Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 292

Nhiên Nghị đem toàn bộ sai lầm đều đổ lên đầu nam nhân, như vậy trong lòng hắn mới thoải mái một chút. Hắn thật chờ mong biểu hiện ngày mai của nam nhân, hắn không thể để nam nhân cướp đi Thư Diệu.
Bởi vì Thư Diệu là hắn.. duy nhất ……
Người bạn duy nhất.


Đêm từ thiện TVB rốt cục đã đến, bữa tiệc từ thiện lần này được cử hành ở khách sạn, này cũng là một trong những sản nghiệp của chú Vĩnh Trình. Vì lần này mời rất nhiều danh nhân, vô luận là ngôi sao hay là hậu duệ danh môn đều đến tham dự bữa tiệc từ thiện này. Vĩnh Trình là người tổ chức nên dĩ nhiên hắn ở hội trường không ngừng chạy tới chạy lui cùng người ở các lộ giao tiếp.


Nam nhân cầm theo thiệp mời công ty cho y đến, một mình tới hội trường, trên người y mặc quần áo Nhiên Nghị mua cho y. Nam nhân nghĩ có chút may mắn, hôm nay y ăn mặc nổi bật lên mười phần sang trọng. Nếu hôm nay y không nghe lời Nhiên Nghị, mặc quần áo bình thường hay lên đài mà đến chỉ sợ sẽ trở thành trò cười đêm nay.


Lâm Mộ Thiên vừa trình diện liền nghênh đón rất nhiều phóng viên yêu cầu nam nhân dừng lại chụp ảnh, là ngôi sao, nhưng nam nhân phi thường có đạo đức nghề nghiệp. Y bước chậm lại để cho phóng viên chụp ảnh, nhưng y không có trả lời câu hỏi của phóng viên, chỉ mỉm cười nói mấy lời khách khí linh tinh như “Ngại quá” “Cho qua”, nam nhân thành công đi vào hội trường.


Hiện trường bố trí so với một buổi từ thiện nào mà nam nhân từng gặp qua lại càng thêm hoa lệ, không có đơn giản, mà xung quanh đều rất phô trương. Hơn nữa đạo diễn đài truyền hình cũng đi vào hiện trường, nam nhân thế mới biết tiệc từ thiện hôm nay còn phát sóng trực tiếp, nói là tiệc từ thiện còn không bằng nói là họp mặt quý tộc. Nam nhân nhìn thấy rất nhiều nhân vật thường xuyên xuất hiện trên bìa các tờ báo kinh tế, đương nhiên cũng không thiếu đông đảo quý tộc. Nhiệm vụ hôm nay nam nhân đến đây, nói dễ nghe chút thì là khách quý, nói khó nghe chút đó là làm nền.


Danh nhân lục tục xuất hiện, nam nhân không có một người quen nào cả, ở hội trường đi dạo hai vòng. Trong lúc vô tình y nhìn thấy Vĩnh Trình đứng ở trong đám người cùng mọi người nói chuyện phiếm……


Vĩnh Trình mặc áo sơ mi rộng kiểu Pháp, bên ngoài khoác một cái áo vest ôm sát người, đôi chân thon dài của hắn được quần dài ôm bao sát, cả người nhìn qua rất có hình, giống như một vương tử, tuy nói như vậy cũng có chút kỳ quái, nhưng đúng là tinh xảo lại sang trọng, vô luận là dung nhan anh tuấn của hắn, hay là hành vi cử chỉ nói cười của hắn, đều tản ra mị lực mê người.


Một đầu tóc đen thoáng xoã tung lại hỗn độn trông rất có cảm xúc, bao phủ dưới ánh đèn nhu hòa……


Ngay lúc nam nhân nhìn thấy Vĩnh Trình thì Vĩnh Trình cũng cơ hồ cùng lúc nhìn thấy nam nhân đứng ở xa xa. Nam nhân hôm nay ăn mặc rất có phong vị, hoàn toàn có thể nổi bật lên khí chất ôn nhu lại hài hòa của nam nhân.
Rất nhanh.


