhân nghiêng đầu muốn cho Lâm Việt chậm một chút……
Y không thể yêu cầu ngừng lại, yêu cầu chậm một chút chắc là có thể đi……
Thế nhưng..
Nam nhân còn chưa nói ra miệng, đã bị Lâm Việt ngăn chặn đôi môi, địa phương chặt chẽ kia bị không ngừng xỏ xuyên qua, không ngừng tiếp nhận dục vọng lửa nóng của Lâm Việt. Hơi thở của nam nhân thật hỗn loạn, kiểu làʍ ȶìиɦ như vậy khiến nam nhân có điểm muốn khóc; địa phương giữa mông nam nhân đều bị dục vọng của Lâm Việt ma sát đỏ lên, phát trướng, môi y lại bị hôn chặt, đầu lưỡi bị ngậm vào……
Hắn giống như muốn đem tất cả đều đòi trở về, dục vọng giữa hai chân nam nhân phát trướng nóng lên, y cũng không nhớ rõ mình đã phóng thích qua bao nhiêu lần, thẳng đến khi y rốt cuộc phóng thích không được nữa. Nhưng Lâm Việt lại khác, hắn tuổi trẻ, thân thể lại tốt, hắn có bản lĩnh, thẳng đến sau một trận vận động mãnh liệt, nam nhân mới cảm giác được nhiệt dịch dũng mãnh bắn vào trong cơ thể……
Lâm Việt phóng thích sau mới chậm rãi động hai cái, đem chất lỏng nóng bức kia phóng vào trong cơ thể nam nhân……
Nam nhân mệt mỏi nói: “Buông……” Thật sự là hoang đường, Lâm Việt sao có thể như vậy, sao có thể bắn thứ kia vào trong cơ thể y, ngày mai khẳng định sẽ tiêu chảy ……
Lâm Việt ôm sát nam nhân, đối với yêu cầu của nam nhân, hắn đương nhiên sẽ không theo: “Không buông, đánh chết em cũng không buông tay, anh rõ ràng có khoái cảm, anh rõ ràng rất thích……” (2 người đã giãn hoà, Lâm ca lại làm nũng nên qua lại xưng hô “anh/em” cho nó ngọt nhé:333)
“……” Nam nhân không biết phải như thế nào ứng phó với lời nói trực tiếp như vậy của Lâm Việt.
“Nếu em thật sự buông anh ra, anh bỏ được sao? Em làm anh lâu như vậy, anh không cho chút biểu hiện, anh cam tâm sao?” Lâm Việt nhìn thấy nam nhân mỏi mệt ngược lại thì cười khẽ, hắn bắt lấy nam nhân vẻ mặt trốn tránh, cúi đầu hôn bả vai ướt mồ hôi của y: “Huống chi, sao em có khả năng để cho anh tịch mịch, để cho anh hư không……”
Lâm Việt sao có thể nói với y mấy lời không biết xấu hổ như vậy, thật không biết xấu hổ……
Y khi nào thì tịch mịch?
Y khi nào thì hư không?
Nam nhân không biết làm sao, Lâm Việt còn ép buộc y, y đều tiếp nhận rồi……
Nam nhân không nghĩ tranh cãi, mặt y đầy mồ hôi, mệt đến nỗi ngay cả khí lực động ngón tay cũng không có. Lâm Việt dám không để ý phản đối của nam nhân, lật nam nhân cả người mềm nhũn qua, nam nhân cúi đầu, căn bản là ngượng ngùng nhìn hắn. Vừa rồi kịch liệt như vậy khiến y như thế nào chịu được.
“Chuyện kết hôn về sau nói, cũng không cho phép anh nhắc lại, em đều có tính toán.”
“……”
Lâm Việt đang ra lệnh cho nam nhân, loại ngữ khí này làm cho nam nhân có chút kinh ngạc. Nam nhân sắp bị hành vi bốc đồng của Lâm Việt làm cho tức chết. Không đề cập tới thì không đề cập, nam nhân bị lật người qua nên có điểm giận.
Lâm Việt làm sao cho phép nam nhân như vậy, hắn lại lật nam nhân lại, rõ ràng đè chặt nam nhân, không cho nam nhân động: “Em nói, tự em có biện pháp giải quyết, chuyện của em, anh không cần lo lắng, chuyện này anh đừng xen vào nữa.”
“Cái gì……”
Lâm Việt cúi xuống ngậm lấy đôi môi nam nhân, trong bóng đêm, hai tròng mắt bình tĩnh của hắn cùng hai tròng mắt hỗn loạn của nam nhân hình thành đối lập rõ ràng. Hắn đã sớm nghĩ kỹ rồi, hắn không cần nam nhân chỉ huy, cũng không cần người khác nhắc nhở. Hắn đều có tính toán của riêng mình……