Biểu tình khác thường của Thư Diệu làm cho nam nhân khẩn trương, y không biết đầu kia điện thoại là ai mà làm cho Thư Diệu bắt đầu sinh tức giận. Nhưng sau một trận im lặng ngắn ngủi, Thư Diệu chậm rãi động eo, làm cho dục vọng xâm nhập thân thể nam nhân, qua lại ma sát huyệt đạo của y.
Con đường nóng bức của nam nhân ngậm dục vọng của hắn thật chặt, không khí khẩn trương khiến cho nam nhân không tự giác thắt chặt lại. Vì điện thoại ở trong tay Thư Diệu còn chưa cúp, nên nam nhân không dám phát ra một tiếng động nào.
Nam nhân mơ hồ có thể nghe được đầu kia điện thoại có người đang nói chuyện, nhưng nghe không rõ lắm là giọng của ai, cũng không biết đầu kia điện thoại đang nói gì với Thư Diệu.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của nam nhân, Thư Diệu đem điện thoại đặt ở bên tai y. Nam nhân lập tức nghe thấy một giọng nói quen thuộc lại ngạo mạn……
“Lâm Mộ Thiên, bảo anh nói chuyện, khiếm thao à?”
Vô lễ như vậy, vô sỉ như vậy, ngữ khí cực đoan như vậy, ngoại trừ Nhiên Nghị ra không còn ai khác. Giọng điệu luôn mang theo cười nhạo lại xem thường người khác của hắn, dù có hóa thành tro, nam nhân cũng nhận ra được.
“Cậu……” Nam nhân tức giận đến thiếu chút nữa ngất xỉu, giọng y run rẩy nói: “Đừng nói nữa…… Cậu câm miệng……” Y không biết lúc nãy Nhiên Nghị nói gì, nhưng khẳng định không phải chuyện tốt.
Hai tay Thư Diệu phân biệt ấn giữ gốc đùi nam nhân, hướng hai bên sườn áp mở ra, khiến cho hạ thể nam nhân di động lên xuống, cái mông rắn chắc gắt gao dán hạ thể hắn. Dục vọng nóng bức của hắn chôn sâu ở con đường vừa ướt lại vừa nóng của nam nhân, dục vọng nóng bức ma sát nội vách tường tạo ra từng trận khoái cảm, khiến nam nhân không tự giác “nức nở” ra tiếng.
Động tác của Thư Diệu không có ngừng, hắn cúi đầu hôn cổ nam nhân, động dẫn ôn nhu khiến nam nhân tim đập bất ổn. Nam nhân cảm giác được dục vọng của Thư Diệu từng chút một tiến vào trong cơ thể y, động tác không chút hoang mang nhưng ôn nhu, mang theo một chút cường thế khiến người ta không thể nào chống cự, đầu lưỡi Thư Diệu tự do ở cần cổ nam nhân……
Xúc cảm trơn ướt lại mềm mại làm cho hơi thở của nam nhân đều run run, nam nhân cũng không biết sao Nhiên Nghị lại biết điện thoại nhà y, nhưng loại chuyện này đối với Nhiên Nghị mà nói cũng không khó.
“Này, sao không nói lời nào? Anh đang làm gì vậy?” giọng nói hơi lo lắng của Nhiên Nghị ở đầu kia điện thoại vang lên, đương nhiên không thiếu cười nhạo: “Đừng nói với tôi là trong nhà anh còn có những người khác?”
Giọng Nhiên Nghị rất nguy hiểm khiến nam nhân có chút sợ hãi.
Ngay vào lúc nam nhân sững sờ, Thư Diệu cầm điện thoại qua. Hắn đổi một cái tư thế, để cho nam nhân nằm nghiêng, hắn thuận thế từ phía sau ôm nam nhân vào trong ngực.