Vĩnh Trình liền xuyên qua đám người hướng nam nhân đi tới, trong mắt hắn lóe ra ánh sáng bất đồng với dĩ vãng. Nam nhân xuất hiện kinh diễm tầm mắt hắn, hắn thật sự không nghĩ tới nam nhân chỉ ăn diện một chút, đã trở nên …… có hương vị như vậy……


“Anh đã đến rồi, tôi còn nghĩ anh sẽ cùng Lâm Việt đến.” trước ngực Vĩnh Trình cài một bông hoa của buổi từ thiện. Hắn phát hiện nam nhân hình như không có cài liền gọi PR của hội trường tới bảo cầm một hoa cài ngực đến, hắn còn chủ động thay nam nhân cài lên.


“ Ừ.” Nam nhân không nghĩ tới Vĩnh Trình còn có thể đối với y thân mật như vậy, bởi vì quan hệ giữa y và Thư Diệu bị phanh phui, các tạp chí lớn đều đang đưa tin, Vĩnh Trình không có khả năng không biết, phản ứng của Vĩnh Trình thật sự nằm ngoài dự kiến của nam nhân.


Nam nhân nhìn Vĩnh Trình thay mình cài hoa, nhịn không được hỏi Vĩnh Trình: “Cậu…… Xem tin tức chưa?” giọng nam nhân không lớn, cũng rất vững vàng, rất bình tĩnh.


Vĩnh Trình nhìn chằm chằm hoa trên ngực kia nói một câu “Rất đẹp” rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, thái độ hắn thật không chút để ý: “Xem rồi, gần đầy đều có xem.” ngữ khí đứng đắn của hắn khiến nam nhân không biết làm sao.
Xem rồi……


Xem tin tức rồi thì có nghĩa đã biết chuyện y và Thư Diệu, như vậy hiện tại hắn như vậy là có ý gì……


“Vậy cậu còn……” Vậy cậu còn đối với tôi tốt như vậy, cậu hẳn là không để ý tới tôi, không cùng tôi nói chuyện, đem tôi trở thành người xa lạ mới đúng chứ  Vì sao còn giống như bây giờ, cứ như không có việc gì đứng ở trước mặt tôi……


Lời trong lòng nam nhân còn chưa kịp nói ra miệng, chợt nghe thấy giọng nói không chút hoang mang của Vĩnh Trình vang lên: “Mặc kệ là tự anh muốn, anh chọn Thư Diệu cũng được, hay là bị truyền thông ép hỏi đi vào khuôn khổ cũng được, tóm lại tôi sẽ không buông tha.” ngữ khí hắn rất trấn định, giống như đang nói một chuyện mà hắn quyết định đã lâu cho nam nhân.


“ Uhm……” Nam nhân không thể phản đối cũng không thể ủng hộ, y chỉ thản nhiên, không mục đích đáp lại một tiếng.


Thái độ minh xác của Vĩnh Trình làm cho nam nhân thật ngoài ý muốn, y thật sự không nghĩ ra Vĩnh Trình đã vậy còn quá độ lượng, không…… Này không thể nói là độ lượng, mà phải nói là có ý nghĩ riêng của mình.


Nam nhân không nói gì, y chỉ có chút đăm chiêu nhìn Vĩnh Trình, trong khoảng thời gian này Vĩnh Trình chưa có tới tìm y, là đang lo lắng chuyện này sao? Y biết Vĩnh Trình đang bận việc ở khu giải trí, nên y cũng không tiện mở miệng đi tìm kiếm đáp án.


Vĩnh Trình bận tâm đến hội trường quá nhiều người, có phóng viên, lại có đối tác, thủy chung nói chuyện cũng không tiện lắm. Hắn muốn đưa nam nhân đi lên hành lang nói chuyện, nam nhân cũng không phản đối. Nhiều người như vậy, y và Vĩnh Trình nói chuyện cũng không tiện, không cẩn thận lại bị báo chí moi móc ra làm trang đầu


Chỉ là…
Hai người còn chưa đi được mấy bước, chợt nghe bên ngoài truyền đến một trận xôn xao không nhỏ. Ngay cả nam nhân và Vĩnh Trình cũng dừng bước lại theo tiếng trầm trồ từ trong đám người nhìn qua……


Chú Vĩnh Trình được vệ sĩ vây quanh từ đại môn tiến vào, nam nhân đang chuẩn bị quay đầu, lại thấy……
Lâm Việt một thân quý công tử, dẫn theo hai vị mỹ nữ tương đương chói mắt, cùng với A Nhạc _ nghệ sĩ mới được phủng ở công ty Phong Xa, hiện thân hoàn mỹ, đến hội trường đêm từ thiện.


Nam nhân lập tức liền nhận ra, người đàn bà gợi cảm trang điểm xinh đẹp đi theo phía sau Lâm Việt mà y từng hợp tác lâu dài kia chính là An Lâm, mà lúc này người đó đang kéo tay Lâm Việt. Hơn nữa mỹ nữ tóc dài mặc lễ phục dạ hội màu trắng bên cạnh, thấy thế nào cũng thật đẹp mắt, nam nhân nhớ người phụ nữ này, hình như là “ vị hôn thê” mà lần trước Lâm Việt dẫn đến cho y xem.


Đây là người Lâm Việt chọn……
Cho dù là cùng Thiên hậu An Lâm đứng chung một chỗ, người phụ nữ trở lại khí chất nguyên trạng cũng thắng An Lâm một bậc. ( nghĩa là người phụ nữ có khí chất, có cá tính và quyến rũ của riêng mình, ko lẫn với ai)


Mà A Nhạc hôm nay cũng ăn mặc rất nghiêm chỉnh, rất thân sĩ. Hắn mặc lễ phục màu xám nhạt, mới vừa tiến vào cửa đã được tiểu thư phục vụ đưa cho hắn hoa cài ngực áo, có vẻ rất quen thuộc quy củ của mấy buổi lễ này.


“Anh cứ nhìn chằm chằm vào A Nhạc, hắn rất tuấn tú sao?” Giọng Vĩnh Trình đột nhiên tiến vào, tiếng nói kia rất gần, ngay ở bên tai y: “Em trai anh hôm nay sẽ tuyên bố hôn lễ của hắn, phóng viên đều có nghe được tin đồn, hắn anh cũng có thể nghe thấy đi?”
“Có nghe.” Nam nhân lên tiếng.


Y có nghe, nhưng Lâm Việt không có nói thẳng cho y biết.
Nam nhân ngẩng đầu —


Lại vừa lúc cùng ánh mắt Lâm Việt chạm nhau, nam nhân ngây ngẩn cả người. Cùng lúc đó, Lâm Việt cũng nhìn thấy nam nhân đứng ở bên cạnh Vĩnh Trình, nam nhân cùng dĩ vãng có chút khác biệt. Song đồng kia của Lâm Việt bình tĩnh đến đáng sợ, không có kinh ngạc, không có tò mò, càng thêm không có nghi hoặc. Ánh mắt thẳng thắn của hắn đảo qua vẻ mặt không biết làm sao của nam nhân rồi trực tiếp dời đường nhìn đi.


Lâm Việt rất nhanh liền dung nhập vào trong đám người, còn A Nhạc lại cùng bạn bè nói chuyện phiếm. An Lâm lại chưa cho vị hôn thê của Lâm Việt sắc mặt hoà nhã, nam nhân nhìn thấy loại hình ảnh này thì có chút thầm oán Lâm Việt……
Hắn sao lại không biết chiếu cố người khác như vậy.


Nam nhân tính tiến lên thay vị hôn thê Lâm Việt nói mấy câu, nhưng lúc này, Vĩnh Trình lại vươn tay cầm lấy cổ tay nam nhân, đem nam nhân đưa tới hành lang không người.
“Tại sao cậu lại muốn ngăn cản tôi, tôi muốn qua giúp cô ấy nói mấy câu mà thôi.” Lâm Mộ Thiên nghi hoặc hỏi Vĩnh Trình.