Hắn đặt điện thoại ở bên tai, tiếp tục nghe Nhiên Nghị nói, dục vọng chôn ở trong cơ thể nam nhân của hắn thỉnh thoảng lại chậm rãi động một cái. Đôi môi ướt át của hắn hôn sườn mặt nam nhân, hô hấp nóng bức khiến nam nhân ngưa ngứa ……
Nam nhân muốn bảo Thư Diệu ngắt điện thoại đi nhưng Thư Diệu lại hướng y khoa tay múa chân ra dấu, trong lòng nam nhân vừa lo lắng lại vừa sợ hãi. Y rất sợ Nhiên Nghị nói mấy chuyện hạ lưu, nếu Thư Diệu biết chuyện giữa y và Nhiên Nghị, như vậy……
Như vậy……
Nam nhân quả thực không dám tưởng tượng, Nhiên Nghị _ cái người đáng giận kia luôn như vậy, nếu muốn Nhiên Nghị tiêu trừ thành kiến với y, quả thực còn khó hơn so với lên trời!
Ngay tại thời khắc nam nhân suy nghĩ hỗn loạn —
Thư Diệu thản nhiên mở miệng: “Là tôi, Thư Diệu.” Giọng hắn lộ ra vài tia lãnh ý, nam nhân biết Thư Diệu đang giận, có thể nghĩ biểu tình Nhiên Nghị lúc này có bao nhiêu khϊế͙p͙ sợ, hoặc là nói, là cỡ nào oán niệm.
Nam nhân nhắm mắt lại, không dám tưởng tượng.
“Tôi không biết hôm nay cậu gọi điện thoại đến có mục đích gì, nhưng tôi không thích giữa bạn tôi, cùng người yêu của tôi có mâu thuẫn. Nhiên Nghị, cậu hẳn là hiểu được ý của tôi.” Giọng điệu Thư Diệu rất vững vàng, giọng nói không có chút biến hóa, trong đôi mắt đen cũng bất động thanh sắc nhìn chằm chằm sườn mặt nam nhân, ngón tay hắn ái muội vuốt ve môi y.
“Người yêu?!” Giọng Nhiên Nghị cất cao vài phần, ngay cả nam nhân cũng có thể mơ hồ nghe được.
“ Đúng vậy.”
Thư Diệu không chút hoang mang đáp lại, sau đó hắn lại ôn nhu nở nụ cười; nhưng nụ cười lại khiến người ta có một loại ảo giác khinh thường mơ hồ. Hắn bảo Nhiên Nghị đừng gọi tới nữa, đơn giản nói xong liền ngắt điện thoại.
Nam nhân hỗn loạn nhìn về phía Thư Diệu: “Cậu ta…… Cậu ta có nói gì sao?”
Thư Diệu trầm mặc nhìn chằm chằm nam nhân, nam nhân muốn ngồi xuống lại bị Thư Diệu ôm chặt. Tiếp theo, chợt nghe thấy giọng nói vững vàng lại dễ nghe của Thư Diệu tựa vào lỗ tai y vang lên……
“Vì sao anh phải đáp ứng cậu ta không gặp tôi?” Thư Diệu khống chế eo nam nhân trước sau đong đưa, dục vọng sớm vận sức chờ phát động bắt đầu cử động như sống lại.
Hơi thở hắn xâm nhập bên tai nam nhân, nam nhân chôn đầu vào trong gối đầu mềm mại, ức chế tiếng rên rỉ muốn từ miệng mà ra. Nam nhân không trả lời Thư Diệu, y còn chưa nghĩ ra phải làm sao nói với Thư Diệu. Y không muốn phá hư tình cảm giữa Thư Diệu và Nhiên Nghị, nhưng Nhiên Nghị lại luôn ép y. Mà Thư Diệu nhìn thấy phản ứng bất an lúc này của nam nhân, hắn cũng không có truy vấn nữa.
Vừa rồi, trong điện thoại, Nhiên Nghị đem chuyện nên nói cũng đều nói hết rồi, chỉ là hắn không nghĩ tới Lâm Mộ Thiên đáp ứng Nhiên Nghị không gặp hắn, chuyện này làm cho trong lòng Thư Diệu rất là bất mãn……
Bất quá, hiện tại nam nhân đã thừa nhận quan hệ người yêu với hắn, coi như là nam nhân tiến bộ.