Trên mặt Vĩnh Trình không có biểu tình gì, hắn không hờn giận mở miệng: “Anh đi cũng vô dụng, Lâm Việt cũng chưa nói gì, anh đi qua sẽ rất kỳ quái. Huống chi đó là chuyện của Lâm Việt, cùng anh không liên quan gì lắm.”
Vĩnh Trình nói trúng rồi……


Đúng là không liên quan gì tới nam nhân, nhưng mà……
“Tôi là anh nó……” Nam nhân thấp giọng nói khẽ, y có điểm khó có thể mở miệng. Nếu bị truyền thông biết chuyện này, khẳng định sẽ chê cười Lâm Việt.


Anh hai cùng em trai như thế nào kém xa như vậy, em trai là thiên chi kiêu tử, anh hai là giới “bình dân”, chỉ có danh hiệu ngôi sao giải trí làm bối cảnh, nói ra cũng không có người tin.


Nam nhân nghĩ lại lời Vĩnh Trình, mới chậm rãi nói: “Tôi đây không đi là được.” Nam nhân rất nghe lời thỏa hiệp, sau đó hai người nói chuyện với nhau. Nam nhân biết gần đây hạng mục khai thác ở “Khu giải trí” lại xảy ra vấn đề, tài chính của Nhiên Nghị còn chưa tới, làm cho công trình kéo dài thời hạn. Lâm Việt đối với việc này thật bất mãn, Vĩnh Trình cũng không cao hứng nhưng Thanh Dương lại tỏ vẻ có thể chờ.


Vô luận là chuyện công việc, hay là chuyện cuộc sống thường ngày, Vĩnh Trình hầu như đều nói với nam nhân. Vì thế nên chuyện xây khu giải trí, hắn cũng không cần giấu diếm nam nhân.


Không được bao lâu, Vĩnh Trình đã bị chú hắn kêu đi, nam nhân mới ra đại sảnh thì nhìn thấy Thư Diệu và Nhiên Nghị tới. Hiện trường loang loáng vô số ánh đèn, hai người rất thân thiện để cho phóng viên chụp ảnh.


Phóng viên bảo nam nhân cũng đi qua chụp luôn, dưới yêu cầu của mọi người, nam nhân đành phải cười trừ đáp ứng. Y không yên lòng đứng ở giữa hai người, vẫn lộ ra nụ cười chuyên nghiệp.


Từ lúc nam nhân xuất hiện đến giờ, Nhiên Nghị cũng chưa thèm liếc mắt nhìn nam nhân, hắn chỉ đối truyền thông lộ ra nụ cười có lực tương tác, đứng đắn đến nỗi khiến người khác khó tin hắn lại là “tội phạm” cưỡng gian nam nhân. Còn Thư Diệu thì vẻ mặt ôn nhu nhìn chăm chú vào nam nhân, trong đôi mắt đen láy có cảm xúc khác thường nào đó đang thong thả lắng đọng lại, khiến y không thể nắm bất……


Sau khi chụp ảnh xong, nam nhân mới hỏi Thư Diệu: “Làm sao vậy?”


“Không có gì, chỉ là cảm thấy hôm nay không giống anh lắm, anh hẳn sẽ không mặc loại quần áo này mới đúng.” ánh mắt Thư Diệu lặng yên đánh giá quần áo nam nhân, không biết là vô tình hay là cố ý, hắn lầm bầm lầu bầu nói một câu: “Quần áo này rất đắt.”


Hàng hiệu quốc tế đương nhiên đắt, lại còn là shop của nhà thiết kế hạng nhất, không đắt sao Nhiên Nghị sẽ mua cho y……
Nam nhân chột dạ trả lời: “Là người khác tặng.”
“ Vậy à..” Thư Diệu nga một tiếng, liền dẫn nam nhân vào chỗ ngồi.


Tiệc từ thiện từ lúc phóng viên phỏng vấn đến lúc danh nhân vào ngồi, cả quá trình đều tiến hành phi thường thuận lợi. Đêm đó còn bán đấu giá một vài bộ sưu tập nổi tiếng, hơn nữa, tiền tài trợ của các công ty lớn cũng trong vài giờ ngắn ngủn đã được chi ra. Tất cả đều quyên góp trợ cấp mấy vùng núi khó khăn, thành lập trường học giúp trẻ em thất học, cùng với trợ cấp tài nguyên cho người vùng núi khó khăn.


Chừng đó tiền đối với mấy đại gia này mà nói nhỏ bé không đáng kể, chỉ cần bớt mua một cái túi sách, bớt mua một chiếc xe là được rồi. Mà ban tổ chức _ cũng chính là Vĩnh Trình cùng với chú Vĩnh Trình _ có được sự đánh giá cao của các giới, thậm chí còn còn được bên chính phủ khen ngợi. Lúc sắp kết thúc, Thanh Dương mới hiện thân ở hội trường từ thiện.


Chuyện quyên tiền tất cả đều giao cho thuộc hạ hắn làm, hắn chỉ cần ngồi xem là được, mà nhân viên phục vụ tại hội trường an bài cho hắn vị trí ngay chỗ bọn họ. Cũng có thể nói, hôm nay tất cả bọn họ đều ngồi ghế khách quý.


Nam nhân ngẩng đầu, không phải thấy Lâm Việt, thì chính là Nhiên Nghị, ngay cả A Nhạc cũng ngồi ở bên này. Người một bàn cũng không nói chuyện, khí thế quỷ dị, nam nhân cứ cảm giác có một đám mây áp lực thấp đang xoay quanh. Cả bàn mọi người ăn ý nhìn MC trên đài phát biểu, trong lòng nam nhân tràn ngập lo lắng.


Nguy hiểm……
Ở cạnh gần……
Thanh Dương ngồi ở bên cạnh nam nhân, hắn thu hồi đường nhìn, ánh mắt lười biếng trở xuống trên thân nam nhân: “Lát nữa Lâm Việt tuyên bố chuyện kết hôn, anh có muốn rời đi trước hay không, tôi có thể cho người đưa anh về.”


Nam nhân sửng sốt một lát, mới nói: “Không cần.” Y không có lý do gì để lảng tránh.


Y không biết lời này của Thanh Dương là có ý gì, dường như bọn họ đều biết rất nhiều chuyện. Mỗi người đều đối với nam nhân như vậy, nam nhân cảm thấy chính mình thật đáng thương, nam nhân lại cho rằng bây giờ mình nên ở đây.
Lúc này.


Nữ phục vụ thay mọi người rót rượu, từ lúc nhìn thấy Thanh Dương thì bắt đầu thất thần, không cẩn thận đánh nghiêng ly rượu của nam nhân. Cả ly rượu đều đổ vào trên người y, cắt đứt cuộc nói chuyện của y và Thanh Dương.
Rượu đổ hết vào trên người……


Nam nhân cảm thấy không có gì, cũng không có mắng nữ phục vụ này. Nữ phục vụ kia bị vài câu quở trách của Vĩnh Trình làm khóc, nhân viên ở hội trường rất nhanh liền đem nữ phục vụ kia đi.


“Tôi đã nói đó thôi, quần áo đắt tiền như vậy, mặc ở trên người anh cũng không hợp mà.” An Lâm ở một bên vui sướng khi người gặp họa cười nhẹ, còn nhân tiện châm chọc vị hôn thê Lâm Việt, “Cũng giống như người nào đó, nhìn thế nào cũng có cỗ hơi thở quê cha đất tổ.” (=.,= câu ni hay nà)


An Lâm đương nhiên cũng không dám quá làm càn, giọng của cô rất nhỏ, nhưng Nhiên Nghị và Lâm Việt đều nghe thấy được. Lâm Việt mặt không chút thay đổi nhìn cô một cái, cô lập tức liền câm miệng, không dám nói nữa.