Hai người việc tốt vẫn phải làm, không có khả năng làm được một nửa liền chấm dứt. Dưới sự “ôn nhu” của Thư Diệu, nam nhân đạt lên đỉnh, cao trào sau kéo theo mỏi mệt khiến nam nhân có chút buồn ngủ.
Nam nhân đầu đầy mồ hôi bị Thư Diệu ôm, tay y nhẹ nhàng khoát lên hông Thư Diệu. Thân thể Thư Diệu ôn nhu gắt gao dán vào y, cảm giác được hơi thở Thư Diệu đến gần, nam nhân mới chậm rãi mở mắt ra.
Đôi môi bị hôn chặt……
Đầu lưỡi nam nhân bị Thư Diệu ngậm chặt, nhẹ nhàng ʍút̼ vào, hơi thở ôn nhu bao vây lấy nam nhân, thật thoải mái, khiến nam nhân có cảm giác an tâm.
Thư Diệu hôn rất nhẹ, rất ôn nhu, nhưng trong đó lại làm cho người ta cảm giác được vài phần cường thế. Là ảo giác, hay là chân thật, nam nhân lâm vào mê loạn đã phân không rõ nữa.
Y không chán ghét cảm giác như vậy……
Đôi môi mềm mại của Thư Diệu ma sát môi nam nhân, ở trên môi nam nhân ôn nhu vẽ vòng. Đầu lưỡi mềm nhẹ quấy đầu lưỡi ướt mềm của y, sau khi nụ hôn kết thúc, nam nhân hé mở đôi môi có chút phiếm hồng.
Thật vất vả hơi thở mới vững vàng, nam nhân mới chậm rãi mở miệng: “Thư Diệu, kỳ thật tôi và Nhiên Nghị cũng không phải như cậu tưởng tượng, chúng tôi hầu như không có biện pháp hiểu nhau. Cậu ta bảo tôi rời khỏi cậu, là vì nghĩ tới sự nghiệp của cậu.”
Nam nhân dùng giọng nói đứt quãng, lắp bắp nói xong một câu. Y vẫn muốn nói tiếp với Thư Diệu, không muốn khiến cho Thư Diệu hiểu lầm, dù sao y còn không biết vừa rồi Nhiên Nghị nói bậy cái gì.
“Uhm.” Thư Diệu nhẹ nhàng mà đáp, hắn ôm nam nhân, ngón tay ở trên vai nam nhân nhẹ nhàng trượt xuống.
“Tôi đáp ứng cậu ta, là vì không muốn ảnh hưởng đến cậu……” Nam nhân nói càng ngày càng nhỏ: “Hơn nữa, tôi cũng không muốn cùng Nhiên Nghị dây dưa không rõ……”
Ngón tay Thư Diệu tạm dừng, hắn có chút đăm chiêu nhẹ giọng đáp lại: “Uhm.”
Cú điện thoại của Nhiên Nghị cũng không làm cho Thư Diệu phát giận với nam nhân, dựa theo cá tính Thư Diệu, hắn cũng sẽ không làm ra chuyện thương tổn y. Chuyện đó cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của hai người, nhưng nam nhân vẫn luôn cảm thấy trong đó ẩn chứa phong ba. Nhưng mỗi lần nam nhân hỏi Thư Diệu có phải để ý hay không, Thư Diệu luôn sẽ rất ôn nhu lắc đầu. Nếu nam nhân nói nữa, hắn sẽ dùng hành động làm cho nam nhân không thể tiếp tục mở miệng nữa, thẳng đến khi trong miệng nam nhân tràn ra tiếng rên rỉ.
Giữa trưa hôm nay.
Nam nhân bí mật đến phim trường xem, nhân viên Đông Tinh an bài nam nhân đi lối đi đặc thù, còn là lối đi cho người tàn tật. Nhân viên công tác giải thích nói là vì bên này hầu như không có người đi, nên có vẻ an toàn, lo lắng quan hệ giữa nam nhân và Thư Diệu, bọn họ cũng không thể không làm như vậy. Vì tránh đi đám phóng viên nên đành phải ủy khuất nam nhân.
Nam nhân cảm thấy cũng không sao cả, đi lối nào cũng được, chỉ cần có thể nhìn thấy Thư Diệu thì tốt rồi. Nam nhân rất lễ phép mỉm cười với nhân viên, nhân viên Đông Tinh bị nụ cười ôn hòa của nam nhân khiến cho ngượng ngùng. Lâm Mộ Thiên người thật so với trên TV cũng có mị lực, tuy nói nam nhân không tính là đẹp trai nhưng loại khí chất ôn nhuận này làm cho người ta nhịn không được muốn tiếp cận.
Trong tay nam nhân cầm theo cặp lồng, vì Phong Xa còn chưa làm xong hợp đồng nên nam nhân tạm thời chưa thể kết thúc. Nhưng rảnh rỗi không cũng buồn chán nên y đi mua đồ ăn làm cơm trưa, đem tới cho Thư Diệu.
Lúc nhìn thấy Thư Diệu, Thư Diệu còn đang quay, cảnh tượng bên trong lấy bối cảnh châu Âu xưa, hơn nữa Thư Diệu một thân ác ma ma mỵ, nhìn qua rất có hương vị.
Nam nhân đứng ở một góc sáng, không muốn gây trở ngại bọn họ công tác. Nhân viên tiếp đãi y đi bận việc, y đứng một bên xem Thư Diệu quay, một bên chờ Thư Diệu kết thúc công việc.
Phim mới lần này của Thư Diệu là căn cứ thánh kinh biên tập thành một cố sự, hắn diễn là Quỷ Vương của địa ngục cai quản vạn chúng, bộ áo liền quần kia của hắn hao tổn không biết bao nhiêu của cải tiền bạc. Nữ chính của bộ phim này là nghệ sĩ của Đông Tinh, vai diễn của nữ chính là nhân loại, hai người đối diễn.
Nam nhân đợi không bao lâu liền quay xong rồi, đạo diễn và biên kịch đều tán dương diễn xuất của Thư Diệu. Nhìn thấy Thư Diệu kết thúc công việc đi về hướng phòng nghỉ, nam nhân đang chuẩn bị gọi Thư Diệu lại, liền thấy bạn diễn nữ gọi Thư Diệu lại, còn đưa lên một hộp cơm trưa đáng yêu.
Thư Diệu nhìn thoáng qua, lộ ra nụ cười ôn nhu, còn nhận cơm trưa.
Nam nhân không nhúc nhích.
Lúc này.
Thư Diệu lại phát hiện nam nhân, hắn vượt qua bạn diễn nữ đem cơm trưa trong tay đưa cho trợ lý. Mắt thấy Thư Diệu ngày càng tới gần, y cũng tiến lên vài bước……
“Tôi mang cơm trưa cho cậu, nghĩ tới khả năng cậu chán ăn cơm công ty……” Nụ cười nam nhân có chút miễn cưỡng, xem ra bình thường bữa ăn của Thư Diệu rất tốt, căn bản không cần phải ăn cơm công ty vì trợ lý hoặc bạn diễn của Thư Diệu tự nhiên sẽ chuẩn bị tốt cho hắn.
“ Vậy sao?” Thư Diệu nhìn nam nhân trong chốc lát, hắn tiếp nhận cơm trưa trong tay nam nhân, mở ra ngửi ngửi rồi mới ngẩng đầu lộ ra một bộ cảm động: “Là cơm trưa tình yêu.”
Trong đôi mắt xám u ám ẩn chứa ý cười.
“Chính là cơm trưa bình thường.”
Nam nhân lo lắng bị người bên cạnh nghe được, ở trường quay như vậy thủy chung không tốt lắm.
Thư Diệu nói một tiếng “Cám ơn”, cũng nhận lấy cơm trưa nam nhân làm, trực tiếp đem nam nhân đưa sang phòng nghỉ. Ở trường quay có rất nhiều người nên cũng không tiện làm gì với nam nhân.