“An Lâm, khí chất đàn bà của cô cũng vĩnh viễn không lên được mặt bàn, khó trách ông chủ chọn tới chọn lui, như thế nào cũng không chọn cô.” Người đang nói là A Nhạc, một bàn tay hắn khoát lên phía sau ghế, một bàn tay nới nới nơ trên cổ. Dáng vẻ hắn thật không kiên nhẫn, tựa hồ có vẻ ngồi không được nữa mà muốn đi.


An Lâm bị A Nhạc châm chọc tức giận đến nói không nên lời, nhưng lúc này “ vị hôn thê” Lâm Việt lại bảo A Nhạc đừng nữa nói, chẳng những không có trách cứ An Lâm, còn thay cô nói.


A Nhạc cũng không muốn hơn nữa, uống mấy hớp rượu. Nhiên Nghị nhìn thấy quần áo trên thân nam nhân bị dơ, hắn chán ghét nhíu mày, cùng thái độ bình tĩnh và đạm mạc của Lâm Việt hoàn toàn tương phản.
“Anh không sao chứ.”
“Anh không sao chứ……”


“Anh không sao chứ …” Nam nhân bị Thanh Dương, Vĩnh Trình, cùng với Thư Diệu, ba người trăm miệng một lời hỏi. Nam nhân không biết nên trả lời ai, chỉ cúi đầu, hàm hàm hồ hồ nói một câu không có việc gì, liền đứng dậy đi toilet.


Rượu vẩy lên người, như thế nào cũng tẩy không sạch, dấu vết màu đậm trên áo khoác nam nhân không thể rửa sạch. Ngay lúc nam nhân chuẩn bị buông tha thì cửa toilet bị người đẩy ra.


Nam nhân bản năng nhìn về phía cửa trước, thấy A Nhạc cầm theo một cái túi màu đen tiến vào. Mái tóc vàng của hắn hỗn độn mà rất có hình tượng, trên lỗ tai hắn đeo một khuyên tai kim cương sáng lấp lánh, đơn giản mà nhẹ nhàng……
“Cầm.” Hắn ném gói to trên tay qua cho nam nhân.


Nam nhân mở gói to ra phát hiện có bộ đồ bên trong: “Cám ơn.” Tuy rằng không phải tấm lòng của A Nhạc, nhưng nam nhân vẫn biểu đạt lòng biết ơn.


“Anh không cần cảm ơn tôi, đây là ông chủ bảo tôi đưa tới.” A Nhạc hai tay cắm ở trong túi, miễn cưỡng ở phía sau nam nhân đi một vòng, đánh giá thân hình nam nhân.


Nam nhân bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, y xiết chặt cái túi, chuẩn bị đi vào buồng trong thay quần áo. Vừa mới nắm tay vặn cửa, tay hắn đã bị giữ lại, nam nhân cảm giác được A Nhạc đứng ở phía sau y, thân thể nam nhân đột nhiên cứng lại ….. (=.,= có mùi là lạ)


Cảm giác được lực đạo trên tay đang dần dần tăng thêm, tay nam nhân bị niết phát đau.


Nam nhân rất muốn quay đầu hỏi A Nhạc rốt cuộc muốn làm gì? Vì sao đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy? Hành động của A Nhạc làm cho nam nhân thật khó hiểu, lại nghi hoặc, tuy y không rõ ý của A Nhạc, nhưng y biết vì Thư Diệu mà A Nhạc rất ghét y.
Tiếp theo.


Nam nhân chợt nghe thấy giọng A Nhạc ở bên tai y trầm thấp vang lên: “Đổi ngay tại nơi này.”
Đồng thời.
Cái tay nắm chặt cửa của nam nhân bị A Nhạc cường ngạnh kéo ra…… (>’’< chết mịa rồi, tau nghi quá)