Nhưng đóng cửa lại.. là có thể. (=.,=)
Nam nhân bị tầm mắt mãnh liệt của hắn nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, hỏi Thư Diệu làm sao vậy. Thư Diệu lại không nói lời nào, thẳng đến khi Thư Diệu ăn xong cơm trưa nam nhân làm, nam nhân đang chuẩn bị đi thu dọn, nhưng Thư Diệu lại ôm cổ y.
Nam nhân có chút luống cuống tay chân, vì Thư Diệu đang lôi kéo tay y hướng địa phương kia sờ qua……
“Cậu làm cái gì……”
“No cơm ấm XX. (=.,=)” Thư Diệu cười “ha ha”, hơi thở từ miệng hắn thở ra kích kích lỗ tai nam nhân.
Thư Diệu lôi kéo tay nam nhân sát qua sát lại, nam nhân muốn nói lại nói không nên lời. Ngay lúc Thư Diệu kề sát vào mặt nam nhân, chuẩn bị ở trên đôi môi hé mở của nam nhân in lên nụ hôn……
Cửa phòng nghỉ bị trợ lý Thư Diệu đẩy ra: “Thư Diệu, hiện tại có một cuộc phỏng vấn, an bài anh đi……” Trợ lý còn chưa nói xong liền ngây ngẩn cả người, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh Thư Diệu chuẩn bị hôn nam nhân.
Nam nhân xấu hổ đẩy Thư Diệu ra.
Việc tốt bị phá hư nên Thư Diệu có chút mất hứng, hắn bảo trợ lý đi ra ngoài: “Đã biết, tôi lập tức ra ngay.” Không kiên nhẫn, rõ ràng là giọng không kiên nhẫn……
Trợ lý đầu đầy mồ hôi lui ra ngoài.
Nam nhân thúc giục Thư Diệu: “Cậu đi nhận phỏng vấn đi, tôi ở bên cạnh chờ cậu, nếu trễ cậu còn chưa quay lại, tôi sẽ đi về trước.”
“Được.”
Thư Diệu lên tiếng sau đó liền sửa sang lại tạo hình một chút, hắn dừng bước lại một lát, quay đầu hỏi nam nhân: “Mấy ngày nay lúc tôi còn quay phim, mấy người kia có đến tìm anh không?”
Mấy người kia……
Nam nhân đương nhiên biết Thư Diệu nói mấy người kia là ai……
“Không……” Nam nhân chậm rãi lắc đầu.
“Em trai anh và Vĩnh Trình không có tới tìm anh?”
“Không có.” Nam nhân thành thật trả lời: “Bọn họ gần đây đang bận chuyện khu giải trí.”
Thư Diệu lại hỏi: “Vậy Thanh Dương thì sao?”
“Cũng bận.”
……
“Khu Giải trí”.. Thư Diệu ở trong lòng lẩm nhẩm ba chữ này, hắn có chút đăm chiêu gật đầu rồi mới xoay người bước đi. Nam nhân biết Thư Diệu đang lo lắng cho y, chuyện quan hệ của bọn họ công khai, khẳng định sẽ ảnh hưởng tới mấy người kia.
Cũng sắp một tuần rồi, sự kiện qua đi, không khí bình tĩnh có chút dị thường……
Nam nhân còn không biết ngày mai nên dùng dạng tâm tình gì đến tham gia buổi lễ từ thiện, vì buổi từ thiện ngày mai, vô luận là Lâm Việt hay là Vĩnh Trình, hoặc là Thanh Dương, thậm chí là Nhiên Nghị và Thư Diệu cũng đều phải tham dự.
Không quá bao lâu.
Cửa phòng nghỉ lại bị người mở ra, nam nhân tưởng Thư Diệu trở về, y cao hứng ngẩng đầu thì một bóng đen cao lớn bao phủ y. Đến khi nam nhân thấy rõ phản quang dung mạo bóng người kia, thì nam nhân đột nhiên ngây ngẩn cả người……
Nụ cười trên mặt y cũng lập tức biến mất, chỉ còn lại sợ hãi không hiểu…… (=.,= ai làm thúc sợ nào?) ( Còn ai ngoài thằng hãm …. kia nữa:v